Tòa nhà Ôn Hải là kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố Hải Sơn.
Tòa nhà Ôn Hải và trung tâm thương mại Ôn Hải trị giá vài trăm triệu tệ mà tập đoàn Bất động sản Ôn Hải đầu tư xây dựng hiện là trung tâm thương mại sầm uất nhất Hải Sơn. Đồng thời, đây cũng là trụ sở tại đại lục của tập đoàn Bất động sản Ôn Hải.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Ôn Hải, là văn phòng quá mức xa hoa và phô trương của Quan Kế Vũ. Phía ngoài văn phòng không những có vườn hoa trên không, mà Quan Kế Vũ còn có thể thu trọn trong tầm mắt toàn cảnh trung tâm thương mại Ôn Hải ngay khi ngồi trong văn phòng.
Môi trường làm việc như vậy thực sự rất đặc biệt, Quan Kế Vũ cũng rất biết hưởng thụ môi trường ấy. Mặt khác, điều này cũng tượng trưng cho địa vị của ông ta vậy.
Hải Sơn hôm nay trời trong nắng ấm, tiết xuân đang chuyển dần sang chớm hè, nhiệt độ cũng chưa nóng lắm, nhưng những thiếu nữ xinh đẹp đã thay cho mình những bộ trang phục mát mẻ của mùa hè, cùng hòa vào dòng người ở trung tâm thương mại, những bờ vai trần, thậm chí là những tấm lưng trần đã tạo nên một bức cảnh xuân mát mẻ.
Quan Kế Vũ ngồi dưới bóng chiếc ô che nắng trong vườn hoa trên không, thả mình trên ghế dựa, đeo kính râm đen, dường như đang nhắm mắt thư giãn.
Chỉ có đầu ngón tay khẽ nhịp nhẹ lên tay vịn ghế là cho thấy ông ta đang tự suy ngẫm.
Đứng phía sau Quan Kế Vũ là một người đàn ông tháo vát khoảng đầu ba mươi tuổi, người đó mặc một bộ Âu phục màu tro, phẳng phiu thẳng thớm, đôi mắt linh hoạt sắc sảo, trong lúc đảo mắt quan sát xung quanh, cũng lộ ra vẻ tàn ác.
Những người hiểu rõ tập đoàn Bất động sản Ôn Hải đều biết, người này không phải ai khác, chính là em trai của Quan Kế Vũ –Quan Kế Quân.
Trước đây Quan Kế Quân hoạt động trong giới xã hội đen, trước khi Quan Kế Vũ có được quyền thế như ngày hôm nay, anh ta cũng có một chút tiếng tăm trong giới.
Sau này Quan Kế Vũ phất lên, Quan Kế Quân theo đó chuyển từ đen sang trắng. Bắt đầu thay anh trai mình tham gia công tác, hai anh em một đen một đỏ, một văn một võ, bổ trợ cho nhau. Những việc tại Hải Sơn có sự tham gia của hai anh em họ chưa bao giờ không thành công cả.
- Anh! Anh quen Trần Kinh sao? Cậu ta là người thế nào? Có chịu hợp tác không?
Quan Kế Quân cất tiếng hỏi.
Quan Kế Vũ hơi nhíu mày, ngón tay dừng gõ nhịp trên tay vịn ghế, tay còn lại nắm lấy tay vịn, dường như muốn đứng dậy. Rất lâu sau, ông ta chậm rãi lắc đầu, đáp:
- Con người này rất gian giảo. Tuy rằng tuổi tác còn trẻ, nhưng xử thế lại lão luyện, rất khó nắm bắt!
Quan Kế Quân cười khà khà, nói:
- Mẹ nó, cũng chỉ là một chân Bí thư Tỉnh ủy mà thôi, hiện nay tại thị trấn Bạch Thạch từ thôn đến trấn, cũng không còn vấn đề gì lớn, tình hình trong thành phố càng không có vấn đề gì, lẽ nào chúng ta không có được tên tay sai họ Trần này, thì phải chấp nhận ăn lông lợn?
(chú thích: câu này có nghĩa nếu không mua chuộc được Trần Kinh thì rồi cũng sẽ có người khác, họ cũng không phải đến nỗi khốn đốn)
Quan Kế Vũ hừ nhẹ, quay đầu lại nói:
- Kế Quân, em lúc nào cũng quá vội vàng, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, rằng chuyện này hông giống những chuyện khác, nhất định phải tuần tự từ trên xuống dưới, khiến mọi người đều vui vẻ. Tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề mấu chốt lại là Trần Kinh, bởi vì chúng ta không nắm bắt được suy nghĩ của người này.
- Anh sớm đã nói rồi, trên đời này đáng sợ nhất không phải anh hùng, anh hùng rơi vào ải mĩ nhân thì cũng có gì đáng sợ? Chúng ta cũng không sợ tiểu nhân, tiểu nhân yêu tiền, cũng không có gì đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là loại người không rõ là anh hùng hay là kẻ vô dụng…
Quan Kế Quân đáp:
- Nếu đã quan tâm hắn ta là anh hùng hay kẻ vô dụng, thì cho dù hắn có giỏi hơn nữa, chúng ta chỉ cần nắm được tất cả những người khác, chỉ còn mình hắn một đường, hắn sẽ trở thành một kẻ cô độc, như vậy sẽ không còn gì phải lo ngại nữa!
Quan Kế Vũ cười ha ha, đứng thẳng người dậy, nói:
- Nói với em nhiều như vậy, cũng chỉ có mấy câu này là giống tiếng người!
- Đi, đi gặp một người cùng anh, anh nghe nói người này ở Nam Cảng rất có năng lực, nay vừa tới Hải Sơn, chúng ta đi gặp cậu ta một chút!
Quan Kế Vũ vỗ vỗ hai tay cười lớn nói.
Về phòng tiếp khách của tập đoàn Ôn Hải, sự xa hoa thậm chí có thể so sánh với phòng tiếp khách sang trọng nhất của khách sạn năm sao. Đèn điện, sa lông, hoa tươi được bày trí vừa thời thượng vừa sinh động, thảm trải sàn có hoa văn vân mây, phối hợp với đèn chùm sáng lộng lẫy như sao trời treo trên trần, khiến cho cả căn phòng trở nên kì ảo lung linh như lâu đài trên không, khiến cho người ta chìm đắm vào đó, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Người mà Quan Kế Vũ muốn gặp không ai khác mà chính là Lưu Thịnh. Tập đoàn Yên Kinh của Lưu Thạnh cũng có đầu tư nghiệp vụ liên quan đến sở hữu nhà đất, phạm vi hoạt động liên quan tới tập đoàn Bất động sản Ôn Hải ở một mức độ nhất định. Hôm nay có thể nói là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của lãnh đạo hai xí nghiệp này.
Sự chạm trán về cấp bậc này không vượt quá mức độ quản lý cao cấp và nhân viên của hai công ty, thậm chí báo chí và truyền thông địa phương cũng bị thu hút về. Sau khi có một cuộc chào hỏi chính thức đường hoàng, hai người tiến vào phòng tiếp khách, những nhân viên tạp vụ khác cũng dần dần lui ra ngoài, cả một căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.
Quan Kế Vũ giới thiệu với Quan Kế Quân:
- Kế Quân, đây là Lưu tổng của tập đoàn Yên Kinh…
Lưu Thành cười vui vẻ nói:
- Tôi sớm đã được nghe danh hai anh em nhà họ Quan, một văn một võ, hỗ trợ lẫn nhau! Không ngờ cậu Kế Quân lại trẻ như vậy, quả thực có hơi ngoài dự đoán của tôi!
Lưu Thịnh và Quan Kế Vũ đều là những kẻ lão luyện trên thương trường, hai bên đều vô cùng khách sáo, ngoài mặt thì ôn tồn hòa hợp, đông một búa, tây một gậy, kì thực là đang thăm dò đối phương.
Rất nhanh sau đó, hai người cũng không thể né tránh nhắc tới khu vực mũi nhọn của Bạch Thạch, Quan Kế Vũ cười nói:
- Lưu tổng, chúng ta quả là hiểu ý nhau! Hai chúng ta ở đây nấu rượu luận anh hùng, giống như khu vực mũi nhọn đó hai người chúng ta mỗi người một nửa vậy. Nói lời này không sợ anh cười, những nói khác thuộc Hải Sơn, tôi đều có cơ sở để nắm vững, chỉ có độc khu vực mũi nhọn này, từ trước tới nay tôi chưa từng đặt chân lên, nên không nắm rõ được tình hình cho lắm…
Quan Kế Vũ nâng chén trà nhập một ngụm, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Những lời này của ông ta nửa thật nửa giả, đúng là ông ta chưa từng rót đầu từ vào khu vực mũi nhọn, chưa từng xây dựng bất kì một công trình nào ở đây.
Tuy nhiên, điều này không phải do ông ta không dám thò chân vào khu vực mũi nhọn, mà là đã nhiều năm như vậy, khu vực mũi nhọn vẫn luôn không có giá trị đầu tư lớn, cho dù là Bạch Thạch Sơn, cũng phải tới vài năm gần đây giá trị mới nổi bật lên, chứ trước kia khi đường xá còn chưa xây dựng xong, thì Bạch Thạch Sơn cũng chỉ là một nơi khỉ ho cò gáy, ai thèm quan tâm chứ?
Quan Kế Vũ vừa nói như vậy, Lưu Thịnh liền thở dài một hơi, đáp:
- Quan tổng so với tôi quả thực tài tiên kiến hơn người, nói câu này không sợ anh cười, khu vực mũi nhọn này tôi cũng chẳng có chỗ đứng, cuộc sống đúng là gian khổ! Hiện giờ, tình cảnh của tôi chính là lùi không được, mà tiến cũng chẳng xong, chẳng biết phải làm thế nào nữa!
Lưu Thịnh lạnh lùng cười nói:
- Đặc biệt là tên nhóc Trần Kinh, ý mình có chút chống lưng, tác oai tác quái ở khu vực mũi nhọn, náo loạn hết cả, khiến tôi hiện giờ chật vật vô cùng.
Lưu Thịnh ngừng lại một chút, rồi tức giận nói:
- Có người nói, mâu thuẫn giữa tôi và Trần Kinh xuất phát từ em trai tôi, đây toàn là những lời chó má. Trần Kinh vì muốn nắm giữ cục diện khu vực mũi nhọn, chĩa dao về phía tập đoàn Yên Kinh chúng tôi, nói tôi đút tiền cho Lý Quốc Vĩ, khiến ban kỉ luật thành ủy tới công ty chúng tôi điều tra.
Đã vậy còn ra ngoài bịa đặt, nói tập đoàn Yên Kinh chúng tôi đã thi công bao nhiêu công trình mục nát ở Nam Cảng, vay nợ bao nhiêu khoản, gần đây tôi quả thực bị bức tới mức không còn chỗ thở nữa!
Quan Kế Vũ lặng người, hàng lông mày cứng lại, Lưu Thành lai nói:
- Quan tổng, hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện về mảnh đất thuộc thị trấn Ngọc Vân tại Lĩnh Nam. Không giấu gì anh, tôi trước giờ vẫn luôn muốn khai thác mảnh đất đó, nhưng với tình hình hiện nay, tôi còn tâm trí nào nữa? Anh có hứng thú với nó không? Nếu như anh có hứng thú với mảnh đất đó, tôi chấp nhận nhượng lại cho anh với giá gốc…
Lưu Thịnh nói chắc như đinh đóng cột, đồng tử Quan Kế Vũ thu lại, sắc mặt Quan Kế Quân lại càng khó coi.
Nói về thị trấn Ngọc Vân, đây vừa đúng ở vị trí chân núi Bạch Thạch, trước kia cũng là núi hoang, nhưng hiện nay với tốc độ phủ kín nhanh chóng của các thành phố, giá trị của những tòa núi hoang ấy cũng tăng lên thấy rõ, mà trong số đó giá của mấy trăm mẫu đất trong ta Lưu Thịnh lại càng cao.
Lúc này Lưu Thịnh lại chịu đem tặng không mảnh đất quý giá này cho người khác?
Cho dù Quan Kế Vũ đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện, nhưng lúc này trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào.
Lưu Thịnh nói:
- Quan tổng, nếu như anh có nghi ngờ gì, chúng ta cũng có thể cùng giải quyết! Bên đó tôi cũng đã có một bản phương án hoạch định, phí tổn thấp, lợi nhuận về cơ bản không cần lo lắng!
Quan Kế Vũ cười ha ha, rồi ngồi thẳng người dậy đáp:
- Lưu tổng ạ, tôi sớm đã nghe danh Lưu tổng phóng khoáng, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay được diện kiến quả nhiên người như lời đồn. Nếu như anh đã có thành ý như vậy, tôi nhất định phải hai tay tán thành hợp tác rồi!
Quan Kế Vũ rất nhanh đã tỏ rõ thái độ, mặc dù ông ta cũng rất kinh ngạc trước sự rộng rãi này của Lưu Thịnh, nhưng ông ta cũng đâu cần phải cân nhắc so đo quá nhiều.
Mảnh đất đó ông ta đã thèm muốn như hổ đói từ lâu, nếu như không phải ông ta không nắm rõ con át chủ bài của Lưu Thịnh, ông ta sớm đã ra tay thu mua rồi, nay Lưu Thịnh lại chủ động mang mảnh đất đấy dâng đến tận cửa, ông ta nào sẽ không thèm chứ?
Ở Hải Sơn, Quan Kế Vũ giống như kẻ cầm đầu, Lưu Thành cho dù có lợi hại hơn nữa, ông ta cũng chẳng sợ, đây chính là sức mạnh của người anh cả.
Sự phóng khoáng của Lưu Thịnh cũng không phải là giả bộ, Quan Kế Vũ vừa tỏ thái độ, hai bên liền bàn tới phương thức hợp tác thực tế.
Sau mấy hồi, hai người đã bàn xong cách thức hợp tác.
Quan Kế Vũ khai thác mảnh đất đó, tập đoàn Yên Kinh nhận thầu gói thi công công trình, lợi nhuận đạt được từ khu chung cư sau xây dựng hoàn toàn thuộc về Quan Kế Vũ.
Còn về phần tiền chuyển nhượng mảnh đất, Lưu Thành tỏ ý có thể chi trả bằng phòng ở. Do sớm đã có bản vẽ thiết kế, Lưu Thành lấy bản thiết kế ra đưa tay chỉ chỉ vạch vạch, cuối cùng Lưu Thành ngoài mười mấy căn biệt thự ra còn được thêm một tòa nhà. Cuộc mua bán giữa hai người được quyết định ổn thỏa!
Đêm đó, Quan Kế Vũ mời khách cùng tới chúc mừng lần đầu hợp tác của hai công ty, theo yêu cầu của Lưu Thịnh, lần hợp tác này được bí mật tiến hành, nên họ cũng không công khai.
Qua vụ hợp tác chớp nhoáng này, khoảng cách giữa Lưu Thịnh và hai anh em Quan Kế Vũ cũng tự nhiên được xích gần lại. Từ chỗ xa lạ bắt đầu, tới thân thiết gắn bó.
Không thể tránh khỏi, mấy người họ có hội đàm về khu vực mũi nhọn. Quan niệm cực đoan của Lưu Thành với khu vực mũi nhọn theo đó càng bộc lộ trắng trợn.
Đặc biệt là với Trần Kinh, Lưu Thịnh có điều tra kĩ càng về Trần Kinh, những chuyện từ khi Trần Kinh còn ở Sở Giang tới nay, ông ta đều đã nắm vững thành hệ thống.
Theo như sự thêm mắm dặm muối của ông ta, Trần Kinh đã dựa vào nữ nhân để thăng tiến, mà lại là một kẻ vô cùng nguy hiểm bị gia tộc nữ nhân đó vứt bỏ, là kẻ không có tính người. Nói rằng ở khu vực mũi nhọn Trần Kinh đã hãm hại ông ta mất ba triệu tệ, còn khiến sở điều tra quay sang điều tra tập đoàn Yên Kinh.
Khả năng xuyên tạc sự thật của Lưu Thành thực sự rất giỏi, diễn giải chuyện Trần Kinh tới khu vực mũi nhọn rồi dần dần nắm giữ cục diện vừa hiểm ác vừa rõ ràng rành mạch, còn nói Trần Kinh có thể đã tặng cho Hoàng Hồng Viễn một lượng lớn bạc, hoặc một bức tranh Hồng Nhạn Từ Bi, trị giá lên đến khoảng năm triệu tệ.
Có nhiều chuyện ông ta kể rất ly kỳ, hai anh em Quan Kế Vũ lúc đầu còn không tin lắm, nhưng lại không chịu được những lượt bom oanh tạc liên tiếp của ông ta, dần dần cũng bắt đầu tin, đặc biệt là Quan Kế Quân, lòng dạ rõ ràng là nông cạn hơn một chút, càng tin phục Lưu Thành hơn nữa…