Đám người Mộ Tân Dân đến thôn Hầu Tử Bối đã là bốn giờ chiều.
Vào lúc ba giờ, bọn họ ở giữa sườn núi đụng phải một đám thôn dân, ước chừng khoảng ba bốn mươi người, nam nữ đều có, đang khí thế ngất trời xây dựng một con kênh dẫn nước. Mặc dù gió rất là lớn, thời thiết rét lạnh nhưng thanh niên trai trẻ hay người già tóc bạc đều toàn thân đổ đầy mồ hôi, giơ cây búa lớn gõ bang bang vào núi.
Nhìn thấy tình hình này, Tiểu Âu gần như tinh thần rung lên, cố hết sức hỏi:
- Bí thư Lưu, bọn họ đang làm gì vậy?
- Bọn họ đang đào kênh dẫn nước.
- Kênh dẫn nước? Thôn Hầu Tử Bối địa thế cao mà?
Tiểu Âu thật sự cảm thấy khó hiểu. Địa thế cao như vậy mà lại đào kênh dẫn nước. Chứ không phải địa phương càng cao thì lại càng thiếu nước sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Thôn Hầu Tử Bối kỳ thật thì cũng không hoàn toàn là núi không, mà ở một bên núi có một khe suối. Cấu tạo địa chất của thôn có thể là địa hình nham thạch vôi, cũng có khả năng là hang động đá vôi. Tóm lại là không có nước. Mỗi lần trời mưa thì hứng dùng không được bao lâu. Toàn bộ thôn Hầu Tử Bối có tám mươi mấy hộ, nước uống dùng cho người lẫn vật và tưới tiêu đều là không đủ. Bọn họ chỉ có thể xây dựng kênh dẫn nước này để có thể lấy nước từ khe suối vào đây.
Lưu Vĩ Hồng nói, rồi đi qua đám thôn dân.
Nhóm thôn dân bỗng nhiên nhìn thấy năm người cán bộ ăn mặc theo "phong cách tây" đều cảm thấy tò mò, không kìm lòng nổi, dừng tay lại, nhìn sang.
- Bí thư chi bộ Cao, Bí thư chi bộ Cao, Cao Thần!
Lưu Vĩ Hồng hướng về đám thôn dân kêu to lên!
- Ôi, Bí thư Lưu?
Trong chốc lát, từ trong đám thôn dân truyền ra một tiếng kêu vô cùng kinh ngạc nhưng cũng bất ngờ, lập tức một bóng dáng mạnh mẽ từ trong đám đông lao ra. Nhìn kỹ thì là một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình rắn chắc, màu da rám nắng, như một cơn lốc xoáy vọt về phía Lưu Vĩ Hồng.
Một người đàn ông như mãnh hổ lao tới, Tiểu Âu giật mình kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
- Haha, tôi biết tiểu tử cậu khẳng định là sẽ ở đây để xây dựng kênh rạch. Nông nhàn nên có thời gian đến đây làm à?
Khi gã đàn ông cường tráng đến gần, Lưu Vĩ Hồng liền bật cười thật lớn, đấm vào khuôn ngực rắn chắc đầy mồ hôi của gã.
Bị Lưu Vĩ Hồng đấm một cái nhưng người đàn ông này lại không nhăn mặt một chút nào, lại dường như muốn ôm chầm lấy Lưu Vĩ Hồng nhưng không dám, chỉ đứng một chỗ cười ngây ngô, liên tiếp nói:
- Bí thư, trời lạnh như thế này, sao ngài lại tới đây? Kiểm tra tôi à? Ngài cứ yên tâm đi. Ở khu cho tiền mua xi măng, lại còn cho thuốc nổ. Cao Thần tôi nếu như không xây dựng xong con kênh này thì từ núi trực tiếp nhảy xuống đi cho rồi.
- Haha, tiểu tử cậu lại nói điên khùng rồi. Nếu như cậu nhảy xuống chết, để lại một nửa công trình, ai sẽ làm đây? Chẳng lẽ là tôi?
Nhìn ra được, Lưu Vĩ Hồng thực sự rất mến Cao Thần.
Cao Thần liền cười ha hả, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng rất là thân thiết, dường như xem Lưu Vĩ Hồng như một người anh trong nhà.
- Bí thư Mộ, giới thiệu với ngài một chút. Đây là Cao Thần, là Bí thư chi bộ thôn Hầu Tử Bối, xuất thân từ quân nhân. Còn vị này là Bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân mới đến, đích thân đến đây để thăm mọi người.
Sau khi nói vài câu với Cao Thần, Lưu Vĩ Hồng liền giới thiệu mọi người với nhau.
- Bí thư Huyện ủy?
Cao Thần ngẩn cả người, có chút không dám tin nhìn Mộ Tân Dân.
Lúc này Mộ Tân Dân cả người mệt lả, ướt đẫm mồ hôi, tóc tai bết dính vào da đầu.
Đương nhiên, Cao Thần không dám hoài nghi thân phận của Mộ Tân Dân. Bí thư Lưu đã giới thiệu như vậy thì còn sai sao? Y chỉ có điều không thể tin được rằng, đường đường là một Bí thư Huyện ủy nhưng không ngờ lại đi bộ cả mấy tiếng đồng hồ để đến cái thôn Hầu Tử Bối chim không thèm ị này.
- Haha, xin chào, Bí thư chi bộ Tiểu Cao!
Mộ Tân Dân trên mặt nở một nụ cười khó nhọc, chủ động bắt tay Cao Thần.
- Chào ngài, chào ngài, Bí thư Mộ...!
Cao Thần vội vàng hai tay cầm lấy tay Bí thư Huyện ủy, lắc liên tục, vẻ mặt vô cùng kích động. Tiểu Hoàng khẩn trương giơ máy chụp hình lên, chụp lại cảnh tượng này, rồi quay sang chụp mấy người thôn dân khác.
Đây chính là một tư liệu sống chân chính khó mà có được.
- Bí thư chi bộ Tiểu Cao, các người ở đây đang sửa chữa công trình gì vậy?
Sau khi Lưu Vĩ Hồng đã giới thiệu qua, Mộ Tân Dân lại hỏi một câu.
Cao Thần vội đáp:
- Báo cáo Bí thư Mộ, chúng tôi đang sửa chữa lại con kênh ạ. Thôn Hầu Tử Bối chúng tôi vẫn thường xuyên thiếu nước, hàng năm đều thiếu nước sinh hoạt. Nhiều năm như vậy, chúng tôi rất muốn tu sửa lại con kênh nhưng không có thuốc nổ, cũng không có xi măng. Thôn chúng tôi quá nghèo nên không có tiền mua mấy thứ này. May mắn năm nay Bí thư Lưu đến đây, anh ấy rất ủng hộ chúng tôi, giúp chúng tôi giải quyết thuốc nổ, lại còn chi thêm hai chục ngàn để mua xi măng. Chúng tôi đã quyết tâm nhất định phải tu sửa con kênh này lại cho tốt.
- Ừ, tốt, tốt! Một trong những nhiệm vụ của Đảng và Chính phủ hẳn là phục vụ quần chúng nhân dân, thấu hiểu suy nghĩ của quần chúng nhân dân là gì.
Mộ Tân Dân liên tục gật đầu khen ngợi nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Tiểu Âu nhanh chóng ghi lại những lời nói của Bí thư Mộ, rồi lại nói khẽ với Mộ Tân Dân:
- Bí thư Mộ, ngài xem có nên nói với quần chúng ở đây vài câu?
Tiểu Âu cũng không nghĩ đến việc ở sườn núi này đụng phải một trường hợp khí thế ngất trời như vậy, cảm thấy đây là một cơ hội khó có được. Nếu để cho Bí thư nói với quần chúng vài câu thì bài báo kia sẽ còn có hồn hơn.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Nếu đã làm ngành tuyên truyền rồi thì tính mẫn cảm về tin tức phải là rất cao.
Cao Thần liên tiếp nói:
- Hoan nghênh Bí thư Mộ ra chỉ thị cho chúng tôi.
Mộ Tân Dân rụt rè gật đầu.
Cao Thần tất nhiên không biết Mộ Tân Dân hôm nay đến thôn Hầu Tử Bối để làm gì. Nhưng y nghĩ chắc cũng giống như Bí thư Lưu, quan tâm đến quần chúng khó khăn, cũng là một vị lãnh đạo tốt, nên trong lòng vô cùng cao hứng. Khi thấy Mộ Tân Dân gật đầu, lập tức quay sang cao giọng nói với ba bốn chục thôn dân:
- Các hương thân, Bí thư Huyện ủy Mộ đến thăm tất cả chúng ta. Bí thư Mộ sẽ cho chúng ta chỉ thị. Xin mọi người nhiệt liệt hoan ngênh.
Nhóm thôn dân đều u u mê mê, không biết Bí thư Huyện ủy là chức quan gì. Nghe xong những lời này thì chỉ biết vỗ tay theo mà thôi. Mộ Tân Dân giơ tay phải lên, rồi dưới sự dẫn dắt của Cao Thần, đứng lên một tảng đá cao, hắng giọng phát biểu một cách nhiệt tình với nhóm thôn dân.
Tiểu Hoàng vội vàng chụp ảnh, còn Tiểu Âu thì ghi chép lại. Dường như sự mệt mỏi đã tan biến đâu mất, cả người như căng tràn sức sống.
Lưu Vĩ Hồng và thầy Lương đứng chung một chỗ, mỉm cười lắng nghe Bí thư Mộ nói chuyện.
Trời gió lạnh thấu xương nên thân hình Bí thư Mộ thỉnh thoảng lại run lên một chút.
Thầy Lương liền hạ giọng nói:
- Bí thư Lưu, trời ở đây rất lạnh, gió quá lớn. Bí thư Mộ lại người đầy mồ hôi, sẽ không chịu nổi đâu.
Nói xong, thầy Lương lại không kìm nổi rùng mình một cái.
Chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm giống như những cục đá cột khắp thân người, rất không thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ nhưng không nói gì.
Lạnh hay không lạnh thì vị Bí thư hơn năm mươi tuổi này chắc là không cần người khác nhắc nhở.
Quả nhiên, Mộ Tân Dân chỉ nói trong vòng có hai phút rồi kết thúc bài diễn thuyết của mình, nhảy từ tảng đá xuống dưới. Đang cầm áo khoác của ông ta, thầy Lương vội vàng bước lên phía trước, đưa chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn cho Mộ Tân Dân mặc vào, nói với Cao Thần:
- Bí thư chi bộ Cao, hôm nay Bí thư Mộ đi suốt một ngày đường núi từ tám giờ sáng đến giờ. Cậu xem hiện tại có chỗ nào trong thôn của các cậu cho Bí thư Mộ nghỉ ngơi một chút, uống một tách trà nóng cho ấm thân không?
Cao Thần như người trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói:
- Đương nhiên, đương nhiên rồi. Bí thư Mộ, Bí thư Lưu và các vị lãnh đạo hôm nay đều là khách quý của thôn Hầu Tử Bối chúng tôi. Bí thư Mộ, Bí thư Lưu, mời tất cả mọi người vào trong thôn nghỉ ngơi.
Đề nghị này tất nhiên là không ai phản đối.
Kỳ thật thì Mộ Tân Dân chỉ tỏ vẻ bên ngoài chứ bên trong đã không còn chịu nổi nữa rồi. Đừng nghĩ Tiểu Âu mệt lả người nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, mệt một chút rồi thôi. Còn Mộ Tân Dân thì về chắc chắn là sẽ bị bệnh ngay. Tuy nhiên, lại nói tiếp, có bệnh cũng chẳng sao. Bí thư Huyện ủy vừa mới đảm nhiệm công tác, đã vội vã thâm nhập vào quần chúng nhân dân, tìm hiểu dân tình, bởi vì cảm lạnh mà bị bệnh, thì cũng là một tin tức tốt. Sự việc này cũng có thể làm thành một bài báo. Huyện Lâm Khánh vừa mới có "kinh nghiệm Lâm Khánh" trở thành điển hình trong cả nước, thì lập tức lại xuất hiện một vị Bí thư Huyện ủy yêu dân như con. Nói không chừng, Bí thư Mộ năm mươi ba tuổi cũng sẽ giống như Bí thư Chu tiền nhiệm, có thể được thăng chức cao hơn?
Trong quan trường, mấu chốt chính là thuận theo thời thế. Có như vậy thì mới có chút vận vay cho mình.
Cao Thần lớn tiếng nói:
- Các hương thân, hôm nay mọi người nghỉ sớm. Tất cả mọi người cùng nhau trở về, tiếp đãi các lãnh đạo huyện và khu.
Các thôn dân đang tu sửa kênh nước liền lập tức hoan hô. Mùa đông khắc nghiệt, ai lại muốn ở sườn núi đập đá chứ? Chỉ vì con kênh này chính là vận mạng của thôn Hầu Tử Bối, phải hoàn tất vào mùa xuân, dẫn nước từ khe suối thì mới không ảnh hưởng đến vụ xuân. Đoàn người, dưới sự dẫn dắt của Cao Thần, liền đẩy nhanh tốc độ. Hiện giờ Bí thư Huyện ủy và Bí thư khu ủy đều đến đây thăm mọi người, ai trong lòng cũng cảm thấy nóng hừng hực.
Đám người Mộ Tân Dân tiếp tục trèo lên ngọn núi. Khi qua khỏi ngọn núi này là đến thôn Hầu Tử Bối. Thôn dân thu thập công cụ, thuốc nổ, nói nói cười cười đi sát phía sau. Bọn họ từ nhỏ đã sinh sống ở đây, đi đường núi đã sớm thành thói quen, cái gì cũng không thèm để ý. Tiểu Âu rất nhanh bị tụt lại phía sau. Một số phụ nữ thôn dân khỏe mạnh liền thay phiên nhau cõng cô đi.
Tiểu Âu ban đầu có chút hơi ngượng ngùng nhưng mọi người đều an ủi cô.
Cô dù sao cũng là một nữ cán bộ, đi đường núi cả một ngày trời để đến đây thăm mọi người. Trước đó chưa từng có một nữ cán bộ nào đến thôn Hầu Tử Bối.
Lưu Vĩ Hồng thì đi lại nhẹ nhàng, dọc đường đi thỉnh thoảng còn nói vài câu với Cao Tầng, hỏi thăm tiến độ sửa chữa con kênh và tình huống trong thôn.