Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Các tờ báo lớn của địa khu Đông Lâm liên tiếp đưa tin về chuyện này, hơn nữa mỗi ngày đều theo sát, việc này khiến Chu Chí Phương rất căm tức. Rốt cuộc là ai đã âm thầm tung chuyện này? Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, đến đối thủ là ai cũng không biết.
Tuy rằng cho đến bây giờ trên báo chí vẫn không đề cập đến tên tuổi và các manh mối khác của hung thủ, nội dung bên trong cũng là theo lời khai một phía của Tiểu Ngọc nhưng Chu Chí Phương giống như đuổi theo con ruồi đang bay, làm thế nào cũng không bắt được.
Thư ký chuyên trách Lưu Nhât Hải vội vàng đi tới.
- Chủ tịch địa khu, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi, ngày mài mở phiên tòa.
Chu Chí Phương dùng tay vuốt cằm, gật gật đầu.
Lưu Nhất Hải nhìn vị lãnh đạo không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đợi chỉ bảo.
Lát lâu sau mới nghe Chu Chí Phương trầm giọng hỏi.
- Tòa soạn báo bên kia đều đã chào hỏi hết rồi chứ?
Lưu Nhất Hải cung kính trả lời.
- Mấy tòa soạn báo đều có chào hỏi hết rồi. Ngài yên tâm đi! Bọn họ nói phía bên cô Tiểu Ngọc cũng có đến gặp người ta, bọn họ đồng ý sẽ không chống án.
Làm thư ký chuyên trách của Chu Chí Phương, Lưu Nhất Hải về cơ bản luôn đoán được ý của chủ mình, có rất nhiều chuyện thường không cần đến Chu Chí Phương nhắc nhở, hắn ta cũng đều làm tốt.
Về phương diện này Chu Chí Phương khá hài lòng về hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Chí Phương cau mày suy nghĩ. Lưu Nhất Hải đã quen thuộc với thói quen của ông ta, bởi vậy hắn cũng không dám làm phiền. Cứ đứng bên cạnh như vậy nửa tiếng đồng hồ Chu Chí Phương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghĩ ngợi xa xăm.
Chỉ thấy ông ta giơ lên một ngón tay.
Ngươi đi kiểm tra một chút, rốt cuộc là ai giở trò ở sau lưng. Lâm Đông Hải tuy là lão già cổ quái nhưng tuyệt đối không dám đụng đến ta đâu.
- Chủ tịch địa khu, ngài hoài nghi có người đứng đằng sau âm thầm thao túng à.
Ngoại trừ việc đó ra còn có cách giải thích khác sao?
Lưu Nhất Hải gật gật đầu.
- Tôi lập tức đi điều tra ngay. Nhưng chuyện này Nhâm Thiết Lâm nhất định là có chỗ sơ hở. Nếu không tôi nghĩ theo tác phong của hắn thì bình thường làm sao dám đắc tội với ngài.
- Việc này tôi cũng từng nghĩ qua, Nhâm Thiết Lâm vốn dĩ không có khả năng đó, nếu không hắn sớm đã làm Bí thư Đảng ủy công an rồi? Cần gì phải mỏi mắt đợi nhiều năm như vậy.
Chu Chí Phương hôm nay rất khác mọi ngày, không ngờ hắn lại cùng cấp dưới của mình thảo luận mấy vấn đề này, bình thường hắn luôn tỏ ra cao ngạo, khinh thường người khác.
Lưu Nhất Hải tự biết nguyên nhân hoàn toàn là vì Chu Đỉnh Thiên, nếu không Chu Chí Phương sẽ không làm mất hình ảnh của mình.
- Chủ tịch Địa khu, có chuyện này không biết có nên nói hay không?
- Nói đi!
Chu Chí Phương cũng không nhìn hắn, bưng ly trà trên bàn uống một hơi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau khi mở phiên toà ngày mai, Chu Đỉnh Thiên có thể được xử xô tội mà phóng thích.
- Chủ tịch Địa khu, tôi cảm thấy thủ hạ đắc lực nhất của Lâm Đông Hải hiện tại là Trương Nhất Phàm, Phong Quốc Phú bị bắt giam cũng không phải là vì hắn sao? Tôi nghĩ rằng chúng ta có nên tách hai người bọn chúng ra, điều Trương Nhất Phàm đi nơi khác, giống như là chặt đứt một cánh tay của Lâm Đông Hải. Sau này việc của Thông Thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đó?
Chu Chí Phương nhìn hắn rất lâu, đột nhiên mỉm cười.
- Nhất Hải à, luận về mưu mô thì ta không bằng ngươi rồi!
Lưu Nhất Hải nghe thấy câu nói đó, không biết là khen hay chê, sợ hãi đáp lại.
- Chủ tịch Địa khu nói quá lời rồi.
Chu Chí Phương cũng không để ý, nói tiếp.
- Vậy ngươi xem bước tiếp theo nên làm như thế nào? Điều ai đi Thông Thành thì tốt?
Lưu Nhất Hải làm bộ suy tư một lúc rồi nói.
- Thưa Chủ tịch, đương nhiên là điều người của mình, hiện tại Thông Thành đang thay đổi, thành tựu chính trị rất nhanh có thể xuất hiện. Nếu điều Trương Nhất Phàm đi nơi khác, chẳng phải là lấy kết quả thắng lợi đó vào tay người của chúng ta sao? Về phần hắn, tìm một nơi nào đó cho hắn tiếp tục đi khai phá! Cũng không phải là cướp chức của hắn, cho hắn một ít lợi ích, để hắn cam tâm tình nguyện nhường vị trí lại cho chúng ta.
Chu Chí Phương gật gật đầu.
- Đợi chuyện của Thiên Nhi giải quyết xong rồi lại bàn tiếp việc này cũng không muộn. Ngươi đi để ý một chút, nhìn xem ai thích hợp đảm nhận vị trí này, nếu không thì đưa Lôi Đình lên.
Hai người thương lượng đã xong.
- Chủ tịch Địa khu, nếu như không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây.
Lưu Nhất Hải cúi đầu khom lưng đợi chỉ thị của cấp trên.
Chu Chí Phương hơi cau mày, sau đó gật đầu, đợi Lưu Nhất Hải đi đến gần cửa, Chu Chí Phương lại gọi hắn đứng lại.
- Nhất Hải, năm sau ngươi cũng hoạt động đi!
Nghe nói thế, Lưu Nhất Hải lập tức cảm thấy vui mừng nhưng cố gắng không thể hiện ra mặt.
Trương Nhất Phàm đang cùng Đổng Tiểu Phàm ăn khuya ở ngoài, Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại tới.
- Nhất Phàm, tòa soạn báo bên kia đột nhiên đình bản, chắc là có người tác động gì đó rồi.
- Ồ?
Trương Nhất Phàm nhíu mày, chắc là thế lực của Chu Chí Phương ở địa khu Đông Lâm, làm cho mấy toàn soạn báo đình bản là việc dễ dàng đối với họ mà? Trương Nhất Phàm trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói.
- Biết rồi.
Sau khi tắt điện thoại, Đổng Tiểu Phàm hỏi.
- Có việc gì sao?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu.
- Không có việc gì, nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta về sớm một chút!
Đổng Tiểu Phàm khó hiểu nhìn hắn, nhanh chóng gật đầu.
- Được rồi!
Một lát sau, Đổng Tiểu Phàm xé tờ giấy lau miệng.
- Trứng thối, em nghe bố nói anh đắc tội với Chủ tịch Địa khu Chu Chí Phương phải không?
- Việc này em cũng biết rồi à?
Trương Nhất Phàm mỉm cười vỗ vai Đổng Tiểu Phàm nói.
- Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu.
- Chu Chí Phương ở trong tỉnh có người hậu thuẫn anh biết không?
Đổng Tiểu Phàm lo lắng nhìn Trương Nhất Phàm.
- Hắn là tên cáo già, anh làm sao là đối thủ của hắn được.
- Chu Chí Phương ở trong tỉnh có người đứng sau à?
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, có thể đạt đến vị trí của hắn ta hiện nay, ai không có người hậu thuẫn chứ? Chỉ dựa vào thực lực của mình hắn thì tuyệt đối không thể đạt được như ngày hôm nay, người như vậy cũng không thích hợp lăn lộn quan trường.
Bí thư Lâm chính là ví dụ tốt nhất, ông ấy luôn một lòng vì dân, nếu là một người tham tiền thì cứ an toàn mà làm việc, không cần quan tâm đến những người khác. Nhưng ông ấy bốn mươi năm vẫn ngẩng cao đầu, không kể lúc làm Bí thư Huyện ủy. Tính cách như ông ấy muốn leo lên một cấp cũng khó.
Phùng Bí thư tuy là bạn tốt nhất của ông ấy, nhưng Phùng Bí thư hiện tại cũng bị người khác quản chế, sau khi tới chỗ Chu Chí Phương , cuộc sống hằng ngày của bọn họ chắc cũng chẳng dễ dàng gì.
Thư ký hiện tại của tỉnh Tương là người họ Thẩm, cũng chính là người bà con xa với Thẩm Uyển Vân, mà Chu Chí Phương không thể là người có quan hệ với nhà họ Thẩm, đây chính là hậu phương chắc chắn của Chu Chí Phương, hậu phương chắc chắn sau cùng lại là sự liên thủ của ba với Đổng Phó bí thư.
Một khi đã như vậy thì làm sao phải sợ hắn chứ?
Trương Nhất Phàm thấy Đổng Tiểu Phàm đã ăn xong, sau khi thanh toán thì cùng nhau đi ra.
Thời tiết tháng Tám, gió đêm thổi vi vu, đúng lúc trăng sáng, Đổng Tiểu Phàm liền đề nghị đi dạo một lát.
Trương Nhất Phàm nhớ trước kia cũng cùng Đổng Tiểu Phàm đi dạo, lúc nhỏ còn bỏ dép đi chân đất trên đường. Nhưng nhớ nhất hai người đi dạo như vậy trong đêm trăng sáng yên tĩnh, vẫn là lúc cùng với Hà Tiêu Tiêu ở Thâm Quyến.
Đột nhiên nghĩ đến Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm có chút nhớ nhung. Cô bé kia có khỏe không? Một mình phiêu bạt ở bên ngoài, có phải là mình đã đối xử hơi tàn nhẫn với cô ấy quá không?
Đổng Tiểu Phàm thấy hắn hồi lâu cũng không nói năng gì, liền kéo hắn lại.
- Đang nghĩ cái gì thế?
Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng, đang ở cùng với Đổng Tiểu Phàm không ngờ lại nghĩ đến người con gái khác. Có phải hơi vô liêm sĩ quá không? Nghĩ đến mối quan hệ của mình với Đổng Tiểu Phàm cảm thấy hơi hài hước, bạn gái chính thức thì không thu phục, ngược lại lại lên giường với người con gái khác.
Điểm này cũng quá buồn cười đi!
- Anh đang nghĩ đến em đó.
Trương Nhất Phàm cười xảo trá trả lời.
- Nghĩ cái gì về em?
Đổng Tiểu Phàm nắm tay hắn, hai người rất thân mật đi dạo dưới bóng cây trên đường.
ánh trăng như một dải lụa trắng, làm cho sự yên lặng của bóng đêm phủ thêm một lớp sắc thái thần bí.
Đêm trăng như nước, người đẹp như bức tranh.
Trương Nhất Phàm dừng lại, nâng cánh tay xinh đẹp của Đổng Tiểu Phàm đưa lên cằm, nháy mắt nói.
- Anh nghĩ em tại sao lại xinh đẹp như vậy? Giống như một tiên nữ, làm cho anh lúc nào cũng muốn ngắm cả.
- Đi thôi!
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, lại không đứng đắn rồi. Tuy rằng hai người không có tiến triển thực tế nhưng mỗi buổi tối Trương Nhất Phàm đều phải vuốt ve cô đi vào giấc ngủ.
Đổng Tiểu Phàm hành động chậm rãi cũng thành thói quen rồi, không thay đổi được nữa. Nhưng đây đã là điểm mấu chốt của cô, nhiều năm nay, đều liều chết giữ phòng tuyến cuối cùng này, người còn thì trinh tiết còn, người mất trinh tiết mới mất.
Trương Nhất Phàm tự nhiên không đi nữa, cô cũng không đành lòng đi.
Thế giới tốt đẹp cũng luôn có mặt u ám.
Đêm như vậy, không ngờ bị người khác phá vỡ chuyện vui.
Đột nhiên, từ đường lớn Tân Giang truyền đến một tiếng hét.
- Không được chạy, bắt lấy chúng.
Ngay sau đó có hai người chạy về hướng bên này, phía sau bảy tám người thanh niên chạy hùng hục đuổi theo. Hai người bị đuổi là thị dân bình thường, một người khoảng năm mươi, một người là thanh niên khoảng hơn hai mươi.
Xem cách ăn mặc của bọn họ đều vô cùng đơn giản, người thanh niên này tuy giữ vẻ thời trang nhưng quần áo trên người tuyệt đối là hàng vỉa hè không quá một trăm tệ.
Hai người chạy đến gần chỗ Trương Nhất Phàm, người trung niên bị một phát súng ngã xuống. Người thanh niên vội vàng quay người lại, kéo người kia dậy, lo lắng hỏi:
- Bố bố, bố không sao chứ!
- Tiểu Vũ, con nhanh chạy đi! Không cần lo cho bố đâu.
Người trung niên đẩy hắn một cái, hiển nhiên muốn cho con mình chạy trốn trước, tránh việc cả hai cùng rơi vào tay bọn họ.
Lúc đó người thanh niên hơi do dự, chớp mắt đám người phía sau đã đuổi đến nơi.
- Mẹ mày, muốn chết à! Còn muốn chạy sao!
Sau đó mấy người nhảy bổ lên, đấm đá một trận tơi bời.
- Đừng đánh bố tôi, vốn là một mình tôi làm. Đến đây, đến đánh tôi đi!
Người thanh niên điên loạn đẩy bọn người kia ra, chạy tới ôm chặt lấy người đàn ông trung niên.
- Bố dựa vào con đi, còn muốn một mình chịu đòn, bố ngốc quá!
Trong đó có một tên mắt cá vàng, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hung dữ ấn lên mu bàn tay của người thanh niên.
- A ——
Người thanh niên kêu lên một tiếng thảm thiết, ra sức đá một cước, trúng vào tên mắt cá vàng.
Tên mắt cá vàng liền ôm bụng tại chỗ, né ra mấy mét. Khả năng tên này là lão Đại của bọn họ, mấy người khác thấy tên này bị đánh vội cuống cuồng chạy tới đấm đá túi bụi vào hai bố con.
Trương Nhất Phàm vốn không muốn quản những việc đầu đường xó chợ này, chỉ là đột nhiên nghe thấy người đàn ông trung niên hét lên một tiếng.
- Các người còn biết đạo lý không hả? Làm tổn thương con gái của ta, còn không cho chúng tôi báo án. Chẳng lẽ trên đời này không còn có vương pháp? Con trai của Chủ tịch Địa khu thì có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm à?
Nghe được bốn chữ Chủ tịch Địa khu, Trương Nhất Phàm liền đi tới.
- Dừng tay.
Tiếng hô này rất lớn, đột nhiên làm cho mấy tên côn đồ này dừng lại. Nhóm người này đều quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nóng nảy của Trương Nhất Phàm, ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn bọn họ.