Đèn phòng khách sáng trưng, Úc Tử Ân mới vừa bước vào cửa liền thấy Đường Minh Lân đang ngồi trong phòng khách, để chìa khóa xuống, cô không thèm để ý đến anh, xoay người liền hướng về phòng ngủ.
Vốn là đợi hơn nửa buổi tối, Đường thiếu gia bị cô không thèm quan tâm khiến phiền lòng và nôn nóng, nhất là chẳng biết vì sao cô lại trở về muộn như thế, rồi lại chẳng thèm nhìn đến anh, cộng thêm buổi chiều mang anh ra chơi đùa, một cổ tức giận trộn lẫn, ngọn lửa nóng nổi lên!
Mới vừa đi tới cửa phòng, Úc Tử Ân liền bị người phía sau kéo trở về, còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị ném tới vách cửa, theo quán tính, cô cố đứng vững, cánh tay đánh vào gỗ cửa cứng rắn, đau đến kêu thành tiếng!
Che cánh tay đau đớn, Úc Tử Ân lạnh lùng trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú đang tiến đến gần mình, không nhìn đến ngọn lửa âm u trong đáy mắt, lành lùng nói: "Đường Minh Lân, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Người đàn ông này đang làm gì thế!
"Thế nào, ở bên cạnh tôi lại khổ sở như thế sao?!" Tiến lại gần, anh như một quân vương đang cố khắc chế con cọp mẹ, nâng khóe môi lên, nở ra nụ cười tà mị, gương mặt hài hước: "Lam Mộ Duy đã trở lại, cô đang muốn nhanh chóng trở về bên cạnh hắn ta phải không?!"
"Anh vô sỉ!" Nghe lời châm chọc cùng nhục nhã chói tay, Úc Tử Ân lạnh lùng quăng cho anh một câu nói, "Quan hệ của tôi và Lam Mộ Duy có liên quan gì tới anh? Không phải thời điểm kết hôn chúng ta đã nói sẽ không can hệ vào chuyện riêng của nhau sao? Thế nào mà vào lúc này anh lại khẩn trương như thế?!"
Khẽ thở gấp, cô tức giận trừng mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nhưng không giải thích được, cười lạnh một tiếng, "Lam Mộ Duy cũng vừa trở về thôi, sao anh lại lo lắng thế? Không phải anh vẫn muốn ly hôn với tôi sao? Hiện tại cơ hội đã tới, anh không đồng ý hả, thế nào, yêu tôi hay không yêu tôi vậy?!"
Bị cô nói như thế khiến Đường Minh Lân trở nên luống cuống, vì duy trì sự kiêu ngạo của một thiếu gia, anh đưa tay kéo cổ của cô, gầm nhẹ đầy tức giận: "Cô câm miệng cho tôi!"
". . . . . ." Chau mày, mặt Úc Tử Ân không khỏi sợ hãi, giống như ở trong mắt cô, anh chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh
Nhưng thái độ cố tình này làm cho Đường Minh Lân càng thêm căm tức, tính khí thiếu gia đi lên, thì chẳng thể nào khống chế được!
"Cô đừng quên, bây giờ cô là Đường phu nhân, là vợ của Đường Minh Lân, dù Lam Mộ Duy trở lại, cô cũng đừng mơ tưởng đến chuyện sẽ trở lại bên cạnh anh ta! Cô có nghĩ gì đi nữa cũng là vô dụng, ông nội tôi có thể dùng mọi thủ đoạn để phá hủy chuyện đó!"
Sắc mặt anh từ hài hước chuyển dần sang tái nhợt, đột nhiên tâm tình Đường Minh Lân trở nên tốt hơn, ít nhất còn có thứ để uy hiếp cô, hay đúng hơn là cái giữ chân cô, chuyện này với anh mà nói thì tốt biết bao nhiêu
Nghiêng thân mình qua, anh tiến đến trước mặt cô, cười đến mập mờ "Vợ à, nếu như nói để cho em cả đời này vẫn mang danh hiệu Đường phu nhân, cả đời này cũng không thể cùng Lam Mộ Duy ở chung một chỗ, thật là một chuyện vô cùng vui vẻ?!"
". . . . . ." Nghiêng đầu, mặt Úc Tử Ân mang theo vẻ mặt chán ghét tránh né hơi thở của anh, chợt giơ tay lên đẩy anh ra, rồi đá vào cố trụ, và “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Đường Minh Lân vặn lông mày nhìn chằm chằm cái cửa đóng chặt, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Chưa từng có cô gái nào dám làm ra vẻ mặt như thế với anh cả, cố tình lấy vợ về nhà, từ đầu đến cuối lại chưa từng thấy cô đợi anh, mà thôi chẳng sao cả, cũng không thể giải thích được chuyện vì sao anh chịu lấy cô.
Quả thực là gặp quỷ!
Rủa thầm một tiếng, anh đá vào lan can, sau đó bước trở về phòng
Thủ đô Bắc Kinh • lúa xanh và sông nước bình yên
Cái được gọi là Bắc Kinh thậm chí nhìn là nơi tập trung những khu biệt thự đắc tiền nhất, tiếp giáp với dòng sông lớn, còn có rừng rậm nguyên sinh bình yên, rừng rậm cũng có những dòng sông nhỏ, biệt thự kiểu Trung Quốc chói mắt, như một thế giới mới mẽ tách biệt với Trung Quốc, không chỗ nào ở nơi đây chứa đựng không khí của các cung điện hoàng gia
Tuy nhiên nơi này đang cất giấu kinh thành của một gia tộc lớn, đó chính là Dịch Thị.
Tám trăm thước ngô chạy khắp con đường lớn, một chiếc xe hơi màu đen chạy chầm chậm giữa ánh mặt trời như phá vỡ không khí bình yên, cây ngô đồng che ánh mặt trời, tỏa ra một sự mát mẽ
Trên ghế sau, Dịch Khiêm tùy ý liếc nhìn tài liệu trong tay, gương mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại sự bận rộn và nghiêm túc khi làm việc.
Quay đầu, nhìn đứa cháu ngoại bên cạnh, khép tài liệu lại, "Lần này trở về, cháu sợ rằng sẽ không được chị hai chào mừng?"
"Không có, chị ấy không biết cháu trở về." Đôi mắt đang nhìn ra cửa sổ, Lam Mộ Duy nhàn nhạt đáp một tiếng, hiển nhiên không có ý định ở lại nơi này
"Mộ Duy, cháu nên thành thục một chút." Quay đầu ra, tầm mắt của anh trở về trước sấp tài liệu "Tùy hứng và kích động không giải quyết được vấn đề."
"Nếu như cháu không đủ chín chắn, cháu sẽ không trở về."
"Vậy thì tốt, cháu hãy dùng năng lực của mình để chứng minh, tuần sau bắt đầu đi trấn giữ Thụy Nhĩ, chức vị, CEO, hay quản lý cấp hai." Giọng nói nhàn nhạt nhưng không để cho người ta làm trái với quyền uy của mình, giống như cách làm bình thường của anh, lấy quyền thế ức hiếp người khác.
Mới nghe đến việc anh sẽ làm trong tập đoàn Dịch Thị, Lam Mộ Duy ngẩn người, chợt quay đầu nhìn cậu nhỏ của mình, chất vấn: "Tại sao phải làm ở chỗ đó? Cậu nhỏ, cháu có thể tự tìm việc, không cần dựa vào cậu."
Anh học về tài chính, lại mang anh đến nằm vùng trong công ty thiết kế Thụy Nhĩ, thì anh có thể làm cái gì? Cho dù là CEO, thì cũng chỉ là trên danh nghĩa, chứ nào có gì khác!
"Bởi vì Úc Tử Ân đang làm Thụy Nhĩ." Quay đầu ra, Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú dính một tầng lạnh nhạt: "Không phải mục đích cháu trở về nước của vì cô ấy sao? Bên cạnh một thời gian dài, cháu muốn làm gì thì làm."
"Cháu. . . . . ." Đúng vậy, không phải anh vì cô nên mới trở về sao? Thế vì sao anh lại do dự trước cơ hội tốt thế này?
Hơi híp mắt lại, Lam Mộ Duy suy nghĩ không ra dụng ý của anh, khó hiểu hỏi: "Cậu nhỏ, tại sao cậu lại ưu ái cho cháu như thế?"
"Về phần tại sao, về sau sẽ rõ."
Nếu như hiện tại anh ngăn Lam Mộ Duy không để cho anh ta đi làm chuyện anh ta nghĩ, chỉ sợ đoạn đường tình của anh sẽ càng khó bước, càng làm cho mọi chuyện rắc rối thêm.
Anh làm như thế không hẳn chỉ là để cho mình, mà còn để cho Lam Mộ Duy chính mắt nhìn ra, cái nó muốn đến tột cùng là cái gì.
Lúc này, xe đã dừng ở cửa biệt thự, Dịch Khiêm quay đầu nhìn Lam Mộ Duy một cái, sắc mặt lạnh nhạt: "Đi thôi, đến nhà rồi!"