Khoảng chừng phút sau đã đến hòn đảo, không khí trên đảo thật trong lành, hơn nữa thời tiết hôm nay rất tốt, khá ấm áp, cảm nhận được một không khí rất thoải mái.
Lúc phà sắp sửa cập bờ, bốn người đang đứng ngắm cảnh liền trở lại bãi đỗ xe.
Đứng trên phà, cửa kính mấy chiếc xe sang trọng dần được kéo lên. Xem ra người ta không muốn bị quấy rầy, người Trương Nhất Phàm ngồi trong xe, Hà Tiêu Tiêu bĩu môi hạ giọng:
- Những người này lạ thật, ngồi trên xe buồn vậy mà cũng ngồi lâu được
Trương Nhất cũng cảm thấy những người này khá kỳ lạ, xem ra họ không thích giao lưu.
Nhưng trước sau có xe sang trọng như vậy cũng đủ để nói lên thân phận của họ như thế nào, chỉ có điều không biết những người ngồi trên xe là người phương nào?
Phà cập bến, Trương Tuyết Phong phải lái xe đi đầu tiên, ai bảo anh ta xếp xe vào sau cùng.
Đúng là một chuyến phà lớn, không ngờ lại chứa được lượng lớn xe con đến vậy, hơn nữa xe Trương Nhất Phàm là xe Audi, có vẻ có chút khác loại ở đây.
Xe người ta là xe sang trọng, dù đây là xe mới của hắn nhưng rõ ràng cũng không cùng cấp bậc với người ta được.
Bến tàu này được gọi là Chu gia, sau đó phải trải qua cửa Thẩm gia mới có thể đến Phổ Đà sơn.
Hiện tại không phải là mùa du lịch, hơn nữa lại là mùa đông nên người đi không nhiều lắm. Trước đây Trương Nhất Phàm từng nghe có người nói ở đây vào những ngày như ngày ., phải xếp hàng dài dài hàng mấy tiếng đồng hồ mới đến lượt.
Hôm nay hắn đến cũng không phải để đi du lịch mà chỉ muốn hoàn thành một tâm nguyện.
Xe rời phà liền chạy thẳng đến bến tàu Thẩm gia.
Đây là khu vực rất rộng, bằng phẳng, muốn đến nơi nhất định phải dừng ở đây, sau đó ngồi lên tàu tiếp tục hành trình.
Trên xe Trương Nhất Phàm lơ đãng ngoái đầu nhìn lại phía sau, Trương Tuyết Phong thấy vậy liền giảm chân ga, cố ý để xe sau theo kịp.
Xe người ta là những chiếc xe đẳng cấp, chỉ cần nhấn nhẹ chân ga là có thể lao vù vù. Hơn nữa Trương Tuyết Phong cố ý đi chậm, chiếc xe liền vượt lên phía trước.
Tại bãi đỗ xe, sau khi Hà Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm xuống xe cách đó không xa là chiếc xe Mercedes-Benz s cũng đồng thời mở ra, một cô gái yêu kiều cao ráo mặc một chiếc áo gió màu đỏ bước xuống.
Cô đeo một chiếc kính râm to che hết nửa khuôn mặt, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt của cô, gió lạnh khiến khuôn mặt đỏ ửng lên. Cô đi một đôi giày cao gót khoảng chừng cm, trông rất đẹp.
Cô gái này hẳn được sinh ra trong một gia đình rất giàu, khiến người ta thích thú chính là đôi bông tai bạch kim ánh lên dưới ánh nắng mùa đông.
Nhìn cô gái này Hà Tiêu Tiêu cũng phải lè lưỡi, lặng lẽ cấu cánh tay Trương Nhất Phàm nói:
- Đi thôi.
Cách ăn mặc của Hà Tiêu Tiêu so với cô gái này có phần trẻ trung hơn, không quý phái như cô ta. Hôm nay Hà Tiêu Tiêu mặc quần bó, áo len màu đen, cổ quàng chiếc khăn len, điểm nhấn đặc biệt là khuôn ngực đầy đặn của cô được lộ ra sau lớp len mỏng, hai đầu khăn quàng cổ rủ xuống bờ ngực nhìn khá quyến rũ.
Nét nổi bật của Hà Tiêu Tiêu chính là sự trẻ trung, sôi động, đã tuổi nhưng trông như mới , chỉ có điều có phần chín chắn hơn. Không kiêu kỳ và quý phái như Đổng Tiểu Phàm. Nhưng trong mắt Trương Nhất Phàm thì điểm này rất đáng yêu.
Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, hơn nữa lại quý phái, ánh mắt lại lạnh lùng, khá kiêu ngạo cho nên Trương Nhất Phàm bị thu hút. Quý phái và kiêu ngạo, chỉ có thể xuất hiện ở quan lại thế gia.
Bốn người không ngờ, trên xe lại có một cô gái làm động lòng người đến vậy, lúc bốn người xoay người bước đi, cô gái kia nhẹ nhàng bước ra sau mở cửa:
- Mẹ, xuống xe đi.
Trên xe có một phụ nữ trung niên gật đầu, bám vào tay cô gái bước xuống xe.
Người phụ nữ trung niên không quá lớn tuổi, cùng lắm chỉ hơn tuổi, cách ăn mặc cũng vô cùng quý phái, thậm chí các cử chỉ cũng mang nét tao nhã, sang trọng.
Mặc dù vậy các cô cũng khó giấu được vẻ u buồn trong ánh mắt, nếu đoán không nhầm có lẽ trong nhà vừa xảy ra chuyện buồn, tới nơi này cầu thần bái Phật, để cho trong lòng thanh thản.
Phía sau xe có hai nam thanh niên, một người đeo kính chắc hơn tuổi, không kém hơn Trương Nhất Phàm là bao. Nhìn cao ráo lịch sự, nhưng cử chỉ hành động lại khá ẻo lả, chỉ nhìn cách anh ta chỉnh cà vạt là thấy rõ điều đó.
Người bên cạnh là một thanh niên trẻ, tầm tuổi, cắt đầu cua, rất nhanh nhẹn. Thanh niên này mặc jacket, để hai tay trong túi nói:
- Anh rể, ta đi thôi.
Người đàn ông đeo kình mắt cúi người phủi bụi trên quần, lúc này mới di chuyển bước chân hướng tới hai người trước mặt nói:
- Mẹ
Phụ nữ trung niên gật đầu bước đi. Thanh niên mặc áo jacket phất tay ra hiệu ở phía sau có người đàn ông xuất hiện, chắc hẳn họ là vệ sĩ. Những người này theo sát họ hướng về bến Thẩm gia.
- Mẹ, con cùng anh rể đi mua vé ạ.
Người thanh niên trẻ tuổi hướng mắt về phía anh rể mình, hai người bước nhanh đến phía quầy bán vé. Thực ra những chuyện như vậy vệ sĩ có thể đi làm thay, nhưng người thanh niên lại rủ anh rể mình đi dường như có điều gì muốn nói.
Lúc hai người đi qua chỗ Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu, chợt nghe thấy người trẻ tuổi nói:
- Anh rể, anh cãi nhau với chị à?
Người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng kéo cà vạt nói:
- Không, anh nào dám cãi nhau với chị, tính khí nóng nảy như chị tránh đi là tốt nhất.
- Vậy anh chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba năm rồi mà chưa có con. Nếu không cần gì giữa trời lạnh như vậy mà mẹ với em phải cùng anh chị đi cầu tự thế này.
Nói đến chuyện đứa bé mặt người đàn ông đeo kính xấu hổ, ngượng ngịu đẩy cậu em:
- Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.
Phía trước Đằng Phi và Trương Tuyết Phong vừa nhận vé thì đến lượt họ. Cách chỗ Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu không xa, hai mẹ con họ đang từ từ đi đến
- Nhã Tình, đây là nơi tu hành linh thiêng Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, điều chú ý ở nơi cầu thần bái Phật chính là lòng thành kính, con thành tâm cầu phật, đừng có mà nhõng nhẽo.
- Mẹ, con biết rồi.
Cô con gái đi bên cạnh trả lời.
- Con ấy, lần nào cũng nói như vậy, mẹ hỏi con có phải cãi nhau với Thi Văn không?
Người đàn bà trung niên nghiêm nghị nhìn con gái
- Không có.
Cô con gái nghĩ một đằng nói một nẻo trả lời.
- Không có mới là lạ, mẹ nghe nói hở ra một tý là con tụ tập bạn bè, Thi Văn có điểm nào không tốt sao? Mẹ thấy anh ta đã rất cố gắng, mẹ biết con không hài lòng với cuộc hôn nhân này nhưng đó là quyết định của ba con, hơn nữa các con đã lấy nhau được năm rồi, còn có gì không hài lòng nữa?
- Không có, mẹ à, chúng con hạnh phúc lắm.
Cô con gái vẫn như vậy, trả lời với giọng đều đều.
Lúc hai người đến trước mặt Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu, đột nhiên không nói nữa vì không muốn mọi người nghe thấy câu chuyện của họ. Cô gái tên Nhã Tình liếc mắt nhìn đôi nam nữ, trong mắt ánh lên một tia nhìn lạ kỳ.
Dường như có gì đó như là hâm mộ.
Vừa lúc em trai và chồng cô đi tới, nhìn thấy chống sắc mặt cô đột nhiên liên thay đổi, có gì đó như oán hận.
Trương Nhất Phàm khó hiểu nhìn họ. Trương Tuyết Phong và Đằng Phi cũng đã bước đến nói:
- Anh cả, đi thôi, được vé rồi.
Ở bên ngoài họ kêu hắn là anh cả, hơn nữa tuổi tuổi tác họ cũng kém không nhiều lắm, xưng hô như vậy rất tiện.
Bốn người bước vào phía sau bến phà để chờ đò. Ở phía sau người đàn ông đeo kính nói với mẹ:
- Mẹ, con sẽ nói với họ ưu tiên trước, ta không phải xếp hàng.
Người đàn bà trung niên lắc đầu:
- Không nên đâu, tất cả mọi người đến đây thành tâm hướng phật, không nên làm đặc biệt như vậy.
Người đàn ông đeo kính ngượng ngùng mỉm cười:
- Vâng
Sau đó cung kính lui về đứng cạnh Nhã Tình.
Dường như Nhã Tình không thích anh ta, nét mặt cau lại, bước về gần phía Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu.