Người nói đó cũng không phải người khác mà là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành Bành Vân Phong.
Là Bí thư Thành ủy của thành phố cấp huyện trực thuộc Đan Thành, vận mệnh Âu Kiệt Văn kỳ thật được nắm trong tay Bành Vân Phong. Bành Vân Phong thân là Bí thư Thành ủy Đan Thành, cán bộ cấp Cục phó trở lên ở Đan Thành vận mệnh gần như đều có thể do y một lời mà quyết.
Đương nhiên, Thành ủy cũng không phải muốn miễn ai là có thể miễn, cũng phải tìm đủ lý do mới được. Hiện tại lý do đã vô cùng đầy đủ, Âu Kiệt Văn là cán bộ lãnh đạo, không tự kiềm chế, va chạm với lãnh đạo cấp trên – Hạ Tưởng không phải lãnh đạo cấp trên trực tiếp nhưng trên quan trường, quy tắc không thể vứt bỏ. Ý thức cấp bậc lúc này phải nhớ kỹ - không coi lãnh đạo ra gì, lại là thời gian đi làm bình thường, mùi rượu ngút trời, làm tổn hại hình tượng cán bộ lãnh đạo. Hơn nữa dung túng một lái xe làm xằng bậy, tóm lại, có một đống lý do lớn có thể đem một gậy đánh ngã Âu Kiệt Văn.
Bành Vân Phong là ai? Bành Vân Phong là cấp dưới đắc lực nhất của Hạ Tưởng. Một trong những thành viên tổ chức chính trị có trí tuệ quan trường nhất. Y làm việc, sao có thể không mượt mà làm người ta khó trả lời chứ?
Phía sau Bành Vân Phong còn có hai người, một người là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên. Người kia là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Đỗ Ứng Tùng.
Âu Kiệt Văn thái độ kiêu ngạo, chẳng những bị người lãnh đạo trực tiếp vừa vặn bắt tại chỗ, còn lưu lại trong mắt hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Trong đó một người còn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Trưởng ban tổ chức cán bộ. Đừng nói hậu trường của y là Khúc Lễ Chí, chính là Cao Tấn Chu ra mặt cũng bảo vệ không nổi y.
Người phía dưới có thể làm việc xấu sau lưng lãnh đạo, cũng có thể bằng mặt không bằng lòng. Nhưng có một điểm, đừng làm cho lãnh đạo cấp trên bắt quả tang. Nếu bắt được tại chỗ, rất xin lỗi, ngoài tự nhận mình xui xẻo, khóc cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Bành Vân Phong thật ra hôm qua nghe thấy tin tức Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, vốn định hôm qua đến thành phố Yến. Cuối cùng có hội nghị khẩn cấp không thoát ra được, nên chậm một ngày.
Sáng sớm ngày hôm nay liền lên đường, dọc đường đi nhanh mong đến kịp, chỉ sợ bỏ lỡ. Cho dù là gặp Hạ Tưởng trên đường cao tốc cũng được, cũng coi như là có lòng rồi.
Kết quả vượt ra khỏi sự tưởng tượng. Đương nhiên, nếu không phải Âu Kiệt Văn làm phức tạp, nói không chừng cũng sẽ đi lướt qua Hạ Tưởng.
Bành Vân Phong là ai, vừa thấy tình hình không tốt, có ngụ ý có thể làm, lập tức liên hệ Tỉnh ủy. Sau đó liền thông báo cho Đỗ Ứng Tùng – Bành Vân Phong rất biết xử lý việc, cùng Đỗ Ứng Tùng quan hệ không tồi – Sau đó y ngồi chờ đến thời cơ thì xuất hiện.
Không nghĩ Vu Phồn Nhiên cũng bất ngờ xuất hiện, trong lòng Bành Vân Phong lại mừng rỡ, biết hẳn là bút tích của Phó bí thư Hạ… Sau đó không ngoài dự đoán của y, Hạ Tưởng tạo ra một cơ hội, đúng lúc đó y xuất hiện, đồng thời vừa vặn tại chỗ bắt Âu Kiệt Văn.
Âu Kiệt Văn trợn tròn mắt, là trợn tròn mắt thật sự. Bởi vì y biết y xong rồi, thật sự là xong rồi. Có Bành Vân Phong chính mắt thấy, lại có Trưởng ban Đỗ làm chứng. Khúc Chí Lễ đừng nói sẽ bảo vệ y, ngược lại, chắc chắn còn nói lời chính nghĩa ủng hộ Bành Vân Phong miễn chức của y!
Rất nhiều cán bộ trước mặt người khác diễn và nói chuyện trên sân khấu, đều thái độ ra vẻ. Nhưng một khi gặp biến cố lớn sẽ lộ ra bản mặt thật. Ví dụ như bị miễn chức trực tiếp hoặc là bị Ủy ban kỷ luật mang đi. Có người mặt không còn một chút máu, có người uể oải buồn bã, có người gào khóc, thậm chí có người ngất tại chỗ.
Lột áo mũ lãnh đạo khoác bên ngoài, quan viên, cũng là người thường thôi.
Âu Kiệt Văn sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên ngồi sụp xuống đất. Không khóc cũng không gào thét, mà ngất đi.
Sau khi Khúc Lễ Chí nhận được tin tức, buông điện thoại, nửa ngày không nói gì, bỗng nhiên lắc đầu cười:
- Hạ Tưởng, anh thật sự là người mang họa, đi đến đâu ở đó liền cháy.
Đương nhiên, nếu để Hạ Tưởng nghe được lời Khúc Lễ Chí nói, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý với quan điểm của Khúc Lễ Chí. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ nói hắn là người tốt. Chìm nổi bao nhiêu năm trong quan trường, lương tâm hoàn toàn không bị nhiễm đen là người thật sự tốt. Những gì hắn đã làm, không thể nói là hoàn toàn công bằng nhưng ít ra cũng đứng trên lập trường tương đối công bằng.
Tạm biệt Bành Vân Phong, Vu Phồn Nhiên và Đỗ Ứng Tùng, Hạ Tưởng lên đường về.
Khi bắt tay Đỗ Ứng Tùng, vì là lần đầu gặp mặt, không tránh khỏi hàn huyên vài câu. Coi như để lại ấn tượng tốt với nhau. Dù sao cũng gần gũi hơn.
Tới thành phố Lỗ đã là buổi chiều, Hạ Tưởng còn chưa đến Tỉnh ủy đã nhận được điện thoại của Chu Hồng Cơ.
- Phó Bí thư Hạ, nghe nói anh đã về?
Hạ Tưởng thầm cười, Chu Hồng Cơ hiện tại nóng vội, cũng thật sự thú vị. Khi hắn chủ động, Chu Hồng Cơ còn kiêu ngạo một phen, hiện tại hắn không tích cực, Chu Hồng Cơ lại để bụng.
Việc đời, có khi ngẫm lại cũng thật là anh lui tôi tiến.
- Đã về, vừa mới đến cửa. Nguồn:
Hạ Tưởng nghĩ nói:
- Buổi tối tôi có thời gian, anh xem có tiện không?
- Tiện, tôi sẽ sắp xếp.
Chu Hồng Cơ đáp, có lẽ cảm thấy nóng vội quá mức một ít, cười cười:
- Có hướng đi mới, giao lưu cùng anh một chút. Với những người khác luôn không tìm thấy tiếng nói chung.
Hạ Tưởng cười không nói gì. Hắn mới rời khỏi Tỉnh Tề hai ngày, tỉnh Tề có thể có hướng đi mới nào? Hết thảy đều trong lòng bàn tay hắn, thế cục rất bình tĩnh. Từ Ngô Thiên Tiếu, Ôn Tử Tuyền đều có thể nắm bắt được tin tức, từ đó có thể thấy đều gió yên sóng lặng.
Đương nhiên, bên dưới gió yên sóng lặng chắc chắn có động tĩnh. Chẳng qua trước mắt còn chưa biểu lộ ra bất luận dấu hiệu gì thôi. Hà Giang Hải vẫn bí mật sắp xếp. Mà vụ án Chu Chấn Ba và Triệu Mẫu Đan còn chưa có kết quả cuối cùng.
Tuy nhiên Chu Hồng Cơ nói có hướng đi mới nhất, chỉ sợ cũng không phải thuận miệng nói. Hạ Tưởng cũng bỗng chốc nghĩ tới cái gì, chẳng lẽ là việc của Vương Chi Phu… bên trên đã có nhận thức bước đầu.
Sự kiện Vương Chi Phu tiết lộ băng ghi âm, Tỉnh ủy đều đã biết. Đều biết rằng hoàn toàn là một tay Vương Chi Phu thao túng. Vương Chi Phu cũng thể hiện là người làm được chịu được. Chủ động thừa nhận sự thật với Khâu Nhân Lễ, xong nhưng không nhận là sai.
Tỉnh ủy cũng không công khai kết quả, trong hội nghị công việc bí thư được tổ chức, số người tham gia cũng có hạn. Trong cuộc họp, Khâu Nhân Lễ chỉ ra việc này, yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật. Trước khi Trung ương có chỉ thị, Tỉnh ủy phải làm nhẹ việc này, không được bàn luận.
Tôn Tập Dân cũng rộng lượng tỏ vẻ bằng lòng tha thứ cho hành vi của Vương Chi Phu. Hi vọng Tỉnh ủy và Trung ương nể tình thân phận lãnh đạo lão thành của Vương Chi Phu, xử lý nhẹ tay.
Tôn Tập Dân có phải giả bộ hay không tạm thời không nói, ít nhất thái độ của y cũng dành được không ít ấn tượng. Chỉ tiếc, Vương Chi Phu cũng không cảm kích. Tuy nhiên, Hạ Tưởng ngầm đoán được, Vương Chi Phu dường như không hề sợ hãi, chẳng lẽ nói về sau ông ta khẳng định sẽ không truy cứu trách nhiệm của y?
Dũng khí từ đâu đến?
Hạ Tưởng và Vương Chi Phu không quen, lại không tiện hỏi trược tiếp Lý Đinh Sơn. Nhưng khâm phục dũng khí của Vương Chi Phu. Phải thừa nhận, cuộc phá cục trọng đại mà Tỉnh Tề vừa mới đi qua, không thể không thừa nhận công lao của Vương Chi Phu.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Hạ Tưởng cũng lười lại đi Tỉnh ủy, nên đã gọi điện thoại qua. Ngô Thiên Tiếu báo cáo, sự tình hết thảy đều ổn định, hắn cũng an tâm.
Tào Thù Lê vội vàng thu dọn phòng ở. Hạ Tưởng ngồi ở sô pha một lát, pha một ly trà, đến văn phòng mở máy tính. Vừa lúc Vệ Tân cũng online, liền hàn huyên vài câu với Vệ Tân.
Không tán gẫu thì không tán gẫu, tán gẫu không ngờ có phát hiện quan trọng.
Vệ Tân dù sao rời xa chính trị. Hơn nữa đối với những thương nghiệp ngầm có mục đích chính trị, hành động cũng không quá mẫn cảm. Cũng không thể từ giữa đưa ra kết luận. Nhưng Hạ Tưởng có thể, cho nên khi Hạ Tưởng biết qua Vệ Tân về mấy việc kinh doanh của Tiếu Giai đã bị loại trừ và chèn ép. Hạ Tưởng lập tức biết, có người cố ý chèn ép Tiếu Giai kinh doanh.
Từ phương pháp và quy mô, đối phương chẳng những thực lực kinh tế hùng hậu, cũng có bối cảnh chính trị không nhỏ. Hoàn toàn là phương pháp hai bút cùng vẽ.
Cũng may, Tiếu Giai ở Bắc Kinh hơn mười năm, chẳng những có được một đế chế kinh tế hùng hậu, còn có được mạng lưới kinh tế phức tạp. Từ trước đến nay, kinh tế chính trị chẳng phân biệt được. Tiếu Giai có thể có hôm nay tất nhiên có rất nhiều liên hệ với quan trường.
Cho nên, Vệ Tân cùng lúc lộ ra việc Tiếu Giai kinh doanh gặp lực cản không ngờ. Về phương diện khác nhắc tới Tiếu Giai đang tích cực hóa giải, hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Nghĩ lại cũng đúng, trong đế quốc thương nghiệp của Tiếu Giai có một nhân vật vô cùng quan trọng là Tùng Phong Nhi. Tùng Phong Nhi có một chỗ dựa vững chắc là Hứu Quan Hoa – Nói cho cùng, cũng là do lúc trước Hạ Tưởng giới thiệu Tùng Phong Nhi và Hứa Quan Hoa gặp nhau. Khi hắn không tiện ra mặt, do Hứa Quan Hoa vì Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai đứng sau màn hóa giải các vấn đề, đó là kế sách tốt nhất.
Tuy nhiên, sau khi phân tích đầy đủ những gì Vệ Tân nói, Hạ Tưởng đưa ra kết luận gần với chân tướng sự việc. Đối phương thế lực vô cùng khổng lồ, bày ra trạng thái không chỉ là sỉ nhục Tiếu Giai mà muốn ép Tiếu Giai vào khuôn khổ, sau đó thâu tóm.
Lòng tham thật sự lớn.
Căn cứ vào phương pháp của đối phương mà nói, hình như đã từng có chỗ quen biết. Hạ Tưởng liền nhớ đến một người, trong lòng cả kinh… Thật sự muốn gây ra cảnh tàn sát khốc liệt toàn diện?
Vốn định cố ý gọi điện thoại trực tiếp cho Tiếu Giai để hỏi cho rõ ràng, Chu Hồng Cơ lại gọi điện thoại tới.
- Mọi việc đã sắp xếp xong, Phó bí thư Hạ, tôi cử xe chuyên dụng đến đón anh.
Chu Hồng Cơ thật đúng là khách khí. Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm tạ, trong đầu cũng hiện lên một suy nghĩ. Ý cấp bách của Chu Hồng Cơ dường như còn có một ý đồ khác bên trong, không chỉ là vì hợp tác với hắn ở tỉnh Tề.
Gặp mặt nói sau, có ý đồ gì, tất nhiên sẽ nói ra. Hạ Tưởng lắc đầu cười, nhìn sự việc rất nhiều, kỳ thật đều tập trung đến một điểm. Phải thừa nhận, một loạt động tác của hắn, đều là lực lượng tích tụ mới.
Tuy nhiên, khiến Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ chính là, khi hắn ngồi trên xe chuyện dụng của Chu Hồng Cơ đến bữa tiệc, lại nhận được điện thoại ở Bắc Kinh.
Số hơi lạ, Hạ Tưởng liền nghĩ đến vẫn là điện thoại uy hiếp như lần trước. Không ngờ sau khi nhận điện thoại, bên trong truyền tới một giọng nói lễ phép mà xa lạ:
- Xin hỏi, đây là đồng chí Hạ Tưởng phải không?
- Là tôi.
Hạ Tưởng đáp.
- Tôi ở văn phòng Quốc vụ viện, mời chờ một chút, Thủ tướng muốn nói chuyện với anh.
Hạ Tưởng thực sự giật mình kinh hãi, Thủ tướng tự mình gọi điện thoại cho hắn, là lần đầu tiên xưa nay chưa từng có. Rốt cuộc có việc gì quan trọng?