- Mày dám chống cự?
Một tên cảnh sát chỉ vào Vương Trạch Vinh. Bởi vì thấy Vương Trạch Vinh lợi hại như vậy nên đám cảnh sát có chút lo lắng, không dám xông lên.
- Chống cự?
Vương Trạch Vinh cười lạnh một tiếng.
Vương Trạch Vinh bây giờ rất giận, nhìn thằng thanh niên kia, hắn biết đối phương là con cháu nhà quan chức to nếu không cảnh sát không thể giúp y như vậy.
Vương Trạch Vinh không buồn nói nhiều với bọn họ. Hắn rút điện thoại gọi cho Cục trưởng cục Công an Phượng Hải – Điền Quang Bình.
Điền Quang Bình bây giờ càng lúc càng thấy ông bố mình nhìn xa, Vương Trạch Vinh đã thành Thường vụ tỉnh ủy. Cứ với tốc độ này thì mình có cơ hội lớn.
Thời gian trước khi tham gia hôn lễ của Long Dũng Đình, Điền Quang Bình vốn định nói chuyện với Vương Trạch Vinh nhưng không có cơ hội.
Điền Quang Bình rất mẫn cảm với việc xảy ra ở Phượng Hải, thông qua quan sát y phát hiện chị gái xinh đẹp của Long Dũng Đình không đơn giản chỉ là bảo mẫu của Vương Trạch Vinh, hai người còn có quan hệ khác.
Nghĩ đến vợ Long Dũng Đình ở trong văn phòng cục Công an, Điền Quang Bình dự định thông qua Long Dũng Đình tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Lúc này Điền Quang Bình cùng mấy quan chức ngâm mình. Đám quan chức tên nào cũng có bụng rất to.
Cầm lấy cốc bia lạnh uống vào, Điền Quang Bình thấy rất sảng khoái.
- Lão Điền, tình hình trên tỉnh bây giờ khá vi diệu.
Cục trưởng cục Chiêu thương Phượng Hải – Trần Thuật Tiến nói.
- Lão Trần, Bí thư Vương bây giờ đã vào Tỉnh ủy, công tác cục Chiêu thương các anh vẫn luôn được Bí thư Vương coi trọng, phải làm ra thành tích.
Điền Quang Bình rất tốt với tên bạn này. Biết Vương Trạch Vinh coi trọng kinh tế nên cũng hy vọng Trần Thuật Tiến có thể nắm bắt cơ hội.
Giám đốc Sở nông nghiệp Lý Hạ cũng đang ngâm mình trong nước mà nói:
- Mát xa ở đây không tốt mấy. Lão Điền, sao lại đến đây cơ chứ?
- Lão Lý, ông bây giờ đã là giám đốc Sở nông nghiệp nên cấp bậc hưởng thụ cũng cao lên.
Điền Quang Bình cười nói.
Mọi người đang nói chuyện thì Chánh văn phòng cục Công an chạy vào, trên tay còn cầm điện thoại di động.
Thấy Chánh văn phòng như vậy, Điền Quang Bình giật mình vì nhất định có chuyện lớn xảy ra.
- Cục trưởng Điền, điện thoại của Bí thư Vương.
Chánh văn phòng thở hổn hển nói.
- Bí thư Vương gì?
Điền Quang Bình nói.
- Thường Hồng.
Chánh văn phòng cũng thông minh nên nói hai chữ này ra.
Vừa nghe là Thường Hồng, Điền Quang Bình hốt hoảng đứng dậy khỏi nước.
Đoạt lấy máy, Điền Quang Bình cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi là Điền Quang Bình.
Y không ngờ Vương Trạch Vinh lại chủ động gọi tới cho mình.
Bây giờ Điền Quang Bình đã khác hẳn lúc còn ở Phượng Hải, Điền Quang Bình rất kính sợ.
Hiện trường bây giờ khá náo nhiệt, cảnh sát đã vây bọn họ vào giữa và muốn lập tức bắt hắn. Tên cảnh sát bị trúng hòn đá đang chảy máu tay, có lẽ bị gãy tay nên đang kêu gào.
- Mày đánh cảnh sát.
Đám cảnh sát không ngờ Vương Trạch Vinh lợi hại như vậy, muốn xông lên nhưng lại lo lắng. Một tên cảnh sát cầm bộ đàm gọi chi viện.
Vương Trạch Vinh không ngờ động tĩnh lại lớn đến thế, từ phía xa xa như còn có còi xe cảnh sát đang lao tới.
- Cảnh sát bây giờ sao lại như vậy chứ?
Uông Phỉ tức giận nói.
Uông Kiều cũng như con chim én nép sát vào bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gọi cho Điền Quang Bình nhưng không ngờ lại là người khác nghe điện.
- Tôi là Vương Trạch Vinh, tìm Cục trưởng Điền của các anh nghe điện.
Một lúc sau Vương Trạch Vinh nghe thấy Điền Quang Bình cung kính nói.
- Lão Điền, cảnh sát các anh sao lại bao che cho đám xã hội đen, không phân biệt trắng đen đã luận tội là sao?
Điền Quang Bình có chút khó hiểu rồi thầm nghĩ chẳng lẽ là thằng mù mắt nào đắc tội Bí thư Vương.
Trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, Điền Quang Bình vô cùng lo lắng.
- Bí thư Vương, xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì, chỉ là cảnh sát Phượng Hải các anh luận tội tôi chống lại cảnh sát, hành hung cảnh sát, bây giờ hình như có nhiều cảnh sát đang chạy tới đây.
Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh mà nói nhưng Điền Quang Bình lại lạnh buốt sống lưng.
- Bí thư Vương, ngài ở đâu, tôi lập tức chạy tới.
Vương Trạch Vinh nói địa điểm siêu thị cho đối phương biết.
- Mẹ nó chứ.
Điền Quang Bình biết xảy ra chuyện lớn rồi.
- Lão Điền, có chuyện gì thế?
Lý Hạ quan tâm nói.
Trần Thuật Tiến cũng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người nghe thấy Chánh văn phòng nói là Bí thư Vương Thường Hồng gọi, thấy Điền Quang Bình nghe điện lại hốt hoảng như thế nên ai cũng giật mình.
Điền Quang Bình lúc này mới có phản ứng và cầm điện thoại di động gọi nhanh ra ngoài. Y gọi cho người phụ trách khu vực Vương Trạch Vinh đang đứng, sau đó lại gọi cho . Y sợ cảnh sát bắt Vương Trạch Vinh, nếu Vương Trạch Vinh làm sao thì xong rồi.
Điền Quang Bình vội vàng nhảy ra ngoài rồi chạy thật nhanh.
Thấy Điền Quang Bình như vậy, mọi người đều chạy theo. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ có thể từ thái độ của Điền Quang Bình mà biết đây là việc lớn.
Đã có không ít xe cảnh sát chạy đến siêu thị, nghe nói một thanh niên đánh gãy tay cảnh sát, đám cảnh sát đều lao tới thật nhanh.
Đám cảnh sát biết Vương Trạch Vinh là nhân vật nguy hiểm nên vây quanh mà không vội vàng xông lên.
Vương Trạch Vinh đứng trong đám cảnh sát mà không có vẻ mặt gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm đám cảnh sát.
Phụ trách trung tâm nhận được điện của Cục trưởng Điền Quang Bình gọi tới yêu cầu lập tức chạy đến siêu thị kia.
Phân Cục trưởng phụ trách khu siêu thị Lưu Dương sau khi nhận được thông báo cầu viện cũng rất tức giận. Có thằng dám đánh cảnh sát, y liền phái cảnh sát tới.
Ngồi trong xe, Lưu Dương đang suy nghĩ quyết không thể bỏ qua việc này.
Nhận được điện thoại của Điền Quang Bình, Lưu Dương đã tới hiện trường. Thấy tay tên cảnh sát còn chảy máu, y lớn tiếng nói:
- Còn không mau đưa tới bệnh viện.
Nhìn tiếng còi xe cảnh sát không ngừng vang lên, Lưu Dương có chút đắc ý vì mình có thể nhanh chóng đến nơi như vậy.
Theo Lưu Dương nghĩ thì dù chuyện gì cũng phải bắt kẻ đánh cảnh sát.
Thấy cảnh sát đến bây giờ còn không ra tay, Lưu Dương có chút tức giận, lớn tiếng nói:
- Còn nhìn cái gì, bắt cho tôi.
Lúc này quần chúng nhân dân đứng xem rất nhiều, tiếng la hét loạn lên khiến Lưu Dương không nghe được tiếng chuông điện thoại.
- Cảnh sát bây giờ là như thế này sao? Giúp đỡ xã hội đen.
Một người đàn ông trung niên thấy toàn bộ câu chuyện thở dài một tiếng nói với người bên cạnh.
- Cảnh sát là như vậy ư, không hỏi gì đã ra tay đánh người.
Một người kinh doanh rất khó chịu, nghĩ tới khi buôn bán gặp đám Quản lý thị trường thì lại tức lây sang cảnh sát.
Vương Trạch Vinh không ngờ gọi cho Điền Quang Bình cũng không có tác dụng, hắn cũng không muốn chống trả quá mạnh. Hắn dự định đến cục Công an xem bọn họ làm gì mình.
Đối mặt nhiều cảnh sát như vậy, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên cảm thấy người không có quyền lực sẽ rất bất lực. Hắn cảm thấy công tác diệt xã hội đen ở tỉnh Giang Sơn phải nhằm vào cả các cảnh sát có tố chất không tốt.
Kỳ quái chính là khi Lưu Dương tới, thằng thanh niên kia lớn tiếng nói với Lưu Dương;
- Lưu ca, phải xử lý thằng này.
Lưu Dương thấy mọi người đã vây quanh Vương Trạch Vinh nên nói với thằng thanh niên:
- Hồ thiếu gia, xảy ra chuyện gì?
- Nó đánh người của tôi.
Tên thanh niên nói.
Lưu Dương gật đầu nhìn Vương Trạch Vinh.
Mắt y trợn trừng.
Y một lần nữa nhìn thì thấy người đàn ông đội mũ kia sao giống Thường vụ tỉnh ủy Vương Trạch Vinh vậy.
Lại nhìn người bên cạnh Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ xuất hiện trong mắt y.
- Xong đời rồi.
Lưu Dương thấy hai chân mình như nhũn ra. Là cảnh sát lâu năm ở Phượng Hải, Lưu Dương rất quan tâm tình hình quan trường trong tỉnh. Y biết Uông Phỉ là cháu gái của cựu Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần, lần đó Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ thì y cũng biết. Y cũng đã xem được ảnh của Uông Phỉ.
- Dừng tay.
Lưu Dương lớn tiếng nói, giọng như tiếng gào rú.