Trọng lượng trên người thối lui, tôi từ từ buông bàn tay đang nắm tấm đệm, từ từ mở mắt ra nhìn anh.
“… Chúng ta dừng ở đây thôi.”
Anh nói nghe không ra là vui hay là buồn, bên cạnh nhẹ đi, anh đứng lên.
Tôi vô ý thức vươn tay kéo anh, trong mũi đau xót: “Lữ Lương, mặc kệ anh tin hay không, em rất nghiêm túc gặp gỡ cùng anh…” tôi không nghĩ tới cùng anh chơi đùa, từ đầu tới cuối, tôi chính là quyết định lấy kết hôn làm tiền đề gặp gỡ.
“Anh biết.” Lữ Lương quay đầu lại, “Anh biết em thật đã rất nỗ lực.”
Tôi nhìn anh.
“Thế nhưng tình cảm, có đôi khi cho dù là liều mạng nỗ lực, cũng không thay đổi được cái gì.” Anh sờ sờ đầu tôi: “Anh biết em nghiêm túc, anh cũng cảm giác được em thật rất cố gắng để yêu anh. Đây không phải là sai lầm của em, anh và em đều đã tận lực, nhưng có một số việc không phải nỗ lực là được kết quả như ý.”
Anh cầm tay của tôi, nhẹ nhàng tách bung ra: “Em là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc người em để trong lòng không phải là anh.”
Trên má tôi mát lạnh, cứ như thế mắt mở trừng trừng nhìn anh, nhìn nhìn, rốt cục lệ rơi đầy mặt: “Lữ Lương…” Trong lòng dường như bị khoét hết một lỗ, nháy mắt khoảng không mù mịt yên lặng nổi lên.
Hai năm sớm sớm chiều chiều, tôi không có khả năng sắc mặt bất động, cũng không phải là thờ ơ, tôi nghĩ tôi có thích qua, động tâm qua, nhưng từ thích đến thành yêu, dường như luôn luôn thiếu một bước như thế.
Ý thức của tôi chẳng bao giờ rõ ràng hơn lúc này, người đàn ông làm bạn hai năm bên người lúc này phải rời đi… Vô pháp giữ lại, cũng không thể vãn hồi. “Không cần phải xin lỗi, anh cũng không có tốt như trong tưởng tượng của em.” Lữ Lương nói, “Không lâu sau anh cũng sẽ một lần nữa nhận biết một người phụ nữ khác thích hợp để kết hôn, tìm được người vợ phù hợp trong mắt anh, thế nhưng em… Nếu có thể, vẫn là đừng kéo dài nữa, đàn ông cùng phụ nữ khác biệt.” Anh đến đó thì dừng lại, buông tay…
“Bất luận làm sao, hai năm này, anh thực sự rất hài lòng.”
Ngày thứ hai đi làm thì trong phòng bắt đầu có mấy nghị luận nhảm nhí truyền đến…
Trong hai năm này tôi với Lữ Lương hầu như là ‘Tiêu bất ly Mạnh’, khi tất cả mọi người đều quen với việc anh mỗi ngày đầu tiên là chạy đến bộ phận tiêu thụ mà không phải bộ phận sáng tác thì đối lập với nhiều ngày không thấy bóng người, bất thường làm cho người ta kinh nghi.
Tiêu bất ly Mạnh : dùng để chỉ quan hệ hết sức thân thiết giữa hai người, cảm tình thâm sâu.
“Nghe nói tổ sáng tác gần đây lần đầu tiên tiếp nhận mấy đơn hàng lớn, tất cả đều bận rộn nhìn không ra bóng luôn nha.” Beata nghỉ trưa thì ngay bên người tôi càn rỡ: “Cho nên cô cũng nghìn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều…”
Động tác trong tay tôi ngừng lại: “…Tôi thực đã chia tay với anh ấy.”
“Cái, cái gì?” Beata bị dọa đến sửng sốt, “Làm sao có khả năng, trước đó hai người không phải rất tốt sao, làm sao đột nhiên…”
Tôi thấp đầu, không nói thêm nữa.
Tin tức hai người chia tay, nhấc lên sóng to gió lớn ở hai bộ phận, tất cả mọi người nhất trí nhận định chúng tôi có thể đi tới cuối cùng, nhưng chỉ giữa đường. Một tháng sau tin tức Lữ Lương cùng một người phụ nữ thân cận truyền đến, mọi người lộ ra biểu tình trong lòng, ném cho tôi ánh mắt thông cảm. Đối với loại ánh mắt này tôi rất quen thuộc, tôi ngăn cản ý tưởng vén tay áo qua phòng sáng tác hỏi tội của Beata, thành thật mà nói: “Hai người chúng tôi là hòa bình chia tay, tất cả là vấn đề của tôi, anh ấy đáng giá tìm một người phụ nữ tốt.”
Beata dùng ánh mắt như nhìn thánh mẫu Maria nhìn tôi: “Manh Manh, tôi chưa bao giờ biết rằng cô cùng loại với bánh bao a, còn là một cái bánh bao nhân cải trắng quá thời hạn.”
Vô tình vô lý, tôi cũng không muốn kéo ra những chuyện trong lúc đó của tôi và Lữ Lương, chỉ nắm vai Beata nhìn thẳng cô ấy: “Beata, tôi là nói sự thật, chia tay là vấn đề của tôi, không có quan hệ tới Lữ Lương.”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi hận rèn sắt không thành thép: “Quên đi, quên đi, dù sao chuyện giữa hai người, tôi cũng lười dính vào.” Cô ấy sau khi đi khỏi, tôi một mình trong phòng làm việc ngây ngốc, bỗng dưng, cửa mở ra lần nữa, Beata từ cửa lộ ra đầu tóc rối bù: “Buổi chiều cô có thể đi về, tôi cho cô nghỉ nửa ngày, đừng lãng phí.”
“Ơ…”
“Nhanh đi, nhanh đi.” Cô ấy lấy chuyện công làm việc riêng, cho tôi về nhà tu bổ vết thương, để tránh bối rối.
“Tôi thật không cần.”
“Ra vẻ mạnh mẽ cái gì, cút đi.”
Từ trên tàu điện ngầm bước ra thì mới chỉ giờ.
Tôi một thân một mình không mục đích đi dạo một vòng trước hoa viên gần nhà, được một lát, trong lòng tràn ngập hoang mang không thể hiểu nổi. Trong điện thoại di động tin nhắn ba mẹ giục tôi mang bạn trai về nhà đã bị tôi xóa bỏ, gần một năm nay mấy tin tức giục cưới tôi đều nỗ lực không nhìn, trong nhà đã ra thông điệp cuối cùng, Tết âm lịch năm nay nếu lại không thấy tôi dẫn người trở về, mẹ tôi sẽ tự mình ra tay lôi tôi về thành phố F coi mắt. Con đường phía trước tôi nên đi như thế nào?
Tôi kẹt ở chính giữa, tiến lùi đều không được.
Khi tuổi, tôi cũng tựa như mỗi một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành đều ôm ấp nhiệt tình cùng mơ ước, tôi cũng từng nghĩ tới tương lai phải thành một phen đại nghiệp, tìm được Mr Right xuất sắc trong cảm nhận.
Sau khi tuổi, tôi cuối cùng phát hiện bản thân hầu như tay trắng. Tại một thành phố xa lạ thích ứng quyết tử ba năm, “Thủ Phó” trong nhà còn không có tin tức, công việc làm cho bề ngoài dần cằn cỗi, cạnh tranh kịch liệt cũng chỉ làm một tổ trưởng nho nhỏ trong bộ phận, tiền lương mỗi tháng trừ đi tiền sinh hoạt phí cùng tiền thuê nhà, dư ra gởi ngân hàng cũng không nhiều lắm…
Thủ Phó: tên một bộ phim tình cảm đô thị, có tình yêu, tình thân, tình bạn.
Nhưng tốt xấu gì cũng phấn đấu lâu như vậy, nếu thật sự tôi phải vứt bỏ tất cả chán nản trở về, tôi cũng làm không được, càng thêm nữa sau khi trở về, mấy bà cô họ hàng bạn bè thân thích luân phiên thay nhau ra trận sắp đặt đàn ông cho tôi… Tôi nhắm mắt lại, đem mặt chôn ở khuỷu tay, từ Ngô Việt, Tây Cố, đến Lữ Lương tôi đang suy nghĩ có đúng hay không tôi vẫn đang truy đuổi một hư ảnh xa lạ không thể thành, đem cuộc sống loạn đến hỏng bét.
Mắt nhắm, cắn răng không phải là đã qua một đời?
Ngô Việt thật đã cưới vợ, Tây Cố hào hoa phong nhã, Lữ Lương bắt đầu thân cận… Tôi nghĩ hay là tôi thật sự không có cái loại trời cho này, mỗi lần không phải là sớm một bước, thì là chậm một bước, một bước đi sai lầm này, liền phí đi mười năm.
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tôi nhìn thoáng qua, vừa trong điện thoại, vẫn là chủ đề cũ giục kết hôn…
Tôi đứng ở độ tuổi đáng xấu hổ này, cao không phải, thấp không xong, cắn chặt ngón tay, con đường tương lai vẫn như cũ là một mảnh hỗn loạn… “Chị Hác Manh, sao chị lại ở đây.” Không báo động trước xuất hiện một thanh âm quen thuộc mang theo vài phần ngoài ý muốn, bỗng nhiên ngưng lại: “Làm sao lại khóc, có chuyện gì rồi?”
Khuôn mặt đang chôn xuống của tôi hơi ngẩng lên, trước mắt cậu thanh niên trên người còn mặc áo chơi bóng thấm mồ hôi, tay phải đang cầm quả bóng rổ, toàn thân tỏa ra hơi nóng áp bức. Gần hoa viên có một sân bóng rổ, chỉ là gần căn phòng thuê của Tây Cố cũng có làm sao lại chạy thật xa qua đến bên này. Nhâm Tây Cố cúi người xuống, híp mắt nhìn tôi: “… Lại thất tình rồi?”
Cái giọng điệu này mơ hồ lộ ra chút vui thích không hợp thời, làm cho tôi kinh ngạc sửng sốt, cũng không ngờ tới cậu sẽ như vậy không chút nào che giấu sự hả hê, khó chịu đẩy ra tay cậu nhất quyết đứng lên.
Cậu thấy sắc mặt của tôi bất thường, mạnh mẽ ngăn cản tôi, không cho tôi rời khỏi: “Ý của tôi không phải cười nhạo chị, Manh Manh, tôi muốn nói… Khôi phục độc thân không hẳn là một chuyện xấu.”
Tôi cắn môi, trong lòng ngẹn khuất khó chịu tới cực điểm, lại bị cậu liều chết ngăn cản, ủy khuất? Tức giận, thất vọng, thương tâm… Hơn nữa hoàn toàn không thể động đậy, tôi rốt cục một tiếng khóc ra.
Hành vi này thật sự rất mất mặt, tôi không rõ, khi đó áp lực tồn đọng lâu ngày trong lòng lại ở trước mặt cậu bị đánh tan trong nháy mắt, tôi nhịn được người khác cười cợt, nhưng đến từ chính cậu, tôi nhịn không xong, cũng không nhịn được.
Cậu bị sự thất thố vừa khóc vừa ầm ĩ này của tôi, màn khóc lóc thảm thiết này hù cậu đến ngẩn người, cũng không có cách nào: “Mấy năm nay tôi toàn thấy chị thất tình, mỗi lần đều thấy chị khóc… Chị thật sự thích Lữ Lương như vậy.”
Tôi thấp đầu đẩy đẩy, như vậy lại càng tồi tệ hơn.
“Chị có thể đổi tập sau một người đàn ông không bao giờ cho chị thất tình nữa…” Cậu dỗ dành trái phải một lát, nỗ lực muốn chọc tôi mỉm cười nín khóc: “Làm sao có khả năng.” Vợ chồng ân ái còn có ngày trở mặt tan vỡ.
“Nếu như thật có người như vậy thì sao.”
Cậu thả quả bóng rổ đi, hai tay cố tình vòng trước ngực, dùng năng lượng ánh mắt có thể thắp sáng cái bóng đèn nhìn tôi, kéo tôi trái quay ba vòng, phải quay ba vòng, quan sát từ đầu đến chân: “Bà cô, nếu như nói ba mươi tuổi chị còn chưa gả được ra ngoài, thì tôi cưới chị đi.”
Tôi chỉ biết cậu lại chọc tôi, nắm lên góc áo cậu, mặt không đổi sắc chùi nước mũi, vừa phối hợp hỏi: “Vì sao?” Cậu cứ như thế khẳng định cậu là cái người kia.
“Bởi vì ngoại trừ tôi ra…” cậu chăm chú nhìn tôi “Không còn bất cứ người đàn ông nào có dũng khí liều mình cưới chị đâu.” Tôi sợ run, tâm tư ném tận đâu.
“Sao lại mất tinh thần rồi.” Tây Cố cúi người sát lại, thân thể cao to như một bóng ma, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi có chút bất an ngửa ra sau.
Động tác của cậu bỗng dưng ngừng lại, lui về sau, lại ngẩng đầu là một dáng ánh mặt trời sáng lạn: “Có muốn đi ra ngoài thư giãn một chút không? Sớm khôi phục tinh thần mới tốt.”
Tôi lắc đầu: “Không được, chị còn công việc.”
“Tình trạng công việc hiện tại của chị thật không có vấn đề?” Cậu nói, “Nên đi thư giãn, ngâm suối nước nóng thả lỏng một chút, tinh thần của chị thật tù túng, cần nghỉ ngơi nạp điện cho tốt.”
Ngâm suối nước nóng ở thành phố F là một loại tập quán, ở Thượng Hải mấy năm nay tôi chẳng bao giờ ngâm qua, nhớ tới quê hương dựa vào núi làm bạn với suối nước nóng thiên nhiên không khỏi có vài phần động lòng.
“Tôi chọn lựa mấy địa điểm, chốc nữa gởi hình qua, tự chị chọn một chỗ yêu thích.”