Quan Gia

chương 263: trưởng đồn công an dũng mãnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ôi, ai thế này? Ban ngày ban mặt chạy tới Giáp Sơn chúng ta giương oai sao? Sao thế, muốn gây sự sao?

Tiểu Hùng đang khẩn trương, không ngờ Tiểu Ngũ Tử nói lời này, liền khiến Hạ Hàn đi ngang ngoài cửa nghe thấy, trong lòng lập tức thấy buồn bực, xoay người tiến vào cửa, thản nhiên hỏi

Hạ Hàn không vừa mắt nhất chính là có người ở trước mặt y ra vẻ tinh tướng. Chỉ cần nhìn thấy loại người này, Sở trưởng Hạ lập tức ngứa tay

Hiện tại không ngờ có người ở trong văn phòng Đảng chính uy hiếp nhân viên làm việc, Sở trưởng Hạ làm sao kiên trì chịu đựng được?

Tiểu Ngũ Tử mạnh xoay người lại, quan sát Hạ Hàn từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy nham hiểm hung ác, trong mắt lóe ra hào quan u ám, lạnh lùng hỏi:

- Cậu là ai?

Hạ Hàn khi không có nhiệm vụ, thường đều không mặc cảnh phục. Cảnh phục quá trói buộc, vẫn là mặc thường phục thoải mái

- Anh hỏi tôi? Tôi còn phải hỏi anh là ai? Đến đây làm gì? Ở đây là văn phòng Đảng chính Giáp Sơn, không biết sao?

Hạ Hàn làm sao bị chiêu này dọa được? Hai hàng lông mày nhíu lại, chỉ cần thằng nhóc này nói năng lỗ mãng nữa, Sở trưởng Hạ không ngại giáo huấn gã một phen. Từ khi biết chuyện đến nay, cũng không ai có thể ở trước mặt Hạ thiếu gia kiêu ngạo như vậy

Tiểu Hùng vừa nhìn thấy sự tình tệ hại, tính khí của Sở trưởng Hạ cũng không bình thản, lập tức tiến lên hòa giải, trên mặt mỉm cười, nói:

- Sở trưởng Hạ, hiểu lầm, hiểu lầm. Đây là Trưởng phòng Mễ của phòng nông nghiệp và cán bộ của phòng nông nghiệp. Vị đồng chí này chính là Sở trưởng Hạ của đồn công an Giáp Sơn chúng tôi!

- Sở trưởng?

Tiểu Ngũ Tử kinh ngạc. Gã không phải kinh ngạc vì chức vụ của Hạ Hàn, mà kinh ngạc vì tuổi của Hạ Hàn. Vị này, cũng không biết tròn 20 tuổi chưa, ngây ngô vô cùng, không ngờ là Trưởng đồn công an?

Đương nhiên, cũng có khả năng là Tiểu Hùng cố ý nâng cao thân phận của đối phương. Thời buổi này, chỉ cần đi làm trên văn phòng, cho dù là báo chí, cũng có thể xưng Chủ nhiệm, chỉ cần đi làm ở cơ quan, cho dù là làm tạp vụ, sẽ tự tôn xưng là Trưởng phòng. Thằng nhóc này có lẽ chính là vừa tốt nghiệp đại học, ở đồn công an làm công tạm, đến miệng của Tiểu Hùng thì trở thành Sở trưởng của đồn công an rồi

- Đúng vậy, đúng vậy, Sở trưởng Hạ là từ Hạo Dương điều qua đây, Sở trưởng chính thức, không phải phó

Tiểu Hùng liên tục "nêu cao tên tuổi" của Sở trưởng Hạ

- Mấy ông ở phòng nông nghiệp sao?

Hạ Hàn cũng bị thân phận của đối phương làm cho kinh ngạc một chút. Thằng nhóc trước mắt, xem qua giống như mấy tên lưu manh trên xã hội nhiều hơn giống cán bộ

- Sao? Cậu không tin sao? Tôi chính là đại đội trưởng Mễ Triệu Lực đại đội chấp pháp phòng nông nghiệp, vị này là chú Mãn của tôi, Trưởng phòng Mễ Khắc Lâm của phòng nông nghiệp

Tiểu Ngũ Tử lập tức khôi phục lại vẻ mặt ngạo nghễ, vênh váo tự đắc nói.

- Đại đội chấp pháp phòng nông nghiệp? Đây là đơn vị gì? Chưa nghe nói qua!

Hạ Hàn mới mặc kệ là đại đội gì, rất khinh thường mà nói

Đời sau quả thật là có một đơn vị như vậy gọi là "đại đội chấp pháp tổng hợp nông nghiệp", mục đích là hoàn thiện hệ thống chấp pháp nông nghiệp, đề cao năng lực và hiệu suất chấp pháp hành chính nông nghiệp, chủ yếu là quản lý thị trường nông nghiệp. Nhưng lúc này, đơn vị như vậy còn không phổ biến, cục nông nghiệp thành phố Hạo Dương thì không có đơn vị như vậy. Cho nên Hạ Hàn là thật sự không biết có đơn vị như vậy, cũng không phải cố ý chống đối với Mễ Triệu Lực. Đương nhiên, thằng nhóc này vẻ mặt kiêu ngạo cho dù Hạ Hàn nghe nói qua đại đội chấp pháp phòng nông nghiệp, cũng sẽ không để trong mắt

Mễ Triệu Lực lập tức không vui, trừng hai mắt, phẫn nộ nói:

- Cậu có ý gì? Cậu cho rằng cậu làm Trưởng đồn công an thì giỏi lắm sao? Cho cậu biết, đừng nói cậu là một Sở trưởng nhỏ, cho dù là Tưởng Đại Chính tôi cũng không để trong mắt!

Tưởng Đại Chính chính là đương nhiệm Trưởng phòng công an huyện

Mễ Triệu Lực bực tức, tính khí của Sở trưởng Hạ càng không ôn hòa, cười lạnh nói một tiếng:

- Nói như vậy, hôm nay anh đến gây sự sao? Anh có gan thì gây thử xem! Có tin tôi lập tức còng anh lại không?

- Cậu dám!

Mễ Triệu Lực trong cơn giận dữ, nhất lấy tay áo, liền muốn xông lên trước mặt Hạ Hàn

Hạ Hàn vững vàng đứng ở đó lạnh lùng nhìn ông, khóe miệng hiện lên một chút ý trào phúng. Đừng thấy Hạ Hàn vóc dáng không phải vô cùng khôi ngô, nhưng từ nhỏ thì ở trong doanh trại lớn lên, trước sau không biết có bao nhiêu sư phụ từng dạy qua võ thuật cho y. Khi đi lính trong bộ đội, chính là người luận võ xuất sắc trong cả trường đại học sư phạm, đứng đầu đánh nhau vũ khí lạnh. Mễ Triệu Lực như vậy, tới thêm vài người cũng không đủ nhìn, vừa giơ tay thì có thể lật ngã. Chỉ cần thằng nhóc này thật sự dám xông qua, Hạ Hàn chỉ định sẽ không khiến gã toàn vẹn đi ra văn phòng này

- Tiểu Ngũ Tử làm gì thế?

Mễ Khắc Lâm quát một tiếng, ngăn cản Mễ Triệu Lực đang rục rịch, lập tức chuyển hướng Hạ Hàn

- Vị đồng chí này, cậu là Trưởng đồn công an chăng? Tôi là Trưởng phòng Mễ Khắc Lâm phòng nông nghiệp huyện. Hôm nay đến Giáp Sơn làm việc công. Ở đây không có xảy ra vụ án gì chứ, mời cậu đi!

Cũng là đối với Hạ Hàn không chút khách sáo

Trong số mấy lãnh đạo cấp cao của văn phòng cục ủy trong huyện, có một người tính một người, Mễ Khắc Lâm cũng có thể xưng là nhân vật nổi danh, coi như là Trưởng phòng của phòng công an huyện Tưởng Đại Chính nhìn thấy ông, cũng phải khách khí. Về phần Hạ Hàn một Trưởng đồn công an nông thôn như vậy, còn là thằng nhóc con, thằng nhóc trên miệng không có lông, Mễ Khắc Lâm càng không để vào mắt. Tuy nhiên hôm nay là làm việc công, không phải đến đánh nhau, Mễ Khắc Lâm liền không định gây sự gì, bằng không truyền ra ngoài cũng không vẻ vang

Hạ Hàn nhếch miệng cười, nói:

- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Mễ. Vị Mễ… Đại đội trưởng Mễ của quý phòng, vừa rồi ăn nói uy hiếp cán bộ của Giang Khẩu, tôi hoài nghi anh ta cảm xúc rất không ổn. Tôi phải ở đây xem, để anh ta khỏi gây sự

Mễ Khắc Lâm không đem Hạ Hàn để vào mắt, Hạ Hàn làm sao đem ông ta để vào mắt? Toàn bộ địa khu Hạo Dương, ngoại trừ Lưu Nhị Ca, không còn người nào đáng để Hạ Hàn thật sự để ý

Mễ Khắc Lâm không khỏi nhíu mày. Xem ra Hạ Hàn này, thật đúng là con nghé mới sinh không sợ hổ, chính là một kẻ lỗ mãng. Cán bộ của hệ thống công an huyện Lâm Khánh, có chút phân lượng, ai không biết Mễ gia ở Thượng Bình huyện Lâm Khánh là "nhà quyền quý" số một số hai? Ai dám nói chuyện như vậy với ông? Chỉ là người này xem qua tuổi tuy còn trẻ, nhưng sao lại đảm nhiệm Sở trưởng đồn công an? Theo Mễ Khắc Lâm biết, đồn công an Giáp Sơn, chính là cái giá cấp phó phòng, Sở trưởng chính là cán bộ cấp phó phòng.

Không có chút hậu đài, với tuổi tác của Hạ Hàn muốn lên đến vị trí này, cũng không thể tưởng tượng được. Vừa rồi Tiểu Hùng dường như cũng nói, Hạ Hàn là từ Hạo Dương điều qua đây, chẳng lẽ là quan hệ của cục công an địa khu? Thậm chí trực tiếp chính là con của lãnh đạo nào đó của cục công an địa khu, cũng có khả năng

Nghĩ tới đây, Mễ Khắc Lâm liền cẩn thận hơn. Tuy rằng ông không sợ lãnh đạo của cục công an địa khu, nhưng nếu như không cần thiết, cũng không nên đi đắc tội. Chung quy là cục công an địa khu không phải huyện Lâm Khánh quản, Mễ gia ở Thượng Bình huyện Lâm Khánh có lẽ đại danh đỉnh đỉnh, tới địa khu thì không phải vậy

Mễ Khắc Lâm có thể nghĩ tới điểm này, Mễ Triệu Lực dù sao trẻ tuổi, tư duy thì không kín đáo như vậy, vừa nghe Hạ Hàn nói, dường như tức đến bùng nổ, phẫn nộ nói:

- Cậu có ý gì? Cậu thật sự tưởng rằng tôi sợ cậu sao? Cho rằng đây là Giáp Sơn, cậu chính là vua một cõi sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Hàn liên tục gật đầu, miệng chậc chậc liên thanh:

- Đại đội trưởng Mễ, không phải tôi nói anh. Anh như vậy, cần phải nói Giáp Sơn hay ở đâu sao? Như vậy đi, đừng nói tôi chiếm địa lợi ức hiếp anh. Chúng ta bây giờ chẳng phải là gì, anh không phải là đại đội trưởng chấp pháp gì cả, tôi cũng không phải Trưởng đồn công an. Chúng ta là hai người bình thường, bây giờ kéo ra ngoài sân so chiêu. Anh lật ngã tôi, là bản lĩnh của anh. Nếu bị tôi đánh té ngã thì cũng đừng oán người khác. Sao nào, có dám hay không?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Bé cưng của tôi, đây rốt cuộc là Trưởng đồn công an hay là tên lưu manh? Coi lúc này là thời trung cổ sao, động một cái thì đấu nhau!

Hạ Hàn cũng biết như vậy, không giống tác phong của cảnh sát, nhưng Hạ Hàn mới lười quản chuyện này, sức mạnh lưu manh của y vừa tới, cái gì cũng quẳng lên chín tầng mây

Hơn nữa, chúng ta chẳng phải nói rõ là một mình đấu nhau sao? Lại không dùng vũ khí, thắng thua dựa vào bản lĩnh, cũng không coi là ức hiếp gã!

Khoảng thời gian này khá nhàn rỗi, Sở trưởng Hạ suýt chút buồn bực đến phát bệnh, cũng thật sự muốn tìm người so chiêu, hoạt động gân cốt một chút

- Sao hả, đồ nhát như cáy? Ôi, không dám thì thôi, thật mẹ nó mất hứng. Nếu có gan thì đi ra, tôi nhường anh 3 quyền cũng không thành vấn đề

Hạ Hàn càng nghĩ càng hưng phấn, không ngờ có chút khẩn cấp, ngay cả lời nói "nhường 3 quyền" cũng nói ra

Mễ Triệu Lực hoàn toàn bị sỉ nhục, lập tức cũng bất chấp cái gì, xắn tay áo, gật đầu mạnh một cái, nóng nảy nói:

- Được, đến thì đến, ai sợ ai!

- Được, đủ can đảm! Mời!

Hạ Hàn lúc này dũng cảm, cười hì hì đi ra ngoài phòng

Tiểu Hùng quả thực trợn mắt há hốc mồm

Sao thoáng cái thì biến thành "võ đài" rồi?

Điều này nếu tuyền ra ngoài, còn không bị người ta cười đến rụng răng!

- Mễ Triệu Lực, cậu đứng lại cho tôi, làm cái trò gì vậy?

Mễ Khắc Lâm kinh ngạc qua đi, giận tím mặt, lập tức gào to một tiếng, sắc mặt trở nên xanh mét.

Mễ Khắc Lâm vừa là cấp trên của Mễ Triệu Lực, vừa là tôn trưởng của gã, Mễ Triệu Lực có ngang ngược hơn, ở trước mặt ông, cũng không dám chống đối lung tung, đành phải ủy khúc mà đứng lại, trừng mắt hung hắng mà nhìn Hạ Hàn, hận không thể lập tức đi ra ngoài, đánh một trận cho đã với y. Từ khi biết chuyện, Mễ Triệu Lực cũng chưa bị ai khiêu khích như vậy, trong lòng quả thật rất không phục

- Cậu là cán bộ nhà nước, không phải lưu manh trên xã hội! Thật là buồn cười!

Mễ Khắc Lâm vẻ mặt đen như đáy nồi, xông thẳng về phía Mễ Triệu Lực mà khiển trách một trận. Nhưng những lời này, nghe thế nào cũng giống như là nhằm vào Sở trưởng Hạ

Hành vi này của Sở trưởng Hạ rất có hiềm nghi "lưu manh"

Hạ Hàn lại đĩnh đạc, chẳng hề để ý, không ngờ lại xuất hiện một kẻ hòa giải:

- Được rồi, được rồi, Trưởng phòng Mễ, tôi đã nói rồi, chính là so chiêu riêng một chút, không có quan hệ gì tới cán bộ? Hà tất đánh tấm biển lớn đè người? Quá mất hứng!

Tiểu Hùng cùng mấy người khác hoàn toàn không lên tiếng

Nhìn "công tác tư tưởng" này làm cũng rất có trình độ, suýt một chút, chỉ sợ tại chỗ sẽ hộc máu

Mễ Khắc Lâm cho dù còn chưa hộc màu, nhưng cũng gần giống rồi, trừng to mắt nhìn Hạ Hàn, ngực phận phồng, thở hồng hộc, không còn nói ra lời nữa

Đây là ai?

Khiến y gặp phải!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio