Quân Lâm Binh Vương

chương 732: quân vô ý vô cùng thất vọng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quân Khương Lâm nhìn về hướng đó thì nhìn thấy hai người đang nôn mửa đến bể gan nổ phổi, tựa hồ ngay cả ruột cũng có thể phun ra đằng miệng, sau đó lại tiếp tục vang lên vô số thanh âm nôn mửa, có vẻ như không thể ngừng được...

- Bàng lão, sao thế này…?

- Còn sao nữa? Ọc ọc... Không cần nói lời vô dụng nữa, sự tình giải quyết xong rồi, rút lui thôi... ọc…ọc...

- Thực lực chân chánh mà thiếu gia che giấu quả nhiên là kinh người, nhưng thủ đoạn kia của hắn thật sự... thật sự... quá tàn nhẫn a. Trời ạ... ọc... ọc...

- Ngươi câm miệng cho ta! Đừng nói tới nữa... ọc... ọc...

Tiếng chim hót bắt đầu vang lên, hơn mười người từ từ hiện thân, cơ hồ vẻ mặt mỗi người đều xanh xám, khóe miệng còn dính nước miếng. Ai cũng nhìn ra được mấy người này đều đã nôn mửa không ít.

Một người nào đó đột nhiên ra lệnh, những người này lập tức im lặng rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời, dường như chưa từng xuất hiện tại chỗ này...

Màn đêm lại tiếp tục an tĩnh trở lại, như che dấu toàn bộ tội ác, như xua tan đi toàn bộ huyết tinh.

Một mảnh tĩnh lặng.

Quân phủ.

Hiện giờ đã quá đêm gần sáng, trong thư phòng Quân lão gia tử vẫn còn sáng choang đèn đuốc.

Quân Khương Lâm lặng yên không một tiếng động mà dẫn dắt người của mình trở về, khi thấy ngọn đèn trong phòng thì chợt nảy ra thi hứng, hắn hát thầm trong lòng: "Tĩnh tĩnh đích thâm dạ, tinh tinh tại thiểm diệu, gia gia đích song tiền, đăng quang nhưng tại lượng, ẩu tâm lịch huyết tha tại tả giáo tài. Cao đại đích thân ảnh ánh tại ngã tâm phòng..." ( Trong bóng đêm lạnh lùng, đóm lửa nhỏ nhấp nháy, ông nội nơi cửa sổ, dưới ánh sáng ngọn đèn, dốc tâm ra kế hoạch, thân ảnh thật to lớn, in sâu vào lòng ta...)

Quân đại thiếu tự đắc một chút rồi trở về phòng mình.

Hai đội nhân mã đều tự đi nghỉ ngơi chỉnh đốn và chữa thương. Cướp được ba trăm năm mươi thủ nỏ và hơn bảy nghìn mũi tên, lại còn hơn hai ba vạn lượng, đối với việc này, Quân Khương Lâm làm rất công bằng, ngân lượng chia đều cho tất cả mọi người, riêng người bị thương thì đặc biệt có thêm năm mươi lượng, làm cho ai ai cũng vui vẻ. Dưới tác dụng của đan dược, thương thế của mọi người nhanh chóng tiến triển tốt, toàn bộ không có gì đáng ngại.

Đương nhiên, chỉ có mỗi Quân đại thiếu gia mới có thể rộng lượng tới mức này mà thôi, lần xuất động này, người bị thụ thương kỳ thật rất đông, trong đó có người bị cả nội thương lẫn ngoại thương, còn có cả vết thương trí mạng. Tuy nhiên, Quân đại thiếu gia có rất nhiều linh dược, ngay cả nếu bị thương tổn nghiệm trọng hơn nữa thì hắn cũng có khả năng giúp cho bọn họ phục hồi trong thời gian ngắn.

Hoàng đế không để quân bị đói, chẳng những hắn phân chia ngân lượng, thậm chí cả cương nỏ kia, hắn cũng phân chia mỗi người một cây, lấy làm dụng cụ phòng thân. Dù sao thì bọn họ chuẩn bị xuất phát đi Thiên Nam, đến khi tới Thiên Nam mới lấy ra dùng nên cũng không sợ bị người phát hiện.

Quân đại thiếu gia vừa sắp xếp xong thì lão Bàng và nhân thủ do lão suất lĩnh cũng âm thầm về tới phủ. Mặt người nào người nấy xám ngoét, cước bộ hư phù.

Bên trong thư phòng.

- Lão gia, sau khi đã nôn mửa tới sắp chết, ta cũng đã trở lại...

Lão Bàng thở phì phò, gian nan nói.

- Tại sao?

- Là về tiểu thiếu gia... Thủ đoạn của thiếu gia quả thực quá mức tàn nhẫn... ọc... ọc...

Lão Bàng vừa nhắc tới thì một trận buồn nôn lại dâng lên cổ.

- Tàn nhẫn? Là sao? Ngươi cứ từ từ mà nói...

Lão gia tử buồn bực vô cùng. Lão Bàng chính là xuất thân từ chiến trường, đã đi theo lão gia tử hơn mấy chục năm, nếu so số năm lăn lộn trên chiến trường thì còn dài hơn Quân Vô Ý rất nhiều, nếu nói hắn thân kinh bách chiến cũng không có gì quá, có việc tàn nhẫn nào mà hắn chưa thấy qua? Chính bản thân hắn giết ít nhất cũng mấy trăm người, đây đã là tính khả năng thấp nhất rồi, vậy cuối cùng hắn chứng kiến sự tình nào mà lại trở thành bộ dáng này?

Lão Bàng vừa nói vừa nôn khan, cuối cùng mới nói rành rọt nói ra:

- Lão gia, giết người ta đã thấy qua, thậm chí chính bản thân cũng đã giết không ít người. Tuy nhiên, sau khi giế t chết người ta, sau đó lại dùng tay xuyên thủng người ta từ ngực ra sau lưng, trong tay bứt ra trái tim người ta vẫn còn đang đập thình thịch thì ta chưa bao giờ thấy. Còn có thêm hai người, mà không thể nói là người được, vì đã không còn là hình người rồi, thịt bọn hắn có thể trực tiếp đem làm sủi cảo... đến nỗi khâu băm vụn thịt ra trước khi làm sủi cảo cũng không cần thiế...t Ngài còn muốn ta hồi tưởng mà kể lại sao...

- Ọc... ọc... đừng nói nữa. Ngươi mau ngậm miệng cho ta. Ta kháo, lăn ra ngoài ngay...

Lão Bàng còn chưa nói xong, Quân lão gia tử đã có thể tưởng tượng ra tình trạng lúc đó, nhịn không được cũng nôn thốc nôn tháo, nôn như chưa bao giờ được nôn!

Gian kế của lão Bàng đã thực hiện được, lão liền cười hắc hắc mà bỏ đi nhanh như chớp: "Ha ha ha, ói một mình không bằng nhiều người cùng ói nha, mỗi người đều bị đãi ngộ như nhau mới hợp lý công bằng ah!"

Quân lão gia tử tài trí hơn người, chỉ nôn một hồi liền khôi phục như cũ, cuối cùng nhịn không được lại cười rộ lên, lẩm bẩm một mình: "Tên tiểu tử này thật là càng ngày càng làm ta kinh hỉ a! Cái loại độc dược vô thanh vô tức nàyquả thực là... Không biết trong tay tiểu gia hỏa này còn có bao nhiêu con bài chưa lật?"

Tuy nhiên, bên trong Quân gia lại có một người đang vô cùng buồn bực.

Người này chính là người vừa được thụ phong làm Thiên Nam tướng quân Quân Vô Ý! Hắn tự thân dẫn quân tới Nghê Thường các để tróc nã vị Nguyệt Nhi cô nương kia, sau đó trực tiếp giế t chết! Dù sao thì thủ nỏ đã tới nơi, hành động cướp đoạt cũng đã bắt đầu, sự tồn tại của Nguyệt Nhi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Việc này đúng là kế hoạch của Quân Khương Lâm!

Tuy nhiên, khi mọi người vừa tới nơi thì mới té ngửa. Nguyên lai, sáng sớm nay Nguyệt Nhi cô nương và thủ hạ đột nhiên toàn bộ mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút tăm hơi cũng không có!

Quân Vô Ý vô cùng thất vọng!

Bản thân mình giống như dùng núi Thái Sơn mà đập trứng gà, cuối cùng lại không có trứng gà mà nện vào.... Quả thực là vô cùng buồn bực! Cuối cùng làm thế nào mà lại để lọt tin tức này ra ngoài? Quân Vô Ý nghĩ mãi cũng không có lời giải!

Sáng sớm hôm sau, Quân Khương Lâm lập tức triệu tập tất cả những người có liên quan tới. Chiều nay là đại quân phải xuất phát, Quân Khương Lâm quả thật đang chân chính giành giật từng phút từng giây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio