Khoảng 11 giờ đêm, Tiêu Ngũ về đến thành phố Lỗ.
Kỳ thật với tốc độ bình thường, Tiêu Ngũ hẳn sẽ sớm trở lại. Nhưng Dương Uy đi đến nửa đường đột nhiên đề nghị đi đường vòng. Tiêu Ngũ còn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đề nghị khả thi, cũng đồng ý.
Dù sao an toàn là trên hết, nếu chẳng may ở thành phố Lỗ có người bố trí, hơi sơ suất sẽ hủy chứng cứ vất vả có được trong chốc lát thì hối hận không kịp. Tiêu Ngũ vừa trải qua một lần thiệt hại, hiện tại cẩn thận hơn.
Giảm tốc độ, vòng qua quốc lộ, lại cố ý đi xa mười mấy km. Tuy rằng quá cẩn thận chặt chẽ, nhưng liên tưởng đến thế lực địa phương khổng lồ ở tỉnh Tề chỗ nào cũng nhúng tay, hơn nữa ở Phẩm Đô không ngờ thất bại, Tiêu Ngũ hoàn toàn đồng ý với Dương Uy.
Dưới sự che trở của bóng đêm, lặng yên trở vể thành phố Lỗ. Sau khi trở lại cứ điểm, Tiêu Ngũ giấu toàn bộ chứng cứ cẩn thận, sau đó mới cùng Dương Uy thoải mái mà ngủ một giấc. Bởi vì trời đã tối muộn, cũng không thông báo cho Hạ Tưởng, tin rằng thành phố Lỗ đêm dù dài nhưng cũng sẽ không nhiều mộng.
Tiêu Ngũ cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn. Nhưng Tần Khản ra sao cũng ngủ không yên, đâu chỉ ngủ không yên mà căn bản là không ngủ được.
Sau khi gặp Trình Tại Thuận nói chuyện với nhau ước chừng hai giờ, cuối cùng cho ra kết luận, mùa đông đến, nên tạm thời yên tĩnh một thời gian, và hi vọng vào mùa xuân.
Đối với việc Tần Khản ở Phẩm Đô nhúng tay vào tình hình bệnh dịch đã bị Tiêu Ngũ lấy được chứng cứ chính xác. Trình Tại Thuận thể hiện rất lạc quan, y còn khuyên Tần Khản:
- Lão Tần, không cần quá để ý, một chút việc nhỏ, không vật ngã được ông đâu, nhiều lắm thì phê bình hai câu, nếu có một vị lãnh đạo trung ương lên tiếng, thì phê bình cũng không có, sẽ trực tiếp áp chế xuống. Cũng chỉ là một trận dịch bệnh, đã chết vài người dân, đáng kinh hãi sao? Hiện tại đừng nói ai đen.
Tần Khản miễn cưỡng cười:
- Tôi mới gọi điện thoại cho Diệp Thiên Nam, Diệp Thiên Nam nói, chỉ sợ sự việc khá khó giải quyết.
- Diệp Thiên Na không nói thật, gặp chuyện giấu ba phần. Người quá mức khôn khéo, thường thường tự sai, cho nên y mới có thể bị Hạ Tưởng kéo xuống ngựa. Tôi đề nghị anh trực tiếp nói chuyện với Thủ tướng.
Trình Tại Học so với Tần Khản trực tiếp hơn,
- Đừng ngại, muốn học sẽ phải đưa ra điều kiện. Chúng ta xung phong phía trước cũng là vì giúp đỡ lãnh đạo. Nếu mà vì lãnh đạo gây ra chuyện, lãnh đạo phải thay chúng ta giơ tay giải quyết, giống như việc chúng ta nhận tiền bên dưới, nhận tiền thì phải làm việc, làm không được phải trả tiền, đây là quy củ!
Thấy Tần Khản còn do dự khó xử, Trình Tại Học cáu lên, đập bàn:
- Anh đừng lo, lão Tần, ngày mai tôi tự mình gọi điện thoại hỏi, xem có cách nói rõ ràng hay không?
- Không tốt lắm đâu.
Tần Khản vẻ mặt khó xử như cũ, khoát tay áo,
- Đưa ra điều kiện với lãnh đạo, luôn luôn không thỏa đáng.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy.
Trình Tại Học vỗ vỗ vai Tần Khản,
- Hiện tại chỉ còn một việc cuối cùng, sau khi việc của anh trót lọt xong, chúng ta khiêm tốn một thời gian. Chuẩn bị lần hành động thành công tiếp theo.
- Anh không sợ Hạ Tưởng lấy kinh doanh của Nhất Dương làm lợi thế?
Tần Khản gặp lửa thì chín chắn rồi, đúng lúc đưa ra đề tài:
- Lão Trình, nếu không, anh rời đi thôi, dù sao kinh doanh của Nhất Dương quan trọng hơn.
- Rời đi? Nói đùa gì vậy. Tôi bị Hạ Tưởng đùa giỡn, sau đó đến cái rắm cũng không dám thả đã dừng ăn rồi. Thực sự xem lão Trình tôi là lão Yên sao? Trong giới hạn của tỉnh Tề còn không có người dám bắt nạt tôi.
Trình Tại Học uống nhiều, cơn tức giận lại dâng lên.
Sau khi chia tay Trình Tại Học, Tần Khản về nhà.
Y không phải lõa quan hơn cả lõa quan, vợ và con không ở gần, y chỉ có một mình. Nghỉ ngơi một lát lại nhận được điện thoại của Dương Ngân Hoa.
- Anh khi nào thì đến thăm em? Em một mình ở Ngũ Nhạc rất buồn chán.
Giọng Dương Ngân Hoa trong đêm tĩnh mịch cũng rất lôi cuốn, khiến cho Tần Khản không khỏi động lòng.
Đừng nói Dương Ngân Hoa tuy rằng không xinh lắm, dáng người cũng không đặc biệt đẹp, nhưng phụ nữ không phải khuôn mặt và dáng người là tất cả, giống như một mâm cỗ, phải có mùi vị mới tốt. Đến cây củ cải trắng đều có sức hút, đều có người yêu thích, có người chỉ có một trong số đó, cũng là đam mê có thể lý giải.
Nhưng hôm nay Tần Khản không có tâm trạng càn quấy, nói:
- Chờ thêm một chút rồi tính, gần đây hơi không yên ổn, chủ yếu là Hạ Tưởng làm rất ầm ĩ.
- Anh đã trừng trị Tôn Tập Dân, làm thối Chu Hồng Cơ, sao đến một Hạ Tưởng cũng không làm được? Không thể cũng phải khiến cho hắn biến thành người xấu, khiến cho hắn đầu không thể yên, làm sao còn dám tìm anh gây phiền toái.
Tần Khản liền thích hương vị cay cay của Dương Ngân Hoa, có thể từ bé ăn ớt nhiều, nên tính cách ngay thảng kiên cường. Có khi khiến y cảm thấy thú vị. Nhưng hôm nay không ngờ lại hơi phiền chán.
Cũng may Dương Ngân Hoa cũng thức thời, biết Tần Khản gần đây phiền lòng bận rộn, cũng là gọi điện thoại để y thoải mái một chút, mới không giằng co, lại nói một câu:
- Đúng rồi, dường như Ôn Tử Ki điều tra sau lưng em, em cảm giác y sắp biết chuyện chúng ta.
Tần Khản chấn động,
- Sao có thể thế được? Ngàn vạn lần phải cẩn thận. Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, cũng không thể để xảy ra chuyện nữa.
Dương Ngân Hoa không cho là đúng cười ha hả: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Được rồi, là em cảm thấy ánh mắt y không bình thường. Dường như nghi ngờ em cái gì đó, có lẽ em nhạy cảm quá, có lẽ y coi trọng em…
Coi trọng cô cái rắm! Tần Khản thầm mắng một câu, còn nói vài câu mới cúp điện thoại. Trong lòng rất khinh miệt đối với sự tự kỷ của Dương Ngân Hoa. Y thấy, chỉ có y mới có thể coi trọng Dương Ngân Hoa, người khác ai sẽ thích cô miệng đầy vị tỏi?
Vốn hôm nay Tần Khản thành công trong việc cổ vũ Trình Tại Thuận, lợi dụng Trình Tại Thuận trong lúc cấp bách, khiến Trình Tại Thuận làm việc vì y, cũng làm cho tâm trạng y giãn ra không ít. Tự cho rằng có một cửa hi vọng việc lớn hóa nhỏ. Nhưng lời nói của Dương Ngân Hoa lại khiến trong lòng y thêm lo, khiến y lăn qua lộn lại khó đi vào giấc ngủ. Thầm nghĩ, sao gần đây mọi việc không thuận?
Tần Khản khó có thể ngủ, Hạ Tưởng cũng không buồn ngủ, bởi vì hắn và Trần Hạo Thiên kết giao không nhiều lắm, từng gặp ở Bắc Kinh vài lần, nói chuyện tổng cộng không vượt quá mười câu. Hôm nay không ngờ nhận được điện thoại Trần Hạo Thiên tự mình gọi đến, quả thật khiến hắn giật mình một chút.
Không phải giật mình vì cấp bậc Ủy viên bộ Chính trị của Trần Hạo Thiên, mà là giật mình vì Trần Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề.
- Hi vọng không quấy rầy Phó bí thư Hạ nghỉ ngơi, tuy nhiên tôi nghe Thu Thật nói cậu ít ngủ sớm. Thành phố Lỗ có lẽ đã vào thu. Dương Thành hiện tại đang là mùa hạ, đúng là sống về đêm. Phó Bí thư Hạ có cơ hội đến Dương Thành, nhất định phải xem một chút thành phố không đêm.
Không giống với sự ngay thẳng của Cổ Thu Thật là, Trần Hạo Thiên bên trong sự ngay thẳng, có một chút thản nhiên làm người ta không thể từ chối. Sao có thể là giọng mệnh lệnh trên cao truyền xuống.
- Xin chào Bí thư Trần.
Trong sự cung kính của Hạ Tưởng, có ba phần nhiệt tình, ba phần thản nhiên. Cũng không hề tha thiết.
- Nghe Bí thư Trần nói, tôi thật luôn hướng về Dương Thành.
- Nếu hướng tới, tôi sẽ nâng hai tay hoan nghênh.
Trần Hạo Thiên không chút che dấu mục đích y gọi điện thoại đến.
- Không nói dối cậu, tôi còn muốn mời Phó Bí thư Hạ đến Dương Thành làm việc. Lĩnh Nam là một địa phương tốt. Cũng là tỉnh trẻ có sức sống sung mãn, cần cán bộ trẻ tuổi tinh thần sung mãn như Phó Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng nghe Trần Hạo Thiên nói câu đầu tiên nhắc đến Cổ Thu Thật, trong lòng đã hiểu rõ Trần Hạo Thiên là mượn tên Cổ Thu Thật, đến thử ý của hắn. Quan hệ của hắn và Cổ Thu Thật là không tồi, lại không nghĩ rằng, cũng không tệ đến mức Trần Hạo Thiên mượn dùng. Cũng không biết là nên may mắn hay là cười bất đắc dĩ.
- Cảm ơn Bí thư Trần đã mời, tuy nhiên gần đây tỉnh Tề bận rộn, thật đúng là không thể phân thân. Sắp Quốc khánh rồi, hi vọng ở Bắc Kinh có thể gặp Bí thư Trần.
Câu cuối cùng Hạ Tưởng khách sáo, thuận miệng nói.
Không ngờ Trần Hạo Thiên lại cho là thật:
- Thế cũng được, trong điện thoại nói không rõ, quốc khánh tôi nhất định bớt thời gian về Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ chủ động liên lạc với cậu.
Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ, Trần Hạo Thiên nói như vậy là cố ý lâm vào, chính là đưa hắn một quân, khiến hắn không có đường lui.
Thú vị đây, để hắn đi Lĩnh Nam. Chẳng lẽ thật sự là ý tứ của Tổng bí thư. Nhưng Tổng bí thư sao không rõ việc tỉnh Tề chưa xong, hiện tại không phải thời điểm rời đi tốt.
Hi vọng trong lúc quốc khánh ở Bắc Kinh có thể gặp Tổng bí thư. Nếu quả thật là Tổng bí thư có ý đó, hắn cũng muốn gặp Tổng bí thư để nói rõ ràng, hi vọng tiếp tục ở lại tỉnh Tề. Đồng thời cũng muốn cùng ông cụ nhà họ Ngô, Ngô Tài Dương liên hệ một chút, tốt nhất cũng không phải về Bắc Kinh.
Lĩnh Nam quả thật không phải nơi tốt để đi, Hạ Tưởng lần đầu tiên muốn tỏ rõ ý tứ của hắn với mọi người. Không thể tiếp tục xông vào nơi nước sôi lửa bỏng. Quan trọng là hắn muốn ở lại tỉnh Tề, giải quyết tất cả các vấn đề còn tồn tại.
Không thể bỏ qua cho Tần Khản.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng trước tiên gặp Tiêu Ngũ. Sau khi cẩn thận xem chứng cứ Tiêu Ngũ mang về,trong lòng quyết định, biết Tần Khản phải ngã không thể nghi ngờ.
Đi vào Tỉnh ủy, vừa ngồi xuống chỗ của mình, Chu Hồng Cơ liền gõ cửa vào, vừa vào cửa đã vội vàng nói:
- Phó Bí thư Hạ, phía trên có người lên tiếng, vấn đề Tần Khản trước tiên giữ im lặng.
Hạ Tưởng bỗng nhiên sửng sốt, đối phương động tác thật nhanh, thật là đã ra khí lực, sao muốn bảo vệ Tần Khản?
Đang lúc muốn nói chuyện, điện thoại cũng vang lên, vừa thấy điện thoại Bắc Kinh gọi đến, Hạ Tưởng không khỏi lắc đầu cười, áp lực của hắn cũng đến đây rồi.
Chu Hồng Cơ khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Hạ Tưởng nghe điện thoại xong, không ngờ là Cổ Thu Thật trực tiếp điện báo.
- Hạ Tưởng, việc của Tần Khản trước tiên buông lỏng. Khi Quốc khánh đến Bắc Kinh, tôi có lời muốn nói với cậu. Nói trước như vậy, gặp mặt nói chuyện sau.
Cổ Thu Thật cũng quá dứt khoát, nói xong một câu liền cúp điện thoại.
Hạ Tưởng buông điện thoại trầm tư thật lâu. Lời Cổ Thu Thật nói hắn phải nghe, bởi vì Cổ Thu Thật dễ dàng không can thiệp công việc của hắn. Nếu nói thì có thể thấy sự việc trước mắt áp lực không nhỏ.
Nháy mắt đã đến quốc khánh. Tỉnh Tề dường như hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh. Trời trong nắng ấm, không khí cuối thu mát mẻ. Phải nói mọi thứ đều hướng tới phát triển tốt. Các công việc của Tỉnh ủy vững vàng. Mọi công việc của Ủy ban nhân dân cũng không lo, mọi công việc đều đi vào quỹ đạo.
Ngày nghỉ đầu tiên, Hạ Tưởng rời thành phố Lỗ bay về Bắc Kinh. Trong thời gian quốc khánh, hành trình về Bắc Kinh lại quyết định một số việc quan trọng!