Tiếng chuông điện thoại di động chói tai làm Vương Trạch Vinh thức giấc. Hắn nhìn đồng hồ thì thấy mới là giờ đêm.
Cầm điện thoại lên thì thấy là Mạc Đại Bưu gọi tới.
Thấy thế Vương Trạch Vinh có chút lo lắng, có phải lại xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến Điền Cương trong Cục Công an, Vương Trạch Vinh rất lo lắng. Cổ Kiến Sơn lên Bắc Kinh báo cáo công việc, Điền Cương là nhân vật rất quan trọng nếu mà bị giết thì xong rồi.
- Bí thư Vương, xảy ra chuyện.
Mạc Đại Bưu lớn tiếng nói.
- Anh nói đi.
Vương Trạch Vinh nói.
- Hôm nay xuất hiện vài nhóm xã hội đen, chúng đốt một chiếc xe cảnh sát giữa ban ngày, đập phá không ít cửa hàng. Những người này không ngừng kêu to “Muốn sống” và đập phá, đốt lửa khắp nơi. Bây giờ việc này đã hấp dẫn không ít quần chúng nhân dân tham gia.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh hít vào một hơi thật sâu.
- Lập tức phái người khống chế tình hình.
Vương Trạch Vinh biết đây là bạo động.
Xảy ra chuyện như vậy Vương Trạch Vinh cũng lo lắng. Xuân Dương có nhiều công nhân mất việc như vậy, chuyện này có ảnh hưởng rất không tốt. Chẳng may xảy ra bạo động ở quy mô lớn thì hắn là Bí thư thị ủy sẽ phải chịu trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Cận Trung Thuận nói việc này, yêu cầu đối phương lập tức đến Thị ủy.
Vương Trạch Vinh không ngừng gọi điện ra ngoài, đồng thời gọi cả cho tư lệnh Quân khu Lý Mộng Sơn, yêu cầu quân đội ủng hộ.
Khi Vương Trạch Vinh chạy đến Thị ủy thì các thường vụ cũng lục tục tới.
Thành phố xảy ra chuyện như vậy làm mọi người đều sợ hãi và có không ít suy nghĩ.
Đối với đám người Cận Trung Thuận mà nói thì trong lòng rất vui sướng. Chuyện càng lớn thì Vương Trạch Vinh nhất định phải có trách nhiệm. Mạc Đại Bưu là Cục trưởng Cục Công an nhất định có tội. Nếu là như vậy thì công tác phản hủ của Vương Trạch Vinh đang làm sẽ chết yểu.
Mạc Đại Bưu lúc này đã gọi điện tới và nói tình hình đang mở rộng.
- Chúng ta bây giờ họp khẩn cấp.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Tối nay một đám xã hội đen có tổ chức đã phát động chuyện đập phá, cướp bóc trên đường. Không dừng ở đó bọn chúng còn đốt một xe cảnh sát, nhiều xe taxi, không ít cửa hàng bị đập phá, nhân viên cũng có vài người bị thương. Lực lượng cảnh sát đang toàn diện điều động và hết sức khống chế tình hình.
Vương Trạch Vinh đơn giản thông báo tình hình xảy ra. Mọi người đều rất giật mình vì Bắc Dương chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.
Một vài thường vụ đều nhìn Vương Trạch Vinh, bây giờ hắn chắc là đang rất lo lắng.
Cận Trung Thuận mừng thầm và nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, việc này không chỉ ở Bắc Dương mà trong cả nước đều là hiếm thấy. Tôi lo rằng sẽ tạo ảnh hưởng rất xấu.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Trên đường tới hắn đã nghĩ đây không phải việc ngẫu nhiên mà có kẻ đứng sau. Mục đích chính là làm loạn Bắc Dương và nhằm vào mình.
- Tôi đưa ra mấy ý kiến sau.
Vương Trạch Vinh không muốn kéo dài, chuyện này cần Thị ủy thống nhất.
Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thứ nhất việc này mang tới ảnh hưởng không tốt, vì đảm bảo sự ổn định của Xuân Dương, lập tức tiến hành biện pháp do tôi làm tổ trưởng toàn lực dẹp yên tình hình. Đối với những kẻ không chịu nghe lời quyết không nương tay, kiên quyết bắt hết đám người đáng ghê tởm này. Thứ hai tôi lập tức báo cáo với Tỉnh ủy. Thứ ba tất cả thường vụ đến các huyện, quận chỉ huy đảm bảo ổn định. Thứ tư thành lập tổ lãnh đạo do đồng chí Cận Trung Thuận làm tổ trưởng thống kê tổn thất, xử lý theo quy định….
Vương Trạch Vinh nói mấy phương án, mọi người lúc này mới thấy sự quyết đoán của hắn, đặc biệt là rất cứng rắn đối với đám xã hội đen.
Cận Trung Thuận nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy nên khuyên nhủ là chính, nếu làm mạnh tay thì sợ không thể khống chế được tình hình.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình ở Xuân Dương thì mọi người đều biết, nếu không mau chóng khống chế thì tin rằng sẽ xảy ra chuyện khác nữa. Xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh nói như vậy, các thường vụ đều không thể nói gì.
Sau khi kết thúc hội nghị Vương Trạch Vinh lập tức ra chỉ thị cho Mạc Đại Bưu.
Thực ra Vương Trạch Vinh khá lo lắng, chẳng may Cục Công an không thể dẹp yên mà tạo thành vấn đề lớn hơn nữa, hắn đúng là xong đời.
- Mạc Đại Bưu, các anh có thể dẹp yên không, có cần tôi điều quân đội tới không?
Mạc Đại Bưu đương nhiên hiểu rõ mức nghiêm trọng của vấn đề nên nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi bây giờ đã khống chế tình hình, đối với đám người ngoan cố chống cự sẽ nổ súng, đáng bắt sẽ bắt.
- Chú ý phương pháp.
Vương Trạch Vinh lập tức gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn. Có chút khó hiểu là lần này Tư Mã Sơn phản ứng không mạnh, chỉ nói với Vương Trạch Vinh:
- Phải mau chóng dẹp yên hỗn loạn, trên tỉnh lập tức họp về việc này.
Vương Trạch Vinh vẫn rất khó hiểu về việc này, hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Trần Hoa Kỳ - Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Đảng để báo cáo việc này.
Trần Hoa Kỳ vội vàng nói:
- Hôm nay Cổ Kiến Sơn đã báo cáo với Trung ương về tình hình ở Bắc Dương, Trung ương rất coi trọng. Bây giờ xuất hiện chuyện như vậy thì sẽ không phải là chuyện đơn giản, đây là có kẻ muốn làm loạn ở Xuân Dương. Cậu bây giờ chủ yếu là đảm bảo ổn định của Xuân Dương, tôi lập tức báo cáo với Tổng bí thư.
Nghe Trần Hoa Kỳ nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Chỉ cần Trung ương có thể hiểu việc này thì sẽ không trách mình việc không thể khống chế tình hình.
Vương Trạch Vinh đi ra đường.
Xe đi trên đường thì thấy người đi lại khá đông, trên phố không còn thấy việc đập phá nữa.
- Vương ca, trên đường không an toàn, phải chú ý.
Long Dũng Đình nói.
- Hỏi đám người Mạc Đại Bưu ở đâu, lập tức đến đó.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
Xe rất nhanh đến địa điểm, thấy từng xe mang đám người bị bắt rời đi, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Mạc Đại Bưu nhìn thấy Vương Trạch Vinh liền đi tới trước nói:
- Bí thư Vương, tình hình đã được khống chế, bắt vài chục người. Chẳng qua việc đập phá rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh thấy có nhiều quần chúng nhân dân vyaa xem nên nói với Mạc Đại Bưu:
- Mau sơ tán mọi người.
Mạc Đại Bưu nói:
- Cảnh Hồng Vĩ đang làm việc này.
Vương Trạch Vinh nói với Cảnh Hồng Vĩ:
- Anh phụ trách công tác trấn an, phải mau chóng thống kê tổn thất.
Cảnh Hồng Vĩ nói:
- Xin mời bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.
Vương Trạch Vinh lại nói với Mạc Đại Bưu:
- Lập tức tiến hành thẩm vấn đám người kia, điều tra rõ tình hình, tăng cường tuần tra, không được để xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này Vương Trạch Vinh nhận điện của Trần Hoa Kỳ. Trong điện thoại Trần Hoa Kỳ lại hỏi tình hình, Vương Trạch Vinh liền nói rõ những tình tiết mới nhất.
Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Trần Hoa Kỳ nói:
- Bí thư Lâm sau khi nghe báo cáo liền rất chú ý, chỉ thị các đồng chí phải tiến hành điều tra rõ nguyên nhân việc này.
Mặc dù không đánh giá nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra từ lời của Trần Hoa Kỳ. Bí thư Lâm không đặt trách nhiệm việc này lên vai mình.
Dặn Mạc Đại Bưu vài câu, Vương Trạch Vinh về văn phòng.
Bây giờ cả Xuân Dương được tăng mức đề phòng, các thường vụ vẫn chưa về. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần nghe xong Vương Trạch Vinh nói, ông liền nói:
- Trạch Vinh, gần đây công tác phản hủ và trừ xã hội đen của Xuân Dương làm rất tốt. Cháu phải biết công tác này của cháu ảnh hưởng đến lợi ích rất nhiều người. Cháu quyết đoán dẹp loạn như vậy là đúng. Lúc ấy nếu nương tay thì sẽ tạo thành bạo động lớn hơn nữa. Mặc dù cháu là Bí thư thị ủy sẽ phải có trách nhiệm nhất định nhưng Trung ương sẽ hiểu, không trách tội.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu thấy mục đích chính của việc này là làm loạn Xuân Dương, qua đó có kẻ nào đấy đạt được mục đích.
Uông Nhật Thần nói:
- Cháu nghĩ rất đúng, việc này chính là muốn đẩy cháu đi, sau đó chặt đứt một vài vấn đề có thể gây hỗn loạn, và bảo vệ được ai đó.
Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với quan điểm này.