Ngay lúc Hạ Tưởng và Quý Như Lan gặp mặt, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa cũng gặp nhau, trao đổi lại việc Mễ Kỷ Hỏa kiên quyết muốn đổi Trương Lực, cuối cùng nhất trí, Tỉnh ủy ra mặt sẽ giúp Mễ Kỷ Hỏa lựa chọn được một thư kí.
Mễ Kỷ Hỏa đưa ra ba điều kiện đối với thư kí, thứ nhất, tốt nhất là giảng viên đại học, chuyên ngành tiếng Trung. Thứ hai, tốt nhất là đã kết hôn, tuổi tác không vượt quá 30. Thứ ba, tốt nhất là không phải người ở Lĩnh Nam.
Trần Hạo Thiên đáp ứng từng thứ, hơn nữa đưa ra ý kiến bước tiếp theo cho Trương Lực:
- Sắp xếp Trương Lực đảm nhiệm chức Phó cục trưởng phòng thư kí.
Mễ Kỷ Hỏa tỏ vẻ bằng lòng:
- Hy vọng anh ta có thể làm tốt bước tiếp theo.
Lời tuy như vậy, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đều hiểu rõ, cuộc đời chính trị của Trương Lực trên cơ bản sẽ dừng lại ở cấp phó Cục.
Mà Trương Lực mất đi tiền đồ chính trị, lúc này đang uống rượu say mềm, sau khi cùng Lĩnh Trác cãi nhau một chậm, mới lắc lư chuẩn bị về nhà, không ngờ nhận được điện thoại của Ngô Hiểu Dương.
- Trương Lực, tôi nghe nói chuyện của anh, rất thông cảm với anh.
Nói là đồng cảm, giọng điệu của Ngô Hiểu Dương không có một chút mùi vị thông cảm, ngược lại có phần vui sướng khi người khác gặp họa:
- Tôi cũng sắp quay về Bắc Kinh, có lẽ ngày mai, có thể ngày mốt, dù gì là bạn bè, qua đây gặp mặt nhau đi.
Đối với lời mời thành tâm của Ngô Hiểu Dương, nếu như bình thường, Trương Lực có lẽ sẽ từ chối liền, y tuy hiện tại có đủ nguyên nhân, bị Hạ Tưởng không thích, bị Mễ Kỷ Hỏa dứt bỏ, cũng vì y theo bước Quý Như Lan, mà không phải Ngô Hiểu Dương. Theo chủ định ban đầu, y nhất định gạt bỏ cảm tình đối với Ngô Hiểu Dương.
Nhưng hôm nay say rượu, hơn nữa đoạn đối thoại của Hạ Tưởng và Mễ Kỷ vang bên tai, khiến y cuối cùng tan biến tia hy vọng, dứt khoát gặp mặt Ngô Hiểu Dương một lần, Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa có thể trách cứ y gì?
Trương Lực cắn răng một cái:
- Được, tôi lập tức đến.
Bên kia đầu dây điện thoại, Ngô Hiểu Dương lộ ra vẻ vui mừng và tươi cười trong lòng.
Ngay khi Trương Lực đến Nam Quốc Chi Xuân của Ngô Hiểu Dương, Mộc Phong gặp một loạt thử thách sống chết.
Khi nghe Mạnh được Tán sau khi hiện thân - Mạnh Tán và Tiêu Lương tuy là không thể nhờ công ty của Ngô Công Tử ở Dương Thành đặt chân cũng bố cục, nhưng ra quân khu vẫn một đi không trở lại, làm cho người ta không phát hiện được hành tung - Mộc Phong lập tức lấy ô tô ra chặn đường, hiện tại đã lúc khẩn cấp, lần trước Khang Hiếu bị tập kích, một ngày Mạnh Tán và Tiêu Lương không lọt lưới, thì không đảm bảo được an toàn Hạ Tưởng một ngày.
Mộc Phong quyết định mặc dù như thế nào cũng phải giữ lại Mạnh Tán, hơn nữa còn không tiếc mọi thứ đánh cho chết, để ngừa y sẽ hạ thủ với Hạ Tưởng.
Tất cả hậu quả nghiêm trọng phát sinh, y một mình gánh vác.
Sau đó hạ quyết tâm, Mộc Phong dựa theo chỉ thị một đường đi đến phía nam Dương Thành, quả nhiên, trong trang viên ở một chỗ bí ẩn, phát hiện bóng dáng Mạnh Tán.
Càng làm cho Mộc Phong vui mừng chính là, Mạnh Tán vẫn bị thương, đi đường khập khiểng, xem chừng vết thương không nhẹ, hơn nữa dường như vẫn lẻ loi một mình. Nói như vậy, y một mình có thể giải quyết Mạnh Tán
Mộc Phong mừng rỡ, mặc dù y vừa mới lấy được chỉ thị của Hứa Quan Hoa, nói là không cho y động thủ, chỉ để y theo dõi, nhưng y hiện tại cái gì cũng không quản, chỉ cần giải quyết Mạnh Tán, vì Phó bí thư Hạ diệt trừ một mầm họa, mặc kệ xử phạt y như thế nào, y đều can tâm tình nguyện.
Mộc Phong im lặng ẩn nấp trong chốc lát, dự định chờ khi màn đêm buông xuống động thủ lần nữa. Không ngờ sắc trời vừa mới tối, y bỗng nhiên phát hiện, không thấy Mạnh Tán.
Lần kinh hãi này không phải nhỏ.
Chẳng lẽ Mạnh Tán phát hiện ra y? Mộc Phong biết rõ Mạnh Tán thân thủ hạng nhất, nếu như bình thường y nhất định không phải là đối thủ, nhưng hiện tại Mạnh Tán bị thương, đúng là thừa dịp y bệnh phải chớp lấy thời cơ, sao có thể bỏ lỡ?
Mộc Phong tự nhận chỗ y ẩn nấp cực kì bí mật, Mạnh Tán không nên phát hiện ra hành tung của y mới đúng… Điều khó hiểu là, một tiếng rú của ô tô truyền đến, một chiếc xe đột nhiên chạy ra khỏi trang viên, lao nhanh tới hướng bắc. Nguồn:
Hướng bắc là muốn quay về nội thành, Mộc Phong thoáng giật mình tỉnh giấc, Mạnh Tán vội vã quay về nội thành, dám chắc là để phối hợp với Tiêu Lương. Y và Tiêu Lương hợp lại có thể có chuyện gì? Nhất định là vì đánh lén Hạ Tưởng, chẳng lẽ là Tiêu Lương đã bố trí tốt, cần Mạnh Tán giúp đỡ? Thật sự là như thế, nói gì cũng không thể cho Mạnh Tán trở về.
Mộc Phong nhảy dựng lên, nhanh chống trở lại trong xe, bắt đầu điên cuồng đuổi theo. Tốt, thật sự quyết chiến một trận ngang tài ngang sức.
Mộc Phong cũng là một chiếc việt dã, mà trước xe là một chiếc Land Rover 2.1, xi-lanhtuy rằng nhỏ, nhưng được cái bẻ lái tăng áp, vận tốc xoay cực lớn, trong nháy mắt tăng tốc rất nhanh, hơn nữa còn đường xoắn đầu ra vô cùng rộng, có động cơ hút khí tự nhiên không thể so sánh, trong nháy mắt bộc phát lực.
Xe trước nhìn ra xe của Mộc Phong, vốn Mộc Phong cách xe trước còn có 100 mét, xe trước đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt kéo dãn thêm hơn mười thước.
Lúc này tuy rằng sắc trời hóa đen, Mộc Phong vẫn có thể liếc mắt một cái thấy rõ chính là Mạnh Tán ngồi trên xe phía trước. Anh ta nhấn một cước, động cơ bỗng nhiên nổ vang một tiếng, ưu thế sáu xi-lanh lúc này cũng bộc lộ rõ ràng, cảm giác áp lực cực mạnh đẩy Mộc Phong áp sát vào lưng ghế, đầu xe ô tô dường như hơi nhô lên một cái, sau đó trong nháy mắt phát ra động lực lớn mạnh.
May mà ổ đĩa bốn bánh, nếu chỉ bánh trước, dám chắc sẽ đứng không vững. Kĩ thuật lái xe của Mộc Phong cũng thực rất được, thường xuyên phóng xe, bởi vậy y cho rằng hôm nay thắng chắc Mạnh Tán rồi.
Hơn mười giây sau, khoảng cách dần kéo gần, Mộc Phong thậm chí có thể nhìn thấy từ tấm kính chiếu hậu của xe trước là hình ảnh Mạnh Tán cười điểu, đừng đắc ý quá sớm, ai cười tới cuối cùng vẫn chưa biết được.
Đột nhiên, phía sau lại có tiếng rú của xe ô tô, Mộc Phong từ tấm kính chiếu hậu phát hiện, phía sau có 2 xe ô tô một trái một phải đánh bọc sườn, hung hăng, hùng hổ, rất có khả năng không thể giữ y lại thề không bỏ qua
Được, hoá ra sớm có chuẩn bị, Mộc Phong trong lòng rùng mình, đến thì đến, ai sợ ai.
Hai xe ô tô phía sau phỏng chừng cũng là xi-lanh lớn, tiến tới gần với tốc độ cực nhanh, Mộc Phong nhìn lướt qua đồng hồ tốc độ, hiện tại đã gần đạt 100km/h, phải biết rằng, hiện tại ô tô đang chạy không phải trên quốc lộ, tình hình giao thông bình thường, tốc độ 100 km/h đã vô cùng nguy hiểm, nhưng tốc độ xe sau tuyệt đối vượt qua 130 km/h, không đến nửa phút, cách y chỉ có hơn 10 thước.
Mà xe Mạnh Tán thừa cơ hội tăng tốc, dần dần kéo dài khoảng cách.
Vốn chỗ trang viện khá vắng vẻ, lúc này trên quốc lộ đừng nói có gió, ngay cả một bóng người cũng không có, đúng là trăng cao mây đen địa điểm tốt nhất để giết người phóng hỏa, hơn nữa tối trong tối, thị giác của người tạm thời bị che khuất nhất định, nương sắc trời yểm trợ, đúng là thời cơ tốt nhất hủy thi diệt tích.
Mộc Phong chỉ biết, hôm nay không phải cá chết thì là lưới rách, tuyệt đối không còn con đường thứ hai để đi.
Mộc Phong nóng nảy, lại nhấn ga, ô tô nhanh chóng giảm bớt tốc độ hai bậc, đột nhiên xông về phía trước, lại kéo dãn cự li một chút.
Xe sau cho rằng Mộc Phong muốn chạy, liền cùng tăng tóc, âm thanh động cơ gầm rú vẫn truyền đến bên tai như cũ, khiến Mộc Phong hiểu rõ, công suất ô tô đối phương ít nhất cũng là 3.0 trở lên.
Hai xe gần như song song mà đi, quốc lộ vốn không rộng, hai xe cùng tiến, cả đường quốc lộ đã bị phong kín. Ý đồ của đối phương thực rất rõ ràng, chính là muốn ép chết Mộc Phong, không cho Mộc Phong có đường thối lui.
Hai sườn quốc lộ là rãnh thoát nước, nước sâu bao nhiêu thì không rõ, nhưng hẳn là sẽ không nông, Xe bị đẩy vào, nếu không thể kịp thời thoát thân, chắc chắn mất mạng. Mộc Phong trong nháy mắt đoán được ý đồ của xe sau.
Là muốn đưa tiễn y về chín suối.
Vừa mới lóe lên ý nghĩ trong đầu, xe bên trái lại đột nhiên lao lên, sau đó đột nhiên quay bánh lái về phía tay phải, ý đồ đừng ép xe Mộc Phong, đẩy Mộc Phong vào rãnh thoát nước.
Lúc này sau lưng Mộc Phong có xe gắt gao đuổi theo, muốn phanh lại, xe sau dám chắc muốn tiến thẳng lên.
Muốn tránh, lại không có chỗ trốn, chỉ có thể trơ mắt bị xe đối phương hung hăn tấn công bên trái xe.
Một tia lửa lóe lên, xe Mộc Phong lung lay mấy cái, không ngờ không hề mất kiểm soát, vẫn ương ngạnh mà bay nhanh lên trước.
Đối phương tức điên rồi, tiếp tục ép đầu xe Mộc Phong, hơn nữa xem bộ dạng bày ra tư thế đuổi cùng giết tận, chẳng sợ xe mình cũng rớt theo, cũng muốn dồn xe Mộc Phong vào rãnh thoát nước.
Mộc Phong thấy thế, khóe miệng hiện lên một nụ cười chiến thắng, cơ hội đã tới, chính là hiện tại y đột nhiên giẫm phanh dừng lại, âm thanh lốp xe cọ xát mặt đất vang lên chói tai, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với xe trước, xe trước không ngờ Mộc Phong hiện tại dưới tình trạng đó còn dám dừng lại, bỗng chốc mất đi lực chống đỡ, nắm bắt xu thế không được, bỗng lao vào trong rãnh thoát nước.
Nhưng Mộc Phong cũng vì thế trả giá thê thảm – sau đó nổ một tiếng vang dội, y bị xe sau bất thình lình tông lên, lực va đạm rất lớn khiến xe của y suýt nữa không khống chế được, liên tục tông vài cái, chỉ thiếu chút nữa cũng vọt vào trong rãnh thoát nước.
Xe sau cũng thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, nhưng vẫn liều mạng mà đuổi theo, nổi điên giống như lần trước hướng đến xe của Mộc Phong tông lần thứ hai muốn dùng lực đẩy Mộc Phong vào chỗ chết, hiện tại đối phương đã không khống chế được, muốn cùng chết.
Đáng tiếc, Mộc Phong trong trận mở màn đã giành thắng lợi, sĩ khí đang dâng, sẽ không cho đối phương bất kì cơ hội nào. Y rút súng lục ra, bình tĩnh mà bắn liền 3 phát vào xe sau.
Phát thứ nhất trúng đèn lớn xe, ô tô bị tối mù. Phát thứ hai bắn trúng lốp xe, ô tô bể bánh rồi. Phát thứ ba giống như bắn bổ sung, bắn trúng động cơ xe…
Thực ra phát súng thứ hai bắn trúng lốp xe, ô tô bể lốp, cũng đã không khống chế được, đột nhiên di chuyển tại chỗ, sau đó xoay vài vòng, cuối cùng bay vọt lên, cuối cùng hoàn thành một lần nhảy lấy đà, cũng vọt vào trong rãnh thoát nước bên đường.
Mộc Phong cười ha hả, vừa ngẩng đầu thấy, Mạnh Tán phía trước lại dừng xe, dường như là cố tình đợi y tới, muốn cùng y quyết một trận tử chiến.
Mộc Phong cũng xuống xe, nhìn xa xa cửa xe ô tô tối om, có lẽ bên trong bất cứ khi nào cũng có thể tấn công lén, có thể Mạnh Tán sẽ quang minh chính đại mà đại chiến một trận với y, có lẽ …
- Có lẽ là một lần cuối cùng tôi mời Phó bí thư Hạ đại giá đến Hoa Vô Khuyết, Phó bí thư Hạ hà tất bày ra một bộ dáng lạnh lùng xa ngàn dặm?
Quý Như Lan vẻ mặt không hề vui mừng
- Tôi cũng không phải muốn lấy sự tình gì để uy hiếp anh, chỉ có điều nói không nên lời vì cớ gì, chỉ muốn gặp anh.
Giọng điệu của Quý Như Lan hơi thấp xuống.
Hạ Tưởng lại đột nhiên biến đổi sắc mặt không phải vì tiếng lòng thổ lộ của Quý Như Lan, mà là vì hắn nghe được trong viện dường như truyền đến dị động gì đó, không khỏi sốc trong lòng, chẳng lẽ Ngô Hiểu Dương thực dám phạm sai lầm to lớn, dám ở Hoa Vô Khuyết động thủ, hơn nữa… Ngay cả Quý Như Lan cũng không buông tha?