Quân Lâm Binh Vương

chương 559: hình như có gì đó không đúng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Tuyết Đồng mỉm cười gật đầu, Tiêu Hàn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, ra vẻ cao ngạo không thèm nhìn Quân đại thiếu gia bằng nửa con mắt. Riêng chỉ có Hàn Yên Mộng đứng trước mặt Quân Khương Lâm mà kéo kéo áo hắn, phồng mang trợn má mà nói:

- Quân tiểu tử, nhanh gọi một tiếng tiểu cô cô nào! Tiểu cô cô cho ngươi đồ tốt mà dùng!

Quân Khương Lâm đang lúc tức giận, trợn mắt lên mà mắng:

- Ta nói nha đầu ngươi sao cái gì cũng không biết, ngu ngu ngốc ngốc, tỷ tỷ ngươi và tam thúc của ta còn chưa thành thân, hơn nữa, dù cho là có thành thân đi chăng nữa thì liên quan cái chó gì tới ngươi? Tiểu cô cô? Ngươi về nhà tự soi gương coi, cả người giống như một khúc gỗ, trước ngực thì phẳng còn hơn tờ giấy, mông dùng đao phạt xuống cũng không được một miếng thịt, máu đầu còn chưa ráo, miệng còn chưa hết hôi mùi sữa, lại muốn thăng chức làm trưởng bối người khác! Răng đã mọc hết chưa? Ráng chờ khi nào mọc đủ răng thì hãy ra ngoài giả dạng mạo danh làm trưởng bối người khác nghe chưa!::

Những lời này của Quân Khương Lâm đơn thuần là giận quá mà nói ra, những lời nói bừa này của hắn chẳng có tí căn cứ nào cả.

Nữ hài tử vốn phát dục sớm hơn nam hài tử, Hàn Yên Mộng tuy chỉ mới mười lăm tuổi, dáng người quả thật cũng chưa thành thục quyến rũ, nhưng đã có thể nói "điện nước" tạm đủ, nếu so sánh với Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không kém bao nhiêu, cũng không đến nổi "người như khúc gỗ" mà Quân đại thiếu vừa nói.

- Ngươi... ngươi...

Hàn Yên Mộng nghe Quân đại thiếu bỗng nổi xung thiên nói năng lỗ mãng thì vô cùng tức giận, hai chân không ngừng giậm xuống, khuôn mặt thanh tú cũng trở nên đỏ bừng. Bỗng nhiên, hai mắt nàng xoay chuyển, nảy ra kế hay liền nói:

- Ta mặc kệ ngươi, nhìn bộ dáng ngươi hình như đang có việc gấp, nếu ngươi không gọi ta một tiếng tiểu cô cô, ta sẽ không cho ngươi đi. Ngươi tự lo liệu đi! Dù sao ta cũng không gấp!

Nàng ta nói xong liền nắm lấy vạt áo của Quân đại thiếu chặt thêm.

Bên trong tầng lớp cao cấp của Ngân Thành, nàng chính là người nhỏ tuổi nhất, thân phận tôn quý cách mấy cũng vô dụng, bởi vì ngoài nàng ta ra, ai ai nàng cũng phải gọi là trưởng bối, sư thúc, thế thúc, sư bá, thế bá, sư tổ, sư thái tổ, gia gia... Vai vế thấp đến thế là cùng, không thể thấp hơn, dù cho người cùng vai vế, nàng cũng phải gọi là sư tỷ, sư huynh.

Từ khi tiến vào Thiên Hương thành, khi nhìn thấy Quân đại thiếu gia rõ ràng lớn hơn mình một chút, tiểu quỷ này liền để bụng, hơn nữa, nàng còn biết nếu theo khuôn phép, Quân tiểu quỷ này nếu theo lễ nghĩa của tỷ tỷ và tỷ phu, chẳng phải là hậu bối của mình sao, khi đó nàng vui như bay lên trời, so với tự nhiên nhặt được một đống vàng còn vui hơn. Cơ hội tốt thế này làm sao mà buông tay cho được? Đương nhiên là có chết cũng không buông, không thể nào không tranh thủ cái chức danh tiểu cô cô vô cùng vinh dự này được!

Quân Khương Lâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài tựa hồ càng lúc càng lớn, liền giơ tay đầu hàng:

- Được được, ta sợ ngươi rồi, ta gọi là được chứ gì! Tiểu…trư trư... làm tiểu trư... Vậy được chưa?

Thanh âm của hắn có chút mơ hồ, lại nói cực kỳ nhỏ nhẹ, làm cho Hàn tiểu nha đầu không nghe ra sự kỳ quặc trong đó, chỉ nghĩ hắn thật sự gọi mình là tiểu cô cô, cao ngạo vênh mặt lên, cố ưỡn bộ ngực sữa nhỏ xíu của mình ra, buông tay ra rồi phất phất tay nói:

- Ngoan, ngoan, đi đi, sau này có chuyện gì liền báo cho tiểu cô cô ngay, tiểu cô cô sẽ bảo vệ ngươi!

Quân Khương Lâm nghe thấy như được hoàng ân đại xá, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

- Ah, hắn vừa gọi ta là tiểu cô cô... hình như có gì đó không đúng!

Hàn Yên Mộng bỗng nhiên thấy hơi kỳ quái.

- Hắn vừa gọi ngươi là con heo nhỏ, tiểu cô cô ở đâu ra thế!

Mộ Dung Thiên Quân vốn đang có chuyện bất hòa cùng Quân Khương Lâm về chuyện theo đuổi Linh Mộng công chúa, lại muốn lấy điểm trước mặt người đẹp Yên Mộng, giờ phút này sao bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio