Đúng vậy, Chu Hồng Cơ đã quay trở lại rồi. Ông ta bỏ đi sự nhếch nhác, yếu ớt và bất an của một thời gian trước, lấy lại sự ung dung, tự tin và kiên định, trong giây phút theo sát Hạ Tưởng tiến vào hội nghị thường vụ, trong một thời gian rất lâu kẹt lại trong mắt những Ủy viên thường vụ đang có mặt một vẻ mặt mang đầy ý vị sâu xa.
Cũng biểu thị cho thế cục của tỉnh Tề, chính thức bước vào giai đoạn cuối cùng không sợ khó khăn hăng hái tiến lên.
Hạ Tưởng vừa bắt đầu đã giảng hòa thay Chu Hồng Cơ,
- Vừa sáng nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Chu, vì đi đón đồng chí ấy nên tới muộn một chút, đã khiến các vị lãnh đạo chờ lâu rồi.
Ánh mắt không lưu tâm mà rơi lên người Tần Khản, hắn thản nhiên nói tiếp:
- Chủ nhiệm Chu hôm qua tâm tình không được tốt nên đi uống rượu, rốt cuộc là xảy ra chút ngoài ý muốn, không kịp hội giáo với Tỉnh ủy…
Hạ Tưởng chỉ là mở đầu, sau đó Chu Hồng Cơ thuận thế theo lời của Hạ Tưởng nói tiếp. Đầu tiên là thành khẩn nhận sai, rồi trịnh trọng biểu thị sau này sẽ không tái phạm sai lầm tương tự.
Hạ Tưởng ra mặt giảng hòa, là bởi vì có chuyện đột phát, ai còn để ý chuyện mất tích của Chu Hồng Cơ là chuyện ra sao. Khâu Nhân Lễ phất tay cho qua chuyện này, bắt đầu thảo luận hai vấn đề lớn.
Hạ Tưởng chú ý đến ánh mắt chớp chớp của Tần Khản, nhìn một lượt lên người Chu Hồng Cơ những không dám nhìn lâu. Trong lòng hắn không khỏi khinh thường, lạnh lùng cười.
Trong cảm nhận của Hạ Tưởng lúc này, Tần Khản hoàn toàn đã bị cho vào lãnh cung.
Hội nghị chỉ kéo dài nửa tiếng đồng hồ những đã định ra được tinh thần cơ bản. Tần Khản dẫn đầu tổ công tác đích thân đến nơi sự việc xảy ra, xử lý vụ tai nạn mỏ. Đồng thời do Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ ra mặt giải quyết tốt hậu quả của Nha Nội. Tiếp tục do Hạ Lực phụ trách thành lập tổ điều tra liên hợp, điều tra chân tướng sự tình Nha Nội bị tập kích.
Nếu nói sự kiện tai nạn mỏ vẫn có thể coi là thiên tai, thì Nha Nội bị tập kích tuyệt đối là do con người gây ra, muốn đạt tới mục đích gì, không cần phải bàn luận nữa. Cho nên trong suốt thời gian của hội nghị, Khâu Nhân Lễ vô cùng tức giận, đập bàn, cường điệu người có dụng tâm khác vì sợ tỉnh Tề không loạn, ông ta muốn trịnh trọng cảnh cáo một số người có lòng dạ xấu xa, hãy thu lại tâm tư, chăm chỉ làm việc, nếu không, đến cuối cùng sẽ tự vác đá ném xuống chân mình.
Tần Khản thản nhiên như không, giống như Khâu Nhân Lễ đang nói về người khác vậy.
Vốn tất cả đã sắp xếp xong xuôi, ai cũng có phân công của mình, Hạ Tưởng lại phát sinh vấn đề mới, muốn tranh phần việc của Hạ Lực.
- Vốn do đồng chí Hạ Lực phụ trách công tác tổ điều tra liên hợp, Tỉnh ủy cũng rất yên tâm. Tuy nhiên tôi cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ tôi cùng đồng chí Hạ Lực phụ trách điều tra chân tướng sự tình, có phải hiện rõ Tỉnh ủy nghiêm chỉnh trịnh trọng một chút hay không? Thêm người thêm sức mạnh, tôi muốn được gia nhập, xin Tỉnh ủy phê chuẩn.
Bình thường mà nói, việc mà Bí thư Tỉnh ủy đã định, bên dưới sẽ không có người phản đối ngay tại chỗ. Hơn nữa, tổ điều tra cũng không phải công việc tốt gì, nhiều người trốn còn không kịp, Hạ Tưởng lại chủ động xin gia nhập, không phải là tự tìm phiền toái sao?
Lời Hạ Tưởng vừa nói xong, ánh mắt Tần Khản như điện bắn tới, mang vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hạ Tưởng thản nhiên như không, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt. Hắn chính là rõ ràng không chút nhầm lẫn mà nói cho Tần Khản biết, hắn phải ra tay rồi.
Khâu Nhân Lễ vốn muốn để Hạ Tưởng ra ngoài việc này, không muốn Hạ Tưởng lại nhiễm thị phi, không muốn Hạ Tưởng chủ động ra mặt. Ông ta đã biết, Hạ Tưởng thay đổi lập trường đứng giữa điều phối trước đây, muốn chủ động xuất kích rồi.
Khâu Nhân Lễ hơi suy tư, rồi liền đồng ý:
- Sẽ do hai đồng chí Hạ Tưởng và Hạ Lực phụ trách công tác tổ điều tra!
Tổ điều tra bởi vì có sự gia nhập của Hạ Tưởng, phân lượng đã tăng lên nhiều.
Bởi vì Hạ Lực chỉ là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chỉ có quyền lực phối hợp điều tra, không có quyền lực trực tiếp điều động lực lượng chuyên chính nhân dân của hệ thống công an và hệ thống chính trị - pháp luật, mà Hạ Tưởng lại có.
Bởi vì Hạ Tưởng là Phó bí thư Tỉnh ủy.
Lúc này lại bởi vì Bí thư Đảng ủy Công an và Giám đốc sở công an tỉnh tạm thời ghế trống, nếu do Hạ Lực phụ trách công tác tổ điều tra, rất nhiều sự việc sẽ vô cùng rườm rà. Mà do Hạ Tưởng ra mặt sẽ đơn giản hơn nhiều, có thể trực tiếp ra lệnh với Phó giám đốc thường trực Sở công an tỉnh.
Không ít người đều nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt không hiểu và kinh ngạc. Người không hiểu là không đoán được dụng tâm của Hạ Tưởng, người kinh ngạc vì biết rõ lập trước ôn hòa ban đầu của Hạ Tưởng đã thay đổi lớn, muốn xuất ra một quyền mạnh.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng vốn đi cùng Hạ Lực, thương nghị hành động cụ thể của tổ điều tra. Mới đi được mấy bước, phía sau lại có tiếng nói truyền tới.
Giọng nói không lớn, nhưng lại vừa quen thuộc vừa xa lạ,
- Phó bí thư Hạ, xin dừng bước, tôi có vài lời muốn nói.
Là Tần Khản.
Hạ Lực rất có hứng thú mà hơi gật đầu,
- Tôi về văn phòng trước.
Tần Khản đến trước mặt Hạ Tưởng, ra hiệu về phía cửa sổ ở cuối hành lang,
- Đi hít khí trời chút nhé?
Ở cuối hành lang có một cửa sổ hướng đông, ở trước cửa sổ có một chậu thu hải đường rất xanh tốt, trên thềm cửa sổ còn đặt một gạt tàn thuốc lá. Từ khi Khâu Nhân Lễ khởi xướng không hút thuốc trong văn phòng, không ít người vào giờ giải lao đã đến cửa sổ hướng đông này hút thuốc giải cơn nghiện.
Lâu dần, cửa đông trở thành khu hút thuốc của mọi người trong Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng vừa đi vừa nói:
- Đến cửa sổ hướng đông nói chuyện, cẩn thận âm mưu bại lộ.
Tần Khản cũng cười:
- Người xưa ở nhà bằng, bên ngoài cửa sổ hướng đông có thể có người nghe trộm. Bây giờ chúng ta đang ở tầng năm, bên ngoài cửa đông hẳn không có người đâu.
Trong lúc nói, y rút ra một điếu thuốc đưa về phía trước.
- Không hút, tôi không khoái lắm. Từ sau khi đến đây, thực sự chưa từng tới cửa đông hút thuốc.
Sau khi vài câu đối thoại nhẹ nhàng như không chút dấu tích, trên cơ bản đã chuẩn bị trước tinh thần. Tần Khản tự châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ai ai cũng biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng ai cũng không buông được điếu thuốc trong tay mình. Điều đó đã nói rõ một điều, đặc tính chung của con người chính là, biết có một số việc là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng đi làm. Biết một số chuyện sự tình là xấu, lại không phải ai ai cũng không làm.
- Hút thuốc quả thực không phải là chuyện tốt, nhưng hại chính là bản thân mình. Mà có một số chuyện xấu, cùng lúc hại mình là hại cả người. Việc hại người hại mình phải đi làm, chính là không quyền biến (thay đổi cách thức làm việc cho kịp thời với sự biến chuyển mau lẹ của tình thế) rồi.
Hạ Tưởng không khách khí mà nhằm vào những hành động của Tần Khản đưa ra những chỉ trích rất mạnh mẽ.
Tần Khản rõ ràng sửng sốt, ngây ra trong phút chốc rồi mới nói tiếp:
- Con người đều có chí hướng khác nhau, không thể gò ép. Mỗi người đều cho rằng cách làm của mình là chính xác, đồng thời cho rằng bản thân nhất định có đủ thắng lợi. Phó bí thư Hạ, tôi rất tán thưởng lập trường công chính luôn đứng giữa của anh.
Cuối cùng muốn đàm phán rồi sao? Hạ Tưởng biết rõ điều Tần Khản muốn nói chính là, hi vọng hắn vẫn mang lập trường đứng giữa, chứ không phải ở trên cái gọi là lập trường công chính.
- Tiền đề của đứng giữa là công chính, không có công chính, thì sẽ không có ý nghĩa của việc đứng giữa. Nha Nội vốn đã muốn quay lại Bắc Kinh, còn có người muốn ra tay với ông ta, muốn chế tạo đầu câu chuyện, khơi mào mâu thuẫn, thì sai lại càng sai rồi.
Hạ Tưởng rất rõ ràng mà nói cho Tần Khản biết, Hạ Tưởng phản đối hành động đục nước thả câu nào của mọi hình thế.
Tần Khản lại vô vị mà cười:
- Nha Nội bơm vốn vào Tập đoàn Đạt Tài, cũng không xuất phát từ ý tốt gì, Phó bí thư Hạ không phải không biết lòng lang dạ sói của ông ta chứ? Hơn nữa ông ta tàn phế rồi, không phải hợp với ý của anh sao? Phó bí thư Hạ, tôi phát giác, càng ngày tôi càng không theo kịp suy nghĩ của anh rồi.
- Nguyên tắc của tôi chính là, người không có chuyện tìm chuyện, người gây chia rẽ, người trốn ở sau lưng làm loạn, đều có khiếm khuyết về nhân cách. Đối phó với loại người này chỉ có hai cách, hoặc là kính mà chẳng dám gần, hoặc là…
Hạ Tưởng quyết định chỉ nói chuyện nửa chừng, bởi vì hắn chú ý thấy vẻ mặt của Tần Khản từ đầu chí cuối vẫn nhạt nhẽo vô vị. Chính là nói, ai cũng không thuyết phục được ai,
- Một gậy đánh chết!
Sắc mặt của Tần Khản dần biến đổi, rồi lại ha hả cười:
- Phó bí thư Hạ thực sự là tấm gương của chúng ta, vì nước vì dân, chí công vô tư, khâm phục, khâm phục. Tôi không tin rằng bây giờ vẫn còn cán bộ lãnh đạo giống như Hải Thụy (là một vị quan nổi tiếng liêm minh, chính trực của Trung Quốc thời nhà Minh).
Tần Khản sai rồi, y không nhìn rõ Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không phải là Hải Thụy bộc trực không biết quyền biến, cũng không phải Trương Cư Chính (là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời Minh) tuy là quan to nhưng lại đắc tội trên có Hoàng thượng dưới có vương công quý tộc. Cái hắn muốn làm chính là căn cứ trên công chính cơ bản nhất, nhưng đồng thời vừa phải có được sự tán thưởng của Trung ương, vừa dành được lời truyền tụng của dân chúng.
Khó thì khó một chút, nhưng Hạ Tưởng rất tin rằng hắn có thể đi ra được con đường lớn trước nay chưa từng có.
Trong nước, quan trường có ba kiểu người, một là làm quan chỉ vì của cải, hai là làm quan vì thăng quan, ba là một lòng vì dân.
Kiểu thứ nhất, một lòng chỉ lo kiếm tiền, vì nước vì dân đối với họ mà nói chỉ là lời nói suông.
Kiểu thứ hai, làm quan chỉ vì chính tích, không từ thủ đoạn để lên chức, trong mắt không có sự khổ ải của dân chúng.
Kiểu thứ ba, miệt mài làm việc vất vả, chịu thương chịu khó, nhưng nếu không có thủ đoạn hai bên đều gặp nguồn nước, trong tay không có quyền, chẳng qua cũng chỉ bận rộn vô ích, cuối cùng cũng chẳng được lợi ích gì.
Hạ Tưởng muốn làm kiểu người thứ ba, nhưng lại là kiểu người thứ ba thuộc loại khác.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Khản, Hạ Tưởng ngay lúc đó đã vùi mình vào công việc, lập tức triệu tập các bộ ngành liên quan, tổ chức hội nghị đầu tiên ngay sau khi tổ điều tra liên hợp được thành lập.
Hạ Tưởng yêu cầu, hạn kì phá án, không chỉ phải bắt được hung thủ, còn phải vạch mặt kẻ chủ khiến phía sau màn, phải điều tra đến cùng, không được khoan dung vô lối. Mặc kệ là liên quan đến ai, đều phải báo cáo.
Sau đó, Sơ công an tỉnh điều ra lực lượng giỏi giang, sẽ cùng với Cục công an thành phố đi điều tra. Hạ Tưởng lại để cho Hạ Lực và Chu Vu Uyên gặp nhau, điều tra từ nơi bắt nguồn, trực tiếp xâm nhập từ nội bộ của thế lực địa phương tỉnh Tề, nhất thiết trong ba ngày phải bắt hết hung thủ.
Sau khi bố trí xong mọi thứ, còn chưa ngồi xuống uống một ngụm nước, thì điện thoại của Hà Giang Hải gọi tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Phó bí thư Hạ, người đó cũng quá đáng lắm rồi.
Ngữ khí của Hà Giang Hải có chút hoảng hốt cuống cuồng,
- Sự tình cũng tại tôi, tại tôi đã giới thiệu vài nhân vật làm quen với y, kết quả bị y lợi dụng. Tôi sẽ điều tra ra ai đã làm việc này, xin Phó bí thư Hạ yên tâm. Ngoài ra xin Phó bí thư Hạ thay tôi nói rõ một chút, tôi bây giờ chỉ muốn yên bình mà hưởng tuổi già.
Hà Giang Hải gọi tới, một là muốn thanh minh bản thân, không hi vọng để Nha Nội hiểu sai mình. Hai là biểu hiện rõ lập trường, đồng thời tích cực ra mặt, hi vọng về vườn có thể về một cách yên ổn.
Hà Giang Hải bây giờ vô cùng tức giận, mới biết sai lầm lớn nhất của ông ta là khinh suất mà tin tưởng Tần Khản, không ngờ Tần Khản lật mặt như không quen biết, vì cá nhân, không tiếc dùng thủ pháp bỉ ổi hãm hại ông ta để đạt được mục địch không thể cho người khác biết.
Hạ Tưởng buông điện thoại của Hà Giang Hải xuống, chuẩn bị đến bệnh viện đích thân thăm Nha Nội, bởi vì nếu phái phản đối vì thế mà nổi trận lôi đình, lại bắt đầu trận chiến, vậy thì sự ra tay của Ngô Tài Dương, cùng với hàng loạt nỗ lực mà hắn đã làm trước đây để duy trì cục diện chính trị yên ổn đoàn kết của tỉnh Tề, đều sắp phó cho dòng nước cuốn trôi.
Vừa định ra khỏi cửa, điện thoại bất ngờ vang lên.
Kỳ thực cũng không nói là bất ngờ, bởi vì điện thoại cũng gần như liên tục, nhưng sở dĩ nói là bất ngờ, là bởi vì người gọi điện thoại đến, là một nhân vật hết sức quan trọng luôn duy trì mối quan hệ không gần không xa với Hạ Tưởng – Quan Viễn Khúc.
Điện thoại của Quan Viễn Khúc, đã mang thêm gió đông cho tỉnh Tề.