Tương ứng với sóng gió tỉnh ủy tỉnh Tề là Thành ủy thành phố Lỗ cũng là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Nguyên nhân gây ra vẫn là bởi vì vụ án Chu Chấn Ba.
Sau khi Uỷ ban Kỷ luật thành phố chính thức tuyên bố áp dụng thi hành bắt giam Chu Chấn Ba, do Cục Công an thành phố đem Chu Chấn Ba chuyển đến địa điểm bí mật của Uỷ ban Kỷ luật thành phố tiến hành công tác thẩm tra. Vốn tưởng rằng Chu Chấn Ba có kinh nghiệm chống điều tra phong phú, lại có chỗ dựa vững chắc, khẳng định sẽ kín miệng như bưng, bởi vậy phía Uỷ ban Kỷ luật đã làm tốt việc chuẩn bị để đánh một trận ác liệt.
Không ngờ Chu Chấn Ba không những nhận tội vu oan các thương nhân từ bên ngoài tới, còn cung cấp ra tin tức một vụ án gần như bị người ta quên đi - cái chết của Trần Thu Đống!
Theo khẩu cung của Chu Chấn Ba, Trần Thu Đống không hề chết do tự sát, mà là bị người ta ép mà chết. Còn nhân vật ra lệnh đứng sau là ai, gã không chịu nói, đòi Hòa Cải Lợi phải đích thân tới thì gã mới bằng lòng giải thích.
Hòa Cải Lợi biết vụ án quan trọng, lập tức đích thân thẩm vấn Chu Chấn Ba, nhưng sau khi từ phòng thẩm vấn ra, Hòa Cải Lợi không có một tí thần sắc vui vẻ vì đã phá được vụ án quan trọng, ngược lại vẻ mặt trang nghiêm, giữ kín như bưng với lời khai của Chu Chấn Ba, và dặn dò nhân viên công tác Uỷ ban Kỷ luật, tất cả lời khai của Chu Chấn Ba, niêm phong toàn bộ, bất cứ người nào không cho phép lộ ra ngoài nửa câu.
Hòa Cải Lợi bị lời nói của Chu Chấn Ba dọa ngã, sau khi gặp mặt Chu Chấn Ba chỉ có một ý niệm trong đầu…Chu Chấn Ba điên rồi!
Chu Chấn Ba đương nhiên không điên, gã trà trộn vào quan trường nhiều năm, lại nhận thức rõ các thế lực địa phương ở tỉnh Tề là cây lớn rễ sâu, hơn nữa gã đối nhân xử thế có một sở thích rất nham hiểm chính là -thích lén sưu tập chuyện riêng tư của lãnh đạo.
Chu Chấn Ba xuất thân là cảnh sát hình sự, lại từng đảm nhiệm Đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Phó cục trưởng chủ quản hình sự, kinh nghiệm điều tra phong phú, bởi vậy thu thập những việc xấu riêng tư gã làm sau lưng hoàn toàn là dễ như trở bàn tay, không tồn tại bất cứ khó khăn chuyên môn nào. Hơn nữa có lợi thế về chức vụ, cho nên gã chỉ đơn giản để lộ ra mấy chuyện riêng tư kinh người, làm cho Hòa Cải Lợi khiếp sợ tại chỗ!
Khiến cho Hòa Cải Lợi kinh động không chỉ là Chu Chấn Ba lộ ra chân tướng cái chết của Trần Thu Đống, còn bao gồm chuyện riêng tư của đám người Hà Giang Hải, Viên Húc Cường, Lý Đồng cùng Liêu Đắc Ích. Nói một cách không hề khoa trương, trong bộ máy Tỉnh ủy, ngoại trừ mấy vị lãnh đạo Tỉnh ủy mới điều nhiệm ra, dường như chuyện riêng tư của tất cả mọi người, Chu Chấn Ba đều nắm giữ một phần.
Thật là một kẻ khốn khiếp vô liêm sỉ….Hòa Cải Lợi lúc đó muốn mắng Chu Chấn Ba một trận, nhưng lại nhịn lại, ông ta rất rõ hành động đó của Chu Chấn Ba là muốn đi đến cùng, ý nghĩa là nếu không bảo vệ được gã, được lắm, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt.
Hơn nữa Chu Chấn Ba ám chỉ một cách rõ ràng, gã giữ tất cả việc riêng tư của các lãnh đạo trên một trang web bí mật, thiết lập thiết bị định giờ, chỉ cần trong một thời gian nhất định gã không hoạt động, thì sẽ tự động truyền ra, sau đó….
Uy hiếp lộ liễu như thế, Hòa Cải Lợi lại không có cách nào khả thi, ông ta có lòng tin lời nói của Chu Chấn Ba không hề quan trọng, điều quan trọng là, nếu ông ta xử lý vô ý, thật sự khiến cho việc riêng tư của nhiều lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Tề bại lộ, thì tội của anh ta rất lớn, đừng nói là tiền đồ, 100% là sẽ bị làm người chịu tội thay, không phải thân bại danh liệt, thì là âm thầm bị hạ độc, ít nhất cũng là một việc không hứa hẹn.
Hòa Cải Lợi khó xử, bởi vì ông ta nhất thời vẫn thật sự không biết nên làm như thế nào, báo cáo lên Viên Húc Cường sao? Là tự tìm phiền phức, xin chỉ thị của Lý Đồng sao? Là không hiểu chuyện!
Báo cáo tới tỉnh ủy? làm sao báo cáo, làm sao mở miệng đây?
Thủ đoạn của Chu Chấn Ba đủ hiểm độc, không ngờ khiến cho ông ta không có kế sách khả thi và khó xử. Nếu thực sự để Chu Chấn Ba thực hiện được âm mưu, cho gã được vô tội rồi phóng thích, thì quyền uy của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh ở đâu? Dù sao Chu Chấn Ba cũng đã nhận tội vu oan hãm hại các khách thương gia từ bên ngoài tới.
Nhưng chỉ là một tội danh của Chu Chấn Ba, dường như có chút khó nói, nếu chẳng may Chu Chấn Ba vẫn không buông tha thì làm sao bây giờ? Không thể để Chu Chấn Ba gặp một cái chết đột ngột trong quá trình phá án của Uỷ ban Kỷ luật được, ông ta vẫn không phát rồ đến mức như vậy.
Lại nói, cũng không cần phải vì giữ kín việc riêng của lãnh đạo, mà tự mình mang tiếng xấu giết người.
Nhưng nhất định phải tìm một người để thảo luận một chút như thế nào xử lí việc của Chu Chấn Ba, ông ta không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề như vậy, chủ yếu còn có có một điểm, hiện tại ông ta hoang mang lo sợ, thật sự không biết nên như thế nào là tốt.
Ông ta cần có người chỉ điểm cho ông ta… nhưng tìm ai được chứ?
Khâu Nhân Lễ khẳng định không được, mặc dù ông ts có qua hệ tốt nhất với Khâu Nhân Lễ, nhưng việc như vậy không thể báo cáo cho lãnh đạo, nếu không có khả năng sẽ nhận được hiệu quả ngược lại. Hơn nữa ông ta cũng đoán không ra suy nghĩ thật sự của Khâu Nhân Lễ, trước mặt một Khâu Nhân Lễ sâu không thể lường được, ông ta không dám sai sót nửa điểm.
Báo cáo cho Chu Hồng Cơ? Cũng không được. Chu Hồng Cơ mặc dù là lãnh đạo trực tiếp trong hệ thống của ông ta, nhưng ông ta và Chu Hồng Cơ không có giao tình nào, ông ta mạo muội đem sự việc nói trước mặt Chu Hồng Cơ, nếu chẳng may Chu Hồng Cơ xấu hổ quá thành giận cá chém thớt lên ông ta, chẳng lẽ không phải lấy đá tự đập chân mình sao?
Cũng chỉ có một người có thể tín nhiệm… Hạ Tưởng!
Hòa Cải Lợi cũng không dám trực tiếp xin chỉ thị Hạ Tưởng, mà nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Ngô Thiên Tiếu:
- Thiên Tiếu, bây giờ có thời gian không? Ừ, có chút chuyện cũng khẩn cấp cần làm phiền anh một chút, không, không, tôi đến Tỉnh ủy tìm anh.
Đặt điện thoại xuống, Hòa Cải Lợi thở dài một hơi, mới phát hiện cả người đầy mồ hôi, trong lòng anh ta vẫn đang nói thầm, cũng không biết đưa ra bước này là đúng hay sai? Không quan tâm nữa, dù sao phải đánh cược một lần, thà rằng tin vào Hạ Tưởng một lần, bởi vì nghe đồn, Hạ Tưởng là một lãnh đạo đáng tin cậy.
...
Trước khi Hòa Cải Lợi đến được Tỉnh ủy, Tỉnh ủy đã loạn thành một đống.
Loạn là loạn, nhưng cũng là loạn trong trật tự, dù sao đều là những người đã từng chứng kiến nhiều trường hợp lớn, cho nên đối với sự việc Uỷ ban Kỷ luật trung ương và Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Yến dường như cũng lúc đến Tỉnh ủy tỉnh Tề, mỗi phòng thực hiện nhiệm vụ của mình, mặc dù bận rộn, cũng coi như ngăn nắp chỉnh tề.
Người của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương tới cấp bậc không cao, Khâu Nhân Lễ vẫn chưa lộ diện. Khâu Nhân Lễ không lộ mặt thì còn nói được, quan lớn to nhất tỉnh, cũng có trọng lượng khá lớn, không phải ai muốn gặp thì có thể gặp được. Nhưng điều mọi người không ngờ là, Chu Hồng Cơ cũng không ra mặt đón người từ Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đến, rất là có ý nghĩa sâu xa.
Đương nhiên, người biết nội tình có thể lý giải vì quan hệ mật thiết giữa Chu Hồng Cơ và Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, cùng đồng môn trong một phe, vì vậy không cần câu nệ. Kỳ thật không đúng, quan hệ cho dù có tốt, cũng không thiếu lễ tiết trong quan trường.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đến chẳng qua là cấp bậc Phó giám đốc Sở. Chu Hồng Cơ lộ mặt hay không, tất cả trong một ý niệm, nhưng nói chung, xuất phát từ sự tôn trọng và sự coi trọng đối với Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, Chu Hồng Cơ ít nhất cũng phải một lần đối mặt, nói mấy câu khách sáo.
Nhưng lại không có.
Chu Hồng Cơ không gặp người của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đến cũng thôi đành, lại cố tình chủ động mà nhiệt tình tiếp đãi người đến từ Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Yến, khiến cho mọi người không thể không mơ hồ bất định. Ngay cả Mục Chính Nhất cũng vô cùng khó chịu, nói rõ ràng đã định do anh ta ra mặt tiếp đãi Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Yến Trần Lập Bản, nhưng không biết sao đến giờ đi thì Chu Hồng Cơ lại thay đổi chủ ý, bảo ông ta đi tiếp đãi người ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương. Chu Hồng Cơ đích thân ra trận, không tiếc hạ thấp thân phận, muốn đối mặt nói chuyện với Trần Lập Bản.
Theo quy củ của quan trường, cấp Phó đến đây, thì phải do cấp Phó đối ứng tiếp đãi mới đúng.
Tuy nhiên Chu Hồng Cơ đã quyết định, Mục Chính Nhất cũng không thể nói gì hơn, đành phải làm theo, nhưng trước giờ nghĩ không thông hàm ý chính trị trong đó, với cấp bậc của Chu Hồng Cơ, nhất cử nhất động đều là thâm ý sâu sắc, anh ta không thể nào lại bắn một mũi tên mà không có đích đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Mục Chính Nhất nghĩ không ra, kể cả Hạ Tưởng và nhiều người trong Tỉnh ủy tỉnh Tề, như Khâu Nhân Lễ, Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải,..v..v.., đều nghĩ thông suốt.
Cách làm của Chu Hồng Cơ trong mắt nhiều người, đưa ra những kết luận khác nhau.
Khâu Nhân Lễ chỉ cười thản nhiên, không có ý kiến gì.
Tôn Tập Dân lại khẽ nhíu mày, tâm tư càng trầm tư hơn một chút, bởi vì ông ta biết, Chu Hồng Cơ cũng nghe được tin tức, cách làm của anh ta là không ra mặt tiếp đãi thể hiện rõ sẽ giữ lập trường trung lập về việc của Lý Đinh Sơn, khiến cho Tôn Tập Dân mơ hồ lo lắng, khó trách giữa Chu Hồng Cơ và ông ta thật sự càng lúc càng xa?
Nói thật, ông ta càng ngày càng không nhìn thấu tâm tư của Chu Hồng Cơ nữa.
Mà sau khi Hà Giang Hải nghe được tin tức, sắc mặt u ám bất định, sau nửa ngày mới đập bàn một cách nặng nề:
- Chu Hồng Cơ, đừng tưởng rằng anh có thể chơi đùa với Hạ Tưởng, cẩn thận bị Hạ Tưởng chơi, anh cũng không có chỗ khóc!
Chỉ có Hạ tưởng là cười mà không nói gì khi biết hành động của Chu Hồng Cơ, nhưng lập tức đưa ra thái độ và hành động - hắn đích thân ra mặt dẫn Chu Hồng Cơ tới gặp Trần Lập Bản, sau khi hàn huyên, đề xuất phải mời Trần Lập Bản ăn cơm tối, rồi mới cáo từ mà đi một cách lịch sự. Trở lại văn phòng, lại lắc đầu cười, nghĩ thầm hay cho một Chu Hồng Cơ, thật sự là tâm tư hay thay đổi, thủ pháp biến hóa, khôn khéo hơn người.
Chỉ có điều đằng sau sự cố ý, thật sự đang ẩn chứa suy nghĩ gì, Hạ Tưởng xem như không thể hoàn toàn đoán được, cũng nhiều lần phỏng đoán, lại ngồi xuống suy nghĩ, liền gọi một cuộc điện thoại.
- Vệ Tân, sự việc tiến hành đến đâu rồi?
Có một số việc nhất định phải giao cho người có chuyên môn đến làm, mới có thể làm đến không chút khe hở, không thể tìm ra. Hiệu quả mà Hạ Tưởng muốn chính là mượn sự giúp đỡ của một con đường khác, vì đang chuẩn bị châm ngọn lửa cuối cùng về sự kiện Cục nghề muối tỉnh Tề, lại thêm một bó củi, và gió để tăng uy lực của ngọn, một khi nổi lên, thì đừng nghĩ có thể dập tắt, ngay cả Chu Hồng Cơ là người khởi xướng cũng sẽ mất đi hoàn toàn quyền không chế hoàn toàn tình thế.
- Alo…
Giọng Vệ Tân vẫn mang khàn khàn như cũ, và là một người phụ nữ duy nhất không xưng hô tên của hắn.
- Chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi anh ra lệnh một tiếng, thì có thể lửa thiêu tất cả. Đúng rồi, em bảo Nhất Phàm làm, đúng lúc cô bé vừa mới học, cho cô bé dùng để luyện tập.
- Haha, cô bé Phàm sẽ thêm phần náo nhiệt.
Vừa nghĩ đến Tống Nhất Phàm vui vẻ, bây giờ chân thành làm việc cùng Vệ Tân, Hạ Tưởng liền muốn phì cười.
- Cô cũng không phải tới để gây thêm ồn ào, trong lòng hắn rất rõ, cô có thể là một cô bé cổ quái tinh lanh cái gì cũng hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu.
Lời nói của Vệ Tân hàm ý rất lớn, Hạ Tưởng cũng lười nói nhiều với cô, mỉm cười liền gác máy:
- Bây giờ là lúc công bố rồi!
Vừa mới đặt điện thoại xuống, Ngô Thiên Tiếu rồi đến báo cáo, nói là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Thành phố Hòa Cải Lợi có công tác cần xin chỉ thị, là tiến triển của vụ án Chu Chấn Ba.
Hạ Tưởng vừa nghe thì biết sự việc có thay đổi, bởi vì Hòa Cải Lợi không tìm Khâu Nhân Lễ, không tìm Chu Hồng Cơ, cố tình tìm hắn, có thể thấy tình thế rất nghiêm trọng, sự việc rất phiền phức, hắn lo nghĩ, nói:
- Bây giờ không có thời gian, đợi ngày mai lại nói.
Trì hoãn là việc tốt, có thể giúp bình tĩnh để phân tích tình hình. Hơn nữa nói thật, Hạ Tưởng hiện tại vẫn thật sự không có thời gian giúp đỡ Hòa Cải Lợi, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc lớn phải làm, bởi vì hắn đã châm ngòi lửa.
Không chỉ hắn châm lửa, Khâu Nhân Lễ cũng bắt lấy thời cơ đột ngột ra tay - mở Hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề điều chỉnh nhân sự!
Kế sách điều chỉnh nhân sự bị để sau một sau một khoảng thời gian, để chờ Uỷ ban kỷ luật Trung ương điều tra, đột nhiên đưa ra Hội nghị thường vụ, quả nhiên là ra tay một cách sắc bén.