Quan Gia

chương 1341: mỗi người đều mang tâm sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1341: Mỗi người đều mang tâm sự

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Sau khi Đổng Thư Ngữ báo cáo xong, phòng họp xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Các đồng chí hãy cho ý kiến đi. Thí điểm này bắt buộc phải làm tốt, mong mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng. Mỗi đồng chí đều có thể phát ngôn.

Trong mắt đám người Ngụy Phượng Hữu ẩn hiện lên một chút vẻ không hài lòng.

Bí thư Lưu một lần nữa nhắc nhở mọi người cải cách bắt buộc phải thực hiện, vấn đề có liên quan đến việc có cần cải cách hay không thì không cần nói, các anh nói trực tiếp xem làm thế nào cho hoàn thiện nhất. Hơn nữa nói rõ ràng, mỗi đồng chí đều có thể phát biểu, làm cho hội nghị này biến thành hội nghị tọa đàm, không còn là hội nghị công việc của Bí thư.

Thử nghĩ hội nghị công việc của Bí thư, thảo luận vấn đề giáo dục, kết quả các cấp phó của công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản, cục y tế đều có quyền lên tiếng, vậy các Bí thư còn “đáng tiền gì”? Bí thư Lưu rõ ràng là muốn “làm yếu đi” quyền phát ngôn của ba vị Phó bí thư khác. Ít nhất ở hội nghị này, muốn suy yếu hóa đi một chút, cưỡng ép thông qua phương án cải cách giáo dục.

Nhưng nhân vật số 1 phải phát huy tác phong dân chủ, các đồng chí khác cũng không tiện nói gì.

Rất nhiều quy củ nhân vật số 1 có thể không tuân theo nhưng những người khác bắt buộc phải nghiêm khắc tuân thủ.

Ngụy Phượng Hữu vốn nghĩ, không lên tiếng, lấy điều đó để bày tỏ thái độ của mình. Lưu Vĩ Hồng anh có thể làm mọi người đều phát ngôn, làm các cán bộ cấp Phó cục đều tạm thời đạt được “quyền lực” của Phó bí thư Khu ủy, nhưng Chủ tịch khu chính hiệu như tôi cũng có thể không phát ngôn. Các anh thích thảo luận thế nào thì thảo luận, đến lúc cần tôi đưa tiền thì hẵng nói. Không sợ Bí thư Lưu không chủ động đến nói chuyện với tôi.

Tuy nhiên nghĩ lại lại cảm thấy không ổn.

Thế này chẳng khác gì tức giận với Lưu Vĩ Hồng.

Dựa vào hiểu biết và phân tích tính cách của Ngụy Phượng Hữu mấy tháng nay về Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu thấy Lưu Vĩ Hồng sẽ không thích loại hành động này của gã, có ý kiến thì cứ công khai quan điểm mà nói, có khả năng càng hợp khẩu vị của Lưu Vĩ Hồng.

Câu nói “có ý kiến thì nói công khai” không chỉ Lưu Vĩ Hồng nói qua, rất nhiều cán bộ lãnh đạo đều nói qua. Nhưng ai nói đáng tin, ai hoàn toàn là “nói hươu nói vượn”, quan lõi đời như Ngụy Phượng Hữu biết rất rõ.

- Bí thư Lưu, để tôi nói.

Vừa nghĩ đến đó, Ngụy Phượng Hữu liền chủ động mở miệng.

Ánh mắt mọi người liền dừng hết trên mặt Ngụy Phượng Hữu. Nói thật, mặc dù Bí thư Lưu nói mọi người đều có quyền phát ngôn nhưng người thật dám phát ngôn thì có mấy người? Không biết tên hội nghị hôm nay là “Hội nghị công việc của Bí thư” sao?

Đầu ngọn gió như thế, không ra thì tốt.

Nhưng bây giờ Ngụy Phượng Hữu chủ động phát ngôn, mọi người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Vốn dĩ chuyện này nên do các lãnh đạo quyết định.

Chúng tiểu nhân vẫn là ngồi ghế xem náo nhiệt thì tốt hơn!

- Chủ tịch khu mời nói!

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.

Hắn biết Ngụy Phượng Hữu trong lòng có băn khoăn, không cho y nói ra, khẳng định là không được.

- Bí thư Lưu, các vị đồng chí, về cải cách giáo dục, tôi là hoàn toàn tán thành. Lãnh đạo Trung ương nhìn xa trông rộng, ánh mắt của Phó thủ tướng Hồng sáng như đuốc, chúng ta đều vô cùng khâm phục. Hiện trạng giáo dục của chúng ta bây giờ, vừa nãy Chủ nhiệm Đổng đã tổng kết qua, quả thật không lạc quan lắm, đặc biệt là tỷ lệ phổ cập không cao, học sinh tốt nghiệp trung học rất khó tìm việc, đều là những vấn đề thật sự tồn tại, không sửa không được. Tổng thể mà nói, phương án cải cách của Ủy ban Giáo dục, tôi cơ bản đồng ý. Đội ngũ giáo viên phải mạnh hơn, hệ thống giáo dục không thể theo chế độ cha truyền con nối, đây là đúng, nên sửa ngay. Chỉ có mạnh hóa lực lượng giáo viên, trình độ giáo dục của chúng ta mới có thể nâng ột bước.

Lời nói này của Ngụy Phượng Hữu đều trong dự liệu của mọi người.

Lãnh đạo lên tiếng bình thường đều là như vậy, trước khẳng định phương hướng lớn, lại thêm “Nhưng”.

Dù sao Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ, công tác thí điểm cải cách giáo dục nhất định phải làm, Ngụy Phượng Hữu không thể chống đối Lưu Vĩ Hồng, thật sự muốn phủ định hoàn toàn cái phương án này thì cũng phải tìm Lưu Vĩ Hồng nói chuyện riêng, không phải công khai nói ra ở trong cuộc họp, như vậy sẽ hoàn toàn không có đường lui. đọc truyện mới nhất tại .

Ngụy Phượng Hựu không những khẳng định phương hướng lớn mà có cả khẳng định chi tiết nhỏ, điều này càng có vẻ rất có thành ý.

- Mở cửa lĩnh vực giáo dục cho phép tư nhân tư bản tiến vào quản lý trường học, bổ sung sự thiếu hụt về số trường công, bồi dưỡng cho xã hội các loại hình nhân tài hữu dụng đang có nhu cầu cấp bách, kiến nghị này cũng rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng. Tương lai có thể dự kiến, công nhân kỹ thuật cấp trung học sẽ trở thành hàng “nóng”. Không chỉ Ninh Dương chúng ta cần những nhân tài như vậy, toàn bộ thành phố Kinh Hoa, thậm chí cả một vòng thành phố châu thổ Đại Giang, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch, Nam Đô, những thành phố này đều rất cần, mở trường chuyên huấn luyện kỹ thuật, viễn cảnh vô cùng rộng mở. Cái thứ này, tôi thấy nếu phải làm thì phải tranh thủ thời gian, đoạt trước người khác. Hơn nữa phải làm với quy mô cao, lớn, phải hình thành ưu thế quy mô, thậm chí còn phải hình thành một sản nghiệp. Không chỉ phục vụ cho thanh niên đang chờ việc làm của Ninh Dương chúng ta, cũng vì thanh niên đang đợi việc của toàn tỉnh, toàn thành phố giải quyết vấn đề lâu dài. Chủ nhiệm Đổng, Ủy ban Giáo dục các cô có thể lập tức thực hiện chuyện này, tận lực tiến cử đại tư bản có thực lực, có kỹ thuật đến quản lý trường học, đừng làm ăn linh tinh.

Ngụy Phượng Hữu nói xong, nhẹ nhàng phất phất tay, vô tình mang khí thế của nhân vật số một.

Hai năm trước, y vốn chính là nhân vật số 1 Ninh Dương

Đổng Thư Ngữ vội vàng gật đầu đáp:

- Vâng, Chủ tịch khu, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện

- Ừ, thế thì tốt. Có liên quan đến chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm, mấy nội dung các đồng chí nói đến, tôi cũng cơ bản tán đồng. Nếu chúng ta thực hiện giáo dục bắt buộc, vậy đó là công trình dân sinh thật sự, có lợi cho dân, đối với ảnh hưởng của Đảng và Chính phủ chúng ta, vô cùng chính diện. Chỉ cần tài chính cho phép, tôi nghĩ công việc này có thể làm tốt. Dự toán cụ thể thì đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp, triệu tập tất cả các đồng chí của các bộ có liên quan đến, cùng nhau nghiên cứu kĩ một chút, xem xem làm thế nào mới là tốt nhất, kế hoạch ổn thỏa và lâu dài nhất.

Ngụy Phượng Hữu tiếp tục nói.

Tưởng Vĩnh Dân khóe miệng liền hiện lên vẻ tươi cười.

Ngụy Phượng Hữu rốt cuộc không tầm thường, nhẹ nhàng nói mấy câu, đã đem vấn đề gác lại. Chúng ta hôm nay không thảo luận biện pháp thực thi chi tiết cụ thể ở hội nghị, cũng chính là không nói chuyện tiền nong. Dù sao cho dù anh sửa thế nào, cuối cùng cũng phải lấy tiền của Bộ tài chính, vậy phải Ngụy Phượng Hữu tôi cam tâm tình nguyện mới được, Bí thư Lưu không thể độc đoán.

Không tranh chấp ở cuộc họp cũng là để lại mặt mũi cho Lưu Vĩ Hồng, duy trì cục diện phối hợp ăn ý tốt của nhân vật số một Đảng và Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương hiện tại.

Bí thư Lưu nếu kiên trì đòi thảo luận các bước cụ thể ở cuộc họp thì quá không nể mặt Ngụy Phượng Hữu rồi. Nhân vật số một có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không dám làm như vậy.

Cải cách giáo dục có thể làm nhưng làm mức độ nào thì phải thương lượng. Ví dụ mạnh hóa kiến thiết đội ngũ giáo viên, hủy bỏ “chế độ cha truyền con nối”, tiến cử tư bản tư nhân mở quản lý trường học, những điều này đều có thể gọi là cải cách, lại không cần dùng tiền của Bộ tài chính, có lợi mà không mất phí, đáng để làm.

Ngụy Phượng Hữu tiếng nói vừa dứt, Tưởng Vĩnh Dân liền cười ha hả nói:

- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy, cải cách giáo dục quả thật bắt buộc phải tiến hành. Đại sự thế này nên thật thận trọng, dù sao cũng can thiệp đến lợi ích thiết thân của ngàn vạn hộ gia đình, nên nghiên cứu kĩ một chút, xem xem làm thế nào để làm tốt công việc nhất.

Y là Phó chủ tịch thường trực khu, cũng công tác ở Bộ phận quản lý tài chính, biểu lộ thái độ như vậy là rất nên.

Rõ ràng ý nghĩ giống Ngụy Phượng Hữu, miệng nói ra lại là tán đồng ý kiến của Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy, chốn quan trường nói chuyện chính là chú ý kỹ xảo như thế.

Tất cả mọi người đều hiểu ý của y, cũng không thể tìm ra chỗ sai của y.

Sau đó Đỗ Trí Tuệ cũng phát biểu ý kiến tương tự, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Long Hùng không hé răng. Dù sao anh ta cũng là quản lý tuyến Ủy ban Kỷ luật, vấn đề cải cách giáo dục không bày tỏ thái độ cũng không vấn đề.

Lưu Vĩ Hồng không tức giận, mặt luôn tươi cười, thấy không có đồng chí nào khác phát ngôn liền nói:

- Ừ, nếu ý kiến của các đồng chí đã khá thống nhất, vậy rất tốt, công tác này phải nhanh chóng thực hiện. Hôm nay làm công tác chuẩn bị trước, sau khi đón Tết sẽ áp dụng khắp khu.

Định nhạc dạo trước rồi nói sau.

Công việc của Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác chậm rãi làm.

- Đồng chí Lập Tùng, hãy nói về phương án cải cách bảo hiểm y tế của các cậu đi.

Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng chuyển sang người đang ngồi bên cạnh Tưởng Vĩnh Dân, Phó chủ tịch khu Trần Lập Tùng. Cải cách lĩnh vực bảo vệ sức khỏe y tế và bảo hiểm y tế, các bộ môn can thiệp đến khá lớn, Cục Bảo hiểm xã hội, cục Y tế, Cục Dân chính đều là bộ môn tương quan. Vì vậy Lưu Vĩ Hồng ủy thác cho người phân quản công việc này, Phó chủ tịch khu Trần Lập Tùng làm một phương án cải cách bảo hiểm y tế.

Trần Lập Tùng khoảng 40 tuổi, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch khu của Ủy ban nhân dân khu, thuộc “phái trẻ trung”, tác phong công tác khá kiên cường, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với ông ta cũng không tồi, tìm ông ta nói chuyện riêng vài lần.

- Được, Bí thư Lưu.

Trần Lập Tùng gật gật đầu, mở kẹp tài liệu trước mắt ra.

Phương án cải cách bảo hiểm y tế này của Trần Lập Tùng giống với phương án cải cách của Đổng Thư Ngữ, nội dung khá nhiều, khá chi tiết. Trước tiên trình bày tình hình thực thi và phổ cập bảo hiểm y tế toàn khu hiện tại, sau đó đưa ra, sang năm phải đem tất cả nhân khẩu ở thành phố và nông thôn của khu Ninh Dương đều nằm trong phạm vi có bảo hiểm y tế, thực hiện bảo hiểm y tế toàn dân.

Căn cứ vào phương án của ông ta, trong khu phải thành lập một cơ cấu chuyên môn quản lý bảo hiểm y tế, do Bộ tài chính trực tiếp ủng hộ.

Phương án này cũng đã có báo cáo nộp lên trước, Lưu Vĩ Hông, Ngụy Phượng Hữu, Đỗ Trí Tuệ và những người khác đều có 1 phần. Ngụy Phượng Hữu nhìn đến mức thở ra khí lạnh, theo phương án của Lập Tùng, mỗi năm trong khu phải chi cho chuyện này hơn 10 triệu.

Áp lực tài chính vô cùng lớn.

Nghe Trần Lập Tùng báo cáo, các cán bộ khác ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy khá kinh ngạc.

Bí thư Lưu đây là muốn đưa khu Ninh Dương chạy bộ tiến vào “Chủ nghĩa xã hội lý tưởng” sao?

Dựa vào thực lực tài chính hiện tại của Ninh Dương, duy trì cân bằng thu chi bình thường cũng khó khăn, bây giờ mỗi năm còn phải chi thêm một hai chục triệu để làm cái chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, làm gì có tài lực mà chống đỡ đây?

Phải biết tiền bán đất chỉ có tính tạm thời, không sinh ra thêm được, số tiền này có lẽ chống đỡ được hai ba năm, nhưng sau ba năm thì làm thế nào? Chẳng lẽ lại hủy bỏ chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân sao?

Vậy thì cũng thật là chuyện đáng chê cười!

Cho dù lúc đó Lưu Vĩ Hồng đã rời khu Ninh Dương, cái trò cười này vẫn đổ lên đầu hắn như cũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio