Bất kể là Mộ Tân Dân hay là Tiểu Âu, Tiểu Hoàng thì đều đã sống lâu ở thành thị. Tiểu Âu, Tiểu Hoàng làm cán sự ở ban Tuyên giáo Huyện ủy, ngẫu nhiên cũng xuống nông thôn phỏng vấn, thể nghiệm một cuộc sống mới. Thầy Lương trước kia là lái xe của Chu Kiến Quốc, cũng ở thị trấn. Tuy nhiên thì tất cả cũng đều như chuồn chuồn lướt nước, cưỡi ngựa xem hoa. Cho dù là xuống nông thôn nhưng nhiều nhất cũng chỉ đi đến chính quyền xã chứ rất ít xuống thôn trang.
Lần này có thể chân chính xuống đến nơi có ruộng đồng, mọi người đều cảm thấy hưng phấn. Tiểu Hoàng vội vã chụp những bức hình phong cảnh ruộng đồng. Còn Tiểu Ân thì không ngừng hít thật sâu, dường như muốn tận hưởng thật nhiều không khí mát mẻ của thiên nhiên.
Thầy Lương lúc nào cũng theo sát bên cạnh Mộ Tân Dân, xem như làm tròn chức trách của một lái xe.
Khuôn mặt mỉm cười, không nhanh không chậm, Mộ Tân Dân bước đằng sau, nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Âu đang hưng phấn mà không khỏi lắc đầu.
Thật sự là rất mới mẻ!
Rất hưng phấn!
Tuy rằng chỉ là con đường nhỏ ở nông thôn nhưng mọi người đi đứng cũng theo quy củ. Mộ Tân Dân có chức vụ cao nhất, tất nhiên là phải đi đằng trước. Còn lại mọi người thì đi đằng sau ông ta. Ngay từ đầu thì Mộ Tân Dân đã đi với tốc độ khá nhanh.
Lưu Vĩ Hồng chỉ biết âm thầm lắc đầu.
Đường dài hành quân, quan trọng nhất chính là khống chế tốc độ. Đi quá nhanh hay quá chậm cũng đều không được. Quá chậm thì đương nhiên là chậm trễ thời gian, còn quá nhanh thì thể lực sẽ bị tiêu hao nhiều, rất khó kiên trì đi tiếp.
Đi với tốc độ vừa phải thì mới mang lại hiệu suất cao nhất. Vừa có thể khống chế được thời gian hành quân, mà còn có thể bảo tồn thể lực ở mức cao nhất.
Lưu Vĩ Hồng từ nhỏ đã trải qua một thời gian dài sống trong quân đội. Cho nên những kiến thức phổ thông như thế này thì hiểu rất rõ. Hơn nữa, thể lực của hắn cực kỳ dư thừa, khỏe mạnh như trâu. Cho dù là hành quân với tốc độ hai, ba giờ thì cũng là bình chân như vại. Còn lúc này đây cũng giống như đi dạo chơi.
Nhưng đám người Mộ Tân Dân làm sao mà đánh đồng với hắn chứ?
Quả nhiên, đi chưa đến nửa giờ, Tiểu Âu đã bắt đầu đi tụt lại phía sau.
Tiểu Âu nhìn khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, mái tóc uốn theo kiểu thời thượng, mặc một bộ đồ âu phục kiểu nữ màu đen. Diện mạo tuy chưa nói là vô cùng xinh đẹp nhưng cũng có khí chất của cô gái trí thức chốn đô thành. Tuy nhiên, đôi giày cao gót của cô cũng mang lại nhiều phiền toái.
Ai cũng không nghĩ đến Mộ Tân Dân lại bảo đến đây như vậy.
Nếu sớm biết thì đã thay quần áo khác rồi, mang đôi giày thể thao sẽ thoải mái hơn.
Mộ Tân Dân quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Âu đang có chút chật vật, hai hàng lông mày cau lại, bước chân chậm lại hơn. Trên thực tế, ông ta cũng không nghĩ đến đường đi lại khó khăn như thế này. Đã nhiều năm Mộ Tân Dân không có hoạt động thân thể. Khi làm việc tại Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn thì trong đầu chỉ sôi sục ý chí mãnh liệt của tuổi trẻ, cảm thấy đi mấy tiếng đường núi cũng chẳng là cái gì. Hiện tại, có đi rồi mới biết nó hoàn toàn không như suy nghĩ của mình.
Thấy Tiểu Âu thở hồng hộc đi đằng sau, Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trưởng phòng Âu, tôi có một đề nghị. Cô nên cởi đôi giày ra đi. Bây giờ vẫn chưa leo cao, khi bắt đầu đi đường núi thì giày cao gót sẽ bất tiện lắm, hơn nữa lại còn khá nguy hiểm.
Tuy rằng Mộ Tân Dân gọi người ta là Tiểu Âu, nhưng Lưu Vĩ Hồng tuổi còn nhỏ mà cũng gọi là Tiểu Âu thì có phần không đúng. Tiểu Âu ít nhất cũng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng ba, bốn tuổi. Lưu Vĩ Hồng liền chiếu theo quy tắc ở cơ quan mà gọi cô là Trưởng phòng Âu.
- Còn leo nữa à?
Tiểu Âu nhìn đôi giày da xinh đẹp của mình, hơi chút do dự. Nếu mà cởi đôi giày cao gót ra thì thật là khó coi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nếu cô luyến tiếc đôi giày cao gót này thì đợi chúng ta đến nhà của nông dân thì sẽ thay cho cô đôi giày vải. Nhìn thì hơi quê một chút nhưng khi mang vào lại rất thoải mái. Hiện tại còn cách Hầu Tử Bối rất xa, phỏng chừng cũng phải mất bốn tiếng nữa.
Tiểu Âu cứ mang đôi giày cao gót thì chỉ sợ không phải bốn giờ mà đến trời tối cũng chưa chắc gì đã đến Hầu Tử Bối. Mùa đông thì bầu trời mau tối. Nếu trời tối mà chưa đến Hầu Tử Bối thì việc qua đêm ngoài trời là không tưởng tượng được. Nhưng nếu trời tối sau khi leo qua núi, mà không có bất cứ thiết bị chiếu sáng nào thì lại càng không thể tưởng tượng được.
- Giày vải?
Tiểu Âu mở to mắt hỏi.
Bộ váy âu phục, tóc uốn xõa vai, có xứng với đôi giày vải hay không?
Cái này thì gọi là bộ dạng gì?
Nhìn thấy Tiểu Âu không có ý định cởi đôi giày cao gót ra, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không cần nói thêm nữa. Đợi lát nữa sẽ biết thôi, sự thật tàn khốc đang ở phía trước. Cái việc thích chưng diện rất nhanh chóng sẽ bị đập nát.
Đi được gần nửa tiếng, Tiểu Âu chợt kêu "ui da" một tiếng, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Âu vẻ mặt đau khổ, tay vịn một tảng đá ven đường, một chân nâng lên, một chiếc giày da xinh đẹp đã bị gãy đế.
Nhìn bộ dạng này Mộ Tân Dân không khỏi mỉm cười nói:
- Tiểu Âu à, cô xem đôi giày cao gót của cô cuối cùng cũng bị gẫy rồi.
Vốn Mộ Tân Dân dự định bảo Tiểu Âu đừng đi. Nhưng đã đi được nửa đường mà bảo một cô gái một mình quay trở lại thì dường như không ổn. Lỡ như dọc đường xuất hiện điều gì bất ngờ thì ân hận cũng đã muộn.
Việc đã đến nước này thì Tiểu Âu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cởi đôi giày cao gót của mình ra, bẻ gót của chiếc giày còn lại rồi mang vào lần nữa, đi thử vài bước, bất giác vui vẻ ra mặt, nói:
- Bí thư Lưu, bây giờ thì dùng được rồi, thoải mái hơn trước.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nghe nói giày cao gót ban đầu là từ xã hội quý tộc của nước Pháp truyền ra ngoài, ngoài việc tăng thêm nữ tính thì nó còn làm cho đôi chân thêm thon dài, dáng người thon thả. Đi ngoài đường hay đi dự tiệc gì cũng rất thoải mái.
Tiểu Âu liên tục gật đầu. Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái thì cảm thấy vị tiểu thư trẽ con này hiểu biết khá nhiều.
Mộ Tân Dân nói:
- Đúng là chủ nghĩa tư bản mục nát.
Lời vừa nói ra, chẳng những Tiểu Âu mà cả thầy Lương và Tiểu Hoàng cũng có chút ngượng ngùng. Bí thư Mộ đúng là loại người "phản chủ nghĩa tư bản".
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Bí thư Mộ yêu chuộng chủ nghĩa xã hội của quốc gia chúng ta thì hẳn là cần quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống khó khăn của quần chúng nhân dân. Những cái gì mục nát quả thật là rất đáng phê phán.
Không ngờ Bí thư Lưu thân cao bảy thước, chân mang đôi giày Nike mà Vũ Thường gửi qua bưu điện từ Giang Khẩu, cũng là thứ giày của "chủ nghĩa tư bản mục nát".
Thương hiệu Nike, Aidas và những hàng hiệu thế giới khác vẫn chưa truyền vào trong nội địa nhiều. Đám người Bí thư Mộ không thể nhận ra được dưới chân của Bí thư Lưu cũng là một loại "chủ nghĩa tư bản mục nát". Bằng không thì chắc sẽ khinh bỉ Bí thư Lưu nói một đàng làm một nẻo.
Chuyến đi này nhất định là gian nan.
Sau hơn hai giờ, Tiểu Âu tóc tai bù xù, mệt không thể tả, há miệng thở dốc, bộ ngực vốn đầy đặn nhưng vì hô hấp gấp gáp mà trở nên đồ sộ hơn. Tiểu Hoàng cũng thở hồng hộc. Mộ Tân Dân cũng chẳng khác gì, đầu đầy mồ hôi, bất chấp tôn nghiêm mà cởi chiếc áo Tôn Trung Sơn ra, trên người chỉ còn độc một chiếc áo lót.
Chỉ có thầy Lương là còn miễn cưỡng chịu đựng được. Tuy nhiên thì đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn "đoàn quân rệu rã" này, chỉ biết âm thầm lắc đầu mà thôi.
Tiểu Âu không kìm nổi liền hỏi:
- Bí thư Lưu, còn xa lắm không?
Lưu Vĩ Hồng khí định thần nhàn nói:
- Không xa lắm đâu, trải qua thôn phía trước, hơn một giờ nữa chúng ta có thể đến Hầu Tử Bối. Đương nhiên đây là dựa vào tốc độ của tôi.
Mọi người đều há miệng thở dốc, trên trán thì đầy mồ hôi.
- Còn hơn một tiếng nữa à? Còn chưa leo núi à? Đường đi này của chúng ta không phải đều là đường núi chứ?
Tiểu Âu lập tức kinh hô lên, trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng còn nói, tốc độ này của hắn thì mất hơn một giờ. Nhưng hiện tại mọi người đều mệt lã, nên tốc độ của họ với hắn sẽ chênh lệch rất cao. xem tại TruyenFull.vn
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nơi đây chỉ là sườn núi mà thôi, chứ không phải là đường núi. Đường núi thì dốc đứng hơn. Tôi cũng đã cố hết sức rồi.
- Mất toi của tôi một ngày rồi!
Mặt Tiểu Âu chuyển sang màu tái, bất chấp Bí thư Huyện ủy đang ở bên cạnh, liền lớn tiếng ca thán.
Mộ Tân Dân khuôn mặt sa sầm lại. Đừng nhìn ông ta không nói gì cả nhưng kỳ thật trong đầu đã sớm hối hận, thật không nên đề xuất đề nghị này, không phải là tự mình chuốc khổ vào mình hay sao? Nhưng việc đã đến nước này thì chỉ biết cố gắng đi tới mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn đồng hồ, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Mộ, chúng ta tạm nghỉ một lát đi. Như vậy đi, phía trước chúng ta là thôn Cổ Đình. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi và uống nước. Mọi người nghĩ như thế nào?
Mộ Tân Dân gật đầu nói:
- Tôi thật ra cũng không có gì, tuy nhiên Tiểu Âu lại là nữ đồng chí, quả thật là có chút khó khăn. Vậy thì trước nghỉ ngơi một chút đi.
- Hoan hô!
Tiểu Âu lập tức hoan hô không ngừng, giống như cô bé con khi được cho bánh.
Thôn Cổ Đình tựa lưng vào vách núi, có hơn một trăm hộ cư ngụ. Giống như thị trấn Giáp Sơn hoặc là xã Cửu Kiều thì nơi đây cũng được xem là vùng núi. Đối với huyện Lâm Khánh mà nói thì toàn bộ Giáp Sơn đều là vùng núi.
Lưu Vĩ Hồng dẫn đám người Mộ Tân Dân đến nhà Bí thư chi bộ ở thôn Cổ Đình.
Bí thư chi bộ thôn Cổ Đình khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì lập tức sửng sốt, cảm thấy bất ngờ, liền bước đến thật nhanh, vươn tay ra, cười ha hả nói:
- Bí thư Lưu, sao ngài lại đến đây? Mau, mau vào trong nhà đi.
Lưu Vĩ Hồng bắt tay lại, cười nói:
- Bí thư chi bộ Mã, giới thiệu với ông một chút, vị này là Bí thư Mộ, là Bí thư Huyện ủy mới đến của chúng ta. Hôm nay cố ý đến thăm mọi người.
Bí thư chi bộ Mã lập tức ngẩn cả người.
Bí thư Huyện ủy?
Từ Bàn Cổ khai thiên lập địa, chưa hề có một "huyện thái gia" nào ghé ngang qua thôn Cổ Đình. Hôm nay thật sự là ngọn gió quái quỷ nào đã đưa Bí thư Huyện ủy đến đây?
Sau khi ngẩn người một lát, Bí thư chi bộ Mã mới hồi phục tinh thần lại, khẩn trương xoa hai tay vào trong áo, run rẩy bắt tay Mộ Tân Dân, miệng liên tiếp nói:
- Ôi chào, là Bí thư Huyện ủy! Việc này thật sự là.....
Cả nửa ngày trời cũng không thốt nổi thêm lời nào.
Mộ Tân Dân dĩ nhiên cũng bắt tay lại Bí thư chi bộ Mã, nói vài lời khách sáo.
Tiểu Hoàng sau khi cơn mệt đã qua, lúc này đứng lên, lấy ra máy chụp hình, thu toàn bộ hình ảnh Bí thư Huyện ủy và cán bộ thôn nói chuyện với nhau.