Cuối tháng tám, Lưu Vĩ Hồng về tới trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong.
Nhìn thấy dáng phong trần mệt mỏi của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp vui bất ngờ hơn vạn lần, không quan tâm đến gì liền ôm lấy hắn, cố sức để không khóc.
Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được bộ ngực mềm mại, nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, cười nói:
- Cô bé ngốc, anh đã trở về, em nên vui mới phải, khóc cái gì?
- Em chính là vui quá…
Đường Thu Diệp nức nở nói, nước mắt rơi xuống bả vai Lưu Vĩ Hồng.
- Em còn tưởng rằng, anh... anh không trở lại…
Phụ nữ khi yêu đều lo mất, những suy nghĩ kỳ lạ đều nghĩ đến.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nghĩ vớ vẩn, đây là đơn vị công tác. Anh không trở về thì đi đâu lĩnh tiền lương? Được rồi, được rồi, đừng khóc, làm anh không nghỉ được.
Đường Thu Diệp nín khóc mỉm cười, vội vàng lôi Lưu Vĩ Hồng vào phòng mình, Lưu Vĩ Hồng bảo phải đi rửa mặt, Đường Thu Diệp bảo không cần
- Anh cứ ngồi, làm ông chủ, em phục vụ anh.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, quả nhiên ngồi ngay ngắn, kệ cô vội vàng.
Nếu không để cô phục vụ, cô sẽ mất hứng.
Đường Thu Diệp vui vẻ mang một chậu nước vào, khăn mặt đưa tận tay Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng cầm lấy khăn mặt, rửa mặt, lau cổ và hai cánh tay, cảm giác dinh dính lập tức biến mất, không còn thấy tăm hơi, vô cùng thoải mái.
Đường Thu Diệp nhìn Lưu Vĩ Hồng không dứt, đôi mắt tràn đầy yêu thương.
Lưu Vĩ Hồng biết cô yêu si mê, vốn định trêu cô vài câu, lại cảm thấy không thể bắt nạt người thành thật, cười nói:
- Để anh xem nào, gầy hay béo?
Đường Thu Diệp hơi xấu hổ nói:
- Vẫn béo. Phải như thế nào mới hết béo?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em không béo, là đầy đặn, rất tốt, ngàn vạn lần đừng có áp lực tâm lý, anh thích em như thế này.
- Thật sao?
Đường Thu Diệp càng vui vẻ, vẻ mặt tươi cười không giấu được.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, đánh giá một chút phòng ở, nói:
- Thu Diệp, em dọn đến đây ở à?
Trong phòng rõ ràng có nhiều đồ vật lặt vặt hơn, còn có một giá áo tự chế, đều là đồ trước kia chưa có.
Đường Thu Diệp liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, em đã nói với họ, không quay về nữa. Em muốn …ly hôn.
Lúc nói câu này, vẻ mặt Đường Thu Diệp có vẻ lo lắng, dường như lo lắng Lưu Vĩ Hồng không đồng ý.
- Ly hôn? Hình như hai người không có giấy đăng ký kết hôn? Với tình hình của Vương Tiểu Vĩ, theo luật hôn nhân, không cho phép kết hôn.
- Là không có giấy đăng ký kết hôn, tuy nhiên có mở tiệc rượu… Tòa án người ta nói, đây coi như là cuộc hôn nhân thật sự.
Đường Thu Diệp nói xong, hơi hoang mang, hiển nhiên là muốn nói không hiểu rõ lắm cái gì gọi là "hôn nhân thật sự". Luật hôn nhân sửa đổi có nói đến điều này. Tuy nhiên cụ thể trường hợp của Đường Thu Diệp, chuyện này cũng không chính xác.
Cái không có thật, sao lại là hôn nhân thật sự.
Với tình hình của Vương Tiểu Vĩ, vốn là cấm kết hôn, nhà họ Vương chỉ là muốn tìm một bảo mẫu cho Vương Tiểu Vĩ mà thôi. Tòa án cũng là bắt nạt Đường Thu Diệp không hiểu luật.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng hiểu. Luật hôn nhân quy định như thế nào là một chuyện, tòa án Thanh Phong phán thế nào là một chuyện khác. Một bên là là Cục trưởng cục nông nghiệp địa khu, một bên là Bí thư chi bộ thôn Đường, tòa án sẽ thiên vị ai, dễ dàng biết được kết quả. Huống chi Bí thư chi bộ Đường không chắc đã tán thành việc Đường Thu Diệp ly hôn.
Người ở những địa phương nhỏ, tư tưởng càng cổ hủ lạc hậu.
- Em đã đến tòa án?
Điều khiến Lưu Vĩ Hồng không ngờ chính là Đường Thu Diệp không có bàn bạc với hắn, tự ý quyết định.
- Vâng!
Đường Thu Diệp gật đầu.
- Em còn nhờ người viết đơn, cũng giao cho tòa án. Bọn họ nói em phải đợi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Việc này sao em không bàn với anh một chút?
- Anh.. em lo lắng người ta sẽ nói anh là người xúi em.
Đường Thu Diệp lắp bắp nói.
Cho nên cô ta mới đợi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong mới gửi đơn ra tòa án. Xem ra cô gái này ngây thơ, lại không phải vô tâm, ít nhất là nghĩ cho người đàn ông mình yêu rất chu đáo.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần lo bọn họ nói thế nào. Cuộc hôn nhân này vốn không hợp pháp, căn bản là không nên xảy ra, nên ly hôn từ trước.
Đường Thu Diệp không khỏi mừng rỡ:
- Anh ủng hộ?
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Anh đương nhiên ủng hộ, không thể nào tiếp tục được nữa, anh đã có suy nghĩ này từ trước.
- Vĩ Hồng, anh thật tốt!
Đường Thu Diệp cắn cắn môi, nói một câu như vậy.
Nếu đọc trong tác phẩm văn học thấy nói thế Lưu Vĩ Hồng nhất định nổi hết da gà, nhưng khi Đường Thu Diệp nói ra, cũng rất tự nhiên, cô không nghĩ là chau chuốt hoa lệ.
- Tuy nhiên… tuy nhiên bọn họ nói, nếu em muốn ly hôn, bọn họ sẽ không cho em đi làm ở trường Nông nghiệp, bắt em về nhà trồng trọt.
Trên mặt Đường Thu Diệp lại hiện lên sự lo lắng. Thực sự về nhà trồng trọt cũng không có gì đáng sợ, Đường Thu Diệp lo lắng, rời khỏi trường Nông nghiệp, cô sẽ khó gặp Lưu Vĩ Hồng, đây mới là điều cô thấy sợ.
Lưu Vĩ Hồng nhướng mày, khinh thường nói:
- Bọn họ không cho? Anh không lạ, làm bảo mẫu cho họ bốn năm, một chút ân tình đều không có. Người như vậy mà cha em còn coi là anh em nữa. Ha ha...
Đường Thu Diệp lo lắng nói:
- Em không sợ về nhà trồng trọt, em lo là về sau không được gặp anh.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, giữ chặt tay cô nói
- Đừng lo lắng, anh nói rồi, sẽ không quên. Anh còn có ý này, em đừng đi làm, làm kinh doanh đi. So với ở trường Nông nghiệp tốt hơn nhiều.
- Kinh doanh? Em không thể…
Đường Thu Diệp hoảng sợ, liên tục lắc đầu.
Trong suy nghĩ của cô, người có thể làm kinh doanh đều là người có bản lĩnh, cô nào có đâu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đừng lo, không có ai mới sinh ra đã biết kinh doanh. Ai cũng phải học. Chị Vũ Thường từ trước đến giờ đều chưa từng kinh doanh nhưng hiện tại cũng làm được rất tốt.
Đường Thu Diệp nhẹ nhàng lè lưỡi, nói:
- Trời, sao em có thể so sánh với chị ấy được, người ta là cán bộ trung ương, nhiều năng lực… Đúng rồi, Vĩ Hồng, các anh đi Giang Khẩu, mọi việc đều tốt chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Khi ở Giang Khẩu, Lưu Vĩ Hồng thực sự khá bận rộn, chạy đi chạy lại vài thị trấn, đi thăm hỏi những nơi có liên quan đến nhà họ Lưu và nhà họ Vân ở Lĩnh Nam. Vân lão gia trước kia có công tác ở Lĩnh Nam một thời gian dài, ở Lĩnh Nam bạn cũ không ít. Lưu lão gia chưa từng công tác ở Lĩnh Nam nhưng địa vị cao như vậy có rất nhiều người ở Lĩnh Nam là nhân viên cũ. Đương nhiên thế hệ trước cơ bản đã về hưu, người hơn tám mươi tuổi như Lưu lão gia còn đang công tác cũng ko có nhiều. Đây cũng là do tình hình đặc thù, Trung ương cần những người thế hệ trước cách mạng làm lãnh đạo. Các địa phương thì tình hình này hiếm thấy. Truyện được copy tại Truyện FULL
Việc này không cần lo.
Thăm hỏi vốn là tính chất lễ tiết, Lưu Vĩ Hồng biết rõ tầm quan trọng của việc hỏi thăm này. Lúc này có lẽ không dùng được, nhưng không chừng lúc nào đó có thể dùng được. Hơn nữa, kính lão tôn hiền cũng là một phẩm chất tốt. Chịu khó chạy một chút, không phải là chuyện xấu.
Vũ Thường ở lại Giang Khẩu phát triển quan hệ này nọ, nếu gần như chỉ dựa vào Diệp Văn Trí và Quý Thụy Lâm thì sau này ko đủ.
Nhưng với Lưu Vĩ Hồng mà nói, cùng Vũ Thường đi thăm bạn cũ của nhà họ Vân còn bao gồm một hàm ý sâu sắc. Tin tưởng rằng không lâu nữa, tin tức sẽ bay đến Bắc Kinh. Nếu như trước kia thì cũng không có vấn đề gì, không có ai làm gì. Địa vị của Lưu Vĩ Hồng ở nhà họ Lưu vốn không cao, chỉ là một người phản nghịch ăn chơi trác táng mà thôi, không lo việc lớn. Bài văn của Lưu Vĩ Hồng kia nói là trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh chính trị ở Bắc Kinh thậm chí là cả nước cũng không đủ. Các bậc đại lão ở Bắc Kinh co dù chưa hẳn coi hắn là người đứng đắn, ít nhất cũng không giống như trước kia, coi thường hắn.
Cậu nhóc nhà họ Lưu có quan hệ với cô nàng nhà họ Vân chặt chẽ như vậy, liên tiếp hỏi thăm bạn bè cũ của hai nhà, không thể không khiến cho những người khác suy đoán.
Lưu Vĩ Hồng chính là muốn có hiệu quả như vậy.
Nhà họ Hạ và có lẽ cả những thế lực khác, đối với mối quan hệ giữa nhà họ Vân và nhà họ Lưu lại càng nghi ngờ, đối với nhà họ Lưu càng có lợi.
Về con đường kinh doanh của Vũ Thường, ngược lại là thứ yếu. Có ưu thế là hai mươi năm trí nhớ tái sinh, chỉ là muốn kiếm một chút tiền, có gì là khó. Khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Giang Khẩu, Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thông tin Hoành Du của Vũ Thường đã chính thức mở cửa kinh doanh. Ban đầu theo ý của Vũ Thường công ty phải tên là Hồng Vũ, lấy từ tên của hai người, chẳng những lãng mạn hơn nữa cũng cho thấy công ty là do hai người góp vốn. Lưu Vĩ Hồng cười không đồng ý.
Cái này cũng buồn nôn một chút!
Về sau công ty phát triển lớn, bị người ta tìm hiểu ra thì không tốt.
Vũ Thường bĩu môi cuối cùng đồng ý với ý kiến của Vĩ Hồng lấy tên công ty là Hoành Du.
Công ty Hoành Du vừa khai trương liền kinh doanh thịnh vượng, ngày đầu tiên liền nhận được ba đơn hàng, Vũ Thường chỉ cần giúp mấy thương nhân chạy thủ tục với các quan chức là có thể thu tiền.
Rõ ràng mà nói, đối với các thương nhân, việc này thật sự đau đầu, không biết chạy bao nhiêu cửa mời bao nhiêu bữa tiệc, uống rượu nhiều hay ít mới có thể làm xong. Đối với Vũ Thường mà nói, chỉ là giơ tay làm phiền, đúng là có lợi, cả hai cùng vui mừng.
Trên thực tế, các nhóm "xuống biển" buôn bán, đa số cùng có một phương pháp lập nghiệp.
Đối với các nhóm đó mà nói, ở Giang Khẩu, thậm chí cả Lĩnh Nam, Vũ Thường có một số ưu thế lớn, đó là có mạng lưới quan hệ rộng lớn với các bộ và ủy ban ở trung ương. Có thể đoán được chính là công ty Hoành Du nhất định trong thời gian ngắn sẽ phát triển lớn mạnh.
Tầm nhìn của Lưu Vĩ Hồng không dừng lại ở một chút lợi nhỏ như vậy. Công ty Hoành Du chỉ là quá độ, một cây cầu, làm đế vững vàng, có vốn tích lũy sẽ kinh doanh nhiều hơn.
Hiểu rõ xu hướng quốc tế hai mươi năm sau, cũng đủ cho Lưu Vĩ Hồng thực hiện lời hứa với Vũ Thường - kiếm vài đồng tiền lẻ.