Bộ máy chính quyền tỉnh Giang Sơn điều chỉnh ảnh hưởng rất lớn đối với Thường Hồng. Bộ máy tỉnh ủy đột nhiên phát sinh biến hóa, nhìn thấy người cầm đầu Uông hệ là Lâm đo Nguyên bị bật bãi, một số cán bộ đều suy đoán, biết cấp trên bất mãn rất lớn đối với thế lực của Uông hệ ở Giang Sơn. Đương nhiên đây chỉ là một suy đoán còn đâu có vô số phỏng đoán của các "Gia Cát dự" khác, chẳng qua, chủ yếu đều đoán là cấp trên muốn tước bớt lực lượng của Uông hệ.
Giờ lại nghe được tin Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh học tập, đây cũng là một tin tức khơi gợi ý kiến của mọi người.
Đem hai việc đối chiếu với nhau lại càng khiến cho một số người tha hồ phỏng đoán.
Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng về việc này, hiện tại người thuộc Vương hệ đã sớm được phân bố khắp Thường Hồng rồi, các ban ngành mà có việc lớn việc nhỏ gì thì Vương Trạch Vinh đều có thể biết được tức thì. Vương Trạch Vinh thực sự cũng không muốn nghe nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân của việc này là do nỗ lực của Khương Tắc Xương và Tô Hành Chỉ. Bọn họ tự nhận là thủ hạ thân thiết của Vương Trạch Vinh cho nên bất luận là chuyện gì thì bọn họ đều có phân tích rồi mới báo cáo với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, phó thị trưởng Phổ gần đây rất siêng lên tỉnh!
Thư ký Tô Hành Chỉ vừa rót trà vừa nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Tô Hành Chỉ, rồi tiếp tục cúi đầu phê ý kiến vào chồng tài liệu.
Tô Hành Chỉ cũng không hề nói gì thêm, điều cần nói thì mình cũng đã làm xong rồi.
Cánh cửa vừa mới đóng lại thì Vương Trạch Vinh liền dừng bút lại, rút một điếu thuốc trên bàn ra hút, đừng tưởng hiện giờ Thường Hồng thuận hòa, một số người vẫn không cam lòng an phận.
Lần này thường vụ phó chủ tịch tỉnh Bảo Quốc Cường sau khi được bổ nhiệm làm phó bí thư thì rất sôi nổi.
Phó thị trưởng Thường Hồng là Phổ Huy vốn là người thuộc hệ Bảo Quốc Cường, xem ra Phổ Huy cũng rục rịch muốn động rồi!
Dúi tàn thuốc vào gạt tàn thuốc lá, Vương Trạch Vinh phà ra một ngụm khói, Thường Hồng không phải là nơi mà ai muốn nhảy lên là nhảy được. Tuy rằng Thường Hồng có không ít thành viên trong bộ máy chính quyền có khả năng liên hệ trực tiếp cấp trên nhưng Vương Trạch Vinh cũng không hề lo lắng bọn họ có thể làm ra được trò gì.
Có đôi khi Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất thú vị, đám người Thường Hồng này nếu như đặt ở một thành phố hay tỉnh thành nào khác thì không ai dám coi thường năng lực thông tri này của bọn họ. Thế nhưng ở đất Thường Hồng này thì mình vẫn có thể tóm chặt được bọn họ. Càng ngày Vương Trạch Vinh càng cảm thấy mình có thực lực làm cho người ta đủ cam đảm chiến đấu.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Vương Trạch Vinh từ từ bước vào trong phòng họp nhỏ.
Ngồi ở bên trong phòng họp nhỏ, Vương Trạch Vinh nhìn lướt các thường vụ đang ngồi, nói:
- Các đồng chí, lần này bộ máy lãnh đạo Thường Hồng đã có điều chỉnh, đồng chí Lô Ba đã gia nhập bộ máy thị ủy. Hôm nay là lần đầu tiên đồng chí ấy tham gia hội nghị thường vụ, chúng ta hay nhiệt liệt hoan nghênh sự gia nhập của đồng chí...
Các thường vụ ra sức vỗ tay, tất cả đều thể hiện rất là nhiệt tình.
Lô Ba ít nhiều vẫn có phần mất tự nhiên, vội đứng dậy không ngừng cúi chào mọi người.
Nhìn thấy các thường vụ thị ủy đang ngồi đây, tâm tình của Lô Ba rất phức tạp, từ giờ trở đi hắn cũng trở thành một đại nhân vật của toàn thành phố!
- Triệu Hoài Đức liên quan quá sâu vào chuyện của tập đoàn Phú Dân, đây là một cảnh báo cho chúng ta, chuyện của hắn khiến chúng ta đau xót, tôi hi vọng mọi người lấy đó làm gương. Đồng chí Chính Phú, anh xem thị ủy có phương án nào cần đề xuất hay không, dựa vào cơ sở hiện có thì sắp tới phải không ngừng cho các cán bộ Đảng viên học tập.
Vương Trạch Vinh cũng có ý nhấn mạnh một chút, việc cán bộ Thường Hồng học tập thực chất đã hình thành chế độ từ sớm rồi.
Phó bí thư Phiền Chính Phú khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Vương nói không sai, Thường Hồng chúng ta phát triển rất nhanh chóng, do đó giáo dục tư tưởng đội ngũ cán bộ càng cần phải coi trọng. Chuyện Triệu Hoài Đức chứng tỏ các cán bộ Đảng viên chúng ta cần phải tăng cường học tập và giáo dục, tôi sẽ đốc thúc việc này.
Nhìn thoáng qua Phiền Chính Phú, Vương Trạch Vinh biết Phiền Chính Phú là người bên hệ Tả Quân Huy, lần này Tả Quân Huy bị điều khỏi tỉnh Giang Sơn thì chẳng khác nào Phiền Chính Phú mất đi một hậu thuẫn hùng mạnh.
Chỉ thấy quan khí của Phiền Chính Phú rất hỗn loạn, Vương Trạch Vinh ngạc nhiên khi phát hiện quan khí không ngờ lại có xu hướng dựa vào mình. Tình hình quan khí như vậy quá quen thuộc với Vương Trạch Vinh, điều này tức là đối phương đã có ý đầu nhập về phe mình rồi.
Lại nhìn lại vẻ mặt của Phiền Chính Phú, cũng không hề nhìn ra vẻ mặt hắn có chút khách sáo nào, vẫn ngồi một chỗ trông rất trầm ổn.
Khẽ gật đầu, Vương Trạch Vinh rất thích năng lực nhìn thấu quan khí người khác của mình. Nếu không phải như vậy thì thực không biết Phiền Chính Phú có ý nghĩ như vậy.
- Đồng chí Chính Phú, công tác này tôi giao cho đồng chí.
Vương Trạch Vinh hướng về phía Phiền Chính Phú khẽ cười nói.
Lúc này Phiền Chính Phú đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, kể từ sau khi biết Tả Quân Huy bị điều khỏi tỉnh Giang Sơn thì tâm tình của hắn rất xấu. Từ trước tới nay mình là người thuộc hệ Tả Quân Huy, có thể trở thành phó bí thư Thường Hồng cũng là kết quả do Tả Quân Huy giúp đỡ. Vốn tưởng rằng Tả Quân Huy sẽ có triển vọng nhưng theo đà phát triển thì tuy Tả Quân Huy là chủ tịch tỉnh nhưng càng ngày càng dậm chân tại chỗ, đến cuối cùng lại còn rơi vào cảnh bị điều đi.
Trước khi Tả Quân Huy đi, Phiền Chính Phú còn tới tận nhà riêng để gặp Tả Quân Huy, khi hỏi tình hình mình nên triển khai công tác ở Thường Hồng sắp tới như thế nào thì Tả Quân Huy ý vị sâu xa nói:
- Chính Phú, cần phải kết nối nhiều với đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí Trạch Vinh đối xử với đồng chí cũng không tệ lắm.
Sau khi trở về, Phiền Chính Phú suy nghĩ rất lâu cộng thêm việc phân tích tình hình Vương Trạch Vinh thì hắn ít nhiều đã hiểu ý tứ của Tả Quân Huy. Thật sự mà nói thì Vương Trạch Vinh đầu tiên là có hậu thuẫn, tiền đồ phát triển rộng lớn, một điểm khác đó là Vương Trạch Vinh đối đãi với thủ hạ thân thiết đi theo hắn rất tốt. Cứ nhìn Khương Tắc Xương đi, thăng quan là thăng kinh khủng, trong vòng vài ngày đã từ một thư ký nho nhỏ trở thành thường vụ thị ủy. Lời của Tả Quân Huy ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc, hắn cũng không phản đối mình về bên Vương Trạch Vinh.
- Xin bí thư Vương yên tâm. Tôi sẽ lập tức an bài ổn thỏa.
Phiền Chính Phú nghiêm túc nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các đồng chí chắc cũng đã biết việc tôi lên trường Đảng ở trung ương học tập, đích thân tổng bí thư Lâm điểm danh nên chuyện học tập này không thể qua loa được. Sau khi tôi đi, đồng chí Chính Phú hãy chú ý nhiều tới công tác Đảng một chút.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói là đích thân tổng bí thư Lâm điểm danh, một số thường vụ đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, một số thì hâm mộ còn số khác thì lại suy đoán.
Thời điểm này Phiền Chính Phú lo lắng nhất chính là Vương Trạch Vinh sẽ điều chỉnh mình trước khi đi, giờ nghe được lời của Vương Trạch Vinh thì trong lòng hân hoan, điều này chứng tỏ Vương Trạch Vinh không hề có ý muốn điều chỉnh mình.
Tình hình hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần trước cũng đã đến tai Phiền Chính Phú, Vương Trạch Vinh giờ là đại biểu cho sự hợp tác giữa Uông hệ và Lăng hệ. Trong tình cảnh này nếu như Vương Trạch Vinh muốn động tới mình thì khả năng thành công là rất lớn.
- Bí thư Vương, tôi sẽ liên tục báo cáo công tác ở Thường Hồng cho ngài.
Phiền Chính Phú cũng biết cho dù Vương Trạch Vinh đi học thì công tác Đảng cũng không thật sự do mình quyết.
Nghe thấy Phiền Chính Phú nịnh nọt rõ ràng, ánh mắt các thường vụ đều hướng về phía Phiền Chính Phú. Tình hình của Phiền Chính Phú thì mọi người đều biết, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này thì mọi tính toán lại đều đổ về Vương Trạch Vinh. Thủ hạ của Vương Trạch Vinh vốn gồm bốn người Vu Dương, Khương Tắc Xương, Hoàng Như Tú và Đặng Diệu Hoa, vừa nãy mới có thêm Lô Ba gia nhập cộng thêm chính bản thân thì Vương Trạch Vinh đã nắm phiếu trong thị ủy. Giờ lại có thêm Phiền Chính Phú dựa vào Vương Trạch Vinh thì lại thành phiếu, chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thanh tra Mã Thu cũng đa số ủng hộ Vương Trạch Vinh. Cứ như vậy bất cứ lúc nào Vương Trạch Vinh cũng có phiếu trong tay, nhìn lại các thường vụ khác thì đều phân tán thì có thể biết Vương Trạch Vinh đã nắm trọn Thường Hồng rồi!
Nhìn rõ tình hình rồi thì một số thường vụ thực sự có cảm giác bất lực. Nếu những người khác có thể liên hợp lại thì cũng không kém Vương Trạch Vinh là mấy nhưng những nhân vật chống lưng cho đám người này thì lại không có ý định liên hợp, nước ở Bắc Kinh rất sâu, thực sự rất phức tạp!
Thời gian còn lại thì Vương Trạch Vinh thao thao bất tuyệt về chuyện tác phong Đảng và xây dựng bộ máy chính trị trong sạch, chuyện Triệu Hoài Đức được coi là đề tài phản diện, yêu cầu toàn bộ cán bộ thành phố đồng tâm hiệp lực để cùng tiến bộ về hai mặt này.
Vì chuyện liên quan đến Thường Hồng nên các thường vụ đều lên tiếng, cũng có người còn hiến kế sách.
Sau một hồi thảo luận công tác, Phổ Huy nói:
- Tôi được phân công quản lý công tác kiến thiết, hiện nay tốc độ kiến thiết của Thường Hồng khá nhanh, áp lực công tác các ban ngành là rất lớn. Lĩnh vực tôi quản lý khá nhiều, lần trước đã báo cáo đệ trình điều chỉnh vài nhân sự, thành phố có thể thảo luận nhanh chóng một chút được hay không?
Vương Trạch Vinh liếc nhìn thị trưởng Tôn Thiệu Bình một cái, hắn biết lần trước Phổ Huy đề xuất báo cáo điều chỉnh một số cán bộ, trong đó có một nội dung chính là đề bạt một cục phó trở thành cục trưởng cục du lịch.
Vốn việc này thì Vương Trạch Vinh vẫn buông tay, bình thường thì hắn không nhúng tay vào các khối quản lý mà các thường vụ được phân công, cũng luôn ngầm đồng ý danh sách bọn họ đề cử. Sau khi ban Tổ chức kiểm tra, đặc biệt là thuộc bên ủy ban thì Vương Trạch Vinh sẽ không tùy tiện hỏi đến.
Chính bởi vì nguyên nhân này nên Phổ Huy cho rằng hôm nay cũng sẽ tương tự như trước, do nóng lòng muốn đề bạt thân tín của mình nên hắn liền nói ra trước hội nghị.
Thị trưởng Tôn Thiệu Bình vừa nghe Phổ Huy đề xuất việc này thì trong lòng liền không thoải mái.
Vương Trạch Vinh trầm tư một lúc rồi nói:
- Một số cán bộ trong chúng ta cần phải tăng cường học tập mới được. Đồng chí Phổ Huy cần phải đối xử nghiêm ngặt với một vài cán bộ bên dưới, đối với những người suốt ngày chỉ nhăm nhe tranh đấu chức tước thì thị ủy quyết không bỏ qua, liệu có phải không giải quyết chức vị thì sẽ không làm việc hay không?
Vừa nghe lời này, Phổ Huy nói:
- Bí thư Vương, không phải như thế, ngài không biết chứ, các đồng chí bên dưới công tác rất năng nổ. Áp lực của tôi cũng rất lớn!
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tôn Thiệu Bình cười nói:
- Đồng chí Thiệu Bình, giờ đồng chí Lô Ba cũng đã vào thị ủy, tôi thấy bên ủy ban các anh cần suy xét lại vấn đề phân công mới được. Đồng chí Phổ Huy kêu rằng áp lực thì các anh phải nghiên cứu lại một chút, xem xem có nên giảm sức ép giúp đồng chí Phổ Huy được hay không?
Tôn Thiệu Bình đang căm tức vì hành vi của Phổ Huy trong khoảng thời gian này, sao không rõ ý tứ của Vương Trạch Vinh, cười nói:
- Tôi xin nghe theo bí thư Vương, sau khi trở về sẽ phân công lại một lần nữa.