Thật ra với bản lĩnh của Hạ Tưởng hoàn toàn có thể nhảy qua một bên, nhưng Quý Như Lan vẫn sợ tới mức ôm lấy hắn không tha, khiến hắn cũng khó mà thoát thân. Mắt thấy mọi thứ đã không kịp trở tay, Quý Như Lan đột nhiên lại lộ ra một nụ cười đẹp mê người, sau đó đẩy Hạ Tưởng ngã xuống đất, mà cô, lại dùng chính thân thể của mình chắn phía trên Hạ Tưởng...
"Oành" một tiếng nổ qua đi, toàn bộ căn phòng tràn ngập trong khói lửa và khói bụi
Lư Nghĩa và Tống Lập bị hất bay lên, quẳng ra xa hơn mấy mét.
Bên trong phòng, dụng cụ gia đình nằm tán loạn khắp nơi, lông chim bay loạn, lá trà cuốn cao, còn có vô số đóa hoa bay lượn —— đó là những bông hoa khô mà Quý Như Lan cẩn thận đem phơi khô, nào là màu đỏ, màu vàng, màu hồng phấn, màu tím, tựa như từng mảnh nhỏ mỏng manh trong mộng xuân, từng mảnh từng mảnh từ trên không trung bay xuống, phiêu phiêu đãng đãng, lại như một đóa hoa tươi xinh đẹp nhất trước gió trong một phút phẫn nộ đột nhiên héo tàn, vẻ đẹp thê lương làm người ta thương cảm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khói bên trong phòng dần dần tản đi. Trên mặt đất, một mảnh lộn xộn. Tiêu Lương nằm trên mặt đất, đã bị chết không thể chết thêm lần nữa.
Sau khi Lư Nghĩa và Tống Lập tỉnh táo, bất chấp toàn thân đang vô cùng đau nhức, giống như bị điên chạy vội về phía Hạ Tưởng, còn chưa tới gần, liền sợ đến ngây người.
Hạ Tưởng ngồi dưới đất, hai mắt nhìn đăm đăm, ôm chặt Quý Như Lan đang nằm trong lòng hắn. Sắc mặt Quý Như Lan trắng bệch như tờ giấy, nhìn bề ngoài, không có chút thương tích nào, nhưng từ khóe miệng rỉ ra máu tươi, trên mặt toàn bụi đen, cùng với cả khuôn mặt không còn sức sống, mặc dù vẫn xinh đẹp tuyệt trần, động lòng người như thế, nhưng đã mất đi sự tươi đẹp của cuộc sống.
Trong đầu Hạ Tưởng trống rỗng.
Thật ra lúc Quý Như Lan lộ ra nụ cười mê người, đồng thời cô nhỏ giọng nói một câu làm cả đời hắn khó có thể quên được:
"Một cô bé thường gây khó dễ cho một cậu bé, là bởi vì cô bé thích cậu bé. Một người phụ nữ thường gây khó dễ một người đàn ông, là bởi vì cô yêu anh ta".
Lời của cô, nhẹ như khói, mềm mại như liễu, quyến rũ như rượu, Hạ Tưởng nghe xong liền giữ ở trong lòng, tâm chưa say, cũng vỡ vụn... Thật ra, hắn làm sao không biết Quý Như Lan có tình ý với hắn? Không đề cập tới cô đã vài lần cố ý vô tình khiêu khích, còn có mấy lần cô lấy đủ loại lý do đề xuất gặp mặt, cũng có những lúc cô cố tình gây sự làm khó dễ, Hạ Tưởng không phải một người đàn ông tự kỷ, nhưng là một người đàn ông biết rõ tấm lòng của người phụ nữ. Quý Như Lan đối với hắn từ đối địch đến tò mò rồi đến thiện cảm, trải qua quá trình tính kế bày mưu như thế nào, hắn không dám nói là hiểu rõ rành mạch, nhưng trong lòng cũng đã rõ ràng.
Lòng của người phụ nữ, sâu như đáy biển, nhưng có khi cũng chỉ là một khe suối róc rách, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấy đáy.
Lúc khẩn cấp, một người phụ nữ không tiết sinh mạng của mình để biểu đạt sự yêu thương trong lòng. Lúc trước, cô làm đủ loại không phải, đủ loại khó dễ, đủ loại không đúng, Hạ Tưởng sao có thể lại có nửa điểm bất mãn, nửa phần chỉ trích?
Bỗng nhiên, mũi Hạ Tưởng cảm thấy chua xót, nước mắt tràn mi mà trào ra.
Quý Như Lan là một người tùy hứng, là một người càn quấy, nhưng cô dám làm dám chịu, dám đòi hỏi, cũng dám trả giá. Cho dù cô có một ngàn điều không phải, mười ngàn điều càn quấy, thì giây phút cô xả thân cứu hắn, tất cả tình cảm dịu dàng của hắn đều bị một động tác nhào vào của cô kích thích mà cuộn sóng ngập trời.
Đúng vậy, Hạ Tưởng bị cảm động. Hắn không thể khống chế được sự bi thương trong lòng, khóc rống lên.
Đàn ông có lệ không được khóc, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm. Trên đường Hạ Tưởng tiến tới, gặp bao nhiêu sóng to gió lớn, đã trải qua rất nhiều khó khăn hiểm trở, nhưng chưa khóc như ngày hôm nay? Hắn giống như một đứa trẻ bất lực, khóc thương tâm muốn chết, đã sớm đem hình tượng Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh gì gì đó ném đến chín tầng mây.
Người đàn ông khóc, cũng là biểu lộ sự chân tình.
Lư Nghĩa và Tống Lập đứng cách Hạ Tưởng mấy mét, không hề bước tới gần, hai người càng là người sắt đá, từ trước đến nay đổ máu đổ mồ hôi, không đổ lệ. Nhưng hôm nay, cũng bị hình ảnh Hạ Tưởng ôm lấy một cô gái đẹp mà cảm động, mà rơi những giọt nước mắt dịu dàng sắt đá.
Lúc này, quân khu Dương Thành đã tăng cường cảnh giới, vô số binh lính chạy tới chạy lui, sắc mặt lạnh lùng, như lâm đại địch, không khí khẩn trương tràn ngập, ai nấy đều khẩn trương đến không thở nổi.
Cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, dù sao xung quanh cũng truyền tới một tin đồn —— Hứa Quan Hoa và Mộc Phong liên kết bức cung Ngô Hiểu Dương!
Với cấp bậc của Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, làm sao có thể bức cung một người đường đường Tư lệnh Trung tướng? Nếu Phó chính ủy hoặc Phó tư lệnh còn có thể tin được. Nhưng theo tin tức nhanh nhạy từ quân sĩ lộ ra, Hứa Quan Hoa và Mộc Phong quả thật chẳng những bức cung Ngô Hiểu Dương, hơn nữa bản thân Mộc Phong còn bị trọng thương, máu tươi đầm đìa còn muốn đi gặp Ngô Hiểu Dương để nói chuyện.
Bởi vì... Mộc Phong là bị Mạnh Tán gây thương tích, mà Mạnh Tán, là nghe theo mệnh lệnh của Ngô Hiểu Dương mà ngắm bắn Mộc Phong, ý đồ muốn giết chết Mộc Phong, mà Mộc Phong ra sức chống lại, thành ra đã giết chết Mạnh Tán.
Nếu sự tình thật sự là như thế, thì sẽ gây ra náo loạn lớn. Ngô Hiểu Dương là Tư lệnh, lại phái người ngắm bắn Mộc Phong, ông ta cũng gánh vác không nổi tội danh này!
Tại văn phòng của Ngô Hiểu Dương, lúc này đã loạn thành một nùi. Tư lệnh Ngô trấn tĩnh tự nhiên, tràn đầy vẻ tự tin trước kia đã biến mất không thấy, thay vào đó chính là Ngô Hiểu Dương đỏ mặt tía tai, thở hổn hển.
- Mộc Phong, anh ngậm máu phun người!
Ngô Hiểu Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào Mộc Phong:
- Chỉ bằng vào một lời của anh, anh liền chỉ trích một trung tướng. Anh đảm đương được hậu quả không?
- Tôi chịu trách nhiệm!
Vai Mộc Phong còn đang chảy máu, cắn chặt răng:
- Tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, chính là vì muốn vạch trần mặt nạ của anh. Ngô Hiểu Dương, cho dù anh thừa nhận cũng không tốt, không thừa nhận cũng tốt, tôi vẫn hướng quân ủy phản ánh anh chuyên quyền độc đoán, coi mạng người như cây cỏ.
- Anh dám!
Ngô Hiểu Dương quá phẫn nộ rồi, ông ta không chịu nổi sự chỉ trích của Mộc Phong, mà trước khi Mộc Phong đi vào văn phòng ông ta, đã nghênh ngang đi một vòng trong quân khu rồi. Đi một vòng đương nhiên không có vấn đề gì. Vấn đề là, trên đường đi lại đổ máu. Tuy là buổi tối, mặc dù không nhìn thấy nhiều người cho lắm, nhưng cũng làm cho bên trong quân khu tràn ngập một không khí vô cùng kỳ lạ.
Mấu chốt là, Mộc Phong luôn miệng tuyên bố, gần như mỗi người đều biết là ông ta phái người ngắm bắn Mộc Phong, khiến cho ông ta vô cùng căm tức.
Càng làm cho ông ta căm tức hơn chính là, bình thường Mộc Phong cũng không có bao nhiêu trí óc, sao tự nhiên lại trở nên thông minh thế? Không cần phải nói, khẳng định là bị Hứa Quan Hoa sai khiến. Mà lúc Mộc Phong và ông ta đang tranh cãi, Hứa Quan Hoa ở một bên lại thờ ơ lạnh nhạt, rõ ràng là đang chế nhạo ông ta!
Ngô Hiểu Dương chỉ biết, nhất định là Mộc Phong và Hứa Quan Hoa liên thủ, muốn cho ông ta phải bị bẽ mặt.
Ngô Hiểu Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Quan Hoa một cái, nghĩ thầm rằng thật hay cho một Hứa Quan Hoa, mày đừng quá đắc ý quá sớm, chờ một chút nghe được tin Hạ Tưởng đã chết, tất cả cố gắng của mày đều phải thất bại, mày vẫn là thất bại, thất bại thảm hại.
Mộc Phong rút từ trên người ra một dụng cụ, đặt ở trên bàn:
- Tư lệnh Ngô, đây là băng thu hình giao thông, trên đó ghi rõ Mạnh Tán có ý đồ mưu sát tôi là chuyện có thật. Anh ta còn chính miệng thừa nhận là chịu sự sai khiến của anh, căn cứ vào từ ngữ chính xác, ngược lại tôi cũng muốn hỏi một chút, tôi phạm vào điều lệ nào trong quân đội, khiến tư lệnh Ngô phải tự mình hạ lệnh xử tử?
Ngô Hiểu Dương giống như nằm mộng. Cái gì, máy thu hình giao thông? Thật sự thu lại toàn bộ sự thật đã diễn ra? Ánh mắt của ông ta rõ ràng có chút bối rối, muốn giơ tay ra lấy cuốn băng ghi hình, lại suy nghĩ, không đúng, khẳng định là Mộc Phong lừa ông ta, liền lạnh lùng cười:
- Anh nói cái gì là cái đó sao? Hiện tại tôi liền bắt giam anh! Người đâu...
Một tiếng gõ cửa vang lên, có binh lính tiến vào, sau khi cúi chào nói:
- Báo cáo Tư lệnh, bên ngoài có một người tự xưng là Trương Lực, nói có chuyện gấp muốn gặp anh.
Ngô Hiểu Dương không nghĩ tới binh lính tiến vào, là báo cáo sự tình, hơn nữa còn là Trương Lực tới gặp, tâm tư không khỏi chấn động lớn. Sau khi ông ta và Trương Lực chia tay ở Nam Quốc Chi Xuân, liền đi tới quân khu, sao mới một thời gian không dài, Trương Lực lại tới làm cái gì? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ngẫm nghĩ, ông ta vẫn nói:
- Mời anh ta vào.
Không bao lâu, Trương Lực đi tới.
Đoán Trương Lực có chuyện quan trọng muốn nói, Ngô Hiểu Dương vung tay lên:
- Trước hết đưa Mộc Phong đi trị liệu, phải trông giữ nghiêm ngặt, không được để anh ta tiếp tục gây rối. Về phần anh, Hứa Quan Hoa, trước hết cứ ở bên ngoài chờ một lát.
Hứa Quan Hoa thấy kế hoạch đã có hiệu quả. Hiện tại, toàn bộ lòng người trong quân khu Dương Thành đang hoảng sợ, mọi người đều xôn xao. Anh ta liền thuận thế thu tay lại, gật đầu một cái, cùng Mộc Phong rời khỏi phòng. Về phần Trương Lực tìm Ngô Hiểu Dương có chuyện gì, sẽ không ở trong vòng suy xét của anh ta.
- Trương Lực, tìm tôi có chuyện gì?
Vẻ mặt Ngô Hiểu Dương có biểu hiện hết sức ôn hoà. Lúc này ông ta cũng chưa biết kết cục của biệt thự Hoa Vô Khuyết là thế nào, còn tưởng rằng Trương Lực đến, là muốn thể hiện lòng trung thành với ông ta.
Bình tĩnh mà xem xét, quả thật, Ngô Hiểu Dương cố ý bồi dưỡng Trương Lực, sau khi ông ta lui ra, thế lực chính lớn nhất ở trong quân đội là Thi Khải Thuận, nhưng tuổi Thi Khải Thuận đã lớn, phỏng chừng thành tựu về sau sẽ có hạn, mà trong lực lượng kế tục, lại không có nhân tài linh hoạt nhạy bén như Trương Lực. Nếu Trương Lực nhập ngũ, có hi vọng trong vòng ba năm, năm năm sẽ bước đầu mở ra cục diện.
Mãi đến lúc này, Ngô Hiểu Dương còn cho rằng sau sự kiện Hạ Tưởng, ông ta có thể thong dong qua cửa, nhiều lắm chính là cách chức, cho dù trên tòa án quân sự phán vài năm, rồi chấp hành ở trong nhà giam quân đội, chưa đến một năm rưỡi là có thể ra, còn không phải vẫn tiêu diêu tự tại sao? Vài năm trong lao ngục đổi lấy tính mạng của Hạ Tưởng, đáng lắm.
Cho nên, ông ta vẫn còn đang vững bước đẩy mạnh kế hoạch bồi dưỡng lực lượng hậu bị, cho nên ông ta càng thêm xem trọng Trương Lực.
Vẻ mặt Trương Lực thành khẩn, bước về phía trước một bước, nhỏ giọng nói:
- Tư lệnh Ngô, tôi nghĩ thông suốt rồi, quyết định sẽ đi theo con đường mà anh đã thu xếp. Từ nay về sau, cắt đứt quan hệ với những mối quan hệ trước kia, chuyên tâm nhập ngũ, tranh thủ ở quân đội mở ra một chân trời mới.
- Được, được.
Ngô Hiểu Dương mừng rỡ.
- Tuy nhiên...
Giọng nói của Trương Lực càng hạ thấp xuống:
- Có một việc, tôi không tiện nói ra.
- Cứ việc nói, ở trước mặt tôi, không cần ấp a ấp úng. Chỉ cần tôi đủ khả năng, nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Ngô Hiểu Dương bước về phía trước một bước, vô cùng rộng lượng vỗ vỗ vào vai Trương Lực.
- Tư lệnh Ngô…
Trương Lực lại tiến về phía trước một bước, gần như sát với Ngô Hiểu Dương, chỉ cách nửa thước. Vẻ tươi cười trên mặt anh ta đột nhiên trở nên âm trầm mà tràn đầy vẻ lạnh lùng khiến người khác phải khiếp sợ, trong ánh mắt treo lên một nụ cười:
- Tôi muốn mạng của ông, ông có đáp ứng hay không?
Ngô Hiểu Dương không phản ứng kịp:
- Trương Lực, cậu đùa cái gì vậy...
Mới nói một nửa, sắc mặt đã thay đổi, bởi vì ông ta nhìn thấy trong tay Trương Lực đột nhiên chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh của một con dao nhọn.
Gần như không chút do dự, Trương Lực liền đâm đao nhọn vào bụng Ngô Hiểu Dương.
- Nhát đầu tiên, tôi thay Như Lan báo thù!
Trương Lực giống như bị điên, căm phẫn, bi tráng hơn nữa đầy thống khổ:
- Nhát thứ hai, tôi đâm thay chính mình! Nhát thứ ba, tôi phải vì dân trừ hại...
Bất ngờ không kịp đề phòng —— chủ yếu cũng là do Trương Lực biểu diễn rất tốt, Ngô Hiểu Dương hoàn toàn bị anh ta lừa —— khi Trương Lực điên cuồng mà đâm dao tới tấp, Ngô Hiểu Dương hoàn toàn không có sức trả đòn, liên tục bị đâm bảy đao!
Một đại danh tướng Ngô Hiểu Dương, từng là nhân vật oai phong một cõi, còn giấc mộng có thể an độ lúc tuổi già và tiếp tục bồi dưỡng lực lượng hậu bị của tư lệnh Ngô, giấc mộng chưa tỉnh lại ngã xuống dưới con dao của lực lượng hậu bị mà mình cố ý mạnh mẽ bồi dưỡng, thật sự là một châm chọc lớn lao.
...
Sự tình diễn biến tới như bây giờ, cũng không ai biết rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào!