Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 141: thời khắc hạnh phúc của đổng tiểu phàm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Đình nhất định chết trong tay đứa con trai của ông ta. Trương Nhất Phàm nghĩ như thế.

Đây là thời gian bồi dưỡng những người thân tín của mình, hiện tại trong tay chỉ có hai người này,Trần Trí Phú và Đường Vũ, Hồ Lôi không phải cán bộ, một số việc không tiện tham gia.

Mà Trần Trí Phú đã có tuổi, kết quả không khả quan được. Trương Nhất Phàm đang cân nhắc làm thế nào bồi dưỡng lực lượng thân tín của mình. Những người này mặc dù ở huyện Thông Thành không nhất định phải dùng, nhưng về sau hoàn toàn không thể đánh giá thấp. Nhất là vào bộ máy cấp tỉnh sau này, càng đấu tranh càng lợi hại hơn. Vì Trương Nhất Phàm ngấm ngầm quyết định, thực hiện được hai mục tiêu, trong hai năm này.

Thế lực và tiền bạc!

Tích cực bồi dưỡng những người thân tín của mình, tiếp đó chính là dốc sức phát triển kinh tế. Nền kinh tế này chính là nền kinh tế cá nhân, túi tiền phải đầy, ra ngoài mới có sức mạnh.

Vấn đề nguồn tài chính, Trương Nhất Phàm một mực cũng không muốn nhờ vào sự giúp đỡ của gia đình Đổng Tiểu Phàm. Đây là lý do mà hắn ra sức ủng hộ Hà Tiêu Tiêu đi theo con đường kinh doanh.

Với năng lực hiện tại của bản thân, để cho Hà Tiêu Tiêu vào làm nhà nước, đây là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng vào nhà nước rồi, có thật sự thoải mái như thế này không? Vất vả cả ngày, cầm mấy đồng tiền lương chết tiệt, mỗi ngày trôi qua thật vô ích. Đây không phải là cuộc sống mà một người thanh niên có lý tưởng muốn sống.

Nhìn vào trong phòng làm việc, toàn những người không có tham vọng lớn, cả ngày ngồi xem báo, hoặc ngồi lướt mạng đọc tin tức, Trương Nhất Phàm có một chút khinh thường. Thực ra làm nhà nước, có thể được thoải mái nhưng cũng chẳng mấy ai giàu.

Người không có thực quyền, vào làm nhà nước, chắc chắn như hòa thượng đi vào chùa, được ngày nào hay ngày ấy.

Đại đa số đều bị vài người thiểu số kiểm soát, khống chế. Vì vậy sự ham muốn quyền lực nảy sinh, khiến cho một số người cam tâm tình nguyện làm những luật lệ ngầm.

Các luật lệ ngầm của quan chức, không thua kém gì giới nghệ thuật, mà còn nhiều điều không ngờ tới. Mọi thứ trong đó, chỉ có người ở đấy mới biết rõ ràng.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy sự lên xuống của một số người, liền có nhận xét này.

Ngày ba mươi tháng chín, Trương Nhất Phàm trở về tỉnh sớm.

Lâu lắm rồi không gặp bố mẹ, làm con như mình, được coi là có hiếu không?

Sau khi cùng Đổng Tiểu Phàm gặp mặt, hai người cùng nhau trở về nhà một chuyến. Vẫn là Đổng Tiểu Phàm cẩn thận chu đáo, nhất định kéo Trương Nhất Phàm đến siêu thị mua một ít quà, bước vào nhà với túi lớn túi nhỏ.

Trương Hiến Hiên đã đi thủ đô, nghi lễ quốc khách mùng một tháng mười, mỗi ngày ông đều phải tham gia. Ngoài ra, ông cũng mượn cơ hội này đi gặp ông cụ.

Trong nhà chỉ có mẹ Trương Nhất Phàm, không lâu sau đó, chị Trương Bối Bối và anh rể Chu Khánh Sinh cũng đến. Mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, Đổng Tiểu Phàm chạy vào phòng bếp,

- Dì, cháu lại giúp dì rửa bát nhé!

Mẹ của Trương Nhất Phàm yêu thương cười nói:

- Không cần, không cần đâu, dì nỡ lòng nào để con dâu tương lai của mình làm những công việc nặng nhọc như thế này? Để cho thằng ba lại trách móc người mẹ như dì, con dâu vẫn chưa bước vào nhà đã bắt nạt rồi.

Bị bà nói như vậy, mặt của Đổng Tiểu Phàm không ngừng đỏ lên. Chị Bối Bối cũng góp phần náo nhiệt hơn, từ ghế sô pha chạy lại.

- Tiểu Phàm, em xem này mẹ thương em nhiều vậy, sớm muộn đều là người của gia đình chị, miệng lúc nào cũng dì Ngô, dì Ngô, còn không gọi là mẹ à?

Anh rể Chu Khánh Sinh cũng tươi cười nói:

- Tiểu Phàm, chị em nói đúng rồi, nên gọi là mẹ đi.

Nghe đôi vợ chồng trẻ trêu ghẹo Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất phàm ngồi trên ghế sô pha cười trộm. Đổng Tiểu Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn với ý đe dọa.

Bà Trương từ trong phòng bếp đi ra, đem những chuyện còn lại giao cho người giúp việc,

- Tiểu Phàm, chị và anh rể nói cũng đúng, gọi muộn không bằng gọi sớm, cháu gọi một tiếng mẹ đi! Dì rất thích.

Trời, cái này đùa hơi quá. Nhìn vẻ mặt kỳ dị đó của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm không ngớt cười trộm.

Ai bảo cô ta không có việc gì ra vẻ xum xoe, giờ thì biết hậu quả rồi chứ! Ha ha…

Bà Trương và người trong gia đình đều yêu mến Tiểu Phàm như vậy, Trương Nhất Phàm âm thầm so bì tị nạnh trong lòng, xem ra ngoại trừ bà tiểu phú này ra, e rằng không có một ai khác dám bước chân vào gia tộc này.

- Đúng vậy, nhanh gọi đi, mẹ có quà cho em này!

Chị Bối Bối vui vẻ nói, đẩy Đổng Tiểu Phàm đang xấu hổ lại phía mẹ. Tô Tú Khanh nắm lấy bàn tay mềm mại của Đổng Tiểu Phàm,

- Xem Tiểu Phàm của chúng ta có phúc chưa kìa, bàn tay này mềm cứ như em bé ấy.

Sau đó bà ôm Đổng Tiểu Phàm rất thân thiết, cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.

- Tiểu Phàm, hôm nay dì sẽ đợi cháu gọi dì một tiếng mẹ. Cháu sẽ không làm dì thất vọng chứ!

Lúc này Đổng Tiểu Phàm xấu hổ đến mức không thành dáng người, vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đang đỏ lên. Bối Bối và Ngô Tú khanh cố tình không chịu buông tha cô. Quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm một cái, người này đang tựa đầu trên ghế sô pha nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, dường như ngoài ấy có phong cảnh gì tuyệt đẹp lắm.

Không có hi vọng được giúp đỡ, khuôn mặt đỏ bừng của Đổng Tiểu Phàm lại xoay lại, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mẹ Trương Nhất Phàm, rốt cục Đổng Tiểu Phàm khẽ cắn môi, nhỏ giọng gọi,

- Mẹ..

- Ha ha…

- Ha ha…

Trong phòng vang lên một trận cười sung sướng, niềm vui của bà Tô Tú Khanh lộ ra nét mặt, mặt mày tươi như hoa đứng dậy. Cũng không để ý vẻ mặt vô cùng lúng túng của Đổng Tiểu Phàm, hưng phấn tháo chiếc vòng ngọc từ cổ tay ra.

- Tiểu Phàm, đây là chiếc vòng gia truyền bảy đời của nhà họ Trương, chiếc vòng tay này có cả thảy hai cái. Một cái là khi thằng hai kết hôn ta đích thân đeo lên tay Lam Lam. Bây giờ ta cũng chính tay đeo lên cho con, từ nay về sau, dù sống chết hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo hèn, ta giao thằng ba cho con.

- Mẹ, mẹ đọc Kinh hả? Còn sống chết bệnh tật, giàu sang hay nghèo hèn nữa chứ!

Lúc này Nhất Phàm mới nói ra, nhìn thấy mọi người vui như mở hội, hắn nhìn Tiểu Phàm chê cười.

- Đừng nói xui xẻo!

Ngô Tú Khanh trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm, cầm chiếc vòng rất ngoan đạo nằm trên tay của Đổng Tiểu Phàm. Giờ phút này trong lòng của Đổng Tiểu Phàm, vừa hạnh phúc, lại vừa cảm động, còn có chút căng thẳng.

Hạnh phúc càng nhiều hơn, thay thế cả sự xấu hổ khi nãy, Tiểu Phàm cũng có chút ít rung động. Suýt chút nữa nước mắt rơi xuống, cắn môi gật đầu,

- Mẹ, con nhất định sẽ cùng Nhất Phàm sống hạnh phúc. Sau này con chính là con gái mẹ. Con cùng Nhất Phàm cho dù sống chết bệnh tật, giàu sang hay nghèo hèn vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.

- Được. Được! được!

Tô Tú khanh nói ngay ba câu được, sau đó gọi Nhất Phàm đến,

- Con mau qua đây một chút đi. Thằng tiểu tử thối.

- Mẹ, làm gì mà nghiêm túc như vậy. Có phải sớm nhắm vào gia sản của bà tiểu phú này không?

Trương Nhất Phàm đi tới cười hì hì, kết quả là bị mẹ giận dữ tát cho một cái.

- Về sau con phải nhớ cho kỹ, nhất định phải đối tốt với Tiểu Phàm, không được phép làm cho cô ấy chịu oan ức, không thì ta không để yên đâu!

Nhìn dáng vẻ của mẹ thật nghiêm túc, Trương Nhất Phàm biết rằng việc này xem như đã quyết định. Từ nay về sau hắn và Đổng Tiểu Phàm coi như là một đôi chính thức, lời nói của mẹ có tác dụng hơn cả pháp luật.

Trương Nhất Phàm cũng thôi ngay nét mặt cười hì hì, kéo tay Đổng Tiểu Phàm,

- Em yên tâm đi, anh nhất định nghe lời của mẹ, đối xử tốt với bà tiểu phú của anh.

- Vậy còn được.

Nhìn đôi trai tài gái sắc này, khuôn mặt bà Tô Tú Khanh nở một nụ cười.

Bối Bối lúc này mới bĩu môi,

- Mẹ thật không công bằng, đồ gia truyền quý giá này vì sao không có phần của con? Con phản đối!

- Nha đầu ngốc, tất nhiên con có mẹ chồng truyền cho con.

Ngô Tú Khanh cười nói.

- Nhưng mẹ chồng con cái gì cũng không có? Bà ấy chỉ đưa cho con một cây củ cải lớn.

Chu Khánh Sinh là con trai sinh trưởng trong một gia đình làm nông, bây giờ bố mẹ của anh ấy vẫn sống ở quê. Đối với sự oan ức của vợ, Khánh Sinh chỉ có thể cười trừ.

Mặc dù hiện tại có tiền, nhưng tiền không phải là tất cả mọi thứ, hơn nữa đích thực Chu gia không có đồ vật gì quý giả cả, chứ đừng nói là ngọc cổ lâu năm đáng giá này.

Trương Nhất Phàm cười cười nói:

- Chị, cây củ cải trắng bảo vệ môi trường nhất, mẹ chồng chị tặng cho chị là có ý muốn chị khỏe mạnh đấy, đây chính là đồ vật quý của trời mà không có gì thay thế được.

Một trận cười, Bối Bối cũng tặng quà cho Đổng Tiểu Phàm, đó là ngọc Quan Âm cô quanh năm mang trên người.

- Em dâu à! Chị không có gì đáng giá cả, miếng ngọc Quan Âm này tặng cho em đấy.

Đối với Đổng Tiểu Phàm, tiền không là gì, bất luận tặng cái gì, chỉ cần tấm lòng là được. Huống chi quà tặng của mẹ Trương Nhất Phàm, lại là chiếc vòng ngọc vô cùng giá trị. Miếng ngọc Quan Âm của Bối Bối cũng không phải loại thường, mấy năm trước đây, Chu Khách Sinh mất hơn hai chục ngàn tệ mới mua được.

Cầm những món quà này, Đổng Tiểu Phàm dựa sát vào người Trương Nhất Phàm rất hạnh phúc, trên mặt liên tục biểu lộ sự ngượng ngùng, vô cùng dễ thương!

Chín giờ kém, Trương Nhất Phàm đưa cô về nhà.

Tuy đã có danh phận, nhưng không thể sống chung một nhà với người ta ngay được!

Lần đầu đưa Đổng Tiểu Phàm về mà không lái xe. Hai người giống như lúc thơ ấu, nắm tay đi bộ trong gió đêm. Buổi tối hôm nay, Đổng Tiểu Phàm càng thêm quyến rũ hơn, giống như một nàng tiên nữ lướt nhẹ dưới ánh trăng lung linh. Vô cùng xinh đẹp!

Cứ đi cứ đi vậy, cô dựa dựa sát vào hắn, hỏi nhỏ giọng:

- Nhất Phàm, chúng ta có phải coi như đã cưới nhau rồi không?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Kết hôn cũng chỉ là một hình thức, có thể nói như vậy, cũng có thể không nói như thế. Nhưng anh cảm thấy, so với cuộc hôn nhân thực chất còn thiếu một chút, hay bây giờ tìm một nơi để bổ sung?

Tất nhiên Đổng Tiểu Phàm biết hắn ám chỉ cái gì? Liền trừng mắt lên hờn dỗi:

- Đồ xấu xa!

Nhưng sau khi mắng hắn, lại tựa đầu sát lại, kéo tay Trương Nhất Phàm đặt bên hông mình, hai người bước đi rất thân mật.

Trăng đêm vằng vặc, ánh trăng sáng lung linh, đường phố không phải do vẻ đẹp của đêm mà trở nên tĩnh mịch hơn.

Toàn bộ thành phố giống như một cô gái tươi đẹp, sức sống thanh xuân đang nở rộ.

Rời xa những đấu đá tranh giành quyền lực, mọi thứ đều đẹp như vậy, thoải mái như thế đấy.

Màn đêm lãng mạng thế này, thấm thoát hai người đã đến sân của người nhà Tỉnh ủy.

Trước khi chia tay, Tiểu Phàm âu yếm kéo người yêu, cứ như vậy đứng dưới bóng cây, cô kiễng gót chân lặng lẽ hôn lên má Trương Nhất Phàm một cái.

Trương Nhất Phàm thuận thế ôm lấy cô, hôn cô một cách nồng nàn…

Một nụ hôn thật dài, thật dài…,quá ngọt ngào, quá nồng nàn, hai người gần như đạt tới mức độ quên cả bản thân mình, mà chặt chẽ, mà gắt gao, ôm lấy nhau, dường như hai tâm hồn muốn hòa quyện vào một, mãi mãi cũng không xa cách nhau.

Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng, từ đây trong anh có em, trong em có anh! Đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio