Đang lúc nửa đêm, điện thoại của Trần Hạo Thiên, đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Sau khi nghe điện thoại xong, Trần Hạo Thiên khiếp sợ một hồi lâu, không nói được một lời nào.
Đang lúc nửa đêm, điện thoại của Mễ Kỷ Hỏa, cũng đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Mặt ông ta cũng gần giống với khuôn mặt của Trần Hạo Thiên, sau khi nghe xong điện thoại, kinh ngạc đến ngây người, ngồi luôn trên giường, gần như không đứng dậy nổi.
Quý Trường Hạnh ở tận Mai Hoa, cũng nửa đêm bị điện thoại đánh thức, có chút bất mãn, ông cụ Quý cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp mắng một câu, đã bị tin tức trong điện thoại dọa rồi. Ông ta lảo đảo một cái thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, điện thoại cũng lỡ tay mà rơi xuống đất, dập nát.
Qua hồi lâu, trên mặt ông lão mới khôi phục lại sức sống, phẫn nộ cùng bi thương, chỉ nói:
- Lập tức đi Dương thành!
Cũng giống như vậy, ở Bắc Kinh xa xôi, điện thoại lão Cổ cũng thình lình vang lên trong đêm yên tĩnh, đặc biệt chấn động lòng người, làm người ta có một loại khẩn trương và áp lực không thở nổi.
Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt lão Cổ tang thương, lúc đó bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Trời tạo nghiệp chướng, có thể tránh. Tự gây nghiệp chướng, không thể sống... Hay cho một màn này làm cho người ta hoa cả mắt, thật nằm ngoài dự đoán của mọi người!
- Người đâu tới đây!
Lão Cổ lớn tiếng chỉ bảo:
- Đi quân ủy.
- Ông nội, khuya khoắt như vậy, ông đi quân ủy làm cái gì?
Cổ Ngọc xoa xoa lên đôi mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ, mặc một bộ quần áo ngủ trắng nhẹ như lụa mỏng, răng trắng ngà, ôm gối, giống y như một cô bé bất lực.
- Con bé ngốc, cháu đừng quan tâm mấy chuyện linh tinh, nhanh đi ngủ đi.
Lão Cổ yêu thương vỗ vỗ vào lưng Cổ Ngọc,
- Đừng để bị cảm lạnh, thời tiết còn lạnh. Tuy nhiên ông tin rằng, mùa xuân ở Bắc Kinh cũng mau tới.
- Cũng cái gì cùng cái gì ạ? Ông nội, ông đã tỉnh ngủ chưa? Có phải đang nói mớ hay không?
Cổ Ngọc nói một câu, bĩu môi, còn ngáp một cái thật to, sau đó ngả đầu xuống giường, say sưa đi vào giấc mộng.
Lão Cổ lại vui vẻ yên tâm mỉm cười. Cổ Ngọc sống trong sự hạnh phúc vui vẻ, không bị bộ mặt thật và sự tàn khốc của thế giới hiện thực làm cho buồn bực, thì ông ta cũng đã an tâm rồi.
...
Cổ Thu Thật có thói quen ngủ sớm, hôm nay anh ta cũng đi ngủ sớm. Đến nửa đêm, lúc bị điện thoại đánh thức, khẽ nhíu mày. Anh ta thích cảm giác được ngủ tới hừng đông, như thế mới có thể có dư thừa tinh lực, đầy đủ tinh thần để công tác trong một ngày.
Tuy nhiên... điện thoại nhà anh ta không có mấy người biết, hơn nữa ở đêm hôm khuya gọi tới, khẳng định là chuyện vô cùng khẩn cấp, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc vào, liền vội vàng tới nghe điện thoại.
...
Lúc ấy, Cổ Thu Thật đã chấn kinh rồi, tay cầm điện thoại thậm chí hơi run rẩy. Chuyện lớn ở Lĩnh Nam, tương đương đất bằng dậy sấm, hay cho làn gió xuân mơn mởn.
Tuy rằng anh ta đối với Lĩnh Nam đã sớm có tâm lý chuẩn bị đón gió xuân mênh mông cuồn cuộn sắp thổi tới, nhưng Cổ Thu Thật vẫn không dự đoán được sự tình cuối cùng sẽ diễn biến thành như hiện tại. Sống chết của Quý Như Lan đối với anh ta mà nói cũng không nặng không nhẹ. Thậm chí việc Khang Hiếu chết mặc dù khiến trong lòng anh ta gợn sóng, nhưng tin tức bản thân Ngô Hiểu Dương bị trọng thương, nhất thời vẫn khiến anh ta ngạc nhiên và thổn thức.
Một thế hệ trung tướng không ngờ rơi vào kết cục như thế, thật sự là đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn! Tuy nhiên, cuối cùng Trương Lực cũng dùng cử chỉ bi tráng chứng minh gã là nhân vật mấu chốt, cũng làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.
Nhưng ngay sau đó lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Cổ Thu Thật sợ hãi cùng kinh ngạc. Bản thân Ngô Hiểu Dương bị trọng thương, nếu chẳng may không khống chế được quân khu Dương thành thì làm sao bây giờ? Vừa mới nghĩ tới điều này, điện thoại lại dồn dập vang lên.
Là bộ Chính trị thông báo mời dự họp hội nghị khẩn cấp!
Cổ Thu Thật cũng cố không gọi điện thoại cho Hạ Tưởng để hỏi về một vài tình huống cụ thể. Thật ra, anh ta rất quan tâm đến thương thế của Hạ Tưởng, nhưng quả thật hiện tại không có thời gian, buông điện thoại, liền lập tức thông báo lái xe chuẩn bị xe.
...
Mà quân khu Dương Thành, chẳng những điện thoại liên tục vang lên, còn người đến người đi, canh phòng nghiêm ngặt. Vô số binh lính vác súng lên vai, đạn đã lên nòng, như lâm đại địch, tiếng còi cảnh báo nổi lên bốn phía, giống như tình hình báo động cảnh giới trước chiến tranh vậy.
Ngô Hiểu Dương bị đâm bảy đao, hôn mê tại chỗ. Cũng là do Trương Lực không có kinh nghiệm giết người, bẩy đao, lại không có nhát nào trí mạng. Tuy nhiên Ngô Hiểu Dương cũng thảm đến mức không thể thảm hơn, ruột chảy đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ cả tấm thảm xa hoa, sang quý trong văn phòng, trở thành một phong thái đẫm máu
Đáng tiếc, thân là quân nhân lại không thể cống hiến cho đất nước, đổ máu ở chiến trường, mà là bị người báo thù, chẳng những là châm chọc lớn lao, cũng là sỉ nhục cả đời rửa không sạch.
Cả đời Ngô Hiểu Dương cố gắng đắp nặn hình tượng chói lọi, ở thời khắc cuối cùng, chỉ trong chốc lát bị dao mổ của Trương Lực hủy hoại. Mặc dù quân khu là đơn vị hoàn toàn khép kín, nhưng cũng không biết là ai đã cố ý để lộ tin đồn. Tuy là ban đêm, tin tức Ngô Hiểu Dương gặp chuyện vẫn không chân mà chạy (lan truyền nhanh chóng), không đến mấy giờ sau liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Dương Thành.
Năm đó, trung tướng tư lệnh Ngô ở Dương Thành uy danh hiển hách, từng khiến vài lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam phải ngậm bồ hòn, và ông ta còn có một đứa con không ngày nào không làm hại một phương, gần như vẫn tồn tại như một vị thần trong lòng dân chúng Dương Thành. Mọi người đều cho rằng Ngô Hiểu Dương chẳng những thủ đoạn thông thiên, hơn nữa còn không người nào dám quản, thậm chí còn có thể thăng chức.
Không ngờ tới, tuyệt đối không ngờ tới, dao gọt hoa quả dài mấy tấc, khiến cho tư lệnh Ngô ngạo mạn không chịu nổi phải ngã xuống thần đàn, hoá ra nhân vật cao cao tại thượng, cũng có thân xác máu thịt như người thường!
Ý dân như nước thủy triều, cảm nhận bên trong của người dân đều là ông ta xứng đáng bị như vậy. Trong sự kiện ở trung tâm Hà Thiên, người dân vây quanh xem đã vỗ tay khi cảnh sát càn quét thế lực đen tối. Khi Ngô Công Tử được tuyên bố là đã chết, vô số người dân vỗ tay chúc mừng, gửi tin nhắn, cao hứng phấn chấn. Mà đêm nay, sau khi truyền ra tin tức Ngô Hiểu Dương bị thương nặng, không ít người từ trong giấc mơ tỉnh lại, một chút buồn ngủ cũng không còn, thậm chí một số người ngay nửa đêm còn đốt pháo chúc mừng, chúc mừng một thế hệ ôn thần rơi đài.
Làm người, làm được như Ngô Hiểu Dương, cũng coi như là đủ rồi, thân phận y là Tư lệnh quân khu, thế nhưng sức ảnh hưởng lại vượt qua cả Bí thư Tỉnh ủy, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Dân chúng Dương Thành cảm tạ cục công an thành phố, cảm tạ Trương Lực, cảm tạ Tỉnh ủy, lại gần như không người nào biết người anh hùng chân chính đứng phía sau màn là Hạ Tưởng! Hạ Tưởng trốn ở sau lưng, vì thúc đẩy ổn định và hoà bình lâu dài ở Dương Thành mà triển khai hành động đặc biệt trên, đã phải cố gắng và bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng không có mấy người biết được sự vất vả của hắn.
Nhưng... trong lòng lãnh đạo Trung ương đều hiểu rõ, cũng không phải lãnh đạo thường xuyên lộ diện ở tin tức truyền thông mới là lãnh đạo tốt, mới là người có năng lực, cán bộ chân chính thật sự đều không có tiếng tăm gì, khi cống hiến cũng không phóng đại, khoe khoang ra.
Lịch sử sẽ không quên Hạ Tưởng! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mấy năm sau, sử học gia nghiên cứu cuộc đời Hạ Tưởng, đem biến cố lớn nhất ở Lĩnh Nam tỉ mỉ nghiên cứu suốt mấy năm, do tin tức có hạn, đã đưa tin tìm kiếm manh mối còn sót lại, hỏi lại những người biết rõ tình hình năm đó, cuối cùng mới từ trong lịch sử bụi bặm mênh mông hiện ra chân tướng —— lực thúc đẩy lớn nhất đằng sau biến cố ở Lĩnh Nam, chỉ có duy nhất một mình Hạ Tưởng mà thôi!
Ngô Hiểu Dương được khẩn cấp đưa tới bệnh viện quân khu.
Ngô Hiểu Dương đã lâm vào hôn mê sâu, tính mạng treo trên sợi tóc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, uy phong năm xưa đã sớm biến thành thảm hại, hai mắt nhắm nghiền, trước mắt chỉ thấy còn lại có một chút sức lực cuối cùng.
Bác sĩ vội vàng cấp cứu, thực hiện các cuộc phẫu thuật...
Một giờ sau, truyền đến tin tức đầu tiên, tính mạng của Ngô Hiểu Dương... được bảo vệ!
...
Sau khi Trương Lực hành hung, bị binh lính bắt được tại chỗ. Căn bản, anh ta không có phản kháng, trong tâm hẳn đã muốn chết, trong tay cầm lấy dao gọt hoa quả đang nhỏ đầy máu tươi, chỉ biết ngây ngô cười ha hả, cả người đã mê loạn.
Trương Lực bị giam giữ ở một địa điểm bí mật —— Ban đầu, thân tín của Ngô Hiểu Dương muốn tiếp quản Trương Lực, và muốn trực tiếp bí mật xử tử, Hứa Quan Hoa quyết định thật nhanh, cứng rắn, mạnh mẽ đoạt lấy Trương Lực từ trong tay thân tín của Ngô Hiểu Dương và yêu cầu thủ hạ của mình nghiêm ngặt trông giữ.
Trương Lực là nhân vật mấu chốt, không thể rơi vào trong tay phe cánh của Ngô Hiểu Dương. Nếu chẳng may Ngô Hiểu Dương không chết, sự tình liền có khả năng sẽ xuất hiện biến chuyển kinh người.
Linh cảm của Hứa Quan Hoa chuẩn xác kinh người. Cái gọi là người tốt sống không lâu, tai họa một ngàn năm, Ngô Hiểu Dương trúng bẩy đao không ngờ không chết, thật đúng là ứng với một câu —— ba ba ngàn năm rùa vạn năm.
Nhưng kết cục của Ngô Hiểu Dương, lại là biến chuyển một ca ba thán mà không ai có thể tưởng tượng được...
...
Tại Hoa Vô Khuyết sau khi khói bụi tan dần, hoa tàn lá rụng, giống như đã trải qua một trận mưa rền gió dữ.
Xe cứu thương đến rồi.