Quan Gia

chương 567: nhà giàu mới nổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 567: Nhà giàu mới nổi

Cao Nguyên đi cùng với người đàn ông trung niên mặc vest và anh chàng thư ký đến thẳng chỗ ghế sofa và ngồi xuống. Mấy vị khách ngồi ở kế bên vội xúm xít vào bắt tay với người đàn ông trung niên, cao giọng gọi người đàn ông trung niên đó là Tổng giám đốc Mã rồi lại quay sang bắt tay với Cao Nguyên, không ngừng cúi đầu.

Vẻ mặt Cao Nguyên thản nhiên từ đầu đến cuối, giơ tay ra bắt tay với những người đó một chút, coi như là phép lịch sự. Bản thân cục trưởng Cao là lãnh đạo Thứ trưởng quyền cao chức trọng, hơn nữa có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Vương. Họ vốn có sự kiêu ngạo trong mình. Dù là ở trong giới các con ông cháu cha ở Bắc Kinh đi nữa thì Cao Nguyên cũng vẫn là nhân vật chính có tiếng vang.

Tiếng náo loạn một hồi mới dừng lại, mọi người ngồi xuống yên vị.

Hai người dẫn chương trình đã đứng ở trên sân khấu, nét mặt luôn tươi cười. Đợi bên này cuối cùng đã ổn định trật tự thì mới chính thức tuyên bố buổi biểu diễn bắt đầu. Trước khi bắt đầu thì giới thiệu trước một số vị khách quý có mặt.

Người giới thiệu đầu tiên chính là người đàn ông trung niên mặc vest được gọi là Tổng giám đốc Mã đó. Theo lời giới thiều thì vị này là Tổng giám đốc Mã, Mã Hào Huy, vốn là một Tổng giám đốc lớn của một công ty lớn ở tỉnh Giang Đông. Còn về cái công ty này tính chất như thế nào, quốc doanh hay tư nhân thì không được biết. Khi được giới thiệu, Mã Hào Huy đứng dậy vẫy tay chào bốn phía.

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ. Còn có cả tiếng huýt sáo nữa. Xem ra nhân vật Mã Hào Huy này quả thật đúng là một nhân vật lớn. Ở mảnh đất Bắc Kinh cũng có tiếng, được không ít người cổ vũ. Thấy rằng hôm nay ông ta đến đây là để quyên góp tiền nên Lưu Vĩ Hồng cũng vỗ tay cho ông ta vài cái.

Người điều khiển chương trình chưa giới thiệu Cao Nguyên. Nghĩ ra thì Cao Nguyên cũng không ở trong danh sách khách mời. Chỉ là Mã Hào Huy mời đến thôi. Có vẻ là vẫn cho Mã Hào Huy giữ thể diện.

Tỉnh Hà Đông mà.

Cục trưởng nguyên quán cũng là tỉnh Hà Đông.

Mấy khách quý được giới thiệu kế tiếp cũng là đến từ tỉnh Hà Đông. Chả trách có nhiều người hưởng ứng Mã Hào Huy đến thế, hóa ra đều là đồng hương cả. Tỉnh Hà Đông đều có trào lưu kinh doanh buôn bán. Thương nhân Hà Đông và Giang Hoài đều như nhau cả, ở thời Minh - Thanh đều nổi tiếng gần xa. Nhất là ở thời nhà Minh đã có không ít thương nhân nổi tiếng ra đời.

Không khỏi lại nghĩ tới đời sau, tư thế của bọn nhà giàu mới nổi quả là rất cao.

Sau khi giới thiệu xong khách quý, buổi biểu diễn lập tức bắt đầu.

Lưu Vĩ Hồng quan sát đại thể một chút, toàn bộ có khoảng 200 khán giả. Đại bộ phận là những người rất ra dáng, có thể diện. Xem ra hôm nay cuộc biểu diễn quyên góp tiền này là đi theo đường lối tinh anh.

Biểu diễn để lấy tiền cứu tế là do Công trình Hy vọng và học viện sân khấu Bắc Kinh cùng tổ chức. Tham gia buổi biểu diễn đại bộ phận là các giáo viên và học sinh của trường. Học viện sân khấu Bắc Kinh. Học viên sân khấu Bắc Kinh là nơi bồi dưỡng nhân tài tốt nhất ở Bắc Kinh, trình độ của giáo viên và học sinh ở đây không tồi. Đương nhiên, vì đây là buổi quyên góp tiền nên tất cả không phải là diễn kịch suốt buổi. Chỉ sợ là không đợi được đến lúc quyên tiền, một số ông chủ tiền nhiều thế lớn, ngồi không mà hưởng sẽ không kiên nhẫn, nói không chừng sẽ đứng dậy bỏ đi. Cho nên những tiết mục diễn xuất đều phải trải qua sự sắp xếp tỉ mỉ, phần lớn là các tiểu phẩm múa hát, hoặc các tiết mục đại chúng. Trung gian còn xen kẽ tạp kỹ và biểu diễn ảo thuật, để phù hợp khẩu vị của bọn nhà giàu mới nổi. Những màn biểu diễn này nhận được những tràng vỗ tay và tiếng trầm trồ ngợi khen không ít. Đám ông chủ này xem ra hứng trí không ngừng.

Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu được ba mươi phút thì đợt quyên tiền thứ nhất diễn ra. Trên sân khấu có một màn ảnh rộng, trên màn ảnh đang chiếu một đoạn phim phóng sự ngắn về đời sống của người dân vùng núi xa xôi, phản ánh một cách chân thật về những khó khăn của giáo viên và học sinh ở đây.

Sau khi chiếu xong đoạn phim phóng sự, hai cô bé đáng yêu bắt đầu đẩy một cái hộp quyên tiền, đặt giữa sân khấu.

Lập tức, có hai gã Chủ tịch đi lên sân khấu, lấy ra một xấp tiền năm trăm quăng vào hộp quyên tiền. Cô gái dẫn chương trình dùng âm thanh thận lớn, thông báo tên của hai vị chủ tịch, rồi cúi đầu cảm ơn hai người này. Một trong hai cô bé đáng yêu tay cầm bó hoa tươi trao tặng cho hai người.

Hai gã Chủ tịch vẻ mặt tươi cười, trông rất đắc ý.

Nghe người dẫn chương trình thông báo hai người này đều là Chủ tịch của một công ty quốc doanh, Lưu Vĩ Hồng cũng giống như những người khác, đều nhiệt liệt vỗ tay hoan ngênh.

Kế tiếp, lại có một vài người tiếp tục quyên tiền, số tiền lên đến hơn ba trăm ngàn tiền mặt. Vào năm 91, chi phiếu vẫn còn chưa lưu hành rộng rãi nên tiền quyên góp đều là tiền mặt.

Thấy tình hình như vậy, Lưu Vĩ Hồng tắt luôn ý niệm quyên góp tiền trong đầu. Hắn không muốn tỏ vẻ trước mặt Cao Nguyên. Chủ tịch thị xã của một địa khu tỉnh Sở Nam xa xôi lại một hơi quyên tặng cho công trình Hy vọng một trăm ngàn tệ, nếu lan truyền ra ngoài thì chẳng phải là chuyện tốt rồi. Nếu quyên tặng thì ngày khác trực tiếp quyên tặng cho hội Thanh niên là được rồi.

Căn cứ vào chương trình biểu diễn thì Đào Tiểu Bình sẽ thực hiện tiết mục chủ chốt. Tiết mục biểu diễn sẽ là vở kinh kịch “Quý phi say rượu”. Lúc này thì Đào Tiếu Bình đã bộc lộ được tài năng diễn xuất của mình, được xem như là một diễn viên nổi danh. Nhưng thân phận chính thức của cô là sinh viên năm thứ tư của học viện sân khấu kịch Bắc Kinh.

Bởi vì cô khá là nổi tiếng nên sắp xếp cho cô biểu diễn tiết mục chủ chốt.

Toàn bộ quá trình diễn xuất, đại khái diễn ra trong một giờ rưỡi, với ba lần quyên tiền, tổng thời gian là hơn hai giờ. Trải qua hai đợt quyên tiền thì đã thu được bảy tám trăm ngàn. Hơn nữa, sau tiết mục biểu diễn này sẽ là đợt quyên tiền cuối cùng, tổng ngạch có thể vượt qua con số một triệu là không thành vấn đề. Vào thời điểm ấy, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn. Ban tổ chức không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy nên vui vẻ ra mặt.

Nói thật, đây cũng có một mặt không tốt, chính là Lưu Vĩ Hồng gần như chẳng có gì giải trí. Một người sống trong thế kỷ 21, lại quay về thập niên 90 của thế kỷ 20 thì có phim điện ảnh và truyền hình nào có thể xem? Phần lớn thời gian của Lưu Vĩ Hồng là đọc sách. May mà sau khi điều đến Hạo Dương thì thường xuyên có những cuộc gặp mặt, xem như cũng là một phương thức hữu hiệu giảm bớt nỗi hư không và tịch mịch trong lòng Chủ tịch thị xã Lưu.

Một thân thể hai mươi mấy tuổi cường tráng khỏe mạnh, sao có thể lấy sách vở làm bạn mỗi đêm chứ?

Tác phẩm điện ảnh và truyền hình chẳng có gì hay, nhưng ngược lại diễn xuất trên sân khấu vẫn có điểm để xem.

Rốt cuộc thì cũng đến tiết mục chủ chốt của Đào Tiểu Bình.

Nữ dẫn chương trình cao giọng, giới thiệu với mọi người minh tinh điện ảnh và truyền hình nổi tiếng Đào Tiểu Bình. Trong hội trường vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Mã Hào Huy thẳng lưng dậy, có vẻ đặc biệt chú ý.

Hai đợt quyên góp trước, Mã Hào Huy vẫn ngồi một chỗ, chuyện trò vui vẻ với Cao Nguyên, chút cũng không có ý tứ muốn quyên góp. Nếu ông ta là khách quý thì tự nhiên cũng phải chờ đến tiết mục biểu diễn chủ chốt chứ. Hơn nữa, Mã Hào Huy hôm nay chính là vì Mã Tiểu Bình mà đến đây. Ông ta cũng được xem là một fan hâm một của Đào Tiếu Bìn. Có cơ hội được tận mắt nhìn thấy Đào Tiếu Bình diễn xuất, Tổng giám đốc Mã tất nhiên là không bỏ qua.

Tấm màn sân khấu từ từ khép lại, rồi lại một lần nữa mở ra. Một cảnh tượng đã thay đổi, trên sân khấu xuất hiện một cô gái mặc bộ đồ cổ trang. Ánh đèn trên trần nhà tập trung chiếu thẳng vào người cô gái.

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, những tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Đào Tiếu Bình phần lớn là về cuộc sống hiện đại, phim cổ trang và kịch truyền hình rất ít. Cho nên, Đào Tiểu Bình diễn xuất cổ trang đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói là điều vô cùng mới mẻ.

Đào Tiếu Bình là sinh viên của trường sân khấu kịch Bắc Kinh, về trình độ hát là không thấp. Cô hát một khúc “Quý phi say rượu” bằng giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, điệu bộ rất đúng chỗ nên nhận được nhiều tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy Đào Tiếu Bình lại không thích hợp với nhân vật Dương quý phi này. Trong sử sách, Dương quý phi là một cô gái vô cùng xinh đẹp. “Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh Lục cung phấn đại vô nhan sắc”* ( Một cười trăm vẻ thiên nhiênSáu cung nhan sắc thua hờn phấn son)(Hai câu thơ trên được trích trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị - Bản dịch Tản Đà)Đào Tiếu Bình lại không có vẻ ngoài kiều mỵ mà lại có nét đoan trang. Nếu không diễn Dương quý phi mà diễn Hoàng hậu thì có vẻ thích hợp hơn. Cô có khí độ của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Cũng may là đợt biểu diễn này là để quyên tiền, nhiều nhất thì cũng là trình độ nghiệp dư. Nói trắng ra chính là mua vui cho các ông chủ lớn để các ông xuất từ trong túi ra một ít bạc quyên góp, nhận được một ít tiếng vỗ tay thừa nhận, cho nên cũng không quá mức tích cực.

Lưu Vĩ Hồng và mọi người cùng nhiệt liệt vỗ tay.

- Được, ca rất hay, diễn rất tốt.

Tiếng vỗ tay thưa dần, Mã Hào Huy đứng dậy, la lớn, dùng sức vỗ tay, hướng sân khấu đi đến. Thấy Mã Hào Huy như vậy, tiếng vỗ tay thưa thớt lại lập tức vang lên lần nữa.

Mọi người ở đây là vì Mã Hào Huy mà cổ động.

Hai cô bé lại đúng lúc đẩy thùng tiền ra ngoài.

- Tiểu thư Tiếu Bình hát thật là hay.

Mã Hào Huy cười ha hả, giơ tay về phía Đào Tiếu Bình.

Đào Tiểu Bình từ trong lớp áo cổ trang vươn tay ra, cầm lấy tay của ông ta, khiêm tốn nói hai câu.

- Haha, nể mặt tiểu thư Tiếu Bình, tôi xin quyên góp ba trăm ngàn. Tiền mặt hay chi phiếu bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được.

Mã Hào Huy lập tức la lớn, rồi lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu giao cho Đào Tiếu Bình.

Đào Tiếu Bình cũng không nhận tấm chi phiếu này, khẽ cười nòi:- Tổng giám đốc Mã, đây là tiền quyên góp, không thể qua tay chúng tôi được. Mời ngài trực tiếp bỏ vào thùng tiền quyên góp kia.

- Được!

Mã Hào Huy tùy tay quăng tấm chi phiếu vào trong thùng tiền, rồi lại nhìn Đào Tiếu Bình.

- Tiểu thư Tiếu Bình, cô có thể biểu diễn cho tôi ca khúc của Đặng Lệ Quân hay không?

Đào Tiếu Bình lập tức lộ ra thần sắc khó xử, nói:- Tổng giám đốc Mã, tôi là học về hí kịch, còn đây là ca khúc thời thượng, không phải là sở trường của tôi. Thật sự là rất xin lỗi.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc đầu.

Yêu cầu Đào Tiếu Bình hát ca khúc của Đặng Lệ Quân?

Quả thực ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng Mã Hào Huy lại không cho như vậy, nghe xong sắc mặt trầm xuống, không hài lòng nói:- Tiếu thư Tiếu Bình, cô khinh thường tôi?

-o0o-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio