- Bí thư, đây không phải là đổi trắng thay đen sao? Lão Mộ sao có thể làm như vậy được?
Mã Cát Xương nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng Lưu Vĩ Hồng, đem một tờ Nhật báo Sở Nam số mới nhất đặt mạnh lên bàn, miệng thở hổn hển, vẻ mặt vẻ giận dữ.
- Làm sao?
Vĩ Hồng cười hỏi.
-Bí thư, anh tự xem đi, đây là tờ "Nhật báo Sở Nam" mà Tiểu Hùng vừa đưa đến.
Mã Cát Xương đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện Lưu Vĩ Hồng, gân cổ nói.
Bình thường, sau khi tờ "Nhật báo Sở Nam" được đưa đến thì Tiểu Hùng sẽ mang đến Văn phòng Bí thư trước. Y biết Bí thư Lưu thích xem báo giấy. Là nhân vật số một, việc chú ý đến các tin tức cũng là rất bình thường. Tuy nhiên lần nay Tiểu Hùng lại không vội vã đưa báo đến cho Lưu Vĩ Hồng mà đưa trước cho Mã Cát Xương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thực sự là Tiểu Hùng lo lắng, Bí thư Lưu khi xem tờ nhật báo hôm nay sẽ rất giận dữ.
Tuy nhiên Mã Cát Xương cũng không khác gì, xem xong thì tức đến hộc máu.
Lưu Vĩ Hồng liền cầm tờ "Nhật báo Sở Nam" lên xem.
Ngay vị trí dễ thấy nhất, đăng một bài báo, một tấm ảnh chụp đặc biệt, chính là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh Mộ Tân Dân và mấy người thôn dân cùng nhau ăn cơm. Mấy người thôn dân trong bức ảnh chính là mẹ và em trai, em gái nhỏ của Cao Thần. Mộ Tân Dân và bọn họ giống nhau, trên tay cùng cầm chiếc bánh bột ngô đen xì.
Bài báo chính do Ban tuyên giáo huyện ủy Lâm Khánh viết, nội dung chủ yếu chính là Mộ Tân Dân đi khảo sát cơ sở.
Lúc này đã là trung tuần tháng mười hai, Mộ Tân Dân đến nhận chức đã hơn một tháng, cơ bản đều tại cơ sở khảo sát. Trong đó ở khu Giáp Sơn lưu lại thời gian dài nhất, ba ngày hai đêm. Lần trước Lưu Vĩ Hồng cùng với y đi khảo sát Hầu Tử Bối mất hơn một ngày, sau khi Mộ Tân Dân trở về Huyện, lại lần lượt đi khảo sát vài khu khác, sau đó liền đưa lên bài báo này.
Diễn viên chính trong bài báo tất nhiên là Mộ Tân Dân, điều này đương nhiên. Nhưng trong bài báo đó, nội dung Mộ Tân Dân khảo sát khu Giáp Sơn chiếm hơn phân nửa, mà trong đó, nội dung nổi bật không phải là việc khảo sát nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy cơ khí máy móc khu Giáp Sơn, lại tập trung ở mấy thôn nghèo khó, lạc hậu nhất như thôn Hầu Tử Bối.
Bài báo dùng đến hơn nửa trang để miêu tả khu Giáp Sơn bần cùng và lạc hậu, cách nói so sánh khoa trương, nói về thôn Hầu Tử Bối nào là "Đốt rẫy gieo hạt", nào là "Xã hội nguyên thuỷ". Lương thực chính cua thôn dân chính là bánh bột ngô đen xì và vài cây rau dại luộc thành canh suông. Còn đặc biệt ghi chú rõ, đây là ở nhà của Bí thư chi bộ thôn. Ý nói các nhà thôn dân khác, cuộc sống càng kém hơn nữa.
- Tôi nhổ vào! Cái gì vừa ăn vừa rơi lệ? Diễn trò cũng không đến nỗi thế chứ? Để tôi xem y có ăn không vô, nghẹn đến chảy nước mắt không.
Mã Cát Xương thở hổn hển nói.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt đang nghiêm trọng, nghe thấy vậy cũng phải phì cười ra tiếng.
Lão Mã này đôi khi cũng hài hước đấy.
- Bí thư, anh nói xem, rốt cuộc là y có ý gì? Khu Giáp Sơn chúng ta xây dựng được nhà xưởng mới, quần chung trồng bông năm nay thu lợi nhuận lớn như vậy, còn một số lớn heo cũng xuất chuồng, những điều đó đều là thay đổi trước nay trưa từng có. Những việc tốt như vậy y không đưa tin, lại cố tình đưa tin về Hầu Tử Bối. Người nào không rõ nội tình lại tưởng cán bộ Khu ta là một lũ bất tài, không quan tâm đến sự sống chết của quần chúng. Đây không phải cố ý sao? Sự thay đổi của Khu Giáp Sơn trong năm nay, đến kẻ mù cũng thấy được. Y là một Bí thư Huyện ủy mà lại kém cỏi thế sao.
Mã Cát Xương bắt gặp nụ cười của Lưu Vĩ Hồng, cũng mỉm cười nhưng ngay lập tức căm giận nói.
Lưu Vĩ Hồng không hé răng.
- Còn có đoạn này nữa, người này...
Mã Cát Xương đứng dậy, chạy đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, giơ tay chỉ vào tờ báo, nói:
- Chỗ này còn nói cái gì Bí thư Mộ dặn dò Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng, phải xuống cơ sở khảo sát thực tế, chú ý đến đời sống khó khăn của quần chúng. Con mẹ nó, y mới đến vài ngày, đi được đến đâu? Bí thư Lưu đến nhận chức mười tháng mà đã đi khắp toàn bộ một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính, sao cái này bọn họ không viết. Cái này là muốn nói xấu anh đấy.
Mã Cát Xương giận dữ, thiếu chút nữa đã xé tan tờ báo.
Mã Cát Xương nói không sai, cả bài báo đều hiện lên rằng Mộ Tân Dân cần chính yêu dân, mà cán bộ số một khu Giáp Sơn là Lưu Vĩ Hồng mờ mờ ảo ảo thành người phụ trợ Bí thư Mộ, không những thế còn bị Bí thư Mộ "dặn dò", hàm ý phê bình chỉ trích.
Trong bài báo còn cố ý chỉ ra, Lưu Vĩ Hồng là một cán bộ rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp được hai năm, đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Giáp Sơn không đầy một năm, kinh nghiệm công tác cơ sở hầu như không có. Bỏ qua việc Lưu Vĩ Hồng không có đủ kinh nghiệm công tác cơ sở, nhưng quản lý một khu lớn như vậy, năng lực lại có khiếm khuyết, thế nên khu Giáp Sơn mới còn nhiều quần chúng nghèo khổ như vậy, đến cơm còn ăn không đủ no.
Cán bộ tuổi trẻ như vậy, so với những cán bộ lão thành lão luyện thành thục, kinh nghiệm phong phú thì quả thực là còn kém xa.
- Bí thư, anh nói xem, họ Mộ rốt cuộc là có ý gì?
Mã Cát Xương một tay tì vào lưng ghế dựa của Lưu Vĩ Hồng, nhìn tờ báo, hỏi. Mã Cát Xương hơn bốn mươi tuổi, cho dù luôn làm việc tại cơ sở nhưng đầu óc không hề kém, theo như bài báo đưa tin thì có thể thấy rõ ràng, lão Mộ này đang muốn nhằm vào Lưu Vĩ Hồng. Điểm này không thể sai được. Chỉ có điều lão Mộ vì sao làm như vậy thì Mã Cát Xương nhất thời đoán không ra. Với thái độ thù ghét rõ ràng, lúc đầu còn gọi Mộ Tân Dân là lão Mộ, giờ thì trực tiếp gọi thành "họ Mộ" rồi.
Cũng khó trách Mã Cát Xương tức giận như thế. Bài báo này tuy chỉ nói đến tên Lưu Vĩ Hồng, không nói đến các cán bộ khác của khu Giáp Sơn, nhưng việc phủ định hoàn toàn công tác của Khu Giáp Sơn là không thể nghi ngờ. Mã Giáp Sơn thân là chủ tịch Khu Giáp Sơn, một năm nay đi theo Lưu Vĩ Hồng, luôn cố gắng cẩn trọng làm tốt công tác của mình. Quần chúng nhân dân khu Giáp Sơn gần như mỗi người đều được lợi ích thực tế, vậy mà giờ đây bị đánh giá như vậy, bảo sao y không buồn bực.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, cầm lấy bao Trung Hoa trên bàn, rút một điếu đưa cho Mã Cát Xương, cười nói:
- Chủ tịch khu, ngồi xuống đi, không có gì đáng lo đâu.
Mã Cát Xương lúc này mới ý thức được mình đang đứng sau Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Lưu phải xoay người lại nói với mình, rất bất tiện, mà chính mình cũng có điểm không lễ phép nên vội vàng nhận lấy điếu thuốc, trở lại bàn làm việc, ngồi xuống.
Lưu Vĩ Hồng tự mình châm lửa cho Mã Cát Xương. Chính mình cũng rút ra một điếu, rít một hơi thật dài, chưa vội mở miệng.
- Bí thư, chuyện này không thể coi như không quan trọng. Tôi e là khi bài báo này loan ra, cán bộ ở khu chúng ta lập tức sẽ biến thành ác quỷ mất.
Thấy sắp đến năm mới, nhiều công tác phải báo cáo, họ Mộ muốn làm như vậy quả thực chính là cố ý gây sự.
Mã Cát Xương nói xong, lại phẫn nộ đứng lên.
Từ khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, bộ máy Giáp Sơn hết sức đoàn kết, khí thế của các cán bộ cũng được nâng cao. Mã Cát Xương làm Chủ tịch khu, thực hiện công tác gì cũng thuận buồm xuôi gió, rất là thích chí. Cảm thấy công tác nhiều năn như vậy, đến năm nay mới thật là vui vẻ, cả người đều hưng phấn. Không ngờ đến thời khắc mấu chốt, họ Mộ đâm một nhát dao từ sau lưng như vậy.
Thật sự là tức chết!
Chẳng những tức mà còn có chút sợ.
Mặc kệ họ Mộ có ý gì, dù gì y cũng là Bí thư huyện ủy, Mộ Tân Dân đối địch với Lưu Vĩ Hồng như vậy, cán bộ Khu Giáp Sơn còn có tiền đồ sao? Nếu tiếp tục theo sát Lưu Vĩ Hồng sẽ đắc tội Bí thư huyện ủy. Nếu dựa vào Mộ Tân Dân thì đang ở dưới quyền Lưu Vĩ Hồng, rất khó bước qua được. Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho những cán bộ phản bội hắn.
Ở khu Giáp Sơn này, cán bộ có địa vị càng cao thì sự xấu hổ sẽ càng lớn.
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Khi Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhìn đến bài báo, trong đầu cũng rất tức giận, tuy nhiên giây lát sau đã bình tĩnh trở lại. Rất nhiều chuyện, chỉ tức tối thì không giải quyết được vấn đề gì, phải bình tĩnh mà ứng phó.
- Cát Xương, Bí thư Mộ quan tâm đến vùng núi nghèo khó, đó cũng là chuyện tốt. Lãnh đạo phải tạo uy tín, phê bình chúng ta một chút cũng rất bình thường, không đáng để tức giận.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Mã Cát Xương sửng sốt, nói:
- Bí thư, anh là rộng lượng có thể bao dung, là nhân vật số một nên rất bình tĩnh. Nhưng chỉ sợ cán bộ phía dưới không nghĩ được như vậy. Tức giận thì dễ chứ kiềm chế thì rất khó. Sắp đến tết rồi, nếu làm cho bọn họ phân tán tư tưởng thì thật không tốt.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Mã Cát Xương lo lắng rất có lý. Hắn và Mộ Tân Dân đối địch nhau, đó là chuyện của Bí thư Lưu hắn. Ngoại trừ hắn, các cán bộ khu Giáp Sơn, kể cả Chủ tịch khu Mã Cát Xương đều không đủ trình độ tư cách này. Nhưng trước khi đối nghịch với Mộ Tân Dân, phải ổn định cấp dưới đã, đội ngũ cán bộ Giáp Sơn không thể loạn. Một khi rối loạn, công tác không có khởi sắc, như vậy người ta sẽ tin là bài báo này phản ánh đúng sự thật: Cán bộ khu Giáp Sơn làm việc không ra sao. Đến lúc đó, càng dễ dàng vạch áo cho người xem lưng.
Về phần lão Mộ vì sao lại nhằm vào Lưu Vĩ Hồng hắn, nhằm vào khu Giáp Sơn, nội tình tương đối phức tạp, không nhất thiết phải giải thích rõ ràng cho Mã Cát Xương.
- Thế này đi, Mã Cát Xương, ông đi nói với Tiểu Hùng thông báo một chút, mời nhân vật số một, số hai của các xã, thị trấn ngày mai đến đây họp. Chúng ta mở đại hội, bàn bạc một chút về phương án tổng kết, khen thưởng cuối năm.
Lưu Vĩ Hồng trầm tư một lát rồi nói.
Mã Cát Xương lập tức hai mắt sáng ngời. Đó là một ý kiến hay. Năm nay khu Giáp Sơn có chuyển biến lớn, nhà xưởng đang hoàn thiện, hiệu quả và lợi ích rất lớn. Bông gieo trồng buôn bán được một khoản tiền lớn, việc nuôi heo cũng rất tốt, đều đạt được lợi ích thực tế. Các cán bộ cũng nên bàn bạc nghị luận, tổng kết và khen thưởng năm nay hẳn cũng sẽ khác so với năm trước.
Nếu cứ gióng trống khua chiêng mở đại hội tổng kết biểu dương, thưởng một chút, quả thực là một biện pháp khuyến khích rất tốt. Điều này làm cho tất cả mọi người đều biết, khu Giáp Sơn là do Lưu Vĩ Hồng định đoạt, Mộ Tân Dân roi còn với không tới.
-Bí thư, chủ ý này rất hay. Chính thế, nhưng phải biểu dương khen ngợi thế nào, tôi vẫn chưa hiểu rõ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cho nên phải mời tất cả mọi người tới đây, bàn bạc xem nên khen thưởng thế nào là thích hợp nhất.
- Được, tôi sẽ bảo Tiểu Hùng thông báo với mọi người.