Lưu Thành Thắng ở trong nhà tập thể cơ quan của Ban Tổ chức Trung ương.
Vợ ông ta là Đỗ Vu Hinh không thích sống ở trong nhà tứ hợp viện cũ. Những cơ sở vật chất trong nhà tứ hợp viện cũ đã hỏng hết, cuộc sống sinh hoạt ở đó cũng có phần không được tiện. Những tòa nhà cao tầng trong Ban Tổ chức Trung ương điều kiện thì tốt hơn nhiều, ở đó thấy dễ chịu hơn.
Nhà ở của Lưu Thành Thắng có bốn phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng chừng một trăm ba mươi, bốn mươi mét vuông gì đó. Ở như vậy trong lúc này là rất là tốt rồi, thiết bị đầy đủ hết, rất thích hợp và thoải mái để ở.
Lưu Vĩ Đông thì ở chỗ làm, đơn vị cấp nhà ở cho anh ta chứ không ở đây.
Lưu Thành Thắng có ba người con, hai trai một gái, con gái là Lưu Hoa Linh lớn hơn Lưu Vĩ Hồng một chút, đã tốt nghiệp năm ngoái và đi làm rồi. Đứa con út là Vĩ Xương vẫn còn đang đi học, Lưu Hoa Vinh và Vĩ Xương cùng ở với cha mẹ.
Hôm nay là sinh nhật của Lưu Thành Thắng, ba anh em Lưu Thành Mỹ, Lưu Thành Gia, Lưu Thành Ái đã đến từ sớm, thế nên trong phòng khách rộn ràng tiếng cười đùa. Trong nhà, tính cách của Lưu Thành Thắng và ông cụ khác hẳn nhau, trái ngược nhau hoàn toàn, ngày thường bao giờ mặt cũng vui vẻ. Nói tóm lại là anh em Lưu Thành Thắng có bốn người thì duy chỉ có Lưu Thành Gia và ông cụ tính cách giống nhau nhất, lúc thì rất nghiêm nghị, lúc thì trầm ngâm, ít nói.
Cho nên ở nhà Lưu Thành Thắng, các con cháu đều thấy khá thoải mái.
Thế nhưng phòng khách Lưu Gia chỉ to như thế, một lúc có một hai chục người tới như vậy thì hơi chật chội. Lưu Hoa Linh liền "ra tay" chủ động gọi các chị em họ vào phòng của mình nói chuyện phiếm, coi như đã giải quyết được tình trạng chật chội trong phòng khách.
Lát sau, Lưu Vĩ Xương gọi Hồ Thiên Hậu và mấy anh em họ vào trong phòng của mình. Ở phòng khách chỉ còn lại bốn anh em Lưu Thành Thắng và bà xã của họ, ngoài ra còn có hai anh em Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng, căn phòng yên tĩnh hơn hẳn.
Ngày sinh nhật của Lưu Thành Thắng cũng không tổ chức gì. Khi ông ta đã làm cán bộ cấp cao rồi thì đặc biệt để ý đến những cái truyền thống, ông cụ còn không làm lễ chúc thọ, Lưu Thành Thắng sao có thể làm?
- Anh cả, anh lúc nào thì đi Giang Nam?
Lưu Thành Ái hỏi, bà rất thích nói về những vấn đề chính trị, đặc biệt là chồng bà ta Mã Quốc Bình sau khi lên làm Cục trưởng Cục cán bộ Ban tổ chức Trung Ương, bà lại càng thích thú hơn.
Trong phòng khách đều là người nhà, Lưu Thành Thắng cũng không e dè nói:
- Nhanh thôi, bí thư Bùi đã chính thức nộp đơn từ chức lên Trung ương, muốn về nghỉ ngơi, dưỡng già.
Lưu Thành Ái bĩu môi nói:
- Lão ta cũng nên nghỉ rồi, bẩy mươi tuổi rồi…
Thực ra lúc này Bí thư tỉnh ủy bảy mươi tuổi cũng không thể nói "tuổi đời đã cao". Cũng như ở cấp Trung ương, thủ trưởng cấp cao đến ông cụ nhà mình và những người có công cũng qua tuổi đầu tám, cũng vẫn đảm nhiệm những chức vụ quan trọng.
Lưu Thành Thắng sắc mặt trầm xuống nói:
- Thành Ái!
Tuy rằng đang ở trong nhà mình nhưng những lời nói của Lưu Thành Ái có phần hơi quá, nếu như người ngoài mà biết thì người ta sẽ cho rằng Lưu Thành Thắng gấp gáp như vậy là muốn nhanh chóng đuổi bí thư Bùi đi.
Lưu Thành Ái liền rụt cổ lại, cười ngượng ngùng nói:
- Ở nhà mình mà.
- Anh cả, nghe nói tình hình ở Giang Nam rất phức tạp?
Hồ Phấn Cường bỗng nhiên nói, làm mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Hồ Phấn Cường là cán bộ doanh nghiệp nhà nước, bình thường trên lĩnh vực chính trị, y không bao giờ phát biểu ý kiến, hôm nay thật là ngược đời.
Lưu Thành Thắng mặc dù trong lòng không coi trọng Hồ Phấn Cương lắm, nhưng trên mặt thì vẫn tỏ ra bình thường. Dù sao hôm nay mọi người cũng đến đây chúc mừng ông ta, nghe vậy ông ta khẽ mỉm cười nói:
- Tỉnh nào cũng phức tạp cả.
Hồ Phấn Cương hiển nhiên cũng không hài lòng với câu trả lời đơn giản của Lưu Thành Thắng, y thử thăm dò hỏi:
- Nghe nói tình hình ở Giang Nam phức tạp hơn các tỉnh khác nhiều, về mặt kinh tế phát triển rất nhanh, có chút thành tích… Cán bộ ở một số địa phương cũng thích đến đó.
Lưu Thành Thắng liếc nhìn hắn, trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười nói:
- Chú nghe ai nói vậy?
Hồ Phấn Cường vội nói:
- Công ty chúng em ở Giang Nam có việc ở đó, em đã từng đi công tác ở đó nên đã không ít lần cùng với mấy cán bộ qua lại nói chuyện. Theo như em cảm thấy, tính độc lập của những người ở đây là rất cao, mỗi người nói đến công việc của mình đều rất chín chắn. Nghe bọn họ nói các phòng ban chính quyền tỉnh Giang Nam tình hình rất phức tạp, sự cạnh tranh giữa các thành phố với nhau rất quyết liệt. Lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh phải tốn rất nhiều sức lực để làm hòa mối mâu thuẫn này.
Lưu thành Thắng căn bản chỉ muốn nói với Hồ Phấn Cường vài câu, thế nhưng Hồ Phấn Cường nói đến những câu nói đó làm cho ông ta phải chú ý đến.
Từ lúc ông ta nghe lời đề nghị của Lưu Vĩ Hồng tranh thủ đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam, ông ta tự nhiên rất quan tâm đến tình hình ở Giang Nam. Trước đây, Lưu Thành Thắng ở Ban Tổ chức Trung ương đảm nhiệm Phó trưởng ban, ông ta cũng biết ít nhiều những cán bộ chủ chốt ở tỉnh Giang Nam. Thế nhưng sự quen biết này chỉ là qua công văn chứ không phải ngoài thực tế. Nếu có gặp mặt một, hai lần thì cũng là bật cười ha hả. Cán bộ ở những địa phương này trước mặt Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương cũng phải luôn giữ khuôn mặt tươi cười, có ai não ngâm nước đâu mà không hiểu điều này.
Nhưng mà một khi Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy thì quan hệ với bọn họ sẽ lập tức thay đổi, sẽ trở thành quan hệ đồng nghiệp cấp trên cấp dưới, chủ yếu là hướng tới công việc, đâu thể xa lạ như trước, rất nhiều vấn đề.
Bí thư Tỉnh ủy phải quản lý toàn bộ, nếu không nắm được thế cục, như vậy thì hỏng hết, chỉ là bù nhìn.
- Ừ, vậy chú nói xem, ngoài việc tư tưởng độc lập của các cán bộ ở đó cao, tình hình ở tỉnh Giang Nam còn gì phức tạp nữa?
Hồ Phấn Cường nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo hơn, không kìm được nữa nói:
- Em cũng chỉ nghe mấy cán bộ nói vậy, bọn họ nói hiện giờ những cán bộ trong tỉnh chia làm nhiều phái, một bên đứng về phía bí thư Bùi, một bên đứng về phía chủ tịch tỉnh Trương Chính Sơn. Bình thường mọi người tranh đấu nhau rất gay gắt. Hiện tại bí thư Bùi đã yếu thế, tâm trạng mọi người rất hỗn loạn, bất kể ai là bí thư mới thì cũng phải làm hòa những mối quan hệ này, cũng không phải là việc dễ dàng.
Lưu THành Thắng nghe xong không có ý kiến gì cả. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Vĩ Đông nghe xong nói:
- Chú à, cán bộ ở đó luôn là như vậy mà, chỉ thổi phồng lên thôi. Trong công việc có mâu thuẫn như vậy là rất bình thường, những cán bộ ở đây chỉ thích đem mâu thuẫn trong công việc ra để mà chia bè phái đấu tranh lẫn nhau, thực ra thì không phải như vậy. Mọi người đều dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, lấy đâu ra nhiều bè phái như vậy?
Vẻ mặt Hồ Phấn Cường có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Vậy à, chú cũng nói với bọn họ như vậy. Những cán bộ ở vùng đó có con mắt nhìn vấn đề vẫn còn rất hạn hẹp.
Thực ra Hồ Phấn Cường nói với Lưu Vĩ Đông những lời nói như vậy có chút không cho là đúng. Lưu Vĩ Đông chưa làm qua những công việc cơ bản, từ trước tới giờ luôn làm việc ở Ủy ban Trung ương Quốc gia, nhìn vấn đề từ trên xuống dưới, có phần xa rời quần chúng. Những kiểu lục đục trong những văn phòng Ủy ban Trung ương Quốc gia sao có thể đem ra so sánh với cuộc đấu tranh chính trị ở địa phương? Những cuộc đấu tranh trong văn phòng đa số là giữa các lãnh tụ, mọi người bề ngoài vẫn duy trì không khí hòa hợp, còn đấu tranh chính trị ở địa phương thì không bình thản như vậy, các cán bộ ở địa phương vì tranh quyền đoạt lợi sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào. Sao có thể đơn giản như Lưu Vĩ Đông nói được.
Hơn nữa Lưu Vĩ Đông là tấm bài lớn của nhà Lưu Gia. Làm ở ủy ban Quốc gia, bao gồm cả những cấp trên của y, ai mà không nể mặt y, thật sự thủ đoạn vô cùng thâm hiểm, cũng không có người nào dám động đến một sợi tóc của y.
Các cán bộ cấp Vụ, Cục của văn phòng ủy ban Trung ương Quốc gia mà ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng cháu trưởng đích tôn nhà họ Lưu, chẳng phải là chê chức vụ của mình quá bền chắc sao?
Không phải là biến cố lớn thì chỉ đơn thuần dựa vào một thủ đoạn nhỏ như vậy, làm sao có thể là người nối nghiệp nhà Lưu Gia được.
Nhưng Hồ Phấn Hồng khẳng định sẽ không phản bác lại Lưu Vĩ Đông. Hôm nay ông ta đặc biệt nói những lời nói này là có mục đích.
- Anh cả, em xem ra anh phải đi Giang Nam rồi, có phải là anh để Phấn Cường đưa anh đi tới trạm kế tiếp?
Thấy Lưu Thành Thắng chậm trễ không nói gì, Lưu Thành Mỹ không kìm nổi liền chủ động đưa ra yêu cầu.
Lưu Thành Thắng cười hơi sửng sốt nói:
- Hồ Phấn Cường đưa anh ra trạm kế tiếp?
Vẻ mặt của những người khác cũng lộ ra vẻ chú ý.
Hay là Hồ Phấn Cường muốn đổi nghề, tới đây bon chen? Vẻ mặt Lưu Thành Ái hiện lên vẻ không đồng ý.
Lúc trước Lưu Thành Mỹ muốn lấy Hồ Phấn Cường, Lưu Thành Ái không đồng ý, Lưu Thành Mỹ nhất định muốn lấy, là em gái thì Lưu Thành Ái sao có thể ngăn cản được. Thế nhưng lúc ấy Lưu Thành Ái có nói với chị là sẽ có một ngày chị sẽ hối hận. Hơn hai mươi năm rồi Lưu Thành Mỹ có hối hận hay không thì cũng khó nói, thế nhưng hai vợ chồng họ đều làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, địa vị trong nhà Lưu Gia thì là thấp nhất. Trước mắt nhìn thấy Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình đều thăng quan tiến chức như vậy, chỉ có Hồ Phấn Cường là không có gì cả, trong lòng Lưu Thành Mỹ có phần thấy không công bằng, đều là các con của ông cụ, cũng không thể có sự chênh lệch nhiều như vậy được.
Tuy nhiên Lưu Thành Thắng vẫn chưa đi Giang Nam nhận chức, Hồ Phấn Cường liền đến đưa ra điều kiện, cũng khó tránh khỏi kì lạ.
- Đúng vậy, đơn vị Phấn Cường có chi nhánh công ty ở tỉnh Giang Nam, đúng lúc cần điều người phụ trách, anh cả chỉ cần nói một tiếng để Hồ Phấn Cường đi là được rồi, dù sao cấp bậc cũng giống nhau, nên cũng không phải là vấn đề khó khăn.
Lưu Thành Mỹ cũng không giấu, gọn gàng thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình, dường như có chút hợp tình hợp lý.
Hồ Phấn Cường hiện giờ là người phụ trách một phòng ban trong doanh nghiệp nhà nước, điều tới đó làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở tỉnh, cấp bậc cũng giống nhau nhưng thực ra quyền lực không giống nhau.
Hai hàng mi của Lưu Thành Thắng nhíu lại, trầm ngâm không nói, ánh mắt trong lúc vô tình liếc sang bên Lưu Vĩ Hồng.
Hôm nay có phần hơi kỳ lạ, từ lúc vào nhà đến giờ, Lưu Vĩ Hồng không nói lời nào, chỉ ngồi uống trà, rất đỗi nhàn hạ. Điều này không hề giống với tính cách của Lưu Vĩ Hồng một chút nào.
Bắt gặp ánh mắt của bác nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, gật đầu ra ý chào rồi lại nhâm nhi cốc trà.
- Vĩ Hồng, cháu thấy sao?
Lưu Thành Thắng đột nhiên hỏi.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Mỹ ngạc nhiên, làm sao việc lớn lại như thế này, anh trai phải hỏi ý kiến của Vĩ Hồng? cô thật sự không biết tại sao. Tranh thủ đảm nhiệm chức bí thư tỉnh Giang Nam là do Vĩ Hồng đề nghị, thậm chí chức vụ Quân đoàn trưởng của Lưu Thành Gia cũng là Lưu Vĩ Hồng trước mặt ông cụ tranh nhận.
Lưu Vĩ Hồng vội buông chén trà, ngồi thẳng người, cười nói:
- Cũng tốt, kinh tế Giang Nam phát triển rất mạnh, chú mà được tới đó, hẳn là có thể có rất nhiều thành tích.