Tầm nhìn của Ông cụ Ngô rất chuẩn, chỉ thoáng nhìn qua dãy số đã đoán được là ai gọi tới, thật lợi hại. Tuy nhiên lời bình của ông đối với Tiền Cẩm Tùng, Hạ Tưởng không dám thừa nhận, chỉ gật đầu cười, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, hơi nóng giảm dần, giữa đất trời từ đâu một làn gió mát thổi tới, khiến cả người dễ chịu. Nhìn về hướng Tây, xa xa từng đám mây hồng trải dài, còn có từng đàn chim bay qua, quả là cảnh đẹp không thể tả.
Hạ Tưởng có chút cảm xúc, nhưng không rãnh để thưởng thức cảnh chiều tà, hắn đang bận nghe điện thoại.
- Thị trưởng Hạ, tôi là Tiền Cẩm Tùng.
Tiền Cẩm Tùng đích thân gọi điện thoại tới, khiến Hạ Tưởng có phần giật mình. Vốn tưởng rằng lần trước thư ký của y gọi điện tới, chứng tỏ Tiền Cẩm Tùng không để ý tới hắn, không ngờ mấy tiếng sau, y đích thân gọi điện, không lẽ y cũng còn có nể tình trước đây.
- Chủ tịch tỉnh Tiền, tôi nên chúc mừng anh trước.
Giọng điệu của Hạ Tưởng thân thiết mà dường như cũng có chút khách sáo.
- tỉnh Lĩnh Nam là tỉnh có nền kinh tế phát triển nhất, trên vai anh gánh vác trách nhiệm không nhỏ, nhưng anh cũng không nên làm quá sức, cũng nên chú ý sức khỏe.
Câu nói này đã kéo mối quan hệ giữa hai người gần lại, Tiền Cẩm Tùng nhẹ nhàng cười:
- Tiểu Hạ à, buổi sáng cậu gọi điện thoại, tôi đang ở trong cuộc họp hội nghị thường vụ chính quyền, sau khi cuộc họp kết thúc, lại nghe mấy vị Phó chủ tịch tỉnh báo cáo công việc, đến giờ mới có thời gian để thở... nhiều việc quá.
Trong lòng Hạ Tưởng có chút sâu lắng, với cấp bậc của Tiền Cẩm Tùng, đường đường là Chủ tịch tỉnh tỉnh Lĩnh Nam, thật sự không cần vì một cuộc điện thoại mà giải thích với hắn, nhưng y lại giải thích với hắn, cũng đồnng nghĩa y rất nể mặt và coi trọng hắn.
Tuy nói hắn cũng biết rõ, hiện giờ nhạc phụ là Chủ tịch tỉnh, còn có Tống Triêu Độ cũng là Chủ tịch tỉnh, vô hình trung khiến trọng lượng của hắn tăng lên không ít, nhưng Tiền Cẩm Tùng đối đãi với hắn như vậy, cũng vì có vài phần tình cảm của trước đây.
Hạ Tưởng vội nói mấy câu khách sáo, biểu thị hắn có thể hiểu được và cảm ơn đối với Chủ tịch tỉnh.
- Cậu tìm tôi, nhất định có việc. Có việc hãy nói ra, giữa chúng ta không nên khách sáo, còn rất nhiều việc cần phải làm….
Lời nói của Tiền Cẩm Tùng vừa thân thiết vừa không mất uy nghiêm, tóm lại duy trì khoảng cách thích hợp, nhưng không biểu hiện sự xa lánh, rất có chừng mực.
Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc, cảm thấy hắn vẫn nên nhắc tới sự tình của Cao Hải, liền trực tiếp nói thẳng.
Nhưng Tiền Cẩm Tùng ngay lúc này không trả lời vấn đề của Hạ Tưởng, y chỉ ha hả mỉm cười:
- Tôi hai ngày nữa phải về Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó nếu có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Sau đó, dường như nhớ ra cái gì, lại nói.
- Muốn gặp Thủ tướng báo cáo công việc.
Trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, cũng cười:
- Gặp dịp đây là mùa đẹp nhất ở Thảo nguyên, tôi muốn mời Chủ tịch tỉnh Tiền tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến thảo nguyên Thiên Trạch chơi.
- Được, được, tôi nhất định đi.
Tiền Cẩm Tùng cười sang sảng, kết thúc cuộc trò chuyện.
Dường như vẫn chưa có gì tiến triển, nhưng Hạ Tưởng lại rất hài lòng, gặp mặt so với lời hứa hẹn ngoài miệng có vẻ thực tế. Hơn nữa hắn hiểu, Tiền Cẩm Tùng không phải tùy tiện nói, khả năng y đến Thiên Trạch rất lớn, hơn nữa còn có khả năng chuẩn bị chu đáo trước khi tới, mục đích tới rất mạnh mẽ.
Tình thế, tùy vào các nơi di chuyển, đang bước vào giai đoạn đấu sức. Bước tiếp theo, xem thử ai là người sai lầm trước, và ai là người đầu tiên nắm bắt cơ hội. Lúc này giống như một cuộc thi kéo co, song phương đều dốc sức ứng phó, và thỉnh thoảng có thêm lực lượng mới gia nhập vào cuộc cạnh tranh, trong cuộc cạnh tranh giữa hai bên, người nào không vững, sẽ bị té ngã xuống đất.
Hễ ngã xuống, có thể sẽ đẩy ngã quân bài Domino quan trọng nhất.
Quay về phòng, ông cụ khẽ nhắm mắt lại, dường như là đang ngủ. Hạ Tưởng nhẹ nhàng phủ cái áo cho ông, thảo nguyên gió mát, rất dễ bị cảm, không ngờ vừa mới đưa tay, ông cụ bỗng nhiên lại mở mắt, xua tay nói:
- Ông vẫn chưa già đến mức ngủ mọi lúc mọi nơi, tuy rằng tinh lực không bằng các người trẻ tuổi, nhưng so với các anh cũng có vài phần kiên nhẫn, cũng có niềm tin vào chính mình.
Lại ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống, tiếp tục nói:
- Tiền Cẩm Tùng năng lực bình thường, gặp thời cơ tốt, y ở Lĩnh Nam muốn đứng vững chân, rất dễ dàng. Nhưng muốn tháo gỡ tình hình, sẽ gặp khó khăn.
Ông chỉ đề cập đến vấn đề một chút, sau lại không nói thêm nữa, lời cửa ông tựa hồ như lời kết luận.
Từ thái độ của ông cụ và từ thái độ của Tiền Cẩm Tùng, trong lòng Hạ Tưởng càng chắc chắc, Tiền Cẩm Tùng lần này đến Bắc Kinh, chắc chắn có thâm ý sâu xa.
Buổi tối, Hạ Tưởng lại cùng ông cụ ăn cơm. Ông cụ rất hào hứng, còn uống mấy chén rượu. Sau khi ăn xong, ông đi ra ngoài tản bộ. Đi khoảng một tiếng, ông cụ trước sau không có đề cập đến chính sự, chỉ nói những chuyện phiếm, nhưng vô tình lại đề cập đến vấn đề phát triển dân số trong gia tộc Ngô gia, Hạ Tưởng đành phải ậm ừ ứng phó.
Liên Nhược Hạm gần đây yêu cầu không nhiều, nhưng cũng không gọi là ít, tuy nhiên cô vẫn chưa mang thai, không có cách nào khác. Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Có một số việc phải thuận theo tự nhiên, có một số việc cần phải dốc sức, sau khi từ biệt ông cụ, trên đường về nhà, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Trần Phong.
Trần Phong nói:
- Có một số việc phải thuận theo tự nhiên, có một số việc cần phải dốc sức, Tiểu Hạ, cậu gần đây tinh thần sa sút, có phải muốn buông lỏng?
Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng không giống nhau, quan hệ giữa y và Hạ Tưởng không cần khách sáo, bụng dạ thẳng thắn, có sao nói vậy.
Hạ Tưởng vừa nghe đã biết Trần Phong muốn nói cái gì, đành mỉm cười:
- Thị trưởng Trần, anh đúng là nghĩ oan cho người tốt rồi, tôi cho dù một ngày cũng không sa sút tinh thần, tôi mỗi ngày đều bận công tác, lời phê bình của anh, tôi không ghi nhận.
Trần Phong cười ha ha:
- Tôi quản không được cậu, nhưng tôi là bề trên của cậu, lời của cậu dường như có chút oán giận tôi.
Hạ Tưởng đương nhiên biết Trần Phong nói giỡn, hắn chỉ cười:
- Thị trưởng Trần, anh gọi điện thoại tới, nhất định không phải chỉ để phê bình tôi, anh có chỉ thị gì mới?
- Không có, chỉ nói chuyện phiếm.
Trần Phong không ngờ còn nói giỡn.
- Thế nào, không muốn cùng tôi nói chuyện phiếm?
- Tôi muốn mời cậu đi uống rượu, cả ngày nói chuyện phiếm với cậu, tôi muốn xem cậu có thời gian hay không.
Hạ Tưởng biết rõ Trần Phong tuyệt đối không phải muốn nói chuyện phiếm, y có chuyện quan trọng muốn nói.
- Anh nói đi, đừng đùa nữa.
Trần Phong nắm được câu nói của Hạ Tưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Tôi mấy ngày nữa đi Bắc Kinh, thuận đường đến Thiên Trạch, nghe nói hiện tại phong cảnh thảo nguyên xinh đẹp tuyệt trần? Còn có thịt dê nướng? Tôi đến đó chơi cậu phải tiếp đãi chu đáo nhé.
Trần Phong đến, không chỉ đến với thân phận là Thị trưởng của thành phố Sơn Thành, còn đến với thân phận cá nhân, Hạ Tưởng đương nhiên cầu còn không được, không ngớt nói:
- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Toàn bộ nhân dân thành phố Thiên Trạch hoan nghênh anh đến.
- Tốt lắm, quyết định vậy đi.
Trần Phong tán gẫu rất lâu, nhưng nói rất sòng phẳng và dứt khoát, bỗng chốc cúp máy.
Hạ Tưởng dừng xe ven đường, thất thần trong chốc lát, lại cười. Ông cụ đến Thiên Trạch đã tạo ra một bước ngoặt, trong chốc lác đã thu hút các nhân vật khắp nơi nô nức kéo đến, Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong đều muốn tới Thiên Trạch, nói là đến để giải sầu và du lịch, quả là gạt người. Bọn họ không giống như ông cụ Ngô, đều là quan lớn, đường đường là lãnh đạo cấp tỉnh, làm sao có lòng dạ thanh thản giải khuây?
Tuy nhiên đã định, hai nhân vật quan trọng đến Thiên Trạch chơi, chứng minh rằng tình thế sẽ biến đổi, hơn nữa còn có khả năng biến đổi lớn.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng vừa đến chỗ làm đã nhận được điện thoại của Cao Hải. Ngày hôm qua hắn vốn định gọi điện cho Cao Hải, nhưng trời đã tối, định bụng để sáng mai gọi. Không ngờ Cao Hải quá nôn nóng, mới sáng sớm đã gọi điện tới.
- Thế nào, Hạ Tưởng, có tin tức gi từ Chủ tịch tỉnh Tiền không?
Thời gian mà Cao Hải làm trong giới quan trường có thể lâu hơn Hạ Tưởng, nhưng quyền lực trong tay của y lại đến chậm hơn so với Hạ Tưởng, mấu chốt là do thời điểm mà y nhận chức không đúng dịp, đúng vào thời điểm mà các thế lực quan trọng khắp nơi đấu đá lẫn nhau, y có phần thất thế cũng là điều có thể lý giải được. Do y và Hạ Tưởng thân thiết, mới không quá để ý đến hình ảnh Thị trưởng.
Hạ Tưởng đã đem chuyện Tiền Cẩm Tùng sắp về lại Bắc Kinh và cả chuyện muốn gặp mặt hắn nói ra, lại khuyên Cao Hải không nên sốt ruột, trước tiên phải chờ đợi, sự tình chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt. Cao Hải cũng biết thất thố, tự giễu nói:
- Không vội không được, tình hình đã được triển khai rồi, không nên phụ lòng sự tín nhiệm của Chủ tịch tỉnh Tống, tôi rất lo lắng.
Hạ Tưởng hiểu tâm tư của Cao Hải, y vốn có quan hệ bình thường với Tống Triêu Độ, qua nhiều năm nỗ lực mới lọt vào tầm ngắm của Tống Triêu Độ, lần này tới Ngưu Thành, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, có thuận lợi chỉnh đốn Ngưu Cương hay không, sự việc liên quan đến vị trí của hắn trong lòng của Tống Triêu Độ.
Tuy nhiên Hạ Tưởng sắp gặp mặt Tiền Cẩm Tùng, khiến cho Cao Hải thở phào nhẹ nhõm. Tiền Cẩm Tùng đồng ý nói chuyện với Hạ Tưởng, cũng đồng nghĩa trong lòng của y, Hạ Tưởng là người bằng hữu đáng kết giao. Cao Hải ngầm khâm phục Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, giữa Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng năm đó dường như cũng không có quan hệ gì mật thiết, nhưng y vẫn xem trọng Hạ Tưởng, chứng minh rằng y cũng khâm phục tài đối nhân xử thế và năng lực của Hạ Tưởng.
Vừa mới nghe xong điện thoại của Cao Hải, điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại của Tỉnh ủy gọi đến, Hạ Tưởng đoán được là ai, vội vàng nghe điện thoại, quả nhiên không có đoán sai, trong điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc của Tống Triêu Độ:
- Hạ Tưởng, nghe nói ông cụ Ngô đã đến Thiên Trạch?
Trên thế giới không có tường ngăn được cơn gió lùa, nhất cử nhất động của ông cụ Ngô xem ra vẫn nằm trong tầm ngắm của mọi người khắp nơi. Ông cụ Ngô đã về hưu mấy năm rồi, nhưng thân phận của nhân vật lĩnh quân phía sau thế lực gia tộc, vẫn khiến cho ông là tiêu điểm mọi lúc mọi nơi, muốn trốn tránh cũng không được.
- Vâng, ông cụ đến đây vào ngày hôm qua, ông cụ muốn ở đây một thời gian để du lịch.
Hạ Tưởng không có giấu diếm gì, thật lòng báo cáo,
- Ngày hôm qua chúng tôi cùng nhau ăn cơm, chỉ nói chuyện phiếm. Trí tuệ chính trị của ông cụ, ha hả, cái gì cũng nói rõ ràng minh bạch.
- Tình hình càng ngày càng phức tạp, Hạ Tưởng, cậu đối với tình hình hiện tại có ý tưởng gì mới không?
Tống Triêu Độ giọng điệu thản nhiên, người nghe không biết đây là giọng điệu đang âu lo hay là tràn đầy tự tin.
- Thời cơ vẫn chưa tới, khoảng cách đến đích vẫn còn một ít thời gian. Ông cụ Ngô gia đến đây, giải sầu và giáo huấn tôi hơn một nữa thời gian rồi. Tuy nhiên…
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, nói ra ý định của Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong,
- Chủ tịch tỉnh Tiền và Thị trưởng Trần lúc này đến Bắc Kinh, chắc có dụng ý, tôi nghĩ sau khi tôi cùng bọn họ gặp mặt, nhân thời gian đó nói ra tình hình bên trong.
Tống Triêu Độ giật mình:
- Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong phải quay về Bắc Kinh báo cáo công tác? Hiện tại chưa phải là thời điểm báo cáo.
Y bất chợt dừng lại, bỗng nhiên cao giọng,
- Hạ Tưởng, cơ hội đã tới, cơ hội của cậu tới rồi, nhất định phải nắm bắt.