- Em…sao em lại có thể giảo hoạt như vậy?
Nghe Lưu Vĩ Hồng giải thích, Vũ Thường kêu lên một tiếng đầy thán phục.
Đây là lần thứ hai, Vũ Thường ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng phát ra tiếng kêu thán phục. Xem như lần này cũng là nể mặt Lưu Nhị Ca.
Lưu Vĩ Hồng ra vẻ oan uổng nói:
- Vì phải cứu chị ra khỏi dầu sôi lửa bỏng mà em phải như vậy. Hạ gia dễ đối phó lắm sao?
Vũ Thường liền mỉm cười: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Chiêu này của em độc ác thật, khó trách bác Thành Thắng lại đồng ý. Ái cha, Hạ gia bị em đột nhiên tập kích như vậy, đúng là không dễ ứng phó đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bọn họ chú ý đến em như vậy thì em cũng phải có sự đáp lễ chứ.
Vũ Thường thản nhiên cười, nhưng chau mày lại nói:
- Vệ Hồng, chị còn hơi lo lắng. Ba của chị nếu đi Giang Nam và với bác Thành Thắng phát sinh hiểu lầm thì làm thế nào bây giờ?
Vũ Tường nói những lời này tuy là không rõ ràng nhưng trên thực tế cô lại hiểu rõ, mối quan hệ giữa Vân Hán Dân và Lưu Thành Thắng nhiều năm cũng đã không được tốt rồi. Trong một khoảng thời gian ngắn mà muốn tiêu trừ nó thì thật là không phải dễ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này không cần phải lo lắng. Em nghĩ bác Vân tám phần không đi Giang Nam đâu.
- Sao vậy?
Vũ Thường hai hàng chân mày nhướng lên, rõ ràng là rất kinh ngạc.
Không ngờ Lưu gia chỉ có thể cho Vân Hán Dân một cái bánh vẽ. Chẳng lẽ lại không có ý định thực hiện nó sao?
- Bác của em khẳng định là sẽ hoan nghênh bác Vân đến Giang Nam. Chỉ sợ là Hạ gia không đồng ý thôi.
- Dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ?
- Yên tâm đi, cho dù Hạ gia không đồng ý thì cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp bác Vân một phen. Vị trí của bác Vân ở Ủy ban mặt trận tổ quốc tạm thời bất động hoặc sẽ đổi sang một đơn vị mới, sẽ không kém hơn so với vị trí hiện tại.
Lúc này chỉ có hai người với nhau, không có người ngoài nên Lưu Vĩ Hồng đem sự thật nói trắng ra.
Vũ Thường thông minh, sắc sảo, lại là con cháu thế gia, ngộ tính về chính trị không thấp nên liền hiểu rất nhanh.
Không hề nghi ngờ, Lưu Vĩ Hồng dùng chiêu này để dồn Hạ gia đến chân tường, công thủ chỉ trong nháy mắt đã thay đổi. Trước kia là Vân Hán Dân cầu xin bọn họ, Hạ gia chiếm quyền chủ động. Hiện tại thì đã thay đổi, quyền chủ động lại đến tay Vân Hán Dân. Các người không giúp tôi thì có người khác giúp tôi.
Vân gia và Hạ gia là đồng minh, nhưng đồng minh và người một nhà lại là hai phạm trù có bản chất khác nhau. Khi cơn lốc chính trị thổi qua, Hạ gia đầu tiên phải quan tâm đến việc cân bằng trong nhà của mình. Như vậy, không hề nghi ngờ Hạ gia đang nghiêng về phía phạm trù "người một nhà".
Sau đó, thì mới chiếu cố đến đồng minh. Hơn nữa, ông cụ Vân gia tuy nằm trên giường nhưng dù sao thì cũng vẫn còn tại thế, Vân gia có thể lường trước chịu đựng tất cả mọi việc.
Trong tình huống đó thì Lưu gia lại vươn tay ra.
Đồng ý Vân Hán Dân đi tình Giang Nam, có thể khi gặp mặt, Lưu Thành Thắng nhất định sẽ trăm phương ngàn kế lung lạc Vân Hán Dân. Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, trong tay nắm lợi thế. Muốn thể hiện thiện ý với Vân Hán Dân thì không có gì khó.
Kể từ đó, Vân Hán Dân sẽ quay sang Lưu Thành Thắng.
Trong chính trị, không bao giờ có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Cứng rắn ngăn cản Vân Hán Dân đi Giang Nam thì cũng không ổn, chỉ có thể làm cho tập thể của Vân gia hướng đến Lưu gia phá giải tuyệt chiêu này của Lưu Vĩ Hồng. Biện pháp duy nhất chính là giúp cho Vân Hán Dân giành được một chức vụ không thua gì Bí thư thành ủy Kinh Hoa.
Chỉ có như vậy thì mới chặt đứt được bàn tay của Lưu gia.
Vì thế mà phải hao phí tài nguyên thì cũng đành chịu.
Chiêu thức nhẹ nhàng của Lưu Vĩ Hồng liền giải khai tình thế nguy hiểm của Vân Hán Dân. Ân tình này cũng không nhỏ.
- Vệ Hồng à, sao em lại trở nên lợi hại như vậy?
Vũ Thường đúng là tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trở nên trong suốt.
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Từ "gian xảo" đến "giảo hoạt" rồi lại đến "lợi hại", đánh giá của Vũ Thường đối với hắn thay đổi cũng khá chóng mặt.
- Chị, kỳ thật thì những người thích càn quấy đều rất tốt. Mấu chốt chính là xem bộ não của hắn đặt ở chỗ nào thôi.
Lưu Vĩ Hồng hơi đắc ý nói.
- Thôi đi, nếu em nói em thông minh thì trước kia em dùng cái thông minh này vào chuyện chính đạo thì còn có thể có cái bộ dạng hiện tại như thế này sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiện tại, giác ngộ cũng không trễ mà. Hơn nữa, em chỉ mới tốt nghiệp một năm thôi. Chị còn muốn em phải như thế nào nữa? Lập tức đến Ban tuyên giáo trung ương làm Trường phòng rồi hướng đến bác Vân xin cầu hôn chị?
- Em….!
Vũ Thường trợn mắt lên, hung hăng nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Người này đúng là miệng lưỡi ba hoa thật. Trước kia hắn không bao giờ dám như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là nói đùa cho vui, thấy tình hình căng thẳng như thế thì cũng nhanh chóng co vòi rụt cổ, bưng ly nước trái cây lên để che lấp sự ngượng ngùng của mình.
- Hừ, cho dù em có là Trưởng phòng của Ban tuyên giáo tỉnh ủy. Cho dù em có hướng ba chị cầu hôn đi chăng nữa thì chưa chắc có cửa đâu. Chị đã nói với ba mẹ rằng, trong ba năm sẽ không kết hơn. Nếu như ai đó không chờ được thì cứ tìm người khác, chị không ngại.
Vũ Thường bĩu môi nói.
- Cao, thật sự là cao!
Lưu Vĩ Hồng liền vươn ngón tay cái.
Hạ Cạnh Cường đã hai mươi bảy tuổi, qua ba năm nữa thì đối với đàn ông mà nói cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng đối với con cháu thế gia thì tuổi này mà còn chưa kết hôn là có vấn đề. Mấu chốt chính là Hạ Cạnh Cường cũng không thể ở mãi Ban tuyên giáo tỉnh ủy. Trước đó không lâu, gã được đề bạt lên làm Trưởng phòng, cũng là lúc phải ra ngoài làm việc.
Ở các cơ quan trung ương làm việc, sau đó ra ngoài để tích lũy kinh nghiệm tại địa phương. Đến một lúc nào đó, lại quay về cơ quan trung ương. Đây chính là con đường mà một con cháu thế gia phải đi. Hạ Cạnh Cường cũng không ngoại lệ.
Sau khi đến địa phương nhậm chức, nhất là chủ quản một phương, độc thân là không thích hợp. Cũng không phải là không có trường hợp ngoại lệ nhưng đại đa số những thanh niên con nhà thế gia đều giải quyết vấn đề cá nhân trước, rồi mới đi nhậm chức ở địa phương sau, để tránh tỷ lệ phạm sai lầm do không đủ cảm giác trầm ổn.
Ba năm kỳ hạn của Vũ Thường chẳng khác nào làm khó Hạ Cạnh Cường.
Vũ Thường nhếch miệng, lộ ra một tia cười bướng bỉnh, còn có sự đắc ý.
Hiện tại, tâm tình của cô phải nói là tốt vô cùng. Mọi vấn đề đều đã được giải quyết. Trên mặt Vân Hán Dân cũng lộ ra vẻ tươi cười, còn có cái gì phải lo lắng đâu?
- Chị, vấn đề kinh doanh như thế nào rồi?
Lưu Vĩ Hồng chủ động đề cập đến một vấn đề khác.
- Chà, em không nói đến chuyện này thì chị thiếu chút nữa đã quên. Chị sẽ chuyển cho em một số tiền, xem như là tiền lãi. Không nhiều lắm, giống như những lần trước. Hai chục ngàn. Nếu em rảnh thì ra ngân hàng kiểm tra nhé.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Kiểm tra cái gì mà kiểm tra. Lời nói của chị,e có thể không tin sao?
- Hứ, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong đầu không chừng là đang nghi ngờ đó. Hai ba tháng mà chỉ có một chút lợi nhuận, phải vậy hay không?
Lưu Vĩ Hồng giơ tay lên đầu, rất vô tội nói:
- Chị, đây là chị nói chứ không phải em nói à nha. Em có hoài nghi tất cả những người trên đời này cũng không dám hoài nghi chị.
- Chà, chị nói sai rồi. Em không phải là hoài nghi, em không phải là nghi ngờ. Nói trắng ra là trong đầu em đang lo lắng.
Vũ Thường trêu chọc.
Lưu Vĩ Hồng đành phải ngậm miệng.
- Em hoài nghi cũng đúng thôi. Lợi nhuận công ty không ngừng tăng lên. Tiền lãi chị đã đổi thành cổ phiếu. Dựa theo yêu cầu của em, tất cả đều mua cổ phiếu của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu. Em một trăm ngàn, chị cũng một trăm ngàn. Tiểu Xuyên thì có chút thay đổi, cụ thể bao nhiêu thì chị không hỏi.
Vũ Thường bị "dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ" của Lưu Vĩ Hồng chèn ép nên lúc này mới cười hì hì nói ra nguyên nhân.
Trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh thì đối với thị trường chứng khoán, ít nhiều hắn cũng có chút hiểu biết. Trong trí nhớ của hắn, cổ phiếu của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu, sau khi sở giao dịch chứng khoán được thành lập thì tốc độ tăng trưởng đến hơn một ngàn lần. Đến thế kỷ 21, giá cổ phiếu này sẽ không còn dừng lại ở giá trị một ngàn nữa. Cho nên hắn mới bảo mọi người mua cổ phiếu của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu. Lúc này tuyệt đại bộ phận người vẫn còn chưa rõ ràng với tiềm lực trong tương lai của nó. Cho nên việc thu mua không khó, thậm chí còn có người đòi bán tháo.
- Số cổ phiếu này chị không lấy mất đâu mà lo, yên tâm chưa?
Vũ Thường hỏi.
Lưu Vĩ Hồng liền trợn mắt lên. Hắn dám nói lo lắng sao?
Hơn nữa, hắn rất tín nhiệm chị Thường. Kiếp trước, chị Thường cũng đã từng giúp hắn vô điều kiện.
Vũ Thường liền cười khanh khách, dường như cảm thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng rất thú vị, rồi đột nhiên hỏi:
- Em mở cho Đường Thu Diệp một cửa hàng kinh doanh quần áo như thế nào? Hẳn là không tồi chứ? Chị nghe nói là đã có hàng đợt hai rồi đấy?
Có nhập hàng đợt hai chưa thì hắn không rõ lắm
Hắn đối với Đường Thu Diệp cũng vô cùng tín nhiệm. Cho nên hắn cũng không quan tâm nhiều. Tuy nhiên, chị Thường lại biết là nhập hàng đợt hai thì có thể thấy được chị ấy khá quan tâm đến việc này.
Cũng không biết là chị ấy quan tâm đến chuyện kinh doanh hay là chuyện khác thì điều này Lưu Vĩ Hồng thật không dám hỏi.
- Hình như là không tồi. Việc buôn bán cũng có lời được vài ngàn. Cụ thể bao nhiêu thì em không có hỏi.
Lưu Vĩ Hồng hàm hồ đáp, cố tình tránh né ánh mắt của chị Thường.
Vũ Thường lại cười khanh khách, nhìn hắn đầy thâm ý.
- Em nha, em tín nhiệm cô ấy thì đó là phúc phận của cô ấy và cũng là phúc phận của em.
Lưu Vĩ Hồng liền lấy ly nước trái cây đưa lên miêng, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng qua cửa nhà ăn, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.