Quân Sinh Ta Đã Lão

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường trở về nhìn bóng lưng Tây Cố lôi kéo tay của tôi mãnh liệt lại kiên định, đèn đường đem bóng dáng của anh kéo ra thật dài, bao phủ tại trên bóng của tôi.

Tôi vô ý thức nắm lại tay anh, anh không có quay đầu nhìn tôi, trên tay lại càng nắm chặt thêm vài phần.

Về nhà thì đã qua giờ, Tây Cố vừa vào cửa thì hô lên "Chết đói, " cắm đầu đi vào phòng bếp.

Tôi cũng quá mệt mỏi, không hơi sức đi làm đồ ăn khuya cho anh, để tự anh đến tủ lạnh lấy canh gà giữa trưa còn lại hâm nóng ăn.

Mơ mơ màng màng nằm ngủ trên sô pha, nửa mơ nửa tỉnh thì bị Tây Cố gọi dậy, trên người anh tản ra mùi bồ kết tươi mát mới vừa tắm xong, anh cúi đầu gọi tôi vài tiếng, tôi nhăn mày quay lưng đi, anh khó chịu kéo tôi trở mình đối diện anh, lại gọi vài tiếng, tôi căn bản nâng không nổi mí mắt, cảm giác trên trán bị hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua, mi tâm ấm áp, rồi sau đó nhẹ nhàng được ôm đến trên giường.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại phát hiện trên người đã được thay áo ngủ, tôi theo bản năng kéo áo ngủ xem xét bên trong, mặt nhất thời đen phân nửa, hung hăng tốn nói, "Tiểu quỷ đáng chết!"

Áo ngủ nội không có nội y cũng không sao, mấu chốt là ——

Khóe mắt tôi run rẩy, nhìn trên lưng lộ ra một góc quần lót tứ giác thấy quen mắt vô cùng...

"Nhâm Tây Cố!"

Tôi thét chói tai, lay động anh, "Anh làm gì mà đem quần lót của anh mặc trên người em!"

Anh mắt cũng không mở, khàn khàn giọng, vẫn như cũ rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói, "Quần lót của em cất trong ngăn tủ khác, đi tìm rất phiền phức..."

Thật sự là...

Tôi thở sâu nỗ lực kiềm chế lại, xốc chăn xuống giường thay quần áo.

Nội y đặc biệt để trong một ngăn tủ riêng, cùng đồ mặc hàng ngày khác nhau, đổi đồ lót của mình xong tôi quay đầu nhìn chung quanh gian phòng một vòng, cau mày khom lưng đem quần áo Tây Cố ném đầy đất nhặt lên, ôm đi ra ban công giặt.

Có lẽ là ngày thường công việc căng thẳng thần kinh quá lâu, kỳ nghỉ bỗng nhiên thả lỏng một chút, lúc này mới cảm giác được thân thể không bằng trước kia, có lẽ bình thường không chú ý bây giờ mấy thứ bệnh vặt toàn bộ tụ tập lại đây. Thân thể có chút trống uể oải, tôi nửa tựa vào lan can, máy giặt kêu lên vù vù, dìm quần áo quấn bện lại thành một khối trong nước, khi tôi tách ra từng cái bỏ vào lồng sấy thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, phịch một tiếng té ngã trên mặt đất.

Cứ như vậy trước mắt tôi một mảnh đen kịt.

Qua vài giây sau ý thức chầm chậm khôi phục, tôi vịn máy giặt từ từ đứng lên, áo ngủ trên người ướt hơn phân nửa, giặt lại quần áo rơi trên mặt đất...Chậc, lại phải giặt lần nữa.

Có đôi khi suy nghĩ một chút, từ lúc hai người kết giao tới giờ tôi vẫn như cũ noi theo con đường bảo mẫu trước đó, đem bản thân biến thành một bà mẹ già, trong cuộc sống sinh hoạt toàn tâm hướng về người yêu trẻ tuổi thỏa hiệp.

Nhưng chống lại ánh mắt quyến luyến của anh, tôi cuối cùng lại nghĩ hai người cùng một chỗ thật không dễ dàng, tôi so với anh lớn hơn rất nhiều, tự nhiên cần phải nhân nhượng anh, cưng chiều anh. Phụ nữ cho dù mạnh mẽ như thế nào, cuối cùng cũng hy vọng có thể được người ta nuông chiều yêu thương, mỗi khi có việc cần phải có người có thể dựa vào thì, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy mất mát.

Lê bước chân quay về phòng thì Tây Cố vẫn như cũ chiếm giường chưa tỉnh, tứ chi trương ra thành hình chữ đại hết cả cái giường, tôi lắc đầu, chỉ đành phải đi qua phòng anh nghỉ ngơi.

Đẩy cửa ra, nhất thời một luồng hơi ẩm oi bức đánh tới.

Tây Cố ngày thường lười dọn dẹp phòng, cơ bản đều làm ổ trong phòng tôi, không thường mở cửa sổ. Tôi bịt mũi mở cửa sổ ra thông gió, phòng lập tức sáng sủa lên, lúc này tôi mới phát hiện trên đầu giườngcó một hộp giấy, mặt trên không đóng kín lại, rìa hộp hơi mở ra...

Tôi đi qua đi, từ trong góc hộp lộ ra một mảnh vải xanh đậm, đây là...

Tôi kinh ngạc, cái này là, đây không phải đồ chơi bóng trước đó Tây Cố mặc sao?

Cầm lấy đồ chơi bóng ra lại nhìn thấy phía dưới là giày thể thao cùng màu, giày còn dính bùn đất, đem quấn áo thể thao quẹt bẩn hề hề .

Tôi thoáng chốc tức giận, quần áo giầy dép của anh đều là tôi giặt rửa, anh còn đem quần áo loạn thành một đống, gia tăng công việc cho tôi!

Nhưng lấy giầy ra sau, bên trong còn có bút lông, vở, bao cổ tay, móc chìa khóa... Thậm chí còn có một cuốn album to bằng bàn tay. Đây là cái chuyện gì? Tôi không hiểu ra sao, lúc mở ra cuốn album kia, tấm ãnh đầu tiên nhìn thấy là

—— cùng Sở Kiều.

Trong ảnh hai người cũng không hề thân thiết, Tây Cố trước sau như một mặt mang sát khí, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn đem hai tay cắm trong túi quần, hai mắt không có nhìn ống kính, Sở Kiều ngược lại tươi cười sáng lạn, nghiêng đầu làm một cái chữ V.

Tôi lạnh lùng hừ hừ, đem cuốn album lật từ đầu đến đuôi, ảnh chụp không nhiều lắm, nhưng cũng may trong những tấm ảnh này bọn họ cũng không có tứ chi tiếp xúc gì nhiều, Tây Cố hoàn toàn không hợp tác, cũng không cho Sở Kiều vịn vào người, trước sau đều cách đoạn một khoảng. Trừ bỏ ảnh của hai người, bên trong còn có chú Nhâm cùng hình dáng của một người phụ nữ thùy mị nổi bật, nhìn đến ngũ quan quen thuộc của bà ấy, hẳn là mẹ đẻ của Sở Kiều, mẹ kế của Tây Cố.

Cuối cùng ảnh chụp gia đình, trong ảnh Tây Cố đứng ở bên trái,theo thứ tự từ trái sang phải là chú Nhâm, dì Nhâm đương nhiệm, Sở Kiều. Anh mặt không biểu tình đứng ở vị trí, hai mắt vẫn như cũ không có nhìn ống kính, không hiện vui giận, cùng ba người mỉm cười ấm áp kia khác nhau xuất hiện trong cùng một bức ảnh không đồng nhất, cực kỳ không hợp.

Lòng tôi lý có chút buồn bã, phẫn nộ đem album ném trở về.

Đậy hộp giấy lại xong, tôi quyết định chờ tôi tỉnh người sẽ lại thu dọn sau, híp mắt ở trên giường lăn lộn một hồi, đột nhiên tâm niệm chợt lóe...

Nhanh chóng xoay người xuống giường, tôi một lần nữa mở cái hộp cẩn thận quan sát một trận, quả nhiên, nếu nói tôi đoán không sai thì, mấy thứ bên trong toàn bộ đều cùng Sở Kiều có liên quan.

Đột nhiên nhớ tới Tây Cố tối hôm qua bảo tôi về nhà chờ, bảo tôi xem anh chứng minh, vậy cái hộp cất chứa các thứ có liên quan tới Sở Kiều này, anh muốn biểu thị cho cái gì?

Đáp án là lúc Tây Cố tỉnh lại bò lên phía sau giường tôi công bố.

Tôi nghĩ cho dù là ai đi nữa khi đang mộng đẹp bị Thái Sơn đè tỉnh thì cảm giác sẽ không dễ chịu chút nào.

"Nhâm Tây Cố!" Tôi nhăn lại mày hai ngón tay nắm mặt anh kéo ra bên ngoài, thành công khiến cho anh dừng lại nhịp điệu chà đạp, nhưng anh vẫn ở trên người tôi không chịu đứng dậy, mấy năm nay anh thân mình khỏe mạnh rất nhiều, cũng không nghĩ lại cơ thể to khỏe này gần như là nặng gấp đôi tôi.

"Nặng muốn chết, anh mau đứng lên."

Anh thoáng nâng nửa người trên, nghiêng đầu hất hất hộp giấy bên cạnh, "Em thấy rồi?"

Tôi "Ừm" một tiếng, chờ anh nói rõ dụng ý.

Anh dưới tầm mắt không hề che giấu của tôi không được tự nhiên dời mắt, "Chính là như em thấy, anh đem mấy thứ có liên quan tới cậu ta toàn bộ thu dọn đóng gói, đợi chút xuống lầu ném, về sau anh cũng sẽ không cùng cậu ta tiếp xúc nhiều được không."

Tôi sửng sốt, "Anh làm sao đột nhiên..."

Anh quay đầu nhìn tôi, đưa ra vẻ mặt ‘em biết rõ còn cố hỏi’, "Em không phải còn ghi hận chuyện trước đó, tối hôm qua cố ý cùng Chung Ý chọc giận anh!"

"Anh sao phải như thế a."

Anh từ trên người lật đi xuống, bình tĩnh nói, "Manh Manh, em còn muốn anhlàm như thế nào nói đi. Đừng nói anh không thiên vị, chỉ cho phép quan viên phóng hỏa không đồng ý dân chúng đốt đèn. Em không thích anh gặp Sở Kiều về sau anh sẽ không gặp, mấy thứ cậu ta đưa anh đều đóng gói ném, hiện tại anh ăn ngay nói thật, anh không thích gặp Chung Ý, tự em xem xử lý đi."

Tôi nghe được câu cuối cùng rốt cục hiểu ý, vòng một vòng thì ra anh vì khó chịu Chung Ý cùng của tôi hỗ động lẫn nhau... Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có một chút cố ý muốn cho anh nhìn xem tôi cũng có thể "Vô cùng thân thiết" với bạn khác phái, để cho anh đổi chỗ nếm thử cảm giác lúc trước của tôi. Không nghĩ tới đại gia ngài đây ham muốn độc chiếm quá mạnh mẽ, vì chặt đứt nhân duyên của tôi với người khác phái, dứt khoát trước đem chính mình quét dọn sạch sẽ xong sau đó yêu cầu tới tôi.

Tôi nói, "Em với Chung Ý lâu như vậy không gặp, người ta đến thăm Thượng Hải, em dù sao cụng nên tận tình chủ chi hữu nghị chiêu đãi anh ta cho tốt."

Tây Cố xoay lại ôm lấy tôi, "Lời này em cũng biết nói, chẳng lẽ anh với Sở Kiều thì có cái gì mờ ám hay sao?" Tôi há miệng thở dốc vừa muốn nói, anh lại liếc tôi một cái, biểu tình kia chính là lúc này đây bản thân tôi đang thiên vị mười phần.

Tình huống trước mắt này tôi không tiện bắt bẻ anh, chỉ phải nhẹ đáp lời, nghĩ cũng may Chung Ý chỉ đến đây một tuần, ứng phó sắp tới hẳn là không khó.

Ở buổi chiều thứ ba Chung Ý đến Thượng Hải anh gọi điện thoại cho tôi, "Cục cưng, đêm mai chuẩn bị một chút, con cá lớn của em anh đã dẫn câu , về phần anh ta nuốt hay không nuốt mồi anh không thể cam đoan."

Tôi thoáng chốc từ trên giường nhảy lên, "Cảm ơn nha, lúc này anh thật giúp em một đại ân, vất vả vất vả, về sau lễ tạ ơn sẽ không thiếu phần anh."

Anh ở bên đầu điện thoại kia cười nói, "Lễ tạ ơn sẽ không nhất định, nhưng thật ra mấy ngày nay cậu nhóc nhà em có phải cấm túc em hay không, không cho em ra ngoài gặp anh."

Tôi có vài phần xấu hổ nói, "Hả, làm gì có..."

Chung Ý vẫn là chừa lại cho tôi chút mặt mũi, không trực tiếp chọc thủng, vòng vo nói chuyện khác.

Chung Ý lần này đến Thượng Hải, chính là đặc biệt đến giật dây bắc cầu cho tôi với Lâm tổng. Dù sao bất luận một người xa lạ miệng lưỡi tài giỏi như thế nào, cũng địch không lại đảm bảo của bạn bè quen thuộc. Chung Ý một chuyến này khiến cho tôi chiếm trước tiên cơ, tôi làm sao có thể không cảm kích xúc động.

Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, tôi càng không thể để cho Tây Cố biết Chung Ý đang làm cái gì cho tôi.

Trong lòng chúng tôi biết rõ ràng, Chung Ý là loại người nào? Quen biết nhiều năm như vậy, ai cũng sẽ không cho rằng anh là một người nhiệt tâm trợ giúp người khác, tôi cho dù ngu dốt như thế nào, đã đến bước này, cũng không có khả năng không rõ tâm ý anh. Nhưng nếu anh không muốn nói toạt ra, tôi còn có thể lôi kéo trọng tâm khiến cho anh đừng đem tâm tư vẽ trên người tôi? Chỉ phải hùa theo anh nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ, tiếp tục đảm đương chức vị bạn bè này.

Đem thời gian địa điểm đêm mai gặp mặt xác định xong, tôi khép lại di động lại nhìn nhìn thời gian, tốt, Tây Cố còn hơn một tiếng nữa mới trở về.

Anh tuổi trẻ cường tráng, đang độ tuổi huyết khí phương cương, mới nếm thử tính dục tươi đẹp thêm lại thực tủy biết vị, nhàn rỗi trong nhà là quấn ngay lấy người, nhịn hai ngày tôi liền ăn không tiêu, vì bảo toàn cái mạng nhỏ, nghỉ trưa tôi liền đem anh đá ra ngoài lấy mỹ danh là đi rèn luyện thân thể, hy vọng có thể mượn cơ hội tiêu hao ít nhiều tinh lực của anh, vậy khi đến đêm... Hy vọng có thể không “mãnh” như vậy nữa.

Đợi Tây Cố sau khi trở về, tôi uyển chuyển nhắc tới tối mai phải đi ra ngoài một chuyến. Anh liếc xéo tôi một cái, nói thẳng tới trọng điểm, "Cùng ai?"

Tôi sớm có chuẩn bị, "La Lỵ, đều là phụ nữ tụ tập, anh một đại nam nhân đừng chen vào."

Anh nhướng nhướng mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Ngày hôm sau khi xe đến dưới lầu đón tôi thì, Tây Cố cùng xuống lầu, đợi đến khi nhìn thấy tài xế quả nhiên là La Lỵ quen thuộc thì, không cam lòng tình nguyện vẫy tay thả tôi lên xe, "Nhớ rõ đừng về quá trễ."

Tôi gật đầu.

Anh bĩu môi, vẻ mặt ‘oán phu’ rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio