Thành phố B, một buổi sáng tháng chín đã có chút lạnh, Nghiêm Chân thực sự tỉnh dậy vì lạnh, nhanh chóng rời giường, không cẩn thận mà hắt xì một cái, đầu có chút choáng váng, chắc là bị cảm rồi.
Thuận tiện bối mái tóc dài lên, Nghiêm Chân nhanh chóng đi rửa mặt một chút rồi vào nhà bếp làm bữa sáng. Nhưng trong nhà bếp đã có tiếng động, khi Nghiêm Chân đi vào mới phát hiện được Thím Trương đã ở phòng bếp bận rộn rồi…
Thím Trương mới từ thành phố C tới đây ngày hôm qua, bởi vì trong khoảng thời gian này Cố Hoài Việt thực sự bận rộn. Để chuẩn bị kiểm nghiệm ý thức chiến đấu của các chiến sĩ ở sư đoàn A, đảng ủy quân khu quyết định triển khai một lần diễn tập nữa với mức độ là cấp , mỗi một người nhận lệnh ở sư đoàn A thì không ít người phải kéo đền Hà Bắc hay Tuyên Hóa, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc diễn tập lần này.
Nghiêm Chân căn bản cũng không muốn phiền phức trong gia đình, nhưng cô nàng Manh Manh này thật sự là đang còn nhỏ, hơn nữa còn có tiểu gia hỏa Cố Gia Minh, một mình cô mà phải chăm sóc cho hai đứa trẻ này cùng một lúc thì có chút lực bất tòng tâm, nên mới đồng ý để cho thím Trương tới đây.
“Cháu đến giúp thím.” Nghiêm Chân vén ống tay áo mà nói.
Thím Trương cười cự tuyệt, “Cháu cũng đừng có đoạt mất niềm vui này của thím chứ, thím cũng đã lâu rồi không có được gặp hai đứa nhỏ, nên hãy nhượng cho bà già này yêu thương chúng một chút đi.”
Nghiêm Chân không thể làm gì khác ngoài việc cười yếu ớt.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang ngủ say. Ngày hôm nay đúng là ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới, đêm qua trước khi đi ngủ tiểu gia hỏa này đều đã thu dọn mọi thứ một cách thỏa đáng nhất. Nghiêm Chân thay cậu bé dịch góc chăn, nhìn lên đồng hồ thấy còn sớm nên cũng không có gọi cậu bé dậy.
Một cô bé khác mang đại danh là bạn nhỏ Cố Manh Manh cũng đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ mà ngủ ngon lành, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy chiếc chăn nhỏ mà bà nội may cho, khuôn mặt mềm mại, non nớt nhưng đôi chân thì lại để lộ ra ngoài hết. Nghiêm Chân nhìn nước miếng chảy ra bên miệng cô bé mà cười cười, đưa tay lau đi rồi nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Mấy năm trước, khi sinh Tiểu Manh Manh thì Nghiêm Chân thực sự là luống cuống tay chân một trận.
Khi Nghiêm Chân mang thai thì cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đã tới thành phố B sống, vì có mang nên sẽ không đi qua đi lại giữa hai thành phố nữa. Mẹ Cố rồi bà nội, Thím Trương luân phiên tới chiếu cố, Nghiêm Chân túy có chút băn khoăn nhưng cũng không có cự tuyệt. Bởi vì đôi khi Cố Hoài Việt bận quá, trong nhà không có ai thực sự cũng không được.
Trước khi tới ngày sinh hai ba tuần, Nghiêm Chân nghĩ loạn lên. Nghĩ đến giới tính của con, dáng dấp, đặt tên gì thì hay, cũng lo lắng chính mình ứng phó không được mà cảm thấy hoảng hốt. Cố Hoài Việt nhìn cô như vậy, tâm tình cũng có chút phức tạp lên.
Thời điểm sinh Gia Minh thì anh đang làm nhiệm vụ ở một vùng miền nam, ở vùng nhiệt đới nhưng trên hết là tâm lý chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm rất lớn, một phát súng hai sinh mạng cũng là lúc nghe được tin Lâm Kha khó sinh mà qua đời. Chuyện này vẫn chôn dấu dưới đáy lòng anh, ngoài trừ Nghiêm Chân biết được thì hầu như là không mấy ai biết được chuyện này. Rời khỏi đại đội đặc chủng đã hoạt đồng nhiều năm như vậy, Cố Hoài Việt luôn tận lực để không hề nhớ tới. Nhưng hiện tại người mà anh yêu thương lại đang cảm giác được đau đớn của việc sinh nở, nhớ tới những điều ấy, Cố Hoài Việt có thể nói so với Nghiêm Chân còn khẩn trương hơn nhiều.
Lưu Hướng Đông cũng là người thấu tình đạt lý, vừa nhìn thấy tình huống của Cố Hoài Việt thì cho anh nghỉ phép, nhanh chóng trở về nhà cùng vợ con. Cố Hoài Việt lúc này cũng không cần khách khí nữa, lĩnh nhận rồi trực tiếp về nhà.
May mà Tiểu Bảo Bảo này một đêm lăn cả cha mẹ qua lại mấy vòng cuối cùng cũng an toàn mà chui ra.
Trước khi sinh bạn nhỏ này thì Nghiêm Chân từng cảm thấy rất thoải mái. Nhưng rút cuộc khi sinh đứa nhỏ này ra, cộng thêm tiểu gia hỏa Cố Gia Minh khó chơi kia nữa thì….. lúc chưa sinh ra tiểu quỷ kia thì ứng phó với một cậu bé như thế với cô cũng không thành vấn đề, nhưng chờ cho đến khi tiểu quỷ Cố Manh Manh sinh ra thì Nghiêm Chân mới phát hiện ra rằng ý nghĩ của mình thật không đơn giản mà thực hiện được.
Đứa nhỏ này lăn qua lăn lại một đêm mới chịu ra đã không nói, được một hai tháng thì sữa không đủ. Thím Trương cũng sốt ruột thay cô, hàng ngay đun thuốc, cơm nước cũng biến đổi một cách đa dạng. Bất đắc dĩ Nghiêm Chân không thể ăn cơm được nữa, ăn vào thì còn có cảm giác buồn nôn.
Cố Hoài Việt nhìn cô thực sự là khổ cực thì trực tiếp để cho Thím Trương đút cho Manh Manh uống sữa bột. Nghiêm Chân không có biện pháp, nhìn tiểu tử kia không yêu thương không được…
Thời gian đầu gian nan lăn qua lăn lại cũng đã đi qua, sau đó tiểu tử kia thông minh lém lỉnh rất nhiều, hơn nữa càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như nước, một đôi mắt to hoàn toàn kế thừa từ người ba của cô bé, vừa đen lại rất sáng. Khi cười rộ lên thì dáng dấp nhu thuận e lệ , rất đẹp…
Vừa nhìn thấy thế, nét giống Nghiêm Chân thực sự là không nhiều lắm. Ý thức được điều này nên người mẹ nào đó cũng ít nhiều có chút phiền muộn.
Tiểu tử kia tỉnh ngủ rất sớm, nhưng tối hôm qua cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh không biết chơi cái gì, hai đứa trẻ cũng có tinh thần chơi đến h đêm, khi Nghiêm Chân thực sự ra mệnh lệnh lần thứ ba thì hai đứa nhỏ mới không tình nguyện mà đi ngủ…
Sáng sớm tự nhiên là không dậy sớm được, nhưng Manh Manh thì vẫn hoàn hảo, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, còn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thì không có may mắn như vậy. Sáng sớm bị đánh thức, ngồi trước bàn ăn ngậm cái thìa vừa buồn bã ỉu xìu…
“Xe đưa đón học sinh h xuất phát rồi, con còn nửa giờ nữa, nhanh ăn một chút gì đi.” Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt của tiểu tử kia, tiểu gia hỏa lúc này thủy chung chỉ chu miệng, xốc lại tinh thần với cái bánh ngọt mà Thím Trương mới đưa ra kia.
Thím Trương thấy tiểu tử kia ăn rất ngon, cười đến mị con mắt, “ Tiểu Chân, cháu cũng ngồi xuống ăn cơm đi, ngày hôm đi đều không phải là còn đi báo danh nhập học sao?”
Trước khi mang thai Nghiêm Chân đã vượt qua vòng hai của đại học B, sau lại bởi vì sinh sản nên mới tạm nghỉ học một năm. Vốn có nhiều học sinh lớn tuổi , sau khi sinh xong vẫn đi học bình thường. Sau chín tháng, Nghiêm Chân lại lập lại kế hoạch cho mình, dự định sẽ nhập học lại.
Ăn xong bữa sáng, Nghiêm Chân đưa Cố Gia Minh đến đón xe đưa rước học sinh đến trường.
Nơi ở hiện tại của bọn họ cũng không giống như ngôi nhà ở trong sư đoàn A, mà đại viện nằm ở ngoại thành của thành phố. Ở đây hầu như là người nhà của những quân nhân, có bao nhiêu lính thì sẽ có bây nhiêu gia đình. Ngoài trừ những người hợp thời tiết thì đóng quân ở ngoài, hay mỗi người ở sư đoàn A đều phái mỗi tháng một người đến thay nhau canh gác nơi này, nên sự an toàn của khu vực được nâng cao không ít. Bởi vì ai đều nói rằng nơi đại viện này chính là nơi ‘vệ binh thần thánh bất khả xâm phạm’.
Khi Nghiêm Chân mang theo Gia Minh xuống lầu thì mấy người công chức đang làm cỏ ở đó, khi thấy cô thì đều ngại ngùng hướng cô mà bắt chuyện. Nghiêm Chân có thái độ làm người hiền lành, nhân duyên với mọi người trong đại viện này rất tốt.
Khai giảng năm nay thì tài xế lái xe được điều từ sư đoàn tới , một người mập mạp tròn tròn, hé ra khuôn mặt trẻ con, nhìn rất thích. Như Cố Hoài Việt nói, những tài xế trước đây mà quân khu cấp đều cho những người lãnh đạo thì cũng có kinh nghiệm trên năm rồi, rất kiên trì, để ứng phó với những đứa trẻ này cũng không phải là vấn đề. Trông coi những đứa trẻ học tiểu học trên xe thế này nhưng Gia Minh lại là người dà dặn nhất, mấy đứa trẻ thích ngồi trên xe chơi, xuất phát từ an toàn cùng lo lắng vì chọn một người lính mới đi làm lái xe nên cũng nhìn theo xe một đoạn, một bên vừa nhìn xe vừa đánh giá đám tiểu quỷ kia.
Cùng tài xế bắt chuyện, rồi lại cùng mấy người mẹ khác hàn huyên vài câu, Nghiêm Chân về đến nhà thì thay quần áo, chuẩn bị đi đến trường báo danh, để bạn nhỏ Manh Manh cho thím Trương chăm nom, Nghiêm Chân cũng không lo lắng.
Vừa mới đó mà cũng đã một năm trôi qua, vị giáo sư Diệp nào đó cũng hơi có chút cảm khái, “Trong cuộc đời dạy học sinh của tôi, chị dâu chính là người đầu tiên dùng lý do mang thai mà xin nghỉ như vậy.”
Nghiêm Chân ít nhiều cũng có sự thẹn thùng.
Khóa học nghiên cứu sinh không cần lên lớp nhiều lắm, Nghiêm Chân nhận chút tư liệu, nhìn một chút những báo cáo sắp tới phải làm, liền quyết định tới thư viện mượn sách. Nhưng chỉ mới vừa vào đế thư viện thì thím Trương đã điện thoại tới. Đầu kia chỉ nói một câu mà sắc mặt của Nghiêm Chân trong nháy mắt đã trắng bệch.
Tắt điện thoại, cái gì cũng chưa kịp mượn, nhanh chóng bắt xe trở về đại viện.
“Chuyện gì xảy ra? Manh Manh làm sao lại nóng rần lên như thế này?”
Cửa vừa mở liền nhìn thấy Thím Trương, Nghiêm Chân gấp gáp mà đặt câu hỏi.
“Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vốn là nó vừa tỉnh, Thím nghĩ nên mặc quần áo vào cho nó, cũng không nghĩ tiểu tử kia lại khóc lên. Thím nhất thời rờ trán của nó, mới biết được đã nóng lên thành hư vậy rồi. Mấy thứ thuốc cháu để trong nhà cũng đã dùng hết, Thím lại không dám đi xa, không có cách nào khác là phải gọi điện thoại cho cháu. Có phải Manh Manh tối hôm qua bị cảm lạnh rồi không?”
Nghiêm Chân cúi người xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đều nghẹn hồng lên thế kia, cô vội quay người hỏi thím Trương, “Thím gọi điện thoại cho bác sĩ chưa ạ?”
“Rồi, bác sĩ Trương nói sẽ lập tức tới đây.”
Bác sĩ Trương là bác sĩ của quân khu, bởi vì thích trẻ con cho nên vẫn ở lại trong đại viện này. Cũng là người có kinh nghiệm khám bệnh cho mấy đứa trẻ nhỏ, Nghiêm Chân lúc này cũng thoáng yên lòng một chút.
Cô ngồi xổm người xuống, giúp Manh Manh mặc tốt bộ quần áo còn dang dở trên người, cầm bàn tay nhỏ bé của con gái, thấp giọng mà nói, “Manh Manh ngoan, Manh Manh không khóc, mẹ ôm con có được không?”
Nói xong thì ôm tiểu tử kia lên.
Bạn nhỏ Cố Manh Manh mở to đôi mắt tròn tròn nhìn mẹ mình, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà áo của Nghiêm Chân, tay kia thì cứ đưa lên miệng như muốn khóc đến nơi vậy, lộ ra mấy chiếc răng sữa mới mọc lên, nhìn qua rất thương cảm.
Nghiêm Chân rất yêu thương con nhưng không biết bệnh tình như thế nào nên cũng không dám cho con uống thuốc, chỉ cần quan tâm tới con và ở đây chờ bác sĩ Trương là được rồi. Cũng may buổi sáng ngày hôm nay bác sĩ Trương không có đi đâu, nhận được điện thoại thì tới liền.
Dù sao y thuật chữa bệnh của bác sĩ Trương này thuộc vào dạng lão đại cho nên vừa nhìn thấy ông ấy thì Nghiêm Chân cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản xong thì cho bạn nhỏ Manh Manh uống thuốc hạ sốt, bạn nhỏ kia cũng không hề khóc lớn lên, cứ khóc rấm rứt như vậy, lại nắm chặt áo Nghiêm Chân rồi dần dần ngủ.
Nghiêm Chân lau mồ hồi trên trán cho con, dàn xếp chỗ ngủ cho con xong thì gọi điện thoại cho Cố Hoài Việt.
Bên kia tiếng người có chút lớn mà phức tạp, Nghiêm Chân nắm ông nghe, nếu không phải sợ đánh thức Cố Manh Manh thì chắc cô phải hét lên thật to anh mới nghe được quá.
“Khi nào anh trở về?”
Giọng nói của Cố Hoài Việt có chút khàn khàn, “Anh vừa rời Tuyên Hóa.”
“Vậy ngày hôm nay anh có khả năng về nhà không?”
Người bên kia chần chờ trong chốc lát, “Buổi tối ngày hôm nay trong sư đoàn còn có cuộc hợp, làm sao vậy?”
Họp… họp… chỉ biết họp, ngón tay Nghiêm Chân xoắn lấy dây điện thoại, nhỏ giọng nói thầm.
Hết lần này đến lần khác là người nọ có lỗ tai thính, thoáng cái đã nghe được, không khỏi cong khóe môi lên, “Muộn nhất là tối mai anh về đến nhà rồi, ở nhà chờ anh.”
Nghiêm Chân rầu rĩ ừ một tiếng, ngắt điện thoại.
Thời gian buổi chiều, bạn nhỏ Manh Manh cũng tỉnh lại, vừa mở to đôi mắt to tròn như hai quả nhỏ, hướng về Nghiêm Chân nháy mắt mấy cái rồi bắt đầu khóc.
Nghiêm Chân đưa tay sờ trán con, cũng không sốt, thế nào lại khóc rồi. Chỉ thấy bạn nhỏ này lại đưa tay vào miệng như muốn nói gì, cô để sát tai lại .. rút cuộc cũng nghe rõ.
Tiểu tử kia là đang ở đây đòi ba của nó.
Nghiêm Chân dở khóc dở cười, ôm cô bé vào trong ngực, “Ba con ngày mai mới trở về, ngày mai ba mới về…”
Nhưng tiểu tử kia đâu nghe hiểu được, ở trong lòng cô nhưng chân tay cứ đá lung tung, Nghiêm Chân bất đắc dĩ, chỉ đành phải giữ tiểu tử kia, gọi điện thoại quân tuyến cho sư đoàn A bên kia.
Tiểu Mã năm ngoài đã được phục viên rồi, nhận điện thoại chính là một người lính hậu cần mới. Nghiêm Chân cũng không thường gọi điện thoại quân tuyến cho Cố Hoài việt nên người lính này đối với Nghiêm Chân cũng không biết rõ, nghe được ngữ khí thập phần nghiêm túc của cô thì không khỏi có chút dè dặt “Tham mưu trưởng đi họp, có khả năng đến giờ ăn cơm chiều mới có thể trở lại.”
“Vậy là buổi tối có khả năng trở về rồi sao?” Nghiêm Chân hỏi hắn, nhịn không được mà nói, “Hội họp của các cậu không phải là sẽ tổ chức vào ngày mai sao? Ngày hôm nay mới từ Tuyên Hóa trở về, cũng nên để cho anh ấy nghỉ ngơi nữa chứ.”
Nội dung chủ yếu được nói đến đều được giác ngộ cũng không phải là tốt.
Nhưng Lưu sư trưởng là ai nào, nhưng ngay cả bản thân hắn còn chưa có trở về mà. Càng miễn bàn tới kết quả diễn tập lần này lại không tốt, cấp trên nhất định không hài lòng, các cấp phía dưới sẽ phải tổ chức đại hội kiểm điểm lại chính mình.
Nghiêm Chân cũng biết những gì bọn họ cần làm….người lãnh đạo bị kẹt giữa những vấn đề này cũng không dễ dàng gì, nhưng hễ nhìn tới tiểu tử trong lòng kia thì lại nhịn không được mà có chút hờn dỗi, cũng không nghe bên kia nói cái gì mà trực tiếp ngắt điện thoại.
Cảm giác mất mát thật lớn, Nghiêm Chân quyết định cuối cùng là đi cho bạn nhỏ Manh Manh ăn cháo do thím Trương nấu.
Buổi chiều bạn nhỏ nào đó cũng ngủ được chút út nên buổi tối bạn nhỏ Cố Manh Manh lại không ngủ được, cùng anh trai chơi một lúc. Cô lừa tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đi ngủ nhưng cô bé này lại không chịu đi ngủ.
Nghiêm Chân ngồi xổm trước ghế sofa, nhìn cô bé cuộn mình nằm trên ghế sofa vẫn còn đang ngậm ngón tay kia, kiên trì tuyết phục, “Con gái yêu, cùng mẹ đi ngủ có được không?”
Cô bé ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái,vươn bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy điện thoại. Cô bé không biết đó là vật gì, nhưng mỗi lần nhớ tới ba thì mẹ thường áp mặt vào đây, từ đây có thể nghe được giọng nói của ba…
Nghiêm Chân cũng biết ý tứ của tiểu tử kia, nhụt chí ngồi xổm trước mặt cô bé, cùng tiểu tử kia mắt to trừng mắt nhỏ…
Tới h thì Nghiêm Chân quyết định không đợi nữa, ôm lấy bạn nhỏ đi vào phòng. Bạn nhỏ nào đó mở to hai mắt, cầm lấy điện thoại không chịu buông, lại mếu miệng bắt đầu khóc.
Thím Trường ở một bên nhìn cả hai mẹ con mà cũng sốt ruột, nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể chờ thôi. Bất ngờ cửa lớn bỗng nhiên được mở ra từ phía bên ngoài, Cố Hoài Việt một thân quân trang chỉnh tề đang đi vào.
Thấy hai mẹ con thì đầu tiên là sửng sốt, đến khi phản ứng lại được thì đưa mũ cho Thím Trương, muốn đi tới ôm con gái.
Nghiêm Chân nhìn người này bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, đợi đến khi thấy động tác của anh thì dỗi không chịu cho anh ôm con.
“Nghiêm Chân” Cố Hoài Việt đưa tay ôm lấy bả vai cô, lại bị cô tránh ra. Nhìn đôi mắt có chút phiếm hồng của cô, Cố tham mưu trưởng đành thấp giọng nói, “Kết thúc cuộc họp anh trở về gấp, một khắc thời gian anh cũng chưa từng bỏ lỡ.”
Nghiêm Chân cũng không hé răng, nhưng tiểu tử trong lòng cô sớm đã thấy được ba nên đưa hai tay oa oa đòi ba ôm, Nghiêm Chân giằng co một lúc lâu rồi cũng đưa đứa nhỏ cho anh ôm.
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn Nghiêm Chân, sau đó lại quay san dỗ Manh Manh ngủ.
Kỳ thực Cố Hoài Việt cũng không nói mình là một người ba tốt, từng áp dụng chính sách để tự con cái sống độc lập đối với Gia Minh thì cơ bản có thể thấy được phương thức anh dùng cho con cái rồi.
Nhưng Nghiêm Chân cũng phải thừa nhận, người này rất biết cách dỗ con. Qua hai ba lần thì tiểu tử kia ngừng khóc. Thừa dịp tiểu tử kia đang vui vẻ, thím Trương cũng phối hợp mà nghiền nhỏ thuốc, để Cố Hoài Việt dỗ con bé uống. Đến h thì bạn nhỏ Cố Manh Manh cuối cùng cũng chịu đi ngủ.
Nghiêm Chân đứng ở trước cửa, nhìn Cố Hoài Việt cởi áo khoác quân trang mà đang ngồi xổm trước giường con gái, chóp mũi có chút chua xót.
Anh khẳng định cũng mết chết đi rồi, nhưng nhìn vào khuôn mặt của anh có thể nhìn ra anh có biết bao nhiêu mệt mỏi cùng uể oải. Nhưng vừa nghĩ tới hình dáng con gái khóc đòi ba, Nghiêm Chân lại cảm thấy phiền muộn. Rõ ràng là cô ở bên con nhiều hơn, thế nào lại phải anh dỗ thì con mới chịu ngủ chứ…
Người nào đó cũng đã nhận ra sự bất mãn của cô, Cố Hoài Việt ngẩng đầu rồi nhìn cô một cái, khóe mắt chứa đựng đầy ý cười rõ ràng, cô không muốn thấy cũng không được.
“Em còn đang tức giận à?” Anh đi tới, nắm lấy ta cô, không cho cô trốn chạy.
Nghiêm Chân đưa mắt nhìn xung quanh, vỗ lên tay anh, “Anh buông tay đi, Thím Trương còn đang ở ngoài kia.”
“Thím ấy đã đi nghỉ rồi.” Cố Hoài Việt nói bình tĩnh như thường, “Hơn nữa, thím Trương cũng đã quen rồi mà.”
Nói xong chỉ thấy Nghiêm Chân trừng mắt nhìn anh, gỡ tay anh ra.
Cố Hoài Việt cũng biết điều, cũng không nổi giận, đưa tay vòng ra sau lưng cô, bắt đầu di chuyển bàn tay ở nơi nào đó. Thấy tâm tình Nghiêm Chân phiền muộn nhưng vẫn nắm lấy tay anh mà hỏi, “Anh muốn làm gì?”
Cố Hoài Việt nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của cô mà nở nụ cười…
“Không phải anh sáng mai mới trở về sao? Hiện tại nhanh quay về sư đoàn ngủ đi, sáng mai lại về.”
Đang muốn đuổi anh đi đây mà, xem ra vấn đề lúc này có chút nghiêm trọng rồi. Cố Hoài Việt ngồi trên ghế, ôm lấy thắt lưng cô, “Anh có trở về thì đèn cũng đã tắt rồi, đêm nay cho anh ở nhà đi mà, anh đảm bảo ngày mai sẽ thể hiện thật tốt.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mệt mỏi rã rời lộ ra ý cười một cách nồng đậm.
Nghiêm Chân muốn tránh thoát, lại bị anh ôm càng chặt, giằng co một lúc làm cô cảm thấy thật ấu trĩ. Cô quay đầu, xì cười một tiếng.
Cô đã quên, người này rất có bản lĩnh dụ dỗ trẻ con, mà bản lĩnh dụ dỗ người lớn lại càng cao hơn nhiều.