Tết âm lịch năm 91, Lưu Vĩ Hồng như thường lệ về Bắc Kinh ăn tết. Đời sau, trên báo chí, truyền hình thường đưa tin tức các vị lãnh đạo xuống cơ sở chúc tết, tuy nhiên đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì bộ dạng này tạm thời chưa thích hợp.
Năm 91 này, tin tức truyền thông chưa phát triển, không thể so sánh với đời sau được. Với cấp bậc của Lưu Vĩ Hồng cũng chưa có tư cách để lên báo chí và truyền hình. Anh chỉ là một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi, thể hiện cho ai xem đây? Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng không biết là liệu quần chúng nhân dân có hoan nghênh một người xa lạ đến nhà mình đúng đêm giao thừa để nói đông nói tây hay không.
Người ta còn mải uống rượu đánh bài.
Đương nhiên còn có một vấn đề mấu chốt, tết âm lịch đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói là cực kỳ quan trọng. Một số "Đơn vị liên quan" trọng yếu, Lưu Vĩ Hồng đều mượn cơ hội này đến thăm hỏi. Đây là tài nguyên quý giá nhất trên con đường làm quan, ngàn vạn lần không thể bỏ qua. Một "Đơn vị liên quan" hàng đầu chính là ông nội hắn, Lưu lão gia.
Đời trước, Lưu Vĩ Hồng phản nghịch, đối với việc đến Thanh Tùng Viên đại nội không bao giờ dám làm, mỗi lần đến đều là khép nép đi sau Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, nhìn thấy ông cụ liền căng thẳng. Nếu đã tái sinh một lần, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải bắt lấy cơ hội này, phải tươi cười rạng rỡ trước mặt ông cụ.
Trước hôm về Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng đã thống nhất với Vũ Thường, quan hệ của hắn với Vũ Thường đã tương đối rõ ràng, nhưng thật ra lại không ở trong kế hoạch. Ý của Vũ thường chính là đợi thêm một thời gian nữa rồi mới nói với mọi người trong nhà, để cho Vân Hán Dân và Dương Cầm đều có sự chuẩn bị về tâm lý. "Kinh nghiệm Lâm Khánh" lần trước, rồi Hạ Cạnh Cường ở Vân gia "đụng phải xe", trên thực tế giấu diếm không nổi nữa. Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đã "hạ màn", không cần phải lén lút như vậy nữa, thậm chí có thể khiến Vân Hán Dân không vui.
Vũ Thường đã bàn với Lưu Vĩ Hồng, dịp tết này sẽ làm thế nào. Lưu Vĩ Hồng phải đi thăm hỏi Vân Hán Dân, Vũ Thường cũng nên làm đi thăm hỏi Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như. Xác định quan hệ không thể đơn phương được. Có vẻ như Vân Hán Dân và Dương Cầm đối với Lưu Vĩ Hồng có thành kiến, Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như cũng không vui vẻ gì khi kết thân với Vân gia. Nói chính xác thì Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như không phải không hài lòng về bản thân Vũ Thường mà mấu chốt là không muốn dây dưa với ân oán hai nhà Vân, Hạ. Ở Bắc Kinh, con gái nhà danh giá môn đăng hộ đối không ít, về lý thuyết đều có thể trở thành con dâu Lưu gia.
Tuy nhiên hiện tại ở Khách sạn Long Đằng, Lưu Vĩ Hồng và Vũ thường bàn luận không phải là chuyện này.
Vũ Thường vẻ mặt không vui, lấy từ túi xách ra một tập "Tài liệu tham khảo nội bộ" thả ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, đôi mắt thanh tú nheo lại, nói:
- Vệ Hồng, đây là chuyện gì? Huyện các em cũng quá mức rồi nhỉ?
Cái phần tài liệu tham khảo nội bộ kia Lưu Vĩ Hồng chưa xem qua nhưng hắn đã biết là chuyện gì. Chưa tới Bắc Kinh đã được Trình Huy gọi điện thông báo. Có người đem nội dung chủ yếu của bài báo mà Ban Tuyên giáo Huyện ủy Lâm Khánh đăng trên "Nhật báo Sở Nam" đưa lên tài liệu tham khảo nội bộ. Trong đó nổi bật là sự việc Mộ Tân Dân xuống khảo sát thôn Hầu Tử Bối của Khu Giáp Sơn.
Đương nhiên tài liệu tham khảo nội bộ không đăng lại toàn bộ bài báo mà chỉ trích một số nội dung chủ yếu, còn cho thêm ý kiến của người biên tập, khẳng định sự quân tâm đến đời sống quần chúng của vị tân Bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân. Làm nổi bật hình tượng của ông ta, còn bí thư Lưu thì thành nhân vật "phản diện điển hình". Rồi là cán bộ khu Giáp Sơn, nhất là Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng đã "Khiêm tốn thừa nhận năng lực của chính mình không đủ", chịu sự phê bình của Bí thư Huyện ủy, nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, thái độ làm việc sẽ đúng mực, quan tâm đến quần chúng hơn nữa.
Bài báo như vậy bỗng nhiên xuất hiện trên tài liệu tham khảo nội bộ, hơn nữa còn nhắc tới Khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh và Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng, Trình Huy làm việc ở văn phòng trung ương cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền gọi điện thông báo cho Lưu Vĩ Hồng. Vốn tính gửi cho hắn một phần tài liệu tham khảo nội bộ nhưng Lưu Vĩ Hồng nói hai ngày nữa sẽ về Bắc Kinh nên không cần gửi nữa.
Không nghĩ tới chưa đi gặp Trình Huy, Vũ Thường đã đem tài liệu tham khảo nội bộ đến trước mặt.
Lưu Vĩ Hồng không vội vã lật ra xem, chỉ mỉm cười hỏi:
- Chị, sao chị cũng biết chuyện này?
Vũ Thường giận dữ nói:
- Hôm qua vừa về đến nhà thì cha chị đưa cho xem bản tài liệu tham khảo nội bộ này.
Lưu Vĩ Hồng lập tức hứng thú, hỏi:
- Ồ, thế bác Vân nói sao?
Vũ Thường liền có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Vệ Hồng, hình như em không để ý đến việc này? Từ bao giờ biết kiềm chế tốt như vậy?
Lưu Vĩ Hồng lập tức có vẻ mặt oan ức, nói:
- Chị, thế mà cũng nói được. Em kiềm chế không tốt khi nào? Ở trước mặt chị không phải đều rất tốt sao?
- À, là như thế sao? Hóa ra ở trước mặt chị lấy chai bia đập người, lấy dao đánh người đều là kiềm chế tốt sao? Vậy cái tiêu chuẩn đó thay đổi bao giờ vậy?
Vũ Thường lập tức mở to hai mắt nhìn, đánh giá Lưu Vĩ Hồng một lượt, như thể mới lần đầu biết Lưu Nhị Ca. Hai người bọn họ tuy đã xác lập quan hệ yêu đương, nhưng khi ăn cơm Tây ở đây, vẫn theo thói quen ngồi đối diện, thực sự Vũ Thường cũng có chút sợ hắn sẽ động tay động chân. Chủ tịch Vân đoan trang, luôn để ý hình tượng ở chỗ đông người. Nếu cũng giống như những cô gái đầu đường cuối ngõ khác, công nhiên ôm ấp nhau thì còn ra cái thể thống gì.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng vậy, cũng chính vì có chị ở đó, nếu không thì tên kia đã sớm răng rơi đầy đất rồi. Nhị Ca không có đánh hắn đến chết, chỉ muốn giáo huấn hắn một chút cũng là đã kiềm chế lắm rồi.
-Em thật láu cá đấy!
Vũ Thường nghe câu nói đùa của hắn, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ, nhưng sau đó ngay lập tức đôi mi thanh tú lại nghiêm lại.
- Vệ Hồng, việc này dường như có kẻ cố tình hại em?
Lưu Vĩ Hồng cười nhạt, nói:
- Tất nhiên. Nếu không Mộ Tân Dân lại có thể đem bài báo này đưa lên Tài liệu tham khảo nội bộ sao? Ông ta có bản lĩnh này sao?
Tài liệu tham khảo nội bộ là tài liệu mà các lãnh đạo tối cao duyệt xem. Nói cách khác, lần này Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng đều là nạn nhân. Chẳng qua Mộ Tân Dân may mắn đạt được điểm tốt, Lưu Vĩ Hồng bất hạnh trở thành "Nhân vật phản diện". Mộ Tân Dân chỉ là Bí thư huyện ủy nho nhỏ, trước kia tuy là một Trưởng phòng nhỏ của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy Sở Nam nhưng tuyệt đối không thể có thủ đoạn cao tay như thế được. Bằng không y cũng không đến mức năm mấy tuổi mới lên được Bí thư Huyện.
Việc này là ai đứn phía sau ra tay, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường trong lòng đều biết rõ ràng. Chẳng qua Vũ Thường trong lòng có chút buồn bực, ấn tượng của Hạ Cạnh Cường để lại cho người ta là một người nhã nhặn, lễ độ, dường như còn trượng nghĩa hơn cả Lưu Nhị Ca, ai ngờ lại làm cái chuyện này, đâm một đao sau lưng người khác, mắt cũng không nháy một chút nào. Đối với hình ảnh Hạ Cạnh Cường trong mắt Vũ Thường thì khác một trời một vực.
- Vệ Hồng, chị thật không nghĩ tới, anh ta lại là người như thế.
Vũ Thường khe khẽ thở dài, vẻ mặt rất buồn bực. Cô tuy rằng đối với Hạ Cạnh Cường không có cảm giác, nhưng vẫn coi Hạ Cạnh Cường là bạn bè. Ít nhất trong cảm nhận của cô trước đây, Hạ Cạnh Cường không phải là hạng tiểu nhân như thế. Đột nhiên phát hiện ra mình đã sai lầm, hơn nữa còn quá mức sai lầm, trong lòng ai cũng sẽ không vui vẻ gì.
- Cho nên, chị quyết định làm bạn gái em, gả cho Lưu Vĩ Hồng em là sự lựa chọn tuyệt đối chính xác, không thể chính xác hơn được nữa.
Lưu Vĩ Hồng lại cợt nhả nói.
Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn. Người này sao mà tâm tính lúc nào cũng thế? Bất cứ lúc nào, nơi nào, chỉ cần bắt được cơ hội là nhất định phải tự biên tự diễn một phen, tự dát vàng lên mặt mình mới được.
- Vệ Hồng, có phải con người khi tiến vào quan trường thì lập tức sẽ thay đổi, vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn?
Vũ Thường trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi lại rầu rĩ nói:
- Em về sau liệu có trở thành người như vậy không?
Vấn đề đến đây!
Lưu Vĩ Hồng lập tức thu lại vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói:
- Chị, đây là thái độ bình thường. Kỳ thật trước kia chị chưa từng tiếp xúc với sự tranh đấu trong chốn quan trường. Hạ Cạnh Cường làm như vậy, cũng không thể nói là rất quá đáng. Chỉ là thêm chút mắm, dặm chút muối thôi. Nếu đi con đường này, công chính liêm khiết thì không được, như vậy chỉ có thể là bi kịch. Muốn leo cao thì đối với kẻ địch phải thâm độc. Rõ ràng một đạo lý, kẻ thù của anh càng ít thì lực cản càng ít. Hay nói cách khác, kẻ thù càng ít, bằng hữu càng nhiều, đường đi sẽ rộng mở. Cho nên nói, người làm quan, một tay tìm đồng minh, một tay diệt kẻ địch, hai tay đều phải cứng rắn, thiếu một thứ cũng không được! Người hiền lành nhu nhược không thích hợp để chơi trong chốn này.
Công việc lần trước của Vũ Thường là làm việc tại Quốc vụ viên. Tuy rằng cơ quan rất lớn, tương đối mà nói, cũng không phải nhiều phức tạp. Dù sao cũng không có tranh chấp về lợi ích, hơn nữa có tấm biển Vân lão gia, người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho Vũ Thường. Sau khi nghỉ việc làm kinh doanh, các cán bộ mà Vũ Thường tiếp xúc, phần lớn là theo nhu cầu, xem như là "chiến hữu cùng một chiến hào", lại càng không có xung đột lợi ích. Trong quan trường hiểm ác, cũng chỉ có thể ngắm hoa trong sương mù, sờ không tới bản chất.
Vũ Thường lộ ta một tia chán ghét, vẻ mặt buồn bực nói:
- Thật sự là hỗn loạn!
- Cái này khó tránh. Nếu làm như vậy thì con đường làm quan sẽ rộng mở, chỉ có tiến không có đường lùi. Nếu đường đường chính chính thì cho dù muốn toàn thân trở về, e là cũng không được. Một số quan chức năm nay cũng đã từng nói qua muốn từ bỏ tất cả chức vụ để về nhà hưởng vui thú điền viên. Sự thật chứng minh là có muốn cũng chưa chắc được. Cho dù anh muốn lui về thì cũng phải được người ta đồng ý mới được.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói.
Vũ Thường nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:
- Em đang biện minh hộ Hạ Cạnh Cường sao?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Không phải, em không có thói quen bao biện, dù là vì mình hay vì người khác. Em chỉ muốn nói, người trong quan trường không tự chủ được. Có một số việc, cho dù trong lòng không muốn làm, nhưng tình thế bắt buộc, không thể không làm.
Vũ Thường bĩu môi, nói:
- Chị biết rồi, em đang rào trước để sau này có làm gì chị cũng không phản đối. Các người bản chất đều cùng một giuộc cả!