Mấy ngày nay tâm trạng Lưu Hiểu Hiên rất trống trải, dẫn chương trình đã lâu như vậy mà nói thay là thay, không có bất cứ lý do gì, cũng chẳng có bất cứ sự thuơng lượng nào.
Tâm trạng đột nhiên mất đi chuơng trình của mình giống như là tâm trạng của đứa trẻ không chốn dung thân, trong lòng chẳng một chút yên ổn. Tâm trạng của cô cứ phiêu như vậy, mãi cũng không tìm thấy điểm dừng.
Hai năm truớc, cô vì muốn vượt qua hàng ngàn hàng vạn nhân tài ưu tú khác mà trổ hết tài năng của mình, cô đã phải nỗ lực nỗ lực rất nhiều, mới có được thành quả ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, Giám đốc đài truyền hình nói một câu, đã ngay lập tức bỏ đi chuơng trình của cô, hơn nữa lại chẳng có sự sắp xếp nào nữa.
Cảm thấy mình như bị vứt xó rồi? Lưu Hiểu Hiên trong lòng trống trải, không có phương hướng.
Lưu Hiểu Hiên biết rõ rằng, đây là kết cục của tội làm mếch lòng Chu Đỉnh Thiên. Người ta đường đường là con trai ruột của Ủy viên hành chính (rốt cuộc có phải là con ruột hay không, cũng chẳng có ai đi chứng minh, chắc chỉ có mẹ y mới biết)
Không cần đến ngài Ủy viên phải đích thân ra tay, mà chỉ cần một cú điện thoại của Chu Đỉnh Thiên thôi là đã đủ để cô phải chịu hậu quả.
Hơn nửa năm nay, Chu Đỉnh Thiên không biết đã hẹn cô bao nhiêu lần, nhưng Lưu Hiểu Hiên chưa từng cho anh ta một cơ hội nào. Lần này ở Thông Thành lại nhìn thấy cô ở cùng Trương Nhất Phàm, ghen tuông quá, liền muợn cớ ra tay với cô.
Theo lời của Chu Đỉnh Thiên, nếu hắn cứng rắn thì Lưu Hiểu Hiên tuyệt đối không thể phản kháng. Nhưng gã cũng không muốn Lưu Hiểu Hiên ngoan ngoãn, tự nguyện cởi quần áo, đi lên giường của hắn.
Những lời này vốn là của Chu Đỉnh Thiên nói với người khác, có người truyền đến tai Hiểu Hiên. Nhưng đây cũng là suy nghĩ của Chu Đỉnh Thiên, nếu không thì người truyền lời cũng không dám to gan nói như vậy.
Thực ra, đã từng có không ít các cô gái bị Chu Đỉnh Thiên dồn đến cảnh này. Lưu Hiểu Hiên có thể tránh được, đúng là chuyện lạ. Có lẽ là do sắc đẹp của cô, khiến cho con sói Chu Đỉnh Thiên cũng phải động lòng, không nỡ ra tay ác độc mà bẻ hoa.
Lưu Hiểu Hiền bên ngoài thì có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại vô cùng mỏng manh yếu ớt, mấy hôm nay tâm trạng vẫn không tốt. Băng Băng cố ý từ Thông Thành tới, chơi với Lưu Hiểu Hiên vài ngày.
Trong mấy ngày này, Lưu Hiểu Hiên cứ luôn đắn đo suy nghĩ mãi chuyện cô cãi nhau với Trương Nhất Phàm, Băng Băng thấy vậy liền khuyên nhủ:
- Chủ tịch huyện Trương hắn không phải là loại đàn ông hay để bụng, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tớ nghĩ anh ấy biết được thân thế của mẹ cậu rồi. Chắc chắn là có nguyên nhân nào khác.
Lưu Hiểu Hiên yếu ớt đáp:
- Tớ cũng hồ đồ thật. lại có thể không phân biệt được tốt xấu đúng sai.
Hai người đang trò chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Hiểu Hiên uể oải chẳng buồn đứng lên, Băng Băng từ sô-pha nhảy dựng lên:
- Tớ đi mở cửa!
Băng Băng vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông rất phong độ, khoảng tuổi. Băng Băng không quen người này, liền hỏi:
- Chú tìm ai ạ?
Người đàn ông kia cười cười nói:
- Hiểu Hiên có ở nhà không?
Xưng hô thân thiết như vậy, chắc không phải là bạn trai của Hiểu Hiền chứ? Nhưng sao lại già như vậy! Băng Băng buồn bực nhìn người đàn ông kia, không để ý là ông ta đang đứng ở trước cửa, dường như không dám tự tiện vào phòng.
Lưu Hiểu Hiên nằm ở sô-pha nghe thấy giọng nói, liền ngồi dậy nhìn:
- Giám đốc Chúc?
Băng Băng lúc này mới nhường đường, để cho giám đốc Chúc đi vào.
Giám đốc Chúc không cởi giày, đứng ở cửa nói:
- Hiểu Hiên à, về chuyện điều chỉnh chương trình, tôi muốn bồi thường cho cô, sự việc không giống như cô tưởng tượng đâu. Bây giờ sự việc đã được giải quyết rồi, tối nay cô có thể tiếp tục chương trình.
Thật kì lạ, giám đốc Chúc thường ngày kiên định cứng rắn là vậy, hôm nay lại nhẹ nhàng khéo léo vô cùng, Lưu Hiểu Hiên suy nghĩ mãi mà cũng không thể hiểu nổi.
Trong thời gian Lưu Hiểu Hiên làm MC, vị giám đốc Chúc này từng không ít lần gợi ý cô, phải ngủ với hắn thì mới có thể bảm đảm vị trí của mình trong đài truyền hình. Hôm nay, không ngờ ông ta lại thay đổi tính nết, ở trước mặt cô lại có chút nhún nhường.
- ông chính là giám đốc Chúc? Các người muốn gì, các người là đứa trẻ con muốn tập chơi trò người lớn sao? Hôm nay muốn dừng là dừng, ngày mai muốn tiếp tục là tiếp tục. Dẫn chương trình thì không phải là người sao?
Băng Băng nổi cơn thịnh nộ. Cô không giống Lưu Hiểu Hiên, lúc nào cũng phải xem xét, để ý đến vẻ mặt của những vị lãnh đạo này.
Khi còn ở cùng với Hồ Lôi, thì hầu hết mọi người khác đều phải xem thái độ của cô ra sao, ai bảo cô yêu được một người có tiền chứ! Mấy câu nói của Băng Băng chắc đã khiến giám đốc Chúc khó chịu. Không xong rồi! Nếu như bà cô trẻ này mà làm loạn lên thì không hiểu ông ta sẽ phải xử trí ra sao nữa.
Phó bí thư tỉnh ủy đích thân gọi điện thoại đến hỏi, tại sao gần đây không thấy phát sóng chương trình của MC Lưu Hiểu Hiên nữa? Vừa nghe thấy ông ta hỏi như vậy, giám đốc Chúc giống như là bị ăn hai cái bạt tai, khắp người khó chịu.
Lưu Hiểu Hiên rốt cuộc đã được leo lên cây đại thụ nào rồi sao? Đương nhiên là ông ta không thể biết được rồi, chính vì thế mà ông ta mới không màng đến danh dự của vị lãnh đạo cao cấp, đích thân đến mời Lưu Hiểu Hiên.
Lãnh đạo muốn xem chương trình của Lưu Hiểu Hiên, nếu ông ta dám không cho phát sóng, thì chắc là chức vị giám đốc Đài truyền hình kia ông ta cũng khỏi làm luôn, phải về nhà mà ôm bà vợ đã luống tuổi kia mà cùng nhau khóc lóc.
Lưu Hiểu Hiên hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng đáp:
- Giám đốc Chúc, mấy hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, chuyện chương trình để mấy ngày nữa hãy nói!
Như vậy làm sao được? Bà cố nội của tôi ơi! Giám đốc Chúc vừa nghe thấy giọng điệu của Lưu Hiểu Hiên bất thường, đã nghĩ thầm rằng phen này nguy to thật rồi! Cô ta đang giận lẫy ngược lại với mình. Vì thế ông ta lại càng khẳng định, trong tỉnh Lưu Hiểu Hiên chắc là có bệ đỡ rất chắc chắn.
Nhìn những đường cong tuyệt mỹ của Lưu Hiểu Hiên, dáng người yểu điệu nhu mì, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, giám đốc Chúc nghĩ thầm, không hiểu đã rơi vào tay gã đàn ông nào, thật là tiếc quá!
ý nghĩ này chợt lóe qua, giám đốc Chúc liền uất ức mà nói:
- Đồng chí Hiểu Hiên, việc này là sai lầm của tôi, cô đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này được không? Tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.
- Giám đốc Chúc, không phải là tôi không muốn đi, nhưng hôm nay tôi thật sự không khỏe.
Lưu Hiểu Hiên nói không thoải mái, làm cho giám đốc Chúc sợ tới mức hai chân mềm nhũn cả ra, quỳ xuống đất van xin:
- Đồng chí Hiểu Hiên à, coi như là cô cứu tôi có được không? Cô đừng để bụng nữa, giúp tôi đi mà!
Giám đốc Chúc đột nhiên quỳ xuống, khiến Băng Băng và Lưu Hiêu Hiên vô cùng bất ngờ. Hai người cứ ngẩn người ra. Lưu Hiêu Hiên không thể cứng rắn được nữa, dù sao thì cô vẫn rất yêu công việc này. Thế là cô liền bước tới đỡ giám đốc Chúc dậy :
- Giám đốc Chúc, ông làm cái gì vậy? Đừng để người khác nhìn thấy, người ta chê cười!
Giám đốc Chúc lúc này còn muốn chết luôn ấy chứ, huống gì còn sợ gì người khác chê cười nữa? Nghe thấy Lưu Hiểu Hiên nói như vậy, ông ta như được mở ra con đường sống:
- Vậy là cô đồng ý rồi?
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Được, tối nay tôi sẽ đến!
Giám đốc Chúc lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
- Vất vả cho cô rồi! Sau này nếu có bất cứ khó khăn gì, cô cứ nói, tôi sẽ nhiêt tình giúp đỡ. Bây giờ tôi về trước chuẩn bị, tối nay đợi cô đến ghi hình.
Nhìn giám đốc Chúc rời khỏi, Băng Băng và Lưu Hiểu Hiên nhảy dựng lên, ôm lấy nhau, vui vẻ ngã lăn vào sô-pha.
Hưng phấn được một lát, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Băng Băng, cậu nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giám đốc Chúc hình như rất sợ tớ không đi ghi hình.
Băng Băng rất kinh nghiệm nói:
- Nếu tớ đoán không sai, thì chắc chắn có người âm thầm giúp cậu, tạo áp lực với Đài truyền hình.
- Nhưng rốt cuộc là ai nhỉ? Ai lại có thể làm cho giám đốc Chúc thường ngày uy phong là thế mà phải sợ rúm ró?
Lưu Hiểu Hiên thắc mắc.
Có thể dọa giám đốc Chúc như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường, tuyệt đối không phải con heo Ủy viên Chu kia. Chức quan của người này, chắc còn lớn hơn cả Ủy viên Chu. Lưu Hiểu Hiên đoán như vậy.
Băng Băng suy nghĩ một hồi, đột nhiên hét lớn:
- Tớ đoán ra rồi, chắc chắn là anh ta!
- Ai cơ?
Lưu Hiểu Hiên hỏi.
- Cậu thử đoán đi!
Băng Băng tinh nghịch cười, tỏ vẻ rất thần bí.
- Đừng đùa nữa, cậu nói đi, rốt cuộc là ai? Tớ đoán không ra!
Lưu Hiểu Hiên van nài.
- Chẳng lẽ những lời đàn ông nói đều đúng? Vẻ đẹp của phụ nữ luôn tỉ lệ nghịch với trí thông minh hay sao? Nhưng sao tớ thấy tớ chẳng ngốc chút nào hết. à, đúng rồi, còn có một câu nữa, miêu tả chính xác về cậu.
Băng Băng ở với Hồ Lôi lâu như vậy, cũng học được cách trêu người.
Lưu Hiểu Hiên không biết là Băng Băng bày kế, liền hỏi:
- Câu gì vậy?
- Ngực to não nhỏ!
Băng Băng dùng đầu ngón tay điểm điểm vào ngực của Lưu Hiểu Hiên. Nhấn một cái. Oa! Rất đàn hồi!
Lưu Hiểu Hiên tức giận, bổ nhào về phía Băng Băng:
- Cậu dám trêu tớ , chẳng lẽ của cậu nhỏ hơn tớ sao?
- A! Không được…..
Hai cô gái đùa giỡn thân thiết như hai chú mèo con trong phòng khách.
Đùa mệt rồi, hai cô ngồi xuống đất, Lưu Hiểu Hiên đá Băng Băng một cái:
- Này, rốt cuộc người ấy là ai hả?
- Chính là người lần trước cậu ngồi trên đùi, Trương Nhất Phàm!
Băng Băng lớn tiếng nói.
- Không thể nào! Hắn sao?
Lưu Hiểu Hiên ngẫm nghĩ. Trương Nhất Phàm chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhoi, ở Đông Lâm chẳng có số má gì đáng kể cả, sao có thể làm tên giám đốc Chúc nổi tiếng ngạo mạn sợ tè ra quần như vậy.
Băng Băng nhận ra vẻ hoài nghi của Hiểu Hiên, cười cười nói:
- Cậu nghĩ mà xem, hắn ta dám đắc tội với Chu Đỉnh Thiên, chẳng lẽ là người bình thường sao? Nếu như không có bệ đỡ, thì hắn ta làm như thế là quá lỗ mãng, cũng chẳng phải là hành động sáng suốt gì. Người như vậy hoàn toàn không đáng để kết bạn.
- Cậu nói là Chủ tịch Trương có tiền đồ?
Lưu Hiểu Hiên bình tĩnh suy xét, tên Trương Nhất Phàm điềm đạm cẩn thận, cơ bản không giống một tên hữu dũng vô mưu.
Băng Băng nói:
- Tớ chỉ nói với cậu như vậy thôi, còn chuyện khác thì cậu tự nghĩ nhé!
Trong lúc tranh cãi ban nãy, cô nhìn thấy qua chỗ cúc áo bi tuột trên ngực Hiểu Hiên một phần bộ ngực đầy đặn. Trong mắt Băng Băng hiện lên một tia kì quái. Thật không thể ngờ, con nha đầu Hiểu Hiên này lại có bộ ngực không hề nhỏ so với mình, có phải là đã từng bị đàn ông sờ qua.
Vì thế, nhân lúc Lưu Hiểu Hiên đang mải suy nghĩ, cô liền pha trò:
- Nếu thật sự là hắn giúp cậu, thì có phải cậu nên chuẩn bị lấy thân báo đáp không?
Lưu Hiểu Hiên đang buồn bực trừng mắt nhìn cô, thở dài nói:
- ôi, người có bạn trai rồi thật là khác. Bang Băng, tớ thấy cậu đã thay đổi nhiều. Đúng là phu xướng phụ tùy.
- Được rồi, không đùa với cậu nữa, đi trang điểm đi! Để còn đi ghi hình!
Băng Băng đứng dậy, đi vào toilet. Lưu Hiểu Hiên ở đó lo lắng, cân nhắc không biết có nên gọi điện cảm ơn Trương Nhất Phàm một câu không.
Tuy rằng Băng Băng không tiết lộ chi tiết về Trương Nhất Phàm, nhưng cô vẫn luôn nhạy bén cảm giác được thân thế của Trương Nhất Phàm không đơn giản. Không biết vì sao, nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác nghĩ đến cảnh cô không cẩn thận ngã vào lòng Trương Nhất Phàm tại buổi tiệc đính hôn của Băng Băng.
Ngồi trên đùi Trương Nhất Phàm trong nháy mắt, nhưng Lưu Hiểu Hiên cảm thấy mình dường như bị tan chảy.