Khu nhà ở của Tỉnh ủy được xanh hóa rất tốt, chẳng những màu sắc rực rỡ mà hai bên đường cũng vô số cây cối hoa cỏ, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Nhưng ban đêm, ở ngoài tuyệt đẹp, còn những xó xỉnh mà ánh đèn chiếu không tới nơi, lại ẩn nấp nhiều nguy hiểm.
Diệp Thiên Nam không thấy, Khang Hiếu lại càng không đề phòng. Thuốc và rượu có thể làm tê liệt thần kinh, người hút thuốc uống rượu vô độ chẳng những không minh mẫn mà cảm giác với các sự việc xung quanh chậm đi rất nhiều. Lại càng không nói đến người rượu và gái vô độ, cho dù bị người ta theo dõi suốt dọc đường đi cũng không thể phát hiện được. Vốn dưới tình huống bình thường, ô tô hẳn là trực tiếp tiến vào khu chung cư, cùng nhau đi. Nhưng tầng của Khang Hiếu và Diệp Thiên Nam ở cách rất xa nhau, lái xe vừa muốn về nhà nhanh, Khang Hiếu bảo lái xe cho y và Diệp Thiên Nam xuống, y cũng muốn đi bộ một đoạn đường. Thứ nhất là giải rượu, thứ hai là có thể trò chuyện, làm tình cảm thêm sâu sắc.
Sau khi hai người xuống xe, cũng không lập tức rảo bước lên khu chung cư, cách cửa khoảng mười mét cũng không vội về. Buổi tối, không khí mát mẻ, Khang Hiếu lấy thuốc lá ra đưa cho Diệp Thiên Nam một điếu.
Châm thuốc lá, hít một hơi. Khang Hiếu còn nói đùa một câu:
- Thế nào, Thiên Nam, buổi đêm ở Dương Thành đẹp hơn hay Bắc Kinh đẹp hơn. Bắc Kinh mùa xuân thì bụi cát, mùa hè thì nóng muốn chết, mùa thu thì khô quá, mùa đông thì lạnh chết người. Không phải thành phố dễ sống, mua xe phải bấm số, làn xe thì giới hạn, thật sự phiền toái. Trừ phi trốn không thoát, nếu không tôi không muốn đi thủ đô nghỉ ngơi chút nào…
Diệp Thiên Nam cười ha hả:
- Mỗi nơi có cái tốt khác nhau, không thể đánh đồng… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Trong lòng thầm cười lạnh, người không có tài sẽ cố thủ ở Bắc Kinh không rời. Người trong quan trường, ai không muốn đến Bắc Kinh làm lãnh đạo, trừ phi không muốn bước vào bộ Chính trị, trừ phi không muốn đảm nhiệm người lãnh đạo quốc gia!
Tuy rằng chán ghét quan niệm địa phương cục bộ của Khang Hiếu, nhưng thành quả của cuộc gặp hôm nay vẫn cảm thấy rất vừa lòng. Trong lòng hạ quyết tâm thừa thắng xông lên, làm một ván nữa, muốn cho Ngô Hiểu Dương một hồi chuông báo động. Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Khang Hiếu vừa lên văn phòng, sẽ đưa ra đề nghị với Tỉnh ủy về vấn đề chỉnh đốn việc phối hợp vật tư tài nguyên của quân khu Dương Thành và địa phương. Nơi mũi kiếm chỉ tới, chính là Ngô Hiểu Dương sắp thất bại thảm hại.
Dụng ý của Diệp Thiên Nam rất rõ ràng, chính là muốn Khang Hiếu chủ động khơi mào mâu thuẫn, đưa ra tinh thần đánh rắn dập đầu, không đả kích Ngô Hiểu Dương mạnh mẽ không thể bỏ qua.
Đương nhiên, với thiện ý của Diệp Thiên Nam, y chắc chắn không phải căn cứ vào xuất phát điểm giúp Khang Hiếu xả giận mà giúp Khang Hiếu bày mưu tính kế, mà là muốn Khang Hiếu kích động Ngô Hiểu Dương tức giận, làm Ngô Hiều tức giận mà không thể khống chế được, sau đó trút hết mọi tức giận lên người Khang Hiếu, Hạ Tưởng sẽ có thể bình yên vượt qua khó khăn.
Diệp Thiên Nam tươi cười cùng Khang Hiếu đi dạo, vừa dẫn Khang Hiếu đến trước cửa nói:
- Đi, Phó Chủ tịch tỉnh Khang, đi vào trước rồi nói sau, đứng ở bên ngoài nói chuyện không tiện.
Dường như chính là vì mấy chữ "Chủ tịch tỉnh Khang" mà Diệp Thiên Nam vừa nói, bụi cỏ bên cạnh có tiếng động nhỏ, sau đó một bóng đen lao ra.
Lúc này Diệp Thiên Nam và Khang Hiếu đã xoay người sang chỗ khác, vô tư không biết sau lưng có người vừa nhảy ra. Trong nháy mắt bóng đen đã đến gần, tay cần thứ gì đó, nhanh chóng tiến sát Khang Hiếu và Diệp Thiên Nam, giơ tay ra, vỗ vào Khang Hiếu một cái.
Khang Hiếu đang nhìn về phía trước, bỗng nhiên thấy phía sau tê rần, giống như bị muỗn đốt, hơi ngứa, sau đó thì hơi đau, không khỏi hừ một tiếng:
- Sao thế nhỉ?
Quay đầu lại, chỉ thấy một người đi đường đang cúi đầu vội vàng đi ngang qua. Bốn phía người đến người đi vẫn như cũ. Cảm giác sau lưng lại biến mất, y nghĩ có lẽ là do say rượu, cũng không để ý.
Diệp Thiên Nam lại phát giác ra cảnh tượng vừa rồi!
Tuy không nhìn rõ, y chỉ biết có người vỗ vào sau Khang Hiếu một cái – cũng không biết có người ẩn nấp ở bụi cỏ ven đường. Chỉ biết có người động tay động chân sau lưng Khang Hiếu.
Diệp Thiên Nam khá sợ, cho dù y có thể coi như đã trải qua sóng gió, nhưng dù sao y không thể so với Hạ Tưởng. Tự mình cảm nhận được nguy hiểm trong gang tấc, trong nháy mắt dựng tóc gáy, lạnh sống lưng, lập tức không thở nổi.
Diệp Thiên Nam và Khang Hiếu là lãnh đạo cấp phó tỉnh, bình thường đi đâu đều có cảnh vệ đi cùng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng vì đã đến nơi ở của Tỉnh ủy, cho nên cảnh vệ đi cách rất xa, nhất thời mất cảnh giác, để bóng đen thuận lợi ra tay. Cũng vì bóng đen quá nhanh, nắm thời cơ rất khéo léo vừa lúc ánh đèn hơi tối, xuất hiện không một tiếng động, rồi lặng yên thong dong rời đi. Từ đầu đến cuối, cảnh vệ không phát hiện, Khang Hiếu cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có Diệp Thiên Nam biết Khang Hiếu bị người khác mưu hại.
Về đến nhà Diệp Thiên Nam mới thấy sau lưng ướt sũng. Y nghĩ lại cảm thấy sợ, không cần nghĩ nhiều, chỉ sợ là Ngô Hiểu Dương chính là thủ phạm hạ độc thủ. Có nên nói cho Hạ Tưởng không? Diệp Thiên Nam do dự một lát, sau đó nghĩ là thôi, trước tiên xem Khang Hiếu có việc gì không rồi nói sau. Có lẽ chỉ là một kẻ trộm thôi.
Hạ Tưởng về muộn hơn Diệp Thiên Nam một chút, khi hắn trở về khu ở của Tỉnh ủy thì Diệp Thiên Nam và Khang Hiếu đã về hơn nửa tiếng. Việc vừa xảy ra trước cửa khu chung cư Hạ Tưởng không hề hay biết.
Tuy nhiên, khi hắn xuống xe ở cửa khu nhà, vừa bước khỏi cửa xe liền thấy có gì đó không ổn.
Cảm giác của Hạ Tưởng nhạy cảm hơn Diệp Thiên Nam và Khang Hiếu. Cảm nhận về mối nguy cũng nhạy cảm hơn.
Vừa mới đứng xuống, ánh mắt hắn liền chú ý đến một bụi cỏ cách đó không xa.
Cảnh vệ của Hạ Tưởng cũng có cấp bậc, vì Trần Hạo Thiên đặc biệt quan tâm, hơn nữa Hứa Quan Hoa tăng cường người nên mức độ bảo vệ cao hơn Diệp Thiên Nam và Khang Hiếu. Thấy Hạ Tưởng ngây người lập tức cảnh vệ chú ý, mấy người đều vào tư thế sẵn sàng, lập tức đi đến phía bụi cỏ.
Quả nhiên, sau khi có người đánh lén Khang Hiếu từ bụi cỏ xong thì bên trong bụi cỏ không ngờ vẫn còn có một người ẩn nấp.
Chẳng quả là bóng đen trong bụi cỏ thật sự lợi hại, ngay khi Hạ Tưởng đưa ánh mắt đầu tiên nhìn y, y liền hành động. Tuy không biết tại sao Hạ Tưởng lại phát hiện y, nhưng y biết, chậm một bước có khả năng sẽ mất mạng. Sự khổ luyện nhiều năm đã cứu mạng y, y nhanh chóng lui về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy, không chậm chễ.
Kỳ thật với bản lĩnh của y, nhân viên cảnh vệ bình thường không phải đối thủ của y. Y tự nhận có thể ung dung bỏ chạy, hhưng không nghĩ rằng, cảnh vệ của Hạ Tưởng cũng có một cao thủ trong cao thủ.
Đó là cảnh vệ do lão Cổ đặc biệt cử theo.
Bóng đen rất nhanh, trong nháy mắt đã đi xa hơn mười mét. Trước mặt là bức tường rào, y một bước nhảy là lên được, đang định xoay người nhảy ra ngoài là có thể thoát thân, bỗng nhiên cảm giác đùi tê rần, một mũi tên đã cắm vào chân trái.
Bóng đen lăn lộn, rơi ra bên ngoài tường, may mắn lúc này đồng bọn của y lái xe đến, đỡ y lên ô tô, sau đó nhanh chóng rời đi. Khi cảnh vệ của Hạ Tưởng trèo ra, bóng đen đã chạy trốn.
Chỉ kém một bước, cảnh vệ rất xui xẻo.
Hạ Tưởng thấy đối phương ung dung bỏ chạy cũng không trách cảnh vệ, ngược lại trấn an cảnh vệ vài câu. Nếu Hạ Tưởng biết việc đã xảy ra với Khang Hiếu, thì hắn lập tức sẽ liên tưởng đến sự kiện phục kích một trước một sau. Ở đằng sau chắc chắn là điềm báo cho một vở diễn lớn lên sân khấu.
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi việc đều bình thường. Công tác của Tỉnh ủy đều bình thường không có gì bất ngờ xảy ra. Hạ Tưởng còn nghĩ, có lẽ sau khi trải qua sự kiện tối hôm qua, Ngô Hiểu Dương biết tất cả các cách đã dùng hết, hiện tại hẳn là mưu cùng kế cạn, thật sự thu tay lại rồi sao?
Chính lúc Hạ Tưởng đang suy nghĩ, Mễ Kỷ Hỏa gõ cửa bước vào.
Mễ Kỷ Hỏa rất ít đến văn phòng của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy chào.
Mễ Kỷ Hỏa cũng không khách sáo, sau khi Đường Thiên Vân đóng cửa đi ra ngoài, đã nói một câu khiến Hạ Tưởng giật mình:
- Hạ Tưởng, cậu nói một chút suy nghĩ thật sự của cậu, nếu tôi đề xuất Tỉnh ủy thay một thư ký mới thì sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với tiền đồ chính trị của Trương Lực sau này?
Hạ Tưởng sửng sốt, Mễ Kỷ Hỏa hỏi câu này, hoàn toàn là biết rõ rồi vẫn hỏi. Năm đó, sau khi Mễ Kỷ Hỏa nhậm chức ở Tỉnh ủy đã sắp xếp thư ký cho Tổng bí thư, từ đó đi theo Tổng bí thư đã hơn hai mươi năm, hiện giờ đã là lãnh đạo cấp bô, tỉnh nổi tiếng khắp nơi. Mà người thư ký hồi đó của Tổng bí thư bị ông thay thế, lúc này không biết lưu lạc đến phương nào, không ai biết y ra sao.
Đời người vẫn kỳ diệu như thế, chỉ kém một bước đã khác một trời một vực.
Nếu Mễ Kỷ Hỏa biết rõ sau khi thay Trương Lực, Trương Lực từ nay về sau sẽ giống như bị bỏ đi. Nhưng lại cố ý đến hỏi Hạ Tưởng, kỳ thật là biến thành trưng cầu ý kiến của hắn.
Chẳng lẽ Trương Lực đã gây ra việc gì khiến Mễ Kỷ Hỏa không thể tha thứ? Khiến Mễ Kỹ Hỏa muốn thay đổi. Hạ Tưởng nghe xong, tuyệt không tiếc thay Trương Lực. Có nhiều khi, hậu quả xấu đều là do chính mình gây ra, mình chỉ có thể tự nuốt xuống.
Trương Lực cũng là người Hạ Tưởng từ khi theo chính trị từ trước đến nay, là người duy nhất hắn đánh giá cao, lại là người duy nhất từng chút một tuột dốc, hắn chỉ có thể chấp nhận thực tế.
- Việc đầu tiên là không làm chậm công tác của Chủ tịch tỉnh Mễ. Nếu không thể đảm nhiệm thư ký của Chủ tịch tỉnh, có lẽ cương vị khác càng có lợi cho tiến bộ cá nhân hơn.
Hạ Tưởng nói tuy rất khéo, nhưng thái độ cũng kiên quyết ủng hộ Mễ Kỷ Hỏa.
- Gần đây tâm trạng Trương Lực không đặt ở công việc, thường xuyên thất thần, công việc hay quên và sơ sẩy, tôi đã cố nhịn. Nhưng, công việc luôn làm sai mãi, thậm chí còn làm chậm trễ một số công việc quan trọng, thực sự làm cho người ta không chấp nhận được.
Mễ Kỷ Hỏa tính tình ôn hòa, nếu là người khác, đã trách mắng Trương Lực. Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi đã nói với Bí thư Trần, đã quyết định như vậy rồi.
Chỉ một câu, sinh mạng chính trị của Trương Lực đột nhiên dừng lại như vậy.
- Tôi ủng hộ quyết định của Chủ tịch tỉnh Mễ, mặc kệ là ai và vì việc gì, chỉ cần ảnh hưởng đến công việc bình thường thì đã là không làm tròn bổn phận.
Mễ Kỷ Hỏa vừa đi, Hạ Tưởng chợt thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân ồn ào, ngay sau đó, lại vang lên tiếng xe cứu thương, tầng trên tầng dưới người đến người đi, loạn cả lên.