Ngày Tết đó, Trương Nhất Phàm lên máy bay đi đến thủ đô. giờ tối thì đáp xuống sân bay.
Cùng lúc đó, Duệ Quân cũng dẫn tổ chức Tây Phong rời khỏi thủ đô, h mới đến Giang Hoài.
Không ngờ là Đổng Tiểu Phàm và đứa con Tiểu Thiên Vũ lại ra sân bay đón Trương Nhất Phàm. Đương nhiên còn có cả đồng đảng Thẩm Kế Văn. Thẩm Kê Văn đã vào được Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Lúc trông thấy Trương Nhất Phàm, gã rất chán nản, bởi lẽ gã không thể so bì được với Trương Nhất Phàm, lăn lộn cho đến bây giờ mà vẫn chỉ là Phó Giám đốc Sở, thật là xấu mặt.
Thực ra, chức Phó Giám đốc Sở cũng đã không tồi, ra ngoài làm một phó tỉnh trưởng lâu dài cũng có dư dã, chỉ là Trương Nhất Phàm, địa vị cao quá cao, cho nên gã ta mới thành ra vô cùng nhỏ bé.
Trương Nhất Phàm không thể ngờ là vợ con hắn lại ra đón, thật sự là hơi bất ngờ.
Tiểu Thiên Vũ chạy đến, lập tức nhào vào lòng Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ôm cả mẹ con, sau đó vội nhìn thấy Thẩm Kế Văn đứng bên cạnh chiếc xe phì phèo điếu thuốc.
-Hạnh phúc nha! Anh muốn người ta ngưỡng mộ đến phát ghen sao?
Thẩm Kế Văn nhìn anh ta với vẻ mặt có chút đố kỵ.
Ba người nhà Trương Nhất Pham bước lại.
- Lão nhị, cảm ơn anh đã đến đón tôi.
-Không phải tôi muốn đến, mà là vợ anh á, Đồng đại tiểu thư nhất định muốn tôi đến. Anh nghĩ là tôi thích nhìn gia đình anh đoàn tụ à.
Thẩm Kế Văn nói xong, liền mời một điếu thuốc.
Trương Nhất Phàm cười, cầm điếu thuốc trong tay, đáp:
-Thật vất vả cho anh quá.
Thẩm Kế Văn nhìn cậu bé Tiểu Thiên Vũ và nói:
- Đến đây nào, cậu ôm một cái!
Tên Thẩm Kế Văn này thật là ác ý, Thẩm Uyển Văn và Trương Nhất Phàm không phải là gì đó sao? ông ta không phải là cậu thì là gì nữa? Tuy nhiên, việc này Đổng Tiểu Phàm đã sớm biết rồi, chỉ có Trương Nhất Phàm khi nghe thấy câu nói này thì cau mày, khó nói ra lời, liền giả vờ như không hay biết.
Đổng Tiểu Phàm khẽ cười và đưa Tiểu Thiên Vũ cho Thẩm Kế Văn. Lúc lên xe, cô ấy lén véo đùi Trương Nhất Phàm một cái, Trương Nhất Phàm đau muốn hét lên, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Đổng Tiểu Phàm, anh ta cố chịu đau, không hét lên tiếng nào.
Việc xấu trong nhà không thể đem khoe thiên hạ! Bạo lực gia đình.
Thấy anh ta rất biết phối hợp, Đổng Tiểu Phàm vỗ nhẹ lên lưng Trương Nhất Phàm nhằm trấn an người chồng phải biết chịu đựng, nhưng không ngờ cái vỗ nhẹ này lại khiến Trương Nhất Phàm đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
Trên lưng có vết thương!
Đổng Tiểu Phàm vô cùng nhanh trí. Liền đoán được tên này chắc đã làm gì nên mới bị thương như vậy. Cho nên sắc mặt cô liền thay đổi, và có vẻ không vui.
Thẩm Kế Văn đặt Tiểu Thiên Vũ xuống, rồi đi vào phòng điều khiển.
Tiểu Thiên Vũ đứng ở phía sau, Đổng Tiểu Phàm tức giận đẩy con về phía Trương Nhất Phàm:
- Bảo ba con bồng! Mệt chết đi được!
Vẫn còn một câu cô ấy chưa nói ra, Chủ tịch tỉnh mà đi ra ngoài ăn chơi.
Hai chiếc xe lần lượt đi vào sân nhà họ Trương.
Thẩm Kế Văn khua tay
- Tôi không vào nhà đâu, hẹn ngày mai gặp nhé!
Sau đó, hắn ta cười hì hì, nhìn ba người nhà họ đi vào nhà.
Năm nay, Trương Nhất Phàm về muộn nhất, Trương Chấn Nam và chị dâu đã về từ sớm, và còn có cả mấy tên nhóc Trương Mạnh Phàm, Thiến Thiến và Triệu Khả Tình. Lúc nãy, khi còn trên xe, Đổng Tiểu Phàm còn bực tức, nhưng sau khi vào nhà, cô liền nhanh chóng đổi sắc mặt. Vui vẻ kéo tay con, nói nói cười cười với mọi người.
Bước vào phòng khách, Trương Nhất Phàm chào chú Hai và các cô.
Dượng nhìn thấy vợ chồng Trương Nhất Phàm, liền bước lại, vỗ vai Trương Nhất Phàm:
-Tiểu tử giỏi, việc lớn như vậy mà lại giấu mỗi mình ta? Thật không công bằng mà!
Trương Nhất Phàm lấy làm lạ:
-Việc gì vậy dượng?
Những người khác cũng đều cảm thấy bất ngờ, Trương Chấn Nam và Trương Mạnh Phàm đều không biết là dượng đang nói đến điều gì. Triệu Minh Thành lớn tiếng cười ha hả:
- Chuyện lớn như vậy, hai vợ chồng mày lại âm thầm làm, đây là việc quốc gia đại sự, chứ có phải là việc sinh con đâu, làm cái gì mà lại không nói cho bọn ta biết, để mọi người cùng góp sức? Không phải sao?
-Ồ!
Mọi người chợt hiểu ra, việc vợ chồng Trương Nhất Phàm giải quyết xong việc Tàu số nhiều người trong nhà họ Trương bây giờ mới biết, đến ngay cả chú hắn mà cũng không biết, còn Trương Chấn Nam thì chỉ nghe phong phanh, nhưng Trương Kính Hiên không định để mọi người cùng tham gia; thêm nữa, việc này được xem là bí mật quốc gia, Trương Kính Hiên là một người rất nguyên tắc, đương nhiên sẽ không tiết lộ.
Thật không ngờ, nhờ chuyện này mà nhà họ Trương có được rất nhiều lợi lớn. Đúng lúc có cơ hội, Triệu Minh Thành đã chớp thời cơ, thăng lên được nửa chức. Do đó, lúc biết được ngọn nguồn sự việc, gặp vợ chồng Trương Nhất Phàm, tâm trạng ông ta rất tốt.
Tiếp đó, mấy tên nhóc Thiến Thiến và Triệu Khả Tình liền ré ầm lên, bảo Trương Nhất Phàm đãi khách, họ phải đi chơi.
Chị gái và anh rể Chu Khánh Sinh cũng bế đứa con tháng tuổi từ trên lầu xuống:
-Nhất Phàm đã về rồi kìa!
Chu Khánh Sinh từ lúc cưới Trương Bội Bội thì ít khi có dịp về nhà ăn Tết. Mọi chuyện anh đều nghe lời Trương Bội Bội, ai bảo mình cưới phải con gái của Chủ tịch tỉnh? Thông thường, những gia đình thế lực mạnh như thế này đều có những quy tắc bất thành văn, do đó Chu Khánh Sinh không có quyền lựa chọn. Nhưng con người Chu Khánh Sinh này cũng khá tùy tiện, tính tình hời hợt nên trước giờ đều nhượng bộ Trương Bội Bội.
Cả nhóm người đang nói cười, Trương Kính Hiên đi ra, thấy con trai, con dâu đều có mặt, ông ta rất vui. Mẹ Trương Nhất Phàm cũng đi theo sau, cả hai từ trên lầu đi xuống:
-Về rồi đấy à!
-Ba ——!
Trương Nhất Phàm tiến đến thưa hỏi hai đấng sinh thành của mình.
Cũng là vẻ mặt miễn cưỡng niềm nở, Đổng Tiểu Phàm dắt con trai bước tới thưa gởi bố mẹ chồng rất lễ phép. Trương Nhất Phàm kéo tay bà xã, Đổng Tiểu Phàm lại điềm nhiên như không, mặc cho hắn kéo, nhưng cô ta vẫn nể mặt hắn mà bước qua, món nợ này cứ để đó, tối về sẽ tính sau.
Bữa cơm tất niên tối nay long trọng một cách đặt biệt, ngay cả ông nội cũng rất vui mừng mà uống hơn hai ly, nếu y tá riêng của ông không ngăn cản thì có vẻ ông còn muốn uống tiếp.
Ở Trương gia, thành tích của Trương Nhất Phàm đã ngang bằng với nhị thúc, đồng bậc với dượng.
Ở Trương gia từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện này, còn nếu tính trên phạm vi toàn quốc thì trường hợp của Trương Nhất Phàm cũng là đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, cũng nhờ vào sự giúp đỡ hào phóng và to lớn của Đổng Tiểu Phàm đối với nền kinh tế của đất nước mà địa vị của Trương gia lại càng được nâng cao.
Vì vậy mà lần này ông nội rất vui, ông nói:
-Tiểu Phàm là niềm kiêu hãnh của Trương gia chúng ta, Nhất Phàm cưới được cô vợ như vậy là phúc khí của nó. Sau này mọi người nên học hỏi Tiểu Phàm nhiều hơn.
Ông lão còn nói đùa một câu:
-Nếu thằng tiểu tử thối này mà dám không nghe lời, ức hiếp cháu, cháu cứ nói với ông.
Xem ra ông cụ rất thương yêu cô cháu dâu này.
Nhưng mà trước đây vài năm, ông cụ lại có ý muốn Trương Nhất Phàm cưới Thẩm Uyển Vân. Lúc đó đúng là ông cụ đã có suy nghĩ này.
Bây giờ Đổng Tiểu Phàm đã nghiễm nhiên trở thành đại công thành của Trương gia, điều này không thể phủ nhận.
Ông nội lúc bình thường không thường khen bất kì ai, hôm nay lại ra sức khen ngợi Đổng Tiểu Phàm, vô hình chung đã góp phần khẳng định địa vị của cô ta ở Trương gia.
Hơn nữa, ông cụ còn đặc biệt nói:
-Nhất Phàm, cháu phải tốt với Tiểu Phàm một chút!
Câu nói này của ông cụ dường như có ý nhắc nhở, khiến Trương Nhất Phàm không khỏi có chút hoảng hốt, hắn nhìn Tiểu Phàm. Nhưng Đổng Tiểu Phàm thì không nhìn anh ta, lại rất lễ phép nói với ông cụ:
-Ông à, anh ấy đối với cháu rất tốt.
Không chỉ có ông, mà ngay cả mẹ chồng cũng rất yêu thương cô, thậm chí còn thương hơn cô con gái ruột. Lại thêm vào vụ tàu sân bay lần này, vợ chồng nhà cô của Trương Nhất Phàm cũng có vẻ nể Đổng Tiểu Phàm vài phần.
Thói quen của nhà họ Trương sau khi dùng cơm vẫn không đổi, đàn bà và con trẻ đều bận rộn việc riêng, còn đàn ông thì nói chuyện chính sự.
Trương gia bây giờ do Trương Kính Hiên làm chủ, cây cổ thụ Trương gia trải qua bao thế hệ gốc rễ của nó đã to cứng ăn sâu vững chãi trong lòng đất, những cán bộ cao cấp trực hệ không dưới một trăm người, còn những nhánh không trực hệ giống như quan viên thủ hạ của riêng Trương Nhất Phàm thì con số đếm không xuể.
Là chủ của gia tộc, Trương Kính Hiên gánh trên vai trọng trách nặng nề, vì mỗi một quyết định của ông ta đều sẽ liên quan đến lợi ích của cả gia tộc. Trương Kính Hiên chủ trì đại cuộc ở kinh thành, mọi chuyện đều sóng yên biển lặng, nhưng lại không có gì là đại sự.
Hai anh em Trương Nhất Phàm và Trương Chấn Nam bây giờ đều đang đứng trên cao, quyền lực cũng theo đó mà gia tăng, mỗi nhất cử nhất động đều đủ tầm ảnh hưởng đến địa phương và di chuyển của quân đội. Trương Chấn Nam trong quân đội hành sử vẫn luôn cẩn trọng, vì thế Trương Kính Hiên không có gì phải lo lắng.
Còn Trương Nhất Phàm lại ở Giang Hoài, mà nghe nói Lục Chính Ông với nhà họ Giả lại là thông gia, qua lại rất thân mật, Trương Kính Hiên liền nghĩ nhân cơ hội này bàn bạc với anh ta một chút..
Trương Nhất Phàm nói qua về tình hình ở Giang Hoài. Hơn nữa, hắn ta và Đổng Chính Quyền đã có qua lại, tỉnh Giang Đông đã bắt đầu chuyển hình, lấy sự ổn định đại cuộc làm tông chỉ mà đưa ra những điều chỉnh tương ứng, nhưng Lục Chính Ông lại không nhìn thấy vấn đề này, khư khư cố chấp, vì tranh giành danh hiệu mà hành động liều lĩnh. Trương Nhất Phàm đã nghiên thảo qua vấn đề này, Giang Hoài trong vài năm tới sẽ không có chuyện gì to tát, nhưng sau đó nhất định sẽ lộ ra nhiều vấn đề.
Đến lúc đó có lẽ Lục Chính Ông cũng đã rời khỏi Giang Hoài, mà Nhất Phàm thì vẫn còn lưu lại.
Ông cụ nói:
-Không cần biết gã ta diễn vở kịch gì. Cháu vẫn phải kiên trì nguyên tắc của mình! Can đảm bạo dạn!