Sắp đến ngày lễ quốc khánh rồi, các đơn vị được nghĩ lễ ngày.
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu, cô chuẩn bị trở về Thông Thành.
Nghe được tin tức này, Trương Nhất Phàm phải dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu. Trong điện thoại hắn hỏi thăm Hà Tiêu Tiêu một chút về tình hình hai mươi mẫu đất kia thế nào?
Hà Tiêu Tiêu bình thường nói :
- Không được tốt lắm, tốc độ tăng không nhiều.
- Tăng là được rồi, dù sao cũng đều kiếm tiền cả, thôi như thế này, em bán ra một phần đi, anh đang cần tiền dùng.
Hà Tiêu Tiêu ngoan ngoãn trả lời:
- Vậy được rồi, tạm thời em bán trước mẫu, còn lại để sau nhé.
- Ừ! Cứ như vậy đi, em nhanh lên máy bay về đi, anh sẽ lên tỉnh đón em.
Nghe Trương Nhất Phàm nóng lòng gặp mình, Hà Tiêu Tiêu cảm thấy tim mình đập liên hồi. Kỳ thật cô rất thích khoảng thời gian hai người ở bên nhau, nó thật hạnh phúc và cuồng nhiệt.
Con người trên thế giới này, quan trọng nhất là sự sung sướng, hạnh phúc, bên cạnh đó phụ nữ còn cần một chỗ dựa an toàn và sự quan tâm chăm sóc, khi bên Trương Nhất Phàm cô đã cảm nhận được tất cả những cảm giác tuyệt vời đó.
Từ khi biết Trương Nhất Phàm, cuộc đời Hà Tiêu Tiêu hoàn toàn thay đổi, giống như biến thành chim phượng hoàng lộng lẫy sáng lạn.
Còn ngày nữa là đến lễ quốc khánh, Hà Tiêu Tiêu đang cân nhắc làm sao bán số đất đó ra. Hiện tại giá đất ở Hải Nam giống như ngày trăng non, không ngừng thay đổi, hơn nữa còn chưa chắc có được giá tốt.
Đất trong tay Hà Tiêu Tiêu là của chú hai bán lại, lúc đó ông bán ra gần mấy trăm mẫu đất trong đó có mẫu của Hà Tiêu Tiêu. Nếu không phải họ hàng với chú hai thì căn bản sẽ cô cũng không có số đất đó.
Chú hai cũng có ý tưởng giống như Trương Nhất Phàm, cũng không hy vọng cô kiếm được bao nhiêu tiền, ông chỉ cần Hà Tiêu Tiêu mượn cơ hội này học hỏi thêm một ít kinh nghiệm. Hà Tiêu Tiêu bản thân học chuyên ngành tài chính rất phù hợp để phát triểu đầu óc kinh doanh.
Đã lâu không về Thông Thành và xa Trương Nhất Phàm mấy tháng, nay đột nhiên trở về đã gặp hắn, nghĩ đến đây lòng Hà Tiêu Tiêu bỗng run run rộn ràng như con thỏ nhỏ.
Kỳ thật, trong khoảng thời gian xa nhau, cả ngày lẫn đêm, ngoài thời gian làm việc và học tập ra, những lúc rảnh rỗi thì trong đầu cô luôn tràn ngập bóng dáng của Trương Nhất Phàm.
Còn Trương Nhất Phàm đâu? Hắn vừa mới trải qua vụ án Chu Đỉnh Thiên, thêm vào đó lại có chuyện với Lôi Đình, hiện tại lại đang đang đẩy mạnh tốc độ xây dựng, từ trước đến nay hắn luôn bận rộn.
Làm quan kỳ thật cũng không dễ dàng, nếu có thể lựa chọn, hắn thà được làm một người có cuộc sống giống như Hồ Lôi. Tự do tự tại làm những gì hắn thích không có gì trói buộc. Nhưng là người của Trương gia nên không cho phép bản thân hắn có ý định như vậy. Có lẽ từ khi hắn sinh ra thì số phận của hắn đã định sẵn cả đời này phải tranh đấu chốn quan trường.
Hắn tin, Chu Chí Phương thời gian này sẽ tạm thời bình ổn, chỉ cần hắn cứ ở Đông Lâm thì nhất định sẽ có lần đụng độ tiếp theo.
Hôm nay, Lôi Đình tự nhiên đến nhà mời Trương Nhất dùng bữa tối. Đây là lần thứ gã đến mời Trương Nhất Phàm, trước đó hai lần đều bị Trương Nhất Phàm từ chối với lý do không rảnh.
Không ngờ thấy Lôi Đình là loại người chưa thấy Hoàng Hà chưa sợ, chưa đụng nam tường chưa hết hứng thú. Trương Nhất Thành suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Nói theo cách khác, đáng lẽ Lôi Đình và Trương Nhất Phàm là đồng minh, chỉ vì sau này đã xảy ra một số chuyện không hay, mới dẫn đến kết cục như vậy.
Hơn nữa Lôi Đình là một thằng khốn, cả ngày chuyên đi gây chuyện, vì thế mới chọc giận Trương Nhất Phàm và quyết tâm vạch rõ ranh giới giữa cả hai. Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến giờ phút này có một người trong bóng tối đắc ý cười to, rốt cục thành công làm tan rã liên minh này.
Người này chính là Dịch Thủy Bình, con cáo già này luôn ẩn mình trong một nơi bí mật gần đó mà quan sát động tĩnh.
Trong lúc Lôi Đình từ trong văn phòng của Trương Nhất Phàm đi ra thì con trai của ông ta là Lôi Minh đang ở chỗ Dịch Thủy Bình. Hai người đang ngồi trong một phòng bao của Vạn Tử Thiên Hồng, một già một trẻ thương lượng vấn đề gì đó.
Nhìn Dịch Thủy Bình đa mưu túc trí tươi cười, Lôi Minh bưng chén rượu đứng lên:
- Cảm ơn bác Dịch, Lôi Minh cảm ơn bác. Sau khi sự việc thành công, cháu xin được kính rượu bác.
Dịch Thủy Bình xảo quyệt cười:
- Tôi và cha anh đều là bằng hữu, cảm ơn cái gì?
Sau đó ông ta liền đứng lên nhìn về phía Lôi Minh nói:
- Được rồi, tôi phải đi rồi, chúc anh may mắn!
Lôi Minh bắt tay cùng Dịch Thủy Bình chào tạm biệt.
Năm phút sau, gã cầm điện thoại nói:
- Em vào được rồi.
Trong chốc lát, cửa phòng được đẩy ra, một cô gái ăn mặc khêu gợi đi vào:
- Anh Minh, có chuyện gì ạ?
Cô gái chân mang tất dài, người mặc váy ngắn hở vai đeo thắt lưng, hơn phân nửa bờ vai trắng nõn lộ ra bên ngoài. Lôi Minh nhìn cô có vài phần quyến rũ, dáng người xinh đẹp vẫy vẫy tay:
- Lại ngồi xuống đây!
Cô gái không chút khách sáo tiếng lại ngồi lên bàn trà rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa:
- Có chuyện gì anh cứ việc chỉ bảo.
Lôi Minh nhìn dáng vẻ lẳng lơ của cô ta không kìm nổi giơ tay nắm phần mông của cô ta kéo về phía gã:
- Em càng ngày càng hấp dẫn. Tiểu Phong à.
- Hấp dẫn cái con khỉ á? Anh nói xạo, nếu như vậy thì sao lâu rồi anh không đến thăm em?
Cô gái không thèm để ý đến tay chân của Lôi Minh đang làm gì, ngược lại còn nhích lại gần gã.
- Không phải tại anh nằm viện sao. Mẹ nó! Lần này bị thiệt quá.
Sắc mặt Lôi Minh trầm xuống, hung hăng nói:
- Có thù không trả không phải là hảo hán ! Tối nay nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt!
- Sao vậy? Ở Thông Thành còn có người dám đắc tội với anh hả?
Tiểu Phong ngạc nhiên nhìn Lôi Minh, hiển nhiên có chút không tin, nhưng nhìn vẻ mặt gã tràn ngập hận thù, ánh mắt lóe lên vẻ như muốn giết người, rõ ràng không có gì là giả vờ cả.
- Em không cần quan tâm làm gì, tối nay em chỉ cần…
Lôi Minh ghé vào tai cô ta nói nhỏ.
Chợt Tiểu Phong nói:
- Không thành vấn đề, em còn tưởng là chuyện gì đáng lo ngại chứ? Bỏ thuốc độc thôi mà? Sở trường của em rồi.
Rút điếu thuốc ra, cô ta lẳng lơ cười nhẹ nói:
- Kỳ thật đàn ông đứng trước mặt tôi, không cần bỏ thuốc bảo đảm hắn cũng trở thành một con sói đói.
- Đừng đùa nữa, tuyệt đối không được có sai sót nhầm lẫm! Nhớ cho kỹ, ngàn vạn lần không được nhầm!
Lôi Minh ôm chầm Tiểu Phong dặn dò thêm một lần nữa.
- Biết rồi! Chính là lấy cốc rượu đã bỏ thuốc vào rồi đưa cho hắn ta uống đúng không? Lúc đó anh có ở đấy không? Bí mật ra hiệu là ổn mà.
Tiêu Phong lại rút điếu thuốc ra bĩu môi nói:
- Nhưng mà anh kêu em đi tiếp người khác ngủ, cũng quá vô lương tâm đấy.
- Không phải, do gặp dịp nên chơi thôi, mà đâu phải em chưa từng làm qua, anh sẽ bồi thường lại cho em mà!
Lôi Minh ôm chầm lấy Tiểu Phong, giơ tay kéo váy ngắn của cô lên, đem quần lót của cô lột ra quăng một bên, kéo khóa quần xuống trực tiếp đâm vào trong.
- A………….
Đúng giờ tối, Trương Nhất Phàm tới phòng bao tên: “hoa nở phú quý” ở Vạn Tử Thiên Hồng.
Ở huyện Thông Thành, ngoại trừ Vượng phủ ra, thì Vạn Tử Thiên Hồng này đây là nhà hàng ẩm thực xa hoa, nhưng chủ yếu chú trọng vào có các dịch vụ khác như thư giãn giải trí, tắm hơi, khách sạn.
Từ sau khi cùng Dịch Thủy Bình qua lại, thì Lôi Đình cũng thường xuyên lui tới nơi này, nhất là với Trương Nhất Phàm đã có thiện ý như vậy thì cũng nên tìm một chút xa hoa ở chốn bản địa này.
Không giống với Vượng phủ là người ta chỉ đến đây để ăn uống, nói chuyện bàn bạc, ở đây khách quý hào phóng lì xì còn được xem các tiết mục múa biểu diễn. Ngoài ra còn có múa thoát y nếu khách có yêu cầu.
Đa phần các cô gái lên biễu diễn đều không quá , ngoại hình xinh đẹp, dáng người thon thả, hấp dẫn. Đó là tiết mục bậc nhất ở đây, Lôi Đình và Dịch Thủy Bình đã từng xem qua.
Buổi tối sau khi xem vũ hội, Lôi Đình trở về nhà làm một lúc ba lượt, bà xã hắn ngạc nhiên hỏi vẫn còn muốn sao? Bỗng nhiên hồi xuân vậy!
Vũ hội cũng có quy định của họ, đối với các cô gái múa thoát y này chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ. Thưởng thức những động tác nghệ thuật bằng mắt, nếu động chạm sẽ phạm quy và coi là du côn. Bởi vậy, tên nào có máu háo sắc sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Đương nhiên sau khi hoàn thành điệu nhảy, nếu cô gái nào đồng ý thì có thể bao cô ta nguyên đêm, Tiểu Phong chính là vũ nữ hạng nhất trong số các cô vũ nữ.
Sau khi bước vào phòng đặt sẵn, Lôi Đình và con trai Lôi Minh đã ở đó chờ sẵn.
Trương Nhất Phàm cố tình đến trễ phút, khi đẩy cửa vào, nhìn thấy nét mặt khó chịu của Lôi Minh. Trương Nhất Phàm liền đoán được, Lôi Đình kêu con hắn đến xin lỗi.
- Chủ tịch huyện Trương, rốt cục anh đã đến.
Lôi Đình bắt tay Trương Nhất Phàm, cười lớn, cùng nhau bước vào phòng.
- Đây là thằng con ngu ngốc của tôi Lôi Minh.
Lôi Đình giới thiệu, Trương Nhất Phàm gật gật đầu chào, Lôi Minh cố ý biểu hiện vẻ mặt không hài lòng.
Trương Nhất Phàm thái độ rõ ràng nói với hai cha con Lôi Đình:
- Tôi hôm nay là đến để ăn cơm, cùng chia sẻ gánh vác công việc cùng hai người, chứ không đồng nghĩa với việc tôi tha thứ cho những sai lầm của Lôi Minh.
Lôi Đình lòng chợt hiểu Trương Nhất Phàm nói gì, xấu hổ cười, hướng về con trai lớn tiếng nói:
- Còn không mau kêu chú!
Thật quá vô lý! Trương Nhất Phàm năm nay mới có tuổi, Lôi Đình cũng có , gọi hắn bằng chú thì thật quá sức chịu đựng, kì thật ý của Lôi Đình muốn nói vai vế của Trương Nhất Phàm cao hơn so với con của ông ta. Lôi Đình cho rằng Trương Nhất Phàm là anh em đồng thế hệ của y, nếu xét theo vai vế thì ngang hàng. Như vậy không phải Trương nhất Phàm được lợi quá sao?
Không ngơ khi câu nói này được nói ra, không khí liền có chút thay đổi.
Trương Nhất Phàm lập tức ngăn lại:
- Bí thư Lôi đừng nói giỡn, tôi làm gì mà đã già như thế?
Lôi Đình đổ mồ hôi, phát hiện chính mình trước mặt Trương Nhất Phàm không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Lôi Minh đứng lên nói:
- Để tôi đi gọi món!
Nói xong, không đợi hai người trả lởi, gã liền xoay người đi ra ngoài. Trước khi ra, hắn còn hung hăng hừ lên một tiếng.
Thật ra, gã đã sớm chuẩn bị đồ ăn rồi, chỉ cần kêu một tiếng, nhân viên phục vụ sẽ mang đồ ăn vào phòng ngay. Sau đó gã đến ngồi vào chỗ trống ở quầy bar, Tiểu Phong đã ngồi đợi sẵn từ sớm:
- Chờ anh nháy vào máy điện thoại cho em, thì em nhanh chóng đi vào nhé!
Tiểu Phong gật gật đầu, lúc này Lôi Minh mới xoay người trở về phòng đặt.
Thức ăn trên bàn đã được dọn lên hết, theo chỉ thị của Lôi Đình, Lôi Minh cầm ly rượu, cố gượng cung kính nói:
- Chủ tịch Trương, hôm nay trước mặt ba tôi, tôi đặc biệt xin lỗi, người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, mong bỏ qua sai lầm lúc trước tôi đã gây ra, trước xin nhận lỗi, tự phạt ly.
Lôi Minh bưng ly rược lên, ừng ực ừng ực một hơi uống hết ly rượu Mao Đài. Mỗi ly rượu ước chừng lượt. Sau khi uống hết, mặt không đỏ chỉ thấy gã đảo ngược cái ly mà không thấy giọt rượu nào chảy ra.
Lúc này, Trương Nhất Phàm mới khẽ gật đầu, nhìn qua ba của gã, nên tha cho anh ta thôi! Rồi hắn cầm ly rượu lên:
- Bí thư Lôi, đều là người trong nhà cả, chúng ta đừng nên khách sáo nữa. Lôi Minh đã biết ăn năn hối cải, tôi cũng không tính toán nữa. Nào chúng ta cùng uống rượu.
Chí ít đến bây giờ Lôi Đình mới yên lòng, mỉm cười chạm ly cùng Trương Nhất Phàm một cái. Lúc này Lôi Minh đứng lên nói:
- Đợi một chút, có một tiết mục mới muốn cho hai người xem mở rộng tầm mắt.
Lôi Minh nhanh chóng chạy ra cửa, hướng về quầy bar hét lớn:
- Phục vụ, bưng rượu lên!
Tiểu Phong nghe quát, vội vàng bưng ly lên, trên đường đi, thầm nhẩm trong đầu:
- Chén này có thuốc, chén này không có thuốc, chén này có thuốc, chén này không có thuốc, chén này có thuốc, chén này không có thuốc.
Để phân biệt rõ chén nào có thuốc, cô đã lén đánh dấu lên đó.