-Được, Chủ tịch Đặng, nếu chúng ta muốn chỉnh đốn mỏ than quốc doanh và những mỏ than khác, nhưng lại không cho tư nhân đầu tư vào đó, vậy tiền sẽ lấy từ đâu? Tôi thấy chỉ có hai hướng suy nghĩ. Thứ nhất, xin viện trợ từ cấp trên. Thứ hai là sẽ mượn tiền. Tôi sẽ nói điểm thứ nhất trước. Địa Khu Hạo Dương của chúng ta đã được Tỉnh ủy xác định là nguồn tài nguyên cơ bản của toàn tỉnh, phía Trung ương và tỉnh chắc chắn sẽ có viện trợ. Còn viện trợ lớn hay nhỏ, còn tùy thuộc vào thái độ khi đi xin việc trợ của chúng ta như thế nào nữa. Nếu chúng ta nói thẳng ra, tiền sẽ nhiều một chút, phương án của ai có tính thực tế hơn, được cấp trên coi trọng thì người đó sẽ được ủng hộ nhiều hơn. Cho dù ở đâu, cũng sẽ có những thứ được coi trọng và những thứ bị xem nhẹ, được cấp trên ủng hộ cũng không chừng. Ha ha, đứa trẻ nào biết khóc thì sẽ được uống sữa, điều này chúng ta cũng nên nghĩ nhiều cách, khóc thêm vài câu…
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Sau màn "kịch liệt" vừa rồi, kỷ luật trong phòng hội nghị đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, bất luận những điều Lưu Vĩ Hồng đang nói có lý hay không, ít nhất cũng là những điều mới mẻ. Chỉ cần là những thứ mới mẻ, nghe một chút cũng không phải không có ích.
Nghe được câu "đứa trẻ biết khóc thì có được sữa uống", nhiều người bật cười.
Nếu người khác nói câu này, có lẽ đã bị người ta châm chọc, nhưng lời này lại do Lưu Vĩ Hồng nói ra, những người này cũng không còn gì để nói. Người đang đứng trước mặt họ, chính là điển hình của việc "tay không bắt giặc", một mình chạy đến Bắc Kinh và các tỉnh thành, cũng có được một khoản tiền lớn vào tay.
Đúng là rất có bản lĩnh!
- Về điểm thứ hai, việc mượn tiền cũng có thể đi theo hai hướng, trước tiên đương nhiên là Ngân hàng. Hai năm nay, vốn quay vòng của Nhà nước tương đối khó, nhưng với những ngành sản xuất cơ sở vẫn còn có chút ưu tiên. Chúng ta chỉnh đốn Doanh nghiệp khai thác mỏ nên có thể có được sự ủng hộ từ phía ngân hàng. Ngoài những Ngân hàng trong nước, thật ra chúng ta cũng có thể tìm hiểu thêm phía những Ngân hàng nước ngoài.
-Tìm hiểu những Ngân hàng nước ngoài?
Lần này, Đặng Trọng Hòa lại hỏi trước, trên mặt mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Thật là mới mẻ, không ngờ người này còn muốn vay tiền từ Ngân hàng nước ngoài?
Việc này từ trước đến nay chưa có ai nghĩ đến! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
-Đúng. Với tình hình kinh tế trong nước hiện nay thật sự cũng không có lợi lắm đối với chúng ta, các nước phương Tây đang thực thi các gọi là Chế tài với nước ta, nhưng điều này cũng phải nhìn nhận từ hai phía. Chế tài là một hành vi Chính phủ, chứ không phải hành vi buôn bán. Những Tập đoàn và những cá nhân tài chính phương Tây lại không bị hạn chế bởi những Chế tài này. Đối với bọn họ mà nói, thời điểm hiện tại chính là một cơ hội để dễ dàng thâm nhập vào nước ta. Chỉ cần chúng ta nỗ lực tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được. Tôi có thể đề nghị bạn tôi giúp đỡ liên hệ, đến lúc đó chúng ta sẽ tranh thủ những mối quan hệ đó.
Lời này vừa nói ra, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Không ngờ người này nói khoác không cần bản nháp, ngay cả Tập đoàn tài chính nước ngoài, bạn của hắn cũng có thể liên hệ được?
Tuy nhiên cũng khó nói, ai biết sau lưng hắn rốt cuộc có mạng lưới quan hệ như thế nào?
-Ngoài Ngân hàng ra, nguồn trợ lực thứ hai, chính là bên ngoài xã hội. Đáng tiếc, bây giờ thị trường chứng khoán trong nước còn chưa chính thức mở cửa, nếu không, đã có thể thành lập một Tập đoàn năng lượng đưa ra thị trường, khi đó vấn đề tài chính cơ bản đã có thể giải quyết trên thị trường cổ phiếu!
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, thở dài nói.
Mọi người đã hoàn toàn không thể hiểu nổi nữa.
Đang nói cái gì vậy?
Cái gì mà thị trường chứng khoán với cổ phiếu, nghe chẳng hiểu gì hết?
Bất kể chứng khoán hay cổ phiếu, với Quốc hội lúc bấy giờ cũng là một danh từ còn rất mới mẻ. Trong số những cán bộ ngồi ở đây, cũng chẳng có mấy người từng nghe qua, chứ đừng nói hoàn toàn hiểu hết được. Ngay trong Thành phố Giang Khẩu, cổ phiếu cũng được phát đi theo hình thức "phân chia", phát động cán bộ Đảng viên mua để làm gương cho mô hình mới này.
Bây giờ lại đem chuyện cổ phiếu ra nói ở Huyện Lâm Khánh, cũng khó trách mọi người không hiểu gì.
-Ý của cậu là muốn góp vốn?
Đặng Trọng Hòa hỏi.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
-Có thể nói như vậy, nhưng nói chính xác hơn, chính là mượn tiền.
Mượn tiền từ tư nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải thành lập một công ty Năng lượng thống nhất, tập trung hết những mỏ than chủ yếu của Huyện và các mỏ than khác lại, điều chỉnh cơ cấu bên trong để làm nguồn bảo đảm cho nguồn lợi nhuận sau này. Để thực hiện việc này thì rất khó, nguy hiểm cũng nhiều, chỉ có thể làm phương án dự trù. Hơn nữa tập trung tiền từ xã hội, tỉ lệ cũng không quá lớn. Tuy nhiên đó là một cơ sở, chúng ta nên thành lập công ty Năng lượng này trước, để nó hoạt động vài năm, chờ đến lúc thị trường Chứng khoán trong nước chính thức lên sàn rồi, chúng ta sẽ đưa công ty này lên thị trường. Đến lúc đó, tiền không còn là vấn đề lớn nữa.
Lại là "thị trường cổ phiếu" khiến người ta nghe đã mơ hồ.
Bỗng nhiên Mễ Khắc Lương lại nói:
-Vậy thu hút tiền từ ngoài xã hội có khác gì thu hút tiền từ phía tư nhân?
-Khác chứ. Nếu cho phép tư nhân đầu tư thì mất tất cả quyền sở hữu rồi. Còn nếu thu hút tiền từ ngoài xã hội thì không hề tổn hại gì đến quyền sở hữu, chỉ là mượn tiền thôi, đến lúc trả sẽ trả cả vốn lẫn lời. Tôi cho rằng, đây là một kế hoạch mang tính lâu dài, sẽ không lâu nữa Nhà nước sẽ nâng giá than và kim loại màu lên, không cần đến hai năm, công ty Năng lượng này sẽ có nguồn lợi nhuận lớn rồi, và sẽ trở thành trụ cột tài chính cho Huyện Lâm Khánh chúng ta, chứ không phải là trụ cột tài chính cho một cá nhân nào đó. Đến lúc đó, Chính phủ sẽ có nguồn tài chính lớn, đầu tư vào các hạng mục cơ sở rồi tập trung nguồn lực vào các hạng mục lớn khác, lúc đó nền kinh tế toàn Huyện sẽ được thay đổi hoàn toàn. Khu Giáp Sơn của chúng tôi bây giờ đang tiến hành thăm dò trên phương diện này.
Mọi người lại bắt đầu thảo luận to nhỏ.
Những điều Lưu Vĩ Hồng nói cũng không phải không có lý, nhưng có chút không hay, chính là hiệu quả quá chậm. Để thành lập một công ty Năng lượng thống nhất cũng là một việc rất khó khăn, phải có sự phối hợp lợi ích nhiều mặt, rồi còn việc sắp xếp nguồn nhân lực cũng là một việc đau đầu. Trong nửa năm có thể xây dựng một bộ khung, trong một năm có thể miễn cưỡng hoạt động, như vậy cũng được xem là có hiệu suất cao rồi. Hơn nữa việc này còn cần đến sự phối hợp đồng nhất của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện, chỉ cần không đồng tâm thì rất khó mà thực hiện được.
Giống như Lưu Vĩ Hồng nói, công ty Năng lượng này phải hai năm sau mới sinh lợi. Hai năm, đối với những cán bộ đang ngồi ở đây, đặc biệt là Đặng Trọng Hòa mà nói, là một thời gian quá lâu. Những việc tranh giành thành tích này, quả thật "ngàn năm quá lâu, chỉ tranh sớm chiều"…Cũng có thể dùng hết tâm lực xây dựng công ty Năng lượng này, cấp trên chỉ cần có lệnh điều đi thì tất cả những thứ đó hoàn toàn không có liên hệ gì với y nữa. Những việc làm để người khác hưởng như vậy, không phải bất kỳ cán bộ nào cũng đồng ý làm.
Lưu Vĩ Hồng cũng biết rõ, việc điều chuyển cán bộ liên tục chính là nguyên nhân chủ yếu khiến các tầng lớp lãnh đạo có cái nhìn "thiển cận". Kế hoạch phát triển quốc gia, thông thường phải làm hai ba năm, nhưng những kế hoạch được áp dụng lại chỉ có một năm.
Còn việc viết báo cáo, kế hoạch mười năm, kế hoạch tương lai, thật sự cũng chỉ viết để vui mà thôi. Trên báo cáo nói như vậy thì lãnh đạo cấp trên cũng nghe như vậy, không ai coi đó là thật.
Đến lúc đó cũng không biết mình đã đi đâu, ai mà còn cho những kế hoạch tương lai mình làm là thật?
Nhưng hắn không thể không nói, cho dù kế hoạch phát triển kinh tế trong Huyện cũng không thể hoàn toàn làm đúng theo ý đồ của hắn, có thể ảnh hưởng được chút nào cũng đã tốt lắm rồi. Lưu Vĩ Hồng không cho rằng mình có thể thông minh hơn bọn người Đặng Trọng Hòa. Ưu thế lớn nhất của hắn chính là có sự trải nghiệm hai mươi năm của đời sau. Mà với những điều hắn nói đó, cơ bản đều là những trải nghiệm thực tế, và đã đạt được những hiệu quả.
Đặng Trọng Hòa khép hờ hai mắt, dường như cũng đang suy nghĩ cẩn thận đề nghị của Lưu Vĩ Hồng. Ước chừng nửa phút sau, Đặng Trọng Hòa mở mắt, nói:
-Bí thư Lưu, còn có kiến nghị gì không?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
-Tiếp theo, tôi muốn bàn về suy nghĩ của mình đối với việc bán nhà ở công vụ.
Có mấy người cùng nhíu mày.
Tuy nói là hội nghị tọa đàm, nhưng Lưu Vĩ Hồng cậu cũng quá đáng lắm rồi, biến thành một buổi diễn thuyết riêng của cậu sao?
Đặng Trọng Hòa gật đầu,
-Được, cứ nói!
-Tôi cho rằng, bây giờ nếu đem nhà công vụ ra bán thì hơi gấp. Đây là một việc lớn, cần phải suy nghĩ thật kỹ. Trước tiên, trong Huyện chúng ta có bao nhiêu nhà ở công vụ có thể bán, nếu số lượng người mua nhiều, chúng ta không đủ nhà để bán thì sao? Một số người mua được nhà, có thể sẽ vui mừng, nhưng nếu phần đông những người khác không mua được nhà thì liệu có bằng lòng không? Liệu có làm ồn chuyện lên không? Những việc này nên suy xét kỹ một chút. Thật ra, bán nhà công vụ rồi, số tiền thu được đó phải xử lý thế nào? Tôi cho rằng, tuyệt đối không thể dùng vào những việc khác, nhất định phải đầu tư vào việc cải cách nhà ở. Nếu không, chúng ta bán nhà ở công vụ rồi, tiền lại dùng vào việc khác, sau này nếu cần sữa chữa lại nhà thì phải làm thế nào? Sẽ tạo nên những rạn nứt, khiến trong xã hội xuất hiện những bất mãn.
Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói.
Nếu nói đối với việc cải tạo hầm mỏ, Lưu Vĩ Hồng chỉ có đề nghị "cải tiến" hơn, thì đối với việc bán nhà công vụ, nếu hiểu không nhầm thì chính là phản đối.
Người này, có phải đã thật sự xem mình là Chủ tịch Huyện rồi không?
Khiến Đặng Trọng Hòa thương tích đầy mình!
-Bí thư Lưu, theo như ý kiến của cậu thì việc cải cách nhà ở này phải làm như thế nào?
Bí thư Khâu thật sự không kìm nổi nữa, bất chấp sự "cảnh cáo" của Chu Kiến Quốc, đứng lên hỏi.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn gã một cái, cười nói:
-Tôi thấy nên làm một cuộc điều tra. Việc cải cách chế độ nhà ở, liên quan đến hàng ngàn hộ gia đình, là việc mà quần chúng quan tâm nhất. Không phải chỉ có mấy chục người chúng ta ngồi đây bàn bạc, nên mở rộng phạm vi bàn bạc hơn nữa, ít nhất cũng nên để những người dân trong thị trấn cũng có thể tham dự. Chỉ có xem trọng ý kiến của quần chúng nhân dân mới làm tốt được việc này. Ý kiến của bản thân tôi là, không thể bán hết nhà ở công vụ, chỉ có thể bán một phần, tôi nói bán một phần này, chính là những nhà ở có quyền sở hữu tài sản. Ví dụ một nhà ở bán cho dân với giá 150 tệ/m2, thì bán cho người dân với giá 50 tệ/m2 hoặc 75 tệ/m2, quyền sở hữu chỉ bán 1/3 hoặc ½, sau này khi giá nhà tăng rồi, bọn họ muốn bán lại, cũng phải được sự đồng ý của Chính phủ. Tiền kiếm được, sẽ chia cho Chính phủ 2/3 hoặc ½. Nếu làm như vậy sẽ linh hoạt hơn. Nếu chẳng may muốn giải phóng mặt bằng để xây dựng thêm thì quyền chủ động cũng nằm trong tay Chính phủ, những hộ bị cưỡng chế thu hồi đất cũng không nhiều nữa.
Mọi người lại một lần nữa trợn mắt há mồm.
Bán nhà ở chỉ bán ½, 1/3? Quả thực là chuyện quái dị.
-Ừ, làm một cuộc điều tra, kiến nghị này rất hay, tôi đồng ý!
Chu Kiến Quốc lại nói.
Nhân vật lớn nhất trong Huyện ủy đã tỏ thái độ, những người khác cũng không dám nói gì nữa, ngay cả Đặng Trọng Hòa cũng phải gật đầu đồng ý.