Quan Gia

chương 468: tay không bắt giặc?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Tay không bắt giặc?

Vân Vũ Thường không kìm nổi dừng bước, nhìn về phía phía hắn. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, có thể thấy ánh mắt Vân Vũ Thường sáng long lanh. Đơn giản là Vân Vũ Thường rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng miệng nói tay không bắt giặc, tuyệt đối không phải là nói đùa, cũng không phải vụ làm ăn nhỏ. Lúc trước ở Giang Khẩu, Lưu Vĩ Hồng "ăn nói ngông cuồng", nói là kiếm vài đồng tiền lẻ không khó, mà định nghĩa "tiền lẻ" của hắn chính là mấy trăm triệu.

Khi đó Vân Vũ Thường chỉ có điều cười trừ, hiện tại nghĩ lại, mới thấy Lưu Vĩ Hồng không sai, nên càng lo lắng mười phần.

Lúc này có thể vượt qua một trăm triệu gia sản sao?

Lưu Vĩ Hồng nếu nói tay không bắt giặc, vụ kinh doanh này sẽ không cần nhiều tiền vốn, lợi nhuận tuyệt đối không nhỏ. Nếu chỉ có dăm ba triệu tiền lãi thì Lưu Vĩ Hồng sẽ không trịnh trọng

"đề cử" với cô như thế.

Ai biết Lưu Vĩ Hồng lại chơi xấu, không chịu nói tiếp, lôi tay cô đì về phía trước, nói:

- Đi thôi, về phòng nói sau. Nơi này cảnh tối lửa tắt đèn, nếu như bị ai trông thấy, còn tưởng rằng em có mưu đồ gây rối.

-Lại nói hươu nói vượn!

Vân Vũ Thường khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giơ chân nhẹ nhàng đá cho Lưu Vĩ Hồng một cái.

Bốn phía im lặng như tờ, cây cối sum suê, chỉ có tiếng côn trùng nỉ non, bên người đẹp như ngọc như ngà, trong lúc này Lưu Vĩ Hồng tim bỗng đập nhanh hơn, thầm muốn ôm lấy Vân Vũ Thường hôn cô một cái.

Đương nhiên, Lưu Nhị Ca cũng chỉ là mong muốn mà thôi, không dám thực hiện.

Dù sao cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút. Trưởng ban Lưu dù sao cũng không phải Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy một tỉnh Đông nam nào đó ở đời sau, trong thời gian đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy đã công nhiên thể hiện tình cảm mãnh liệt với một nữ Bí thư thành Đoàn tại công viên, bị đội viên dân phòng bắt được. Ý nghĩa chính là, không ngờ đã thăng đến vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy rồi mà còn bị ngã xuống.

Hai người tay cầm tay đi tới "Căn nhà nhỏ bé" của Lưu Vĩ Hồng

Ba phòng ngủ một phòng khách, nếu luận về diện tích thì nói là "căn nhà nhỏ bé" có vẻ hơi quá. Nhưng khu nhà tập thể này quá lạnh lẽo, cho tới bây giờ Lưu Vĩ Hồng vẫn cho rằng ở tập thể thì không tìm được cảm giác gia đình.

Không có nữ chủ nhân, tất nhiên không thành gia đình!

Vân Vũ Thường vừa mới bước vào phòng liều nhíu mày hỏi:

- Mùi gì đó?

Trưởng ban Lưu lập tức đỏ mặt. Lại nói, Trưởng ban Lưu quả thật không thích quét tước vệ sinh. Ba phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ thường xuyên sử dụng, hai phòng còn lại về cơ bản Lưu Vĩ Hồng gần như không đặt chân vào.

- Nếu không, em sẽ đổi phòng khác, chỉ cần hai phòng nhỏ thôi, quét tước cũng dễ dàng hơn.

Trưởng ban Lưu gãi đầu, rất ngượng ngùng nói. Bất kể thế nào cũng không muốn quét dọn nhiều, thầm nghĩ đi đường tắt.

Vân Vũ Thường phản đối ngay:

- Thôi đi, không đổi thì tốt hơn. Đổi thì sẽ có người để ý đấy.

Chính cái lý này!

Ở nước ta, chú ý nhất chính là tôn ti cao thấp, cấp bậc này nọ. Điều này có mặt ở khắp nơi, đến hòa thượng đạo sĩ cũng có cấp bậc, ở đời sau trên tivi còn công khai phát mấy tin tức về Hòa thượng cấp Cục trưởng, đạo sĩ cấp Phó giám đốc sở...Lưu Vĩ Hồng hiện giờ đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nên được hưởng đãi ngộ này. Bỏ phòng ở hạng nhất đi ra ngoài thì cái người được lợi ích thực tế kia khẳng định sẽ cảm động rơi nước mắt, còn những ai không được lợi ích thực tế thì ở phía sau hung hăng nói xấu. Làm chuyện tốt nhưng kết quả sẽ chẳng ra gì.

Vân Vũ Thường trước kia làm việc ở cơ qua lớn nên loại tâm tính này của các cán bộ nhân viên trong cơ quan thật sự hiểu rất rõ.

- Vậy làm sao bây giờ? Chị cũng biết là từ trước đến nay em rất lười mà.

Lưu Vĩ Hồng mở ra hai tay, làm ra bộ dáng rất vô tội.

Vân Vũ Thường cũng chẳng biết làm sao. Người này da mặt vĩnh viễn dày như vậy, lười như vậy mà hắn làm ra vẻ như phẩm chất cao thượng cần khen ngợi. Vân Vũ Thường cũng không để ý đến hắn, lập tức mở toang cửa phòng ra. Hai gian phòng không có người ở, cửa vừa mở lập tức bụi bay ra mù mịt. Nếu không chuẩn bị trước thì Vân Vũ Thường thiếu chút nữa đã bị sặc.

- Trưởng ban Lưu, xem ra quý huyện quan tâm đến lãnh đạo vẫn chưa đủ.

Vân Vũ Thường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.

- Chủ tịch Vân đừng hiểu lầm, đó là bởi vì bản huyện trước kia chưa bao giờ có lãnh đạo nào độc thân! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Vĩ Hồng nghiêm trang nói, sau đó liền lộ ra bản chất:

- Cách giải quyết vấn đề này duy chỉ có một, đó là Trưởng ban Lưu khẩn trương cưới vợ.

Vân Vũ Thường lườm hắn một cái.

Lưu Vĩ Hồng lập tức bày ra bộ mặt như vô tội.

- Thế này đi, em gọi người quét dọn...À, Lâm Khánh có công ty phục vụ vệ sinh không?

Vân Vũ Thường không để ý tới hắn, lập tức đưa ra biện pháp giải quyết, tuy nhiên lại cảm thấy chưa ổn lắm.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ý kiến hay! Không có công ty phục vụ vệ sinh cũng không lo, chỉ cần trả tiền cao thì có thể gọi người làm theo giờ đến.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy nếu thật muốn gọi người quét tước vệ sinh, chỉ cần thả ra tin tức phong thanh, không biết có bao nhiêu người nguyện ý đến miễn phí phục vụ.

Vân Vũ Thường gật gật đầu, ngồi xuống sofa, tuy nhiên trước khi ngồi xuống đã cẩn thận xem xét, thấy sạch sẽ mới yên tâm ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng ngâm trà, hai tay đưa đến, cợt nhả nói:

- Bà xã đại nhân, mời dùng trà.

Vân Vũ Thường lại lườm hắn một cái, cũng không nói gì. Người nói cứ như vậy, có phê bình thế nào cũng không hối cải. Vân tỷ tỷ đã hoàn toàn nản lòng, đơn giản là không thèm để ý nữa.

Lưu Vĩ Hồng thấy thế liền ngồi chen xuống sofa, ngồi sát gần Vân Vũ Thường. Một làn hương thơm bay thẳng vào mũi, ngây ngất lòng người. Lưu Vĩ Hồng lập tức giơ tay sờ lên mái tóc đen nhánh của Vũ Thường, thấy cô không có ý phản đối, liền được đà tiến thêm một bước, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.

Thân hình mềm mại của Vũ Thường có chút run rẩy, khẽ tựa vào vai Lưu Vĩ Hồng.

Tim Lưu Vĩ Hồng lại nhảy dựng lên. Đây lần đầu tiên Vân Vũ Thường có dáng vẻ của một cô gái dịu dàng, yếu đuối. Từ trước đến nay luôn quang tâm, cưng chiều hắn, nhưng Lưu Vĩ Hồng chưa từng dám tiến thêm một bước, chính là như vậy ôm lấy Vân Vũ Thường, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương.

- Em vừa mới nói tay không bắt giặc là có ý gì?

Lúc sau, Vân Vũ Thường thấp giọng hỏi.

- Hả?

Lưu Vĩ Hồng có chút giật mình.

Vân Vũ Thường cười, thẳng người lên, quay đầu nhìn hắn, giơ tay vuốt ve trên mặt hắn, trong đôi mắt ẩn chứa ý vui thích. Cô thích loại cảm giác này, thích Lưu Vĩ Hồng có bộ dáng không tự chủ được thế này.

Lưu Vĩ Hồng liền hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cầm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình, vuốt ve, nói nhỏ:

- Chúng ta chơi với Liên bang Nga một phen, được không?

Nói xong, trên mặt Lưu Vĩ Hồng lộ ra nét cười xấu xa, giống như con sói già gặp được cừu.

- Chơi với Liên bang Nga một phen?

Vân Vũ Thường lại có chút không hiểu.

- Đúng, tiền vốn tốt nhất có thể vay ở Ngân hàng của bọn họ. Cũng không cần dùng thời gian quá dài, kỳ hạn một năm là được. Tuy nhiên em thấy hơi khó khăn, trong Ngân hàng của Liên bang Nga cũng không có người quen gì mà.

Vân Vũ Thường nhấc tay ra, nhẹ nhàng nói:

- Đợi đã, chị không hiểu, vô duyên vô cớ đi Ngân hàng Liên bang Nga vay tiền làm gì? Đồng Rup của bọn họ cũng không phải tiền thông dụng trên thế giới, mà chúng ta hiện tại cũng không thiếu tài chính.

Lưu Vĩ Hồng biết chuyện này tạm thời Vân Vũ Thường quả thật là lý giải không được, liền kiên nhẫn giải thích nói:

- Ví dụ nói, chúng ta vay khoảng hai, ba trăm triệu của Liên bang Nga, sau đó đổi thành USD. Hiện tại với tỷ giá chuyển đổi thì đồng Rup so với USD là tỉ lệ 1:2, thì cũng là vài trăm triệu USF. Sau đó, rầm, Liên Xô sụp đổ. Chị nói sẽ thế nào?

Lưu Vĩ Hồng phác tay làm cử chỉ nổ tung.

- Liên Xô sụp đổ, em nói cái gì?

Vân Vũ Thường hoàn toàn không hiểu ra sao cả. Bất kể cô đã cố gắng thích ứng với lối suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, nhưng cái này quả thực vượt ra ngoài phạm vi lý giải của cô. Ai ăn no cơm không có chuyện gì đi nghiên cứu xem Liên Xô có sụp đổ hay không.

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói:

- Chị cứ bình tĩnh, em hỏi chị, nếu nó sụp đổ thì sao?

- Vậy thì đồng Rup sẽ không còn giá trị, 1:2 sẽ chỉ là tỷ giá của chính phủ, còn nếu ở chợ đen thì có thể là 30:1. Nếu thực sự sụp đổ thì vài trăm triệu đồng Rup sẽ không khác gì một đống giấy lộn.

Vân Vũ Thường thuận miệng nói. Cô hiện tại cũng đã dần trở thành chuyên gia tài chính.

- Đúng rồi, chính thế. Tuy nhiên, chúng ta không có người quen, sẽ hơi khó vay tiền. Không bằng đổi cách khác, nhập khẩu của bọn họ một số thiết bị, thanh toán theo kỳ, sẽ dùng đồng Rup kết toán. Chỉ cần đủ lớn thì hiệu quả sẽ không tồi. Đến lúc đó đem số thiết bị ép giá bán ra, sẽ kiếm được không ít đâu.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, ánh mắt sáng long lanh.

Vân Vũ Thường cười lắc đầu, nói:

- Biện pháp chỉ là biện pháp, chính là điều kiện tiên quyết không có.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên một tia cười giảo hoạt, mắt nhìn Vân Vũ Thường, nói:

- Nếu không chúng ta đánh cuộc?

- Đánh cuộc gì?

- Đánh cuộc Liên Xô sẽ sụp đổ, hơn nữa còn sụp đổ rất nhanh.

Vân Vũ Thường hơi choáng, không kìm nổi giơ tay sờ sờ trán hắn, cười nói:

- Em không ấm đầu đấy chứ?

Lưu Vĩ Hồng đưa tay cầm lấy tay cô, thuận thế đưa lên miệng hôn một cái.

Vân Vũ Thường mặt đỏ lên, nhưng cũng không rụt tay lại.

- Chị, chuyện này rất đáng làm. Nói như thế, Gorbachev ở Liên Xô muốn làm cải cách, rất cấp tiến, phái bảo thủ ở trong nước lại rất hùng mạnh. Em thấy trong khoảng thời gian này mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt, Liên Xô không bao lâu nữa sẽ sụp đổ, đó là chuyện tất nhiên. Cứ nghe em, sẽ không sai được. Chúng ta sẽ trả tiền theo kỳ hạn, nhập thật nhiều thiết bị, càng mũi nhọn càng tốt, số lượng càng lớn càng tốt, mấu chốt là phải nhanh lên, không thì không kịp mất. Cho dù bọn họ không sụp đổ thì chúng ta cũng không thiệt. Máy móc cỡ lớn của Liên bang Nga cũng tương đối tốt.

Lưu Vĩ Hồng rất chắc chắc nói.

Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của hắn, Vân Vũ Thường cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Rất nhiều chuyện Lưu Vĩ Hồng đều "đoán" đúng, lần này liệu hắn có đúng nữa không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio