Quan Gia

chương 379: cuộc sống chân thật ở thôn sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy Cao Thần hơi luống cuống tay chân, hắn liền nói:

- Cao Thần, bây giờ không vội, anh đi làm vài việc này đi.

Thứ nhất, mang nước ấm lại đây để Bí thư Mộ và mọi người rửa mặt. Thứ hai, mang trà nóng, tốt nhất là trà gừng để toát mồ hôi ra, nếu để mồ hôi ứ trong người thì rất dễ bị cảm mạo. Thứ ba, mang một chậu than vào đây, trong phòng này rất lạnh.

Bây giờ là đầu mùa đông, nếu ở vùng đất bằng phẳng thì sẽ không lạnh như vậy. Nhưng đây là vùng núi, nhiệt độ phải thấp hơn đến ba, bốn độ. Đám người Mộ Tân Dân ở dưới chân núi nhiệt độ rất cao, hơn nữa mình lại đầy mồ hôi thì sau khi ổn định lại cơ thể sẽ dễ bị cảm lạnh.

Lưu Vĩ Hồng bố trí như thế này rất là hợp lý.

Tiểu Âu nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt trở nên trong suốt hơn. Cô hiện tại rất lạnh, còn Lưu Vĩ Hồng thì cứ như đi guốc trong bụng cô. Vị tiểu Bí thư này tuổi còn trẻ nhưng hiểu chuyện lại không ít.

Cao Thần vội vàng đồng ý, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Rất nhanh, nước ấm, trà gừng và chậu than đều được mang đến.

Đám người Mộ Tân Dân dùng nước ấm để lau mặt, xoa hai cánh tay và bàn tay. Sau khi cảm giác thoải mái hơn thì lại hớp từng ngụm trà gừng nóng hổi, vây quanh chậu than rực lửa, cảm giác lạnh lẽo bị xua đi, thay vào đó là một cảm giác ấm dần lên.

Thật là thoải mái!

Ban đầu, Tiểu Âu cố gắng ngồi thẳng nhưng sau đó thì hai mắt cô như díu lại, mở không lên. Thật sự là rất mệt. Tiểu Hoàng so với cô thì cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Tuy nhiên, Tiểu Hoàng dù sao cũng là đàn ông, thể lực khỏe hơn, miễn cưỡng có thể chống đỡ được một chút.

Mộ Tân Dân làm sao mà khác được. Ông ta dù sao thì tuổi cũng đã lớn, cả người lúc này như không còn sức lực. Chỉ có điều lúc này không thể ngủ, nếu không thì còn ra thể thống gì. Lưu Vĩ Hồng nói hắn chỉ trong tháng mười mà đã chạy khắp một trăm lẻ ba thôn ấp toàn bộ khu Giáp Sơn. Mộ Tân Dân thì ban đầu còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ. Nhưng bây giờ thấy Lưu Vĩ Hồng còn khỏe như vậy thì cũng thấy tin hết chín phần.

Tuổi trẻ quả thật là rất tốt.

Tuy là tuổi trẻ, thể lực dư thừa nhưng dù sao thì Tiểu Lưu cũng nguyện ý đến những nơi như thế này. Xem ra thì người thành niên này thật sự muốn tạo ra thành tích.

Mộ Tân Dân trong lòng suy nghĩ một chút. Chẳng lẽ mình phải coi chừng hắn sao? Mộ Tân Dân lần đầu tiên có sự do dự. Nhưng sự do dự này cũng chỉ là lướt qua, lợi ích của bản thân nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Mộ Tân Dân lập tức kiên cường, và mơ hồ cảm thấy xấu hổ vì sự dao động của mình.

Năm mươi mấy tuổi, lăn lộn trong quan trường cả đời, lại còn "khờ dại" như vậy thì thật là buồn cười.

Uống vào mấy ly trà gừng, Mộ Tân Dân và Cao Thần nói chuyện với nhau, về thôn Hầu Tử Bối và những vùng thôn xóm khác. Cao Thần đều nhất nhất trả lời.

Tiểu Âu vốn rất buồn ngủ nhưng lúc này cũng ráng tỉnh táo lại, ngồi thẳng thân người, lấy giấy bút ra ghi chép những gì Bí thư Mộ và Cao Thần nói. Một khi bắt tay vào công việc thì sự mệt mỏi trên người dường như cũng có sự giảm bớt, không còn mệt rã rời nữa.

Lưu Vĩ Hồng thì ngồi yên nghe mọi người nói chuyện, rất ít khi xen vào.

Bên ngoài nhà của Cao Thần sớm đã vây quanh một đám thôn dân, tò mò hướng vào trong nhà đánh giá. Nghe nói là Bí thư Huyện ủy đến đây. Kỳ thật thì Bí thư Huyện ủy là chức vụ gì thì đại bộ phận thôn dân Hầu Tử Bối không rõ lắm. Trong cảm nhận của họ, quan lớn nhất ở huyện chỉ là Chủ tịch huyện.

Chủ tịch một huyện thôi.

Về phần Bí thư Huyện ủy thì mọi người nghĩ hẳn là thuộc cấp của Chủ tịch huyện. Tuy nhiên, cũng là một đại nhân vật khó lường. Thôn Hầu Tử Bối từ trước đến giờ chưa bao giờ có một vị quan lớn nào đến cả. Trước kia chỉ có Bí thư Tiểu Lưu là vị quan lớn nhất mà họ đã gặp qua thôi.

Mộ Tân Dân ở trước mặt thôn dân tỏ ra rất hòa nhã, giơ tay vẫy một số thôn dân lớn tuổi vào trong nhà ngồi. Căn phòng vốn không lớn, thêm mấy người nữa vào lại càng chật chột hơn nhưng cũng ấm áp hơn.

Mộ Tân Dân lại lấy thuốc lá của mình ra, mời nhóm thôn dân. Nhóm thôn dân cảm thấy sợ hãi nhưng cũng cung kính nhận lấy từ tay ông ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng trở nên rất náo nhiệt.

Cao Thần nói chuyện với mọi người một hồi, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền nói:

- Bí thư Mộ, Bí thư Lưu, các người ngồi đây, tôi chạy ra ngoài một chút.

Không hề nghi ngờ gì nữa, y muốn ra ngoài để chuẩn bị bữa tối.

Mộ Tân Dân vội vàng nói:

- Tiểu Cao à, cậu đi chuẩn bị bữa tối đấy à? Tôi có một yêu cầu là đừng làm cái gì cầu kỳ quá. Các người ăn cái gì, tôi ăn cái đó. Ăn cơm bình thường thôi.

- Chuyện này….Bí thư Mộ, như vậy thì không được.

Cao Thần cảm thấy khó xử, gãi đầu nói.

Lưu Vĩ Hồng cười thầm trong bụng.

Cao Thần là người thành thật, không biết đưa đẩy là gì. Lãnh đạo nói như vậy thì cứ cho là nói như vậy, anh cứ tưởng là thật sao. Những cán bộ thôn "biết điều" thì đều cười ha hả đáp ứng. Nhưng khi xuống dưới thì muốn làm cái gì thì làm.

Cuộc sống của người dân thôn Hầu Tử Bối, Lưu Vĩ Hồng đã từng chứng kiến qua. Nếu thật muốn ăn theo người dân ở đây thì chắc là Bí thư Mộ đêm nay sẽ bị đói mất. Cơm canh ở đây thì Mộ Tân Dân là một cán bộ từ tỉnh xuống, khẳng định là chưa từng ăn qua, thậm chí còn chưa từng thấy qua.

- Đừng làm gì đặc biệt cả, các người ăn gì tôi ăn cái nấy.

Mộ Tân Dân kiên quyết vung tay lên.

- Tôi lần này đến đây là muốn tận mắt chứng kiến cuộc sống hàng ngày của bà con vùng núi.

Cao Thần cảm thấy khó xử, ánh mắt chợt liếc nhìn sang Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, lại chơi thân với y, là Bí thư khu Giáp Sơn, được y xem như người một nhà. Ở trong hạt cảnh khu Giáp Sơn, Bí thư Khu ủy cũng được xem như là một nửa chủ nhân rồi.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Cao Thần, cứ theo chỉ thị của Bí thư Mộ mà thực hiện.

Cao Thần dường như đã hiểu cái gì liền gật đầu rồi xoay người bước ra.

Mộ Tân Dân tiếp tục nói chuyện với những thôn dân khác, liên quan đến những vấn đề trong thôn.

Rất nhanh, mùi thức ăn lan truyền đến. Tiểu Âu, Tiểu Hoàng không kìm nổi nuốt nước miếng. Hôm nay đi hết một ngày đường núi, ngay tại thôn Cổ Đình cũng đã ăn cơm. Trước khi đi thì Lưu Vĩ Hồng cũng đã yêu cầu Tiểu Hùng chuẩn bị bánh bích quy nhưng trên đường đã ăn hết rồi, nên bây giờ cảm thấy đói bụng. Mùi thức ăn này đúng là có sức quyến rũ mê người.

Lưu Vĩ Hồng chỉ biết, Cao Thần không dám đảm đương chấp hành "chỉ thị" của Bí thư Mộ. Bí thư Mộ. Cho dù không phải là khách quý mà chỉ là một khách bình thường thì đối với người miền núi thuần phác, ai mà không tận lực chiêu đãi chứ?

Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, Cao Thần đi vào, thông báo mọi người có thể dùng cơm, lại hướng Bí thư xin chỉ thị nói:

- Bí thư Mộ, chúng tôi có một bình rượu bắp ủ, ngài có muốn dùng thử một chút không?

Mộ Tân Dân vừa nghe thì đã khoát tay:

- Được, rượu bắp tự ủ, có thể uống thử một chút.

Những thôn dân Bí thư mời vào nói chuyện thì liền đứng dậy xin phép. Những thôn dân ở bên ngoài cũng giải tán hết. Mọi người cảm thấy không thể ở trong này nhìn lãnh đạo huyện ăn cơm, rất không lễ phép.

Cao Thần và cha mẹ y, một đôi vợ chồng khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay bưng mấy cái tô lớn đặt lên trên bàn. Chính giữa là một tô canh, xung quanh là một dĩa thịt đen dùng với ớt, vừa nhìn là biết món thịt phơi khô dân dã rồi. Tại vùng núi này, thôn dân ngẫu nhiên săn bắt được con thú nào thì bình thường sẽ mang ra huyện để bán lấy tiền nhưng cũng có người phơi khô để khi có khách thì mang ra đãi.

Ngoài ra còn có món củ cải trắng hấp, đậu hủ chiên, đều là món ăn cay. Ngoài ra còn có hai cái giỏ, bên trong bỏ đầy bánh bột ngô vàng rực óng ánh, nóng hôi hổi.

Cao Thần cẩm đến một bình rượu, mở ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa bốn phía.

Loại rượu bắp này do người nông dân tự ủ, nồng độ cao hơn loại rượu gạo bình thường, chừng bốn mươi mấy độ. Lưu Vĩ Hồng đã từng uống qua một lần, khá lợi hại.

Mộ Tân Dân lập tức sa sầm nét mặt, rất không hài lòng nói:

- Đồng chí Tiểu Cao, không phải tôi đã nói rồi sao, không cần phải bày vẽ. Các người ăn gì tôi ăn cái nấy mà. nguồn TruyenFull.vn

Cao Thần chất phác thật thà nói:

- Bí thư Mộ, chỉ là một chút đồ ăn tại nhà, thật sự cũng chẳng có gì. Bất cứ người khách nào đến nhà tôi cũng đều được chiêu đãi như vậy. Cũng thật là ngại quá, miền núi thì chỉ có mấy thứ này, mong ngài đừng chê cười.

Mộ Tân Dân ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Vậy được rồi, tôi xin ghi nhận chân tình này của cậu. Ngày mai thì ăn cơm canh như bình thường được rồi.

- Dạ vâng!

Cao Thần liên tục gật đầu.

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn tròn. Cao Thần chậm rãi rót rượu. Ba của y cũng ngồi một bên tiếp khách, mẹ thì lặng lẽ lui ra đằng sau. Em trai em gái của y cũng không có mặt.

- Bí thư Mộ, Bí thư Lưu và các vị lãnh đạo, tôi xin đại diện cho thôn Hầu Tử Bối xin kính mọi người một ly.

Cao Thần đứng dậy, bưng ly rượu, cao giọng nói.

Mọi người vừa nói vừa cười. Đang lúc đói bụng nên loại cơm canh bình thường này ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn được mấy miếng, Mộ Tân Dân dường như phát hiện điều gì, đột nhiên hỏi:

- Cao Thần, mẹ và em của cậu đâu? Sao không ra đây ngồi ăn chung cho vui?

Cao Thần trên mặt lộ ra sự ấp úng nói:

- Bí thư Mộ, thôn của chúng tôi có quy củ là, khi có khách đến thì phụ nữ và trẻ em không được ngồi cùng bàn.

- Khụ, Tiểu Cao, sao lại phong kiến như vậy? Nhanh, nhanh, mau đi gọi mẹ và em của cậu lên đây ăn chung đi.

Mộ Tân Dân rất không hài lòng nói.

Cao Thần cảm thấy rất khó xử. Đồ ăn đã được làm theo đúng số lượng, không tính đến mẹ và em của y. Nếu kêu những người đó lên ăn thì khẳng định là đồ ăn không đủ và khách sẽ ăn không đủ no. Ai lại để cho Bí thư Huyện ủy và Bí thư Khu ủy đến khảo sát địa phương đói bụng chứ?

Thấy Cao Thần không chịu đi, Mộ Tân Dân buông đũa, bước ra ngoài, qua bên gian phòng của cha mẹ Tiểu Cao. Tiểu Hoàng và Tiểu Ân cũng vội vã đi theo.

Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mẹ và em của Cao Thần đang ngồi vây quanh một cái bếp lò, trên bếp lò đặt một cái nồi sắt, trong nồi chỉ có nước canh suông, lềnh bềnh vài miếng thức ăn, nhìn không ra một chút dầu mỡ nào. Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc bánh bột ngô đen thùi lùi, ăn chung với nồi canh suông kia. Khi nhìn thấy Mộ Tân Dân bước vào thì liền khẩn trương đứng dậy, bộ dạng rất kinh sợ.

Tiểu Hoàng nhanh chóng giơ máy lên, chụp vài tấm ảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio