Vẻ mặt kinh ngạc trong mắt Lưu Vĩ Hồng chợt lóe mà qua, sắc mặt điềm tĩnh như thường, giống như căn bản thì không nghe thấy Vân Hán Dân và Dương Cầm nói, mỉm cười nói:
- Bác Vân, hôm qua là sinh nhật của bác hai cháu, chúng cháu đều trở về chúc thọ bác ấy
Vân Hán Dân nao nao, không biết Lưu Vĩ Hồng lúc này đột nhiên nhắc tới sinh nhật của Lưu Thành Thắng là có ý gì. Nhưng lễ tiết cần có vẫn phải chú ý một chút, liền gật đầu nói:
- Ồ, đồng chí Thành Thắng sinh nhật, ha ha, tôi không biết, bằng không phải đi uống ly rượu mừng thọ rồi… Qua sinh nhật năm nay, đồng chí Thành Thắng cũng nên ra khỏi Bắc Kinh rồi chăng?
Vân Hán Dân nói những lời này, cũng là thuận miệng nói. Lưu Thành Thắng lập tức đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, sớm đã không còn là tin tức bí mật. Bí thư Bùi từ chức báo cáo cũng đã đệ trình lên trên rồi mà, cũng là trong mấy ngày này, phải có quyết định chính thức. Theo Vân Hán Dân nghĩ, cơ mật đại sự như vậy, Lưu Vĩ Hồng e rằng chắc cũng không biết!
Hắn tuổi còn trẻ, một kẻ ăn chơi trác táng, lại đi làm ở địa khu hẻo lánh của tỉnh Sở Nam, ai sẽ nói đến chuyện này với hắn
- Ha ha, đúng vậy, phỏng chừng hẳn là rất nhanh, Bí thư Bùi của Giang Nam lớn tuổi rồi, đã đánh báo cáo từ chức với trung ương… Nghe nói, Bí thư Thành ủy Trịnh của Kinh Hoa cũng sắp điều động, về phần ai đi đảm nhiệm chỗ trống của Bí thư Trịnh, chúng ta cũng thuận miệng nói vài câu
Lưu Vĩ Hồng rất là tùy ý nói.
Vân Hán Dân khiếp sợ là rõ ràng thấy được, hai hàng lông mày rậm lập tức dương lên, rất không tin mà nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Chuyện này đùa sao!
Lưu Vĩ Hồng biết Lưu Thành Thắng phải đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam cũng không là gì, dù sao là người một nhà, có người thông báo tình hình này với hắn cũng không phải quá đáng. Nhưng Bí thư Thành ủy Trịnh của Kinh Hoa sắp điều khỏi, Vân Hán Dân cũng là trước đó không lâu mới biết được. Hiện nay, Lưu Vĩ Hồng lại nói cho ông biết, về phần chỗ trống của Bí thư Trịnh "chúng ta cũng thuận miệng nói vài câu…". Nhất là giọng điệu miêu tả sơ lược của Lưu Vĩ Hồng càng khiến người ta không nói được lời nào.
Đây chính là đứa cháu phản nghịch "nổi tiếng" của Lưu gia sao?
Đầu óc của Vân Hán Dân, vận chuyển với tốc độ cao
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là khi Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia nói chuyện phiếm, nói lộ ra, Lưu Vĩ Hồng trùng hợp nghe được? Nếu là vậy, cũng có thể giải thích được. Sinh nhật mà, cũng có thể là uống quá chén, lại là người một nhà, cũng không quá chú ý trường hợp nữa
Nhưng tiếp theo, nghi vấn lại tới
Lưu Vĩ Hồng cho dù là nghe được cái gì, vì sao vội vội vàng vàng mà chạy tới Vân gia, nhắc đến chuyện này với Vân Hán Dân ông?
Lưu Vĩ Hồng có mục đích gì?
Chẳng lẽ là bị Lưu Thành Thắng sai khiến, muốn mượn miệng Lưu Vĩ Hồng, truyền đạt ý gì đó cho ông? Hay là Lưu Vĩ Hồng muốn lấy chuyện này thể hiện bản thân có "địa vị" ở Lưu gia?
Mặc kệ nói như thế nào, điều này cũng là một cơ hội, thám thính một chút ý bên Lưu Thành Thắng đối với ứng viên Bí thư Thành ủy Kinh Hoa cũng tốt
Thân trong quan trường, lại là cán bộ cấp Thứ trưởng, tính mẫn cảm chính trị của Vân Hán Dân vẫn không thấp
- Ồ, đồng chí Thành Thắng có ý kiến gì với chuyện này không?
Vân Hán Dân lập tức khôi phục điềm tĩnh, bất động thanh sắc hỏi
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Ý kiến của bác hai, nếu có thể nhập vào bộ máy của bác Vân thì tốt nhất. Đương nhiên, quyền miễn nhiệm cán bộ của tầng này do trung ương, bác hai cũng chỉ đề nghị. Sau cùng có thành hay không, còn phải xem đồng chí lãnh đạo trung ương có ý gì
Vân Hán Dân thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên.
Không có ý gì đi nữa, so với những gì hiện tại Lưu Vĩ Hồng nói càng khiến Vân Hán Dân giật mình
Lưu Thành Thắng không ngờ lại đề nghị khiến ông đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa?
Chẳng những Vân Hán Dân khiếp sợ không hiểu, cho dù Dương Cầm và Vũ Thường đối với chính trị không mẫn cảm cũng thấy kinh hãi
Vũ Thường nhíu mày, giọng điệu hơi không vui nói:
- Vệ Hồng, không thể đùa như thế
Theo Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng như vậy là gây sự mà đến. Đương nhiên, cách nghĩ là tốt, cho dù thế nào cũng phải ngăn cản cô gả cho Hạ Cạnh Cường. Nhưng chuyện như vậy, có thể tùy tiện lấy ra nói đùa sao?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Tỷ, em sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Thực tế, em cảm thấy nếu mời bác Vân đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa là lựa chọn tốt nhất, cho nên mới kiến nghị với bác hai như thế. Bác hai cũng chấp nhận cách nhìn của em
Lời này nói ra càng thêm "vô nghĩa"
Không ngờ không phải ý kiến của Lưu Thành Thắng, là "đề nghị" của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng không ngờ ở Lưu gia quan trọng như thế, quan trọng đến mức độ có thể phát biểu cách nhìn của hắn về chuyện như vậy ở trước mặt Lưu Thành Thắng
Lưu Thành Thắng không ngờ còn chấp nhận?
Vân Hán Dân liền mỉm cười, mang theo vẻ chán ghét rõ ràng nói:
- Vậy sao? Vậy thì cảm ơn cậu rồi. Tiểu Lưu, trong nhà chúng tôi còn chút việc phải thương lượng, cảm ơn cậu đến thăm chúng tôi
Đây là rõ ràng đang hạ lệnh trục khách
Khoác lác cũng không soạn bản nháp.
Nếu nói, là Lưu Thành Thắng có ý này, khi nói chuyện phiếm nói lọt miệng, khiến Lưu Vĩ Hồng nghe được, còn có chút khả năng. Lưu Vĩ Hồng lại khăng khăng ôm sỉ diện lớn thế này lên người, cũng không sợ gió lớn chợt lóe đầu lưỡi (nói khoác, không thực tế)
Một con ông cháu cha khốn khiếp như vậy không biết trời cao đất rộng, Vân Hán Dân thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy
Quả thực là buồn cười!
Ngoài dự kiến của Vân Hán Dân, Lưu Vĩ Hồng không ngờ không có "rút lui chơi xấu", giả bộ nghe không hiểu lời ông ta mà lập tức đứng dậy, quy củ mà cúi chào ông và Dương Cầm, mỉm cười nói:
- Làm phiền bác Vân và cô Dương, tạm biệt!
Vân Hán Dân khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Dương Cầm thật ra cảm thấy hơi băn khoăn, đứng dậy, làm ra bộ dáng đưa tiễn Truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiểu Lưu, về sau đến nhà chơi thì đừng mang gì đến, bác Vân của cậu không thích như vậy
Dương Cầm lấy túi đồ Lưu Vĩ Hồng mang tới, đưa vào tay hắn
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cô Dương, cháu và Vũ Tường tỷ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng nhìn thấy cháu lớn lên. Bao nhiêu năm nay, cháu lần đầu đến nhà, không thể tay không mà đến
Lời này nói rất lễ phép, làm cho Dương Cầm không biết nói thế nào cho tốt. Người đứng trước mặt, dù gì cũng là con trai của Lưu Thành Gia. Thật sự quá không nể mặt cũng không tốt. Vũ Thường tuy rằng tuyệt đối không thể tới lui với hắn nữa, nhưng cũng không cần thiết thật sự tìm cái chết mà đắc tội với Lưu Thành Gia.
- Được, được, vậy thì cảm ơn cậu
Dương Cầm đành phải đặt túi đồ xuống
Vũ Thường vẫn tiễn Lưu Vĩ Hồng đến ngoài cửa, có chút oán giận nói:
- Vệ Hồng, em không nên nói đùa như thế
Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Nhìn là biết rồi. Em phỏng chừng, lập tức sẽ có tin tức
- Cái gì?
- Tỷ, trên thế giới này, rất nhiều chuyện chính là kỳ quái như vậy, tỷ cho là tuyệt đối không thể phát sinh, nó liền phát sinh. Có những người cũng như vậy, tỷ cho rằng anh ta không là gì cả, có lúc thật sự sai lầm!
Lưu Vĩ Hồng như trước bình thản mỉm cười, nói không vội vàng không hấp tấp.
Vũ Thường hơi nghe không rõ.
Lưu Vĩ Hồng cũng biết cô nghe không rõ, nhưng không sao cả. Giống như hắn vừa mới nói, rất nhiều chuyện là nhất định sẽ phát sinh
- Tỷ, em ở tại văn phòng tập đoàn quân Bắc Kinh, đây là số điện thoại phòng của em
Lưu Vĩ Hồng nói xong, đem một tờ giấy nhỏ đưa cho Vũ Thường
Hắn đoán không bao lâu, Vũ Thường khẳng định sẽ gọi điện thoại cho hắn. Đến lúc đó, hết thảy đều biến hóa
Vũ Thường nhận lấy, vội lén lén nhét vào túi, cũng không thể để mẹ nhìn thấy, bằng không lại là một trận "thẩm vấn". Vũ Thường thật sự rất phiền
Nhìn theo Lưu Vĩ Hồng đi xuống lầu, Vũ Thường trở lại phòng khách, nghe được Vân Hán Dân đang nổi trận lôi đình
- Buồn cười! Gia giáo của Lưu gia cũng quá kỳ cục! Lưu Thành Gia tốt xấu cũng là Quân đoàn trưởng, cán bộ cao cấp, làm lính cả đời, lại dạy ra một đứa con trai như vậy, quả thực là… Hừ!
Vân Hán Dân hai hàng lông mày nhíu chặt, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong phòng khách, sắc mặt đen như muốn nhỏ giọt
Dương Cầm thì khá thản nhiên, ngồi trên sô pha, bình thản nói:
- Dù sao cũng là đứa trẻ mà, ông cũng không cần tức giận như vậy. Tuy rằng nó đang nói dối, nhưng chung quy cũng là muốn lấy lòng ông, hà tất như vậy?
- Hừ, bà cho rằng tôi không biết nó có ý gì sao? Nó làm vậy là không bỏ ý định, chính là muốn giằng co với Vũ Thường. Hừ hừ, tôi tuyệt đối không đồng ý. Nếu nó còn không biết chừng mực, tôi sẽ đi tìm Lưu Thành Gia, xem ông ấy rốt cuộc làm thế nào quản giáo con cái!
Vũ Thường cũng nhíu mày, nói:
- Ba, không đến nổi thế chứ? Sao ba khẳng định Vệ Hồng đang nói dối? Không chừng cậu ấy nói thật thì sao?
- Thật sao? Ha ha, Vũ Thường, con không hiểu chính trị. Chuyện này có khả năng xảy ra sao?
Vân Hán Dân dừng chân lại, nhìn Vũ Thường, rất khinh thường mà nói
Trên thực tế, Vũ Thường cũng không thể nào tin được Lưu Vĩ Hồng nói lời này, rất thái quá. Chỉ có điều vẻ mặt khinh thường của Vân Hán Dân khiến cô cũng rất mất hứng, bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng là bạn cô, đối với cô không có chút ác ý. Cha mình nói người ta như thế, trong lòng Vũ Thường cảm thấy băn khoăn
- Ba, ba đừng có luôn xem thường người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi bây giờ không đơn giản đâu
- Ba không có xem thường người trẻ tuổi, ba chỉ là không quen nhìn Lưu Vĩ Hồng…
- Ba, ba làm vậy là có thành kiến với người ta, không công bằng!
Vũ Thường tức giận nói
Nhìn thấy hai cha con lại căng thẳng với nhau, Dương Cầm vội vàng đứng ra hoà giải:
- Được rồi được rồi, người cũng đi rồi, không nói chuyện này. Chúng ta thương lượng một chút, quyết định ngày cưới của Vũ Thường
Vân Hán Dân ngẩn ra, lập tức cưỡng chế cơn tức trong lòng, thay khuôn mặt tươi cười.
Dương Cầm nói không sai, trước mắt đây mới là chuyện trọng yếu nhất.
Đang náo nhiệt, điện thoại trong phòng ngủ đột nhiên dồn dập vang lên, Vân Hán Dân vội vã đi vào tiếp điện thoại.
Mẹ con Dương Cầm và Vũ Thường ngồi ở phòng khách, yên lặng uống trà. Dương Cầm vốn muốn trò chuyện với con gái, thấy Vũ Thường tay bưng ly trà, bộ dáng buồn bực không vui, lại không đành lòng, không biết nói gì mới tốt
Xem ra Vũ Thường là thật không muốn đám cưới với Hạ Cạnh Cường
Khoảng vài phút sau, Vân Hán Dân từ trong phòng ngủ đi ra, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, dường như nghe thấy chuyện gì tuyệt đối không thể xảy ra
- Chuyện gì thế? Điện thoại của ai?
Dương Cầm hỏi.
- Lưu Thành Thắng gọi tới, ông ta nói với tôi, đã chính thức tiến cử với trung ương cho tôi đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam kiêm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa …
Vân Hán Dân cười khổ một tiếng, thấp giọng đáp, thần sắc rất là hoang mang, còn có chút xấu hổ