Quan Gia

chương 251: hội nghị bí thư (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mắt thấy Lưu Vĩ Hồng đang muốn trả lời một cách mỉa mai, Chu Kiến Quốc liền mỉm cười nói:

- Thư ký Lưu, hãy nói phương án hai đi.

Chu Kiến Quốc vì sợ Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương xung đột với nhau thì phiền phức to.

Tính cách của Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Chu cũng rất rõ. Một khi đã chọc giận hắn, thì e rằng hắn sẽ đối phó với Mễ Khắc Lương như với kẻ thù. Như vậy thì hỏng bét, hai con hổ đấu với nhau thì sẽ có một con bị thương. Mễ Khắc Lương không phải là kẻ dễ động vào, thế lực của ông ta ở Lâm Khánh là thâm căn cố đế.

Cho nên Chu Kiến Quốc cũng dùng cách "chữa cháy" vô cùng chính quy, và cũng là âm thầm nhắc nhở Mễ Khắc Lương rằng đừng có thấy người này trẻ mà bắt nạt, người ta cũng là một Bí thư Khu ủy, không phải nhân vật có thể tùy tiện quát lớn.

Chu Kiến Quốc không hề nhìn lầm, Lưu Vĩ Hồng quả thật có chút tức giận rồi. Nhị Ca tức giận với kẻ nào, thì đầu tiên phải chẳng coi kẻ đó ra gì. Rất không may, Mễ Khắc Lương chính là loại người mà Lưu Vĩ Hồng nhìn không quen mắt nhất. Bản thân có chức vụ cao, lại không chuyên tâm làm việc, mà cứ tìm cách vùi dập người khác, tự cho mình giỏi giang, đứng đầu thiên hạ.

Loại người này, đi đâu cũng khiến người ta ghét.

Tuy nhiên hiện tại, rõ ràng không phải thời điểm để tranh chấp. Trong hội nghị Bí thư mà ngang nhiên chống đối cấp trên, tại "quan tòa" này, vẫn là Lưu Vĩ Hồng đuối lý ba phần. Quan trường có quy tắc của quan trường, mọi người cùng trong một "guồng máy" với nhau, đầu tiên phải tuân thủ luật chơi. Nếu tự tiện phá hoại, thì nhất định sẽ trở thành" kẻ thù chung", người người muốn tiêu diệt. Bất luận là cấp trên nào, nhưng với thuộc hạ không tôn trọng lãnh đạo thì trong lòng cũng có vài phần thành kiến. Với cách nghĩ "Tôn trọng người trên" cộng với xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, đời nào lại đi phạm vào nguyên tắc này.

Hơn nữa, lúc này quan trọng nhất là nhanh chóng xây dựng khu kinh tế Giáp Sơn, vừa có thể khiến Lưu Vĩ Hồng có được chiến tích, lại vừa có thể tạo phúc cho hơn tám mươi ngàn nhân dân khu Giáp Sơn. Không thể để tức giận nhất thời mà làm hỏng việc lớn được.

Có thể phân biệt rõ cái nào là chủ yếu, cái nào là thứ yếu cũng là điều kiện bắt buộc trong chốn quan trường. Cho tới nay, chưa có ai không biết suy nghĩ mà trở nên nổi bật trong chốn quan trường cả. Lưu Vĩ Hồng nếu thật là một kẻ không biết suy nghĩ thì đừng nói là con cháu của Lưu gia, mà cho dù là con cháu nhà cao cấp khác, thì hắn cũng chẳng làm được việc gì cả.

Quan trường, từ trước tới nay không cần sự kích động.

Lưu Vĩ Hồng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Vâng, Bí thư Chu. Phương án thứ hai chính là vay tiền.

- Đi vay tiền để làm đường?

Chu Kiến Quốc hỏi lại một câu. Cảm thấy ý tưởng này của Lưu Vĩ Hồng thật mới mẻ. Vay tiền thì phải trả, chứ đâu như khoản tiền hỗ trợ người nghèo, phát xuống rồi thì chỉ việc tiêu mà không cần suy nghĩ gì. Nếu vay tiền để mở nhà máy khai thác khoáng sản thì còn dễ nói một chút, vì còn có cái để mà trả. Chứ đằng này vay để làm đường, thì móc đâu ra mà trả chứ? Chẳng lẽ lại đặt trạm thu phí giữa đường? Mà cho dù có đặt trạm thu phí đi chăng nữa thì cũng phải có xe đi mới được. Cả khu Giáp Sơn, cả Khu ủy và Ủy ban nhân dân mới có một cái xe jeep cũ, thì thu phí cái gì?

- Đúng vậy, đi vay tiền để làm đường. Cái này phải tính đến vấn đề nợ như thế nào. Sửa đường là xây dựng cơ bản, bản thân nó không thể trực tiếp sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế. Nhưng việc sửa đường đối với việc phát triển kinh tế của cả một vùng thì lại cô cùng quan trọng. Nếu như đường sá không thuận lợi, thì kinh tế làm sao mà phát triển được? Muốn làm giàu thì trước tiên phải sửa lại đường sá.

Bí thư Lưu "không cẩn thận" lại đem câu quảng cáo kinh điển của hậu thế nói ra.

- Ha ha! Bí thư Lưu. Muốn làm giàu thì trước tiên phải sửa lại đường sá. Câu này nói được lắm. Tôi hoàn toàn đồng ý. Tuy nhiên, vay tiền ngân hàng để sửa đường thì quả thật là một vấn đề lớn. Tiền để sửa đường không phải là một khoản nhỏ, khu Giáp Sơn e là không gánh được.

Đặng Trọng Hòa bật cười nói.

Khu Giáp Sơn của mày có thể không cần cứu tế, không đợi tiền từ trên rót xuống để trả lương cho cán bộ đã là tốt lắm rồi. Vay tiền để làm đường ư? Chỉ nói mồm là giỏi thôi? Vay rồi thì lấy cái gì mà trả chứ? Hơn nữa, ai đồng ý cho Giáp Sơn vay một khoản tiền lớn như vậy? Coi trưởng chi nhánh ngân hàng là thằng ngốc chắc.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Vì vậy mới nói. Chủ tịch huyện Đặng, tôi nghĩ phải tính toán một chút. Trước hết phải suy nghĩ, khu Giáp Sơn có bao nhiêu năng lực để kiếm tiền. Tôi cho rằng, nếu làm cả nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy gia công máy móc, làm thêm cả nhà máy sữa nữa thì tình hình tài chính của Giáp Sơn sẽ dần dần được cải thiện. Đến lúc đó thì không thể không sửa đường được. Đương nhiên, đến lúc đó chúng ta có tiền để sửa, không phải lo lắng nợ nần gì nữa. Ngẫm kỹ lại, đây là vấn đề làm trước hay làm sau mà thôi. Đường thì nhất định phải làm, làm trước và sau một vài năm khác nhau rất lớn. Tôi cho rằng, có thể thử cách này, đồng nghĩa với việc đem lãi của mấy năm sau này ra để sửa đường. Nhưng kết quả rất không giống nhau. Đường sửa rồi, kinh tế Giáp Sơn sẽ phát triển rất nhanh, thu nhập tài chính cũng sẽ tăng lên, hiệu quả và lợi ích sẽ rất rõ ràng.

- Đây chính là Dần chi Mão lương (năm nay sống bằng tiền của năm sau) thôi...

Lưu Vĩ Hồng chưa dứt lời, Mễ Khắc Lương liền tung ra một câu, ý phản đối hiện rõ lên trên mặt.

Tâm lý của người dân Trung Quốc chính là như vậy, cái này gọi là "thủ trung hữu lương, tâm trung bất hoảng"( Trong tay có lương thực rồi thì trong lòng không phải lo lắng). Thậm chí " hoa ở nhà không thơm bằng hoa ngoài đồng" thì điều kiện đầu tiên là phải có hoa nhà cái đã, mới có thể so sánh được. Nếu như không có hoa nhà, mà cứ dựa vào vận may để hái hoa ngoài đồng thì không được.

Quan niệm bỏ tiền ra làm trước, vĩnh viễn không thể ăn sâu vào lòng người được. Thậm chí nhiều năm sau, quan niệm này cũng chưa chắc đã được đa số chấp nhận. Người dân TQ vẫn là thích giữ tiền nhất trên thế giới.

Mấy ngàn năm bị ảnh hưởng bởi quan niệm truyền thống, không dễ gì thay đổi như vậy được.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hơi nhếch lên, coi như là câu trả lời đối với Mễ Khắc Lương. Vốn không định đấu với Mễ Khắc Lương trong hội nghị Bí thư, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm nói nhiều với ông ta làm gì. Lưu Vĩ Hồng và ông ta giao tiếp không nhiều lắm, nên không biết năng lực làm việc của con người này thế nào. Nhưng từ biểu hiện hôm nay của ông ta có thể thấy ông ta chính là điển hình của sự quan liêu, luồn cúi mưu quyền, còn làm việc đứng đắn thì e rằng không có.

Tuy nhiên điều khiến Lưu Vĩ Hồng không ngờ đến chính là điệu cười nhếch môi ban nãy của hắn lại làm cho Phó bí thư Mễ rất khó chịu. Cho rằng thằng nhãi này quá ngạo mạn, tưởng rằng có Chu Kiến Quốc nâng đỡ là có thể lên mặt trước Mễ Khắc Lương mình.

Sắc mặt của Mễ Khắc Lương trầm xuống.

Đặng Trọng Hòa thấy rõ, nhưng nó nằm trong ý nghĩ của ông ta, chứ không lộ ra bên ngoài. Đặng Trọng Hòa đã bị phương thức thứ hai của Lưu Vĩ Hồng hấp dẫn. Lúc mới đầu, Đặng Trọng Hòa cũng có cùng ý nghĩ với Mễ Khắc Lương. Cảm thấy Lưu Vĩ Hồng có chút "khác người". Việc vay tiền để sửa đường mà cũng nghĩ ra được. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy lời nói của Lưu Vĩ Hồng cũng có lý.

Đúng vậy, nếu sớm hay muộn cũng phải sửa đường, thì sửa sau không bằng sửa trước. Sửa sớm một ngày, thì khu Giáp Sơn sẽ được lợi một ngày. Đợi sau này có tiền sửa đường thì tại sao không bỏ "khoản lãi" sau này ra trước? Đây không đơn giản chỉ là thay đổi trước sau, mà là có thể thực hiện tăng hiệu quả và lợi ích lên gấp bội.

- Bí thư Lưu, cậu nói đúng. Nhà máy thức ăn gia súc và xưởng chế tạo máy móc nhất định sẽ đem lại hiệu quả lợi ích lớn?

Trầm ngâm một hồi, Đặng Trong Hòa nghiêm túc hỏi một câu.

Thái độ này của Đặng Trọng Hòa khiến cho Lưu Vĩ Hồng rất vừa lòng. Hắn nhận ra, Đặng Trọng Hòa nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hắn. Con người này tuy có lúc hơi cố chấp, thậm chí có chút ích kỷ, nhưng quả thật là muốn làm được chút gì đó. Bất luận là ông ta xuất phát từ mục đích phục vụ nhân dân hay là vì thành tích cá nhân, chỉ cần kết quả cuối cùng là làm cho nhân dân được hưởng lợi, thì Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đó là chuyện tốt rồi.

- Chủ tịch huyện Đặng. Tôi cảm thấy hiệu quả và lợi ích của hai nhà máy này đều rất tốt. Nói về nhà máy thức ăn gia súc trước đi, sau khi cải cách mở cửa, kinh tế quốc dân tăng trưởng nhanh, mức sống trung bình của người dân cũng dần được nâng cao. Đối với nhu cầu về thịt thực phẩm, thì sẽ càng ngày càng lớn. Dự đoán trong tương lai, ngành chăn nuôi sẽ trở thành một trong những ngành lớn nhất. Sản xuất thức ăn gia súc, cơ bản sẽ là ngành ổn định. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn.

Trước khi quay ngược lại thời gian, thì ngành kinh doanh thức ăn gia súc và ngành chăn nuôi là hai ngành phát triển nhất. Thậm chí còn vượt lên vị trí dẫn đầu trong cả nước.

- Ừ, cũng đúng.

Đặng Trung Hòa gật gật đầu. Chu Kiến Quốc, Từ Văn Hạo cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành với lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Từ trên bàn ăn của họ, cũng có thể nhìn ra được sự cải thiện và nâng cao mức sống trung bình.

- Sau khi nhà máy thức ăn gia súc đi vào hoạt động, không chỉ bán thức ăn gia súc có thể kiếm tiền, mà còn có thể kéo được ngành chăn nuôi heo thịt, bò thịt của khu Giáp Sơn, thậm chí là của cả huyện Lâm Khánh phát triển. Đến lúc đó khu giết mổ cũng phải được xây dựng. Ngành vận tải cũng phát triển theo. Nhân dân Giáp Sơn cũng dần giàu có lên, môi trường kinh tế tổng thể sẽ khác trước, tốc độ lưu thông vật chất cũng tăng nhanh, kinh tế năng động, thu nhập của khu và các xã cũng sẽ tăng lên. Hoàn toàn có hy vọng hình thành một vùng sản xuất công nghiệp.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, cũng có chút hưng phấn.

Đám Chu Kiến Quốc lại có phần đờ người ra.

Không ngờ con mắt của người này lại nhìn xa trông rộng đến vậy. Cụm từ " Vùng sản xuất công nghiệp" nghe cũng rất mới mẻ.

Quả đúng là người có thao lược.

- Còn về xưởng chế tạo máy móc, thì càng không cần phải nói. Ở tỉnh định ra cho địa khu Hạo Dương chúng ta lấy kinh tế khoáng sản làm ngành công nghiệp trụ cột, nhu cầu về các loại thiết bị máy móc để khai thác khoáng sản cũng rất lớn. Chỉ cần đạt về kỹ thuật, thì sản phẩm đạt chất lượng. Về mặt tiêu thụ, thì không thành vấn đề. Cùng với thời điểm ấy, tình hình giao thông trở thành tảng đá chắn đường kinh tế phát triển. Chi bằng hãy giải quyết luôn từ sớm. Tôi cho rằng bắt buộc phải làm nhanh việc sửa đường.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đưa ra "kết luận".

- Cách này của Bí thư Lưu, nghe thì quả thật rất có lý, nhưng cho dù là vay tiền để làm trước hay đợi sau này mới làm thì không phải một hai ngày là có thể làm được. Ông chủ ở Hongkong phải đợi lâu quá rồi, nói không chừng người ta sẽ thay đổi, phải chú ý đấy. Tôi lại có một đề nghị…

Mễ Khắc Lương nói. Ngoài dự đoán của mọi người, ông ta tán thành với đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, nhưng ngay sau đó lại đưa ra đề nghị của mình. Không biết rằng Phó bí thư Mễ định giở trò gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio