- Thiên Hậu, trở về khi nào thế?
Hồ Thiên Hậu chỉ lớn hơn Lưu Vĩ Hồng một tuổi, ngày thường ở cùng nhau, Lưu Vĩ Hồng đa số thời điểm cũng là trực tiếp kêu tên Hồ Thiên Hậu, gọi anh họ cũng chỉ là ngẩu nhiên nhất lâm vào, không phải là thường gặp
Hồ Thiên Hậu cười ha hả, nói:
- Trở về đã hơn nửa tháng rồi. Cậu thì về khi nào thế?
Lẽ ra, Lưu Thành Gia hiện tại tới Thiết Môn, thì nhà Lưu Vĩ Hồng là ở Thiết Môn, đến Bắc Kinh cũng chỉ là đi công tác thôi. Nhưng không ai lại thật sự nhìn nhận như vậy. Cái đám thế gia tử Bắc Kinh này, sau này bất kể tới nơi nào, sẽ vẫn như cũ xem Bắc Kinh chốn cũ.
- Về được mấy ngày, đi công tác
Lưu Vĩ Hồng đơn giản trả lời, lập tức hỏi:
- Dượng lớn ở Giang Nam công tác thuận lợi không?
- Ha ha, cũng coi như thuận lợi. Công ty dưới đó không như tổng công ty có nhiều quy củ như vậy, khá tự do
Hồ Thiên Hậu cười nói. Y trước kia cũng là làm trong doanh nghiệp nhà nước của Hồ Phấn Cường, là một chân chạy việc vặt trong cơ qua Bắc Kinh. Hồ Phấn Cường điều tới công ty chi nhánh Giang Nam, Hồ Thiên Hậu tự nhiên cũng đi theo
Tới công ty chi nhánh, Hồ Thiên Hậu chính là "Nha nội" hàng thật giá thật, cuộc sống tạm ổn thoải mái, ngoại trừ Hồ Phấn Cường, không ai có thể quản được y
- Ừ. Tuy nhiên tự do thì tự do, công việc phải làm cho tốt. Anh phải giữ lại mặt mũi cho dượng lớn
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, thuận miệng dặn dò một câu. Hồ Thiên Hậu tuy rằng là anh họ hắn, nhưng Lưu Vĩ Hồng lại có tâm lý hơn bốn mươi tuổi, hiện nay Hồ Thiên Hậu ở trong mắt hắn, không hơn không kém chỉ là nhóc con chưa ráo máu đầu. Hơn nữa, Lưu Nhị Ca hiện giờ thật sự đã là Bí thư Khu ủy, "Dạy bảo" người khác chính là công việc của mình, thói quen thành tự nhiên
- Đúng vậy đúng vậy…
Hồ Thiên Hậu liền co chút xấu hổ:
- Lần này, tôi cũng là cùng Bảo Nguyên đến Bắc Kinh chơi, thuận tiện chạy hai hạng mục.
Cái gọi là hạng mục từ miệng bọn họ, Lưu Vĩ Hồng cũng trong lòng hiểu rõ, đơn giản chính là xin phê duyệt, chạy thủ tục, cũng không phải hạng mục đứng đắn, đến lúc đó vừa chuyển tay, chính là một khoản tiền.
Rất nhiều thế gia tử đều là làm như vậy, công ty Hoành Du chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. Tuy nhiên đợi sau khi gió lốc vịnh bình ổn, thì sứ mệnh của công ty Hoành Du cũng liền đi vào hồi kết cơ bản, trong tay Vũ Thường có được một số tiền lớn, bước tiếp theo sẽ làm kinh doanh lớn, không làm mấy chuyện nhỏ nhặt nữa
- Bảo Nguyên, anh quen biết Thiên Hậu cũng lâu rồi hả?
Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Thiên Hậu nói mấy câu, liền lập tức chuyển hướng Cung Bảo Nguyên, mỉm cười hỏi, thái độ rất là ôn hòa.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng quyết định ra mặt, đuổi đám người Quang Tử Tống Nghị đi, có mấy nguyên nhân. Trong đó đương nhiên là bởi vì Hồ Thiên Hậu. Mặc kệ nói như thế nào, Hồ Thiên Hậu là anh họ hắn, dù là khác họ, cũng là máu mủ ruột rà của Lưu gia. Tại Bắc Kinh, không ngờ còn có người ngay trước mặt Lưu Nhị Ca xem thường đem Hồ Thiên Hậu, vậy mà được sao? Lưu Nhị Ca nếu không quản, về sau còn có thể lăn lộn sao?
Một đời anh hùng, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chính yếu, nguyên nhân chính yếu vẫn là thân phận của Cung Bảo Nguyên. Cung Bảo Nguyên sở dĩ bị con ông cháu cha Bắc Kinh xem thường, ngoại trừ bản thân y hơi khù khờ, mấu chốt nằm tại cục diện chính trị Bắc Kinh chưa định, cũng không ai biết cậu của Cung Bảo Nguyên, có thể ổn định trận tuyến đầu hay không, có thể bước rập khuôn theo đồng chí Nguyệt Hoa hay không. Đa số thế gia tử Bắc Kinh, kỳ thật là rất xem thường người ngoài vùng như Cung Bảo Nguyên. Cái kiêu ngạo này ăn sâu trong xương cốt, người bình thường rất khó lý giải được
Hơi giống với loại thế gia tài phiệt triều Tấn, thế gia và bần hàn, có cách biệt một trời một vực. Cho dù người xuất thân bần hàn, thiên phú bẩm sinh, sánh ngang thần thánh, cũng như cũ không lên được mặt bàn của thế gia tài phiệt. Thế gia tử đánh chết cũng sẽ không cùng loại bần hàn kết thân
Đương nhiên, chỉ là có chút tương đồng, vẫn chưa tới mức đó
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng rõ ràng, cậu của Cung Bảo Nguyên, nhất định có thể vững vàng bước chân, tiện đà chặt chẽ nắm lấy đặc quyền, vẻ vang khôn cùng. Đây đều là được lịch sử nghiệm chứng qua. Lưu Vĩ Hồng không định đi thay đổi lịch sử này. Mặc dù hắn là người tái sinh, đã tahy đổi lịch sử Lưu gia, đó là có liên can vui buồn bản thân, không thể không làm vậy. Xu thế khác, Lưu Vĩ Hồng tận khả năng không đi can thiệp. Gần nhất chưa chắc có thể can thiệp được, người tái sinh cũng không phải vạn năng. Cưỡng ép đi can thiệp, nói không chừng, sẽ có khả năng bổ nhào, nguyên khí tổn thương nặng nề. Hai là những gì biết trước hai mươi năm, là chỗ dựa lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng. Một khi tình hình chung của lịch sử bị cải biến, thì tác dụng "Đại sát khí" này của Lưu Vĩ Hồng sẽ suy giảm mạnh. Với thân phận địa vị hiện tại của hắn, vẫn chưa thật sự đủ để xem như một sự nghiệp vĩ đại
Nghịch thiên làm việc, chịu thiệt lớn nhất, vẫn là bản thân Lưu Vĩ Hồng
Nắm rõ trong đầu tình hình của hai mươi năm, điều Lưu Vĩ Hồng phải làm, chính là phải thuận theo thuỷ triều này, thu hoạch về ích lợi lớn nhất. Mà không phải là tùy tiện đi thay đổi, sau đó khiến cho chính mình cũng mơ mơ màng màng, không biết theo ai.
Tự nhiên, theo thời gian trôi qua, cho dù là thay đổi nho nhỏ, đến cuối cùng đều là tạo ra kết quả khác hẳn trong trí nhớ hắn một trời một vực. Tuy nhiên việc đó ít nhất cũng đã là chuyện nhiều năm sau đó, lúc này, biết trước tương lai vẫn có chỗ rất hữu dụng. Qua mấy năm, bản thân Lưu Vĩ Hồng củng đã trưởng thành trở nên hùng mạnh hơn, cho dù không có sự biết trước tương lai giúp, cũng có thể ổn định tại đầu trận tuyến.
Vị Cung Bảo Nguyên này, có thể xem là một phần đại lễ dâng tới cửa. Cung Bảo Nguyên người này cố nhiên không có bản lĩnh gì, nhưng có thể thông qua y, cùng cậu y bên kia tạo nên một mối quan hệ nhất định. Về phần làm thế nào vận hành, có thể từ từ suy tính Nguồn tại ện FULL
Rất nhiều người, anh thấy y là một vũn bùn lầy, hoàn toàn đỡ không nổi bức tường, nhưng thời khắc mấu chốt, lại có thể tạo ra tác dụng không thể tưởng được. Đây là khác nhau giữa tầm mắt rộng lớn và tầm nhìn hạn hẹp.
Lưu Nhị Ca hôm nay ra mặt, còn có một nguyên nhân, chính là kích động lòng căm phẫn.
Cung Bảo Nguyên dù có khù khờ, lên không được bàn tiệc, cũng không thể ức hiếp người ta như vậy. Quang tử mấy tên kia, làm việc không nói lý lẽ, Lưu Nhị Ca nhìn không vừa mắt. Hơn nữa, mấy tên kia đều là theo Hạ Nhị lăn lộn, Lưu Nhị Ca không cần thiết nể mặt mũi bọn họ.
- Đúng vậy, Nhị ca. Tôi thường xuyên tới thành phố Kinh Hoa chơi, Thiên Hậu cũng thường xuyên đi Minh Châu, thường xuyên qua lại, liền trở thành bạn hữu
Cung Bảo Nguyên vội vàng đáp, thần thái rất là kính cẩn. Y Cung Bảo Nguyên vội vàng đáp, thần thái rất là kính cẩn, cũng là theo đoàn người luôn mồm gọi "Nhị ca Nhị ca", không có chút không thuận miệng
Lưu Vĩ Hồng cũng thản nhiên tiếp nhận, không đi sửa chữa.
Lấy tâm lý tuổi mà nói, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn xứng với cách xưng hô này
Tổng bộ của tổng bộ Hồ Phấn Cường là ở thành phố Kinh Hoa tỉnh Giang Nam, cách thành phố Minh Châu khá gần, Hồ Thiên Hậu thường xuyên đi Minh Châu chung chạ, cũng là vô cùng bình thường. Đừng thấy Cung Bảo Nguyên tới Bắc Kinh, cái gì cũng không tính toán, mặc cho người ta ức hiếp, ở Minh Châu, y có thể được coi là một cậu ấm thứ dữ. Đám con ông cháu cha ở Minh châu, ai cũng phải nể y ba phần.
- Ha ha, cái này tốt. Nếu mọi người có duyên, về sau nên thường lui tới
Lưu Vĩ Hồng nói xong, giơ ly rượu lên.
Đám người lần lượt làm theo, nâng ly lên, chỉ có cô gái mà Cung Bảo Nguyên đưa đi cùng, rất là khiếp đảm, chần chừ không dám giơ ly lên
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Em gái, đừng lo. Sau này ở Bắc Kinh, nếu gặp ai dám bắt nạt em, em cứ việc tát gã ta mấy bạt tai, xảy ra chuyện, Nhị ca tôi phụ trách!
Trình Sơn cười ha ha:
- Nói đúng. Tại Bắc Kinh đây, có không được mấy người dám không nể mặt mũi Nhị ca. Nào, đứng lên, đừng sợ, cùng nhau cạn ly, sau này tất cả mọi người là bạn bè!
Cô bé kia ước chừng khoảng 19 tuổi, nghe Lưu Vĩ Hồng và Trình Sơn đều nói như vậy, liền vội đứng dậy, nâng ly lên. Hai con mắt nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, sáng ngời rực rỡ.
Như vậy, mới gọi là đàn ông!
Lại nhìn Cung Bảo Nguyên, nhìn sao cũng giống tên khù khờ. Đúng là con ông cháu cha đất Bắc Kinh này, quả nhiên cũng là quá khác biệt
Mọi người cùng nhau chạm ly, không khí trên bàn rượu liền trở nên hài hoà sinh động, mọi người vừa nói vừa cười. Trình Sơn ở phương diện quan hệ xã hội, rất có thiên phú, mắt thấy Nhị ca có ý muốn lôi kéo Cung Bảo Nguyên khù khờ, liền gắng sức cùng y thân cận, uống rượu, đem cái gọi là quy củ trong vòng tròn con ông cháu cha ở Bắc Kinh, cùng với nhân vật có uy tín danh dự, giảng giải sơ qua cho y.
Số "Tri thức" này, thật khiến cho Cung Bảo Nguyên mở rộng tầm mắt, lúc này liền đem Trình Sơn coi như tri kỷ, cùng nhau la lối om sòm, uống cạn rất nhiều ly bia. Nhìn thấy bộ dáng khờ khờ của Cung Bảo Nguyên, Trình Sơn, không ngừng cười ở trong lòng. Tuy nhiên anh ba là nói quy củ, nếu định cùng người ta kết giao bằng hữu, thì phải nể tình, không thể thể hiện ra ngoài nặt. Đợi về sau quan hệ mọi người tốt hơn, trêu chọc Cung Bảo Nguyên vài câu, cũng không sao cả. Lúc này vẫn chưa được. Bằng không có khác gì với Quang Tử, Tống Nghị bọn họ đâu?
- Bảo nguyên, nếu có chuyện kinh doanh không được hiểu lắm, cũng đừng loạn hành động. Ừm muốn kiếm tiền, hãy cùng mấy người bọn họ thương lượng nhiều vào, đỡ phải bị người khác lừa.
Trong bữa tiệc, Lưu Vĩ Hồng nghe Cung Bảo Nguyên nhắc tới một số sự tình trên kinh doanh, rõ ràng sờ không được phương hướng, liền nhắc nhở một câu.
Nhớ rõ đời trước, Cung Bảo Nguyên này thực sự gây ra không ít chuyện nực cười, còn suýt nữa vì một vụ án lừa gạt quất luôn quan tòa. Cuối cùng là sếp lớn Minh Châu bên kia ra mặt giúp y bãi bình. Việc đó thật sự rất mất mặt, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến cách nhìn nhận Cung Bảo Nguyên ở trước mặt cậu y
Cung Bảo Nguyên hiện tại đối với Lưu Vĩ Hồng là hoàn toàn kính phục, nghe vậy liên tục gật đầu, nói:
- Cảm ơn Nhị ca, tôi nhớ kỹ. Tam ca, về sau xin chỉ điểm nhiều a...
Trình Sơn vỗ vai y, cười nói:
- Yên tâm, mọi người sau này đều là bạn hữu, chuyện của anh cũng là của tôi.
Lần tụ hội này, kết thúc vui vẻ
Lưu Vĩ Hồng một mình rời khỏi, không cùng bọn họ tới chỗ Trình Sơn an bài. Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, Cao Thăng, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu cũng đều đi, tiếp tục vui vẻ
- Ai, Ngạn Bác, cậu nói Nhị ca tại sao phải lôi kéo tiểu Cung a? Quá khù khờ, nhìn không thấy tiền đồ…
Khi hai người đơn độc một mình, Trình Sơn rất nghi hoặc hỏi Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu Cung là có chút khờ, tuy nhiên cũng còn thẳng thắn thành khẩn. Làm bằng hữu kỳ thật không tồi. Tôi cân nhắc ý Nhị ca, vị kìa ờ nhà y, có khả năng lần này thật có thể thành.
- Thật sao?
Trình Sơn liền có chút giật mình hỏi ngược lại. Gần đây Bắc Kinh nhưng có rất nhiều đồn đại, thủ trưởng tối cao dường như đối với đồng chí Nguyệt Hoa vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ
Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:
- Tôi đây cũng là đoán. Tuy nhiên, cậu đừng quên, ông cụ nhà Nhị ca, là thái độ gì
Trình Sơn liền có chút giật mình, nghiến nghiến lợi