Quan Thần

chương 1947: va chạm mãnh liệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện ngày hôm nay, kỳ thực không nên để Vương Nhâm Cửu ra mặt. Nhưng thứ nhất là do trách nhiệm, thứ hai là do quan hệ tâm đầu ý hợp giữa y và người đứng phía sau, dựa trên hai nguyên nhân này, nhất định phải để y ra mặt trực tiếp so chiêu với Hạ Tưởng.

Xét một cách công bằng, y tự nhận không có ân oán cá nhân gì với Hạ Tưởng, nhưng phải thừa nhận, y không có thiện cảm đối với Hạ Tưởng.

Y không thích, chỉ vì quan hệ chặt chẽ giữa y và Ngô Hiểu Dương. Ngô Hiểu Dương rơi vào kết cục như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Hạ Tưởng ban tặng!

Ngô Hiểu Dương tham ô cũng được, dung túng cho con trai làm xằng làm bậy cũng chẳng sao, đều có nội bộ quân đội tham gia điều tra xử lý rồi, liên quan gì đến Hạ Tưởng chứ? Hạ Tưởng lại cứ muốn xen vào chuyện của người khác, muốn nhúng tay vào công việc của quân đội, không phải là tự ôm chuyện vào mình thì là cái gì.

Vả lại Hạ Tưởng thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, sao lại có thể không hiểu rõ tình thế như vậy chứ? Ngô Hiểu Dương có thể đứng vững trong quân đội nhiều năm như vậy, khẳng định phía sau có một nền tảng mạnh mẽ, cứng rắn, ngay cả Phù Uyên cũng đều dựa vào Ngô Hiểu Dương, sao Hạ Tưởng lại phải làm chuyện uổng công vô ích làm gì?

Đường đường là một Trung tướng, Đại tư lệnh quân khu, chỉ là một Phó Bí thư Tỉnh ủy nhỏ nhỏ cũng có khả năng thay đổi được vận mệnh hay sao? Hạ Tưởng….Thực không biết lượng sức.

Cảm nhận của Vương Nhâm Cửu đối với Hạ Tưởng cực kỳ kém, cho rằng Hạ Tưởng chỉ là đầy tớ của một người nào đó, mọi chuyện nhằm vào Ngô Hiểu Dương, là muốn nắm lấy chính trị tư bản ở Bắc Kinh mà thôi. Xét cho cùng, Hạ Tưởng đơn giản chỉ là một tiểu nhân trục lợi đầu cơ!

Bất đồng về lập trường chính trị, là điều rất bình thường, cảm nhận của Vương Nhâm Cửu đối với Hạ Tưởng là tốt hay xấu, không liên quan gì đến bố trí và kế hoạch lâu dài của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không có ân oán cá nhân gì với Vương Nhâm Cửu, nhưng lúc này cũng không thể buông tha, nhất định phải phân rõ thắng bại.

Đúng lúc này có người đến thông báo tin tức cho Vương Nhâm Cửu, Vương Nhâm Cửu kinh hãi biến sắc, Hạ Tưởng biết ngay, Quan Viễn Khúc đã xuất hiện rồi.

Quan Viễn Khúc đang tiến hành đẩy mạnh một phương châm chính sách trước nay chưa từng có, đó là áp dụng các biện pháp cương quyết và quyết đoán đối với những điều mục nát thối rữa đang ngày càng phát sinh trong quân đội, trước đó, đã nhận được sự đồng ý của Tổng bí thư.

Tin tưởng với ngọn gió đông hùng mạnh mà Quan Viễn Khúc mang đến, chẳng những đóng một vai trò không thể thiếu trong việc thúc đẩy thắng lợi cuối cùng của Hạ Tưởng, còn có tác dụng hãm lại làn gió bất chính trong quân đội, mang lại được một tác dụng nhất định!

Ngọn gió đông hùng mạnh, hiện tại Hạ Tưởng đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, không thiếu ngọn gió đông nữa.

Tin tức mà Vương Nhâm Cửu nhận được, quả thực là tin tức Quan Viễn Khúc đích thân tới quân ủy. Nhưng lúc này còn chưa rõ ràng Quan Viễn Khúc đích thân đến quân ủy và Hạ Tưởng đến quân ủy phối hợp điều tra, giữa hai chuyện này có …liên hệ gì không. Suy đi nghĩ lại một chút, y tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp.

Quan Viễn Khúc không có khả năng vì chuyện của Ngô Hiểu Dương mà quá mức thiên vị cho Hạ Tưởng, như vậy sẽ có bất lợi cho ảnh hưởng sau này của Chủ tịch Quan trong quân đội. Vương Nhâm Cửu tự an ủi bản thân một lúc, lại ổn định lại tinh thần, cố gắng không làm cho việc Quan Viễn Khúc đích thân tới quân ủy gây ảnh hưởng, phải dốc toàn lực ứng phó với Hạ Tưởng trong trận chiến cuối cùng này.

Một số phóng viên tài liệu tham khảo nội bộ ngồi ở trong phòng họp, không khí so với lúc trước khác nhau rất nhiều, trở nên long trọng và chính thức hơn, ngay cả mấy phóng viên tài liệu tham khảo nội bộ cũng không nói gì, chỉ ngồi ở hàng sau, tập trung lắng nghe.

Vương Nhâm Cửu mở miệng:

- Hiện giờ có một số lãnh đạo kỳ cựu ngồi ở đây, dưới sự giám sát của giới truyền thông, Phó bí thư Hạ, hôm nay chúng ta sẽ thẳng thắn mà nói rõ về nguyên nhân hậu quả của chuyện Ngô Hiểu Dương!

- Được!

Hạ Tưởng không chút tránh né nói:

- Trước hết mời Chủ nhiệm Vương ngay trước mặt giới truyền thông, nói một chút về sự định tính của quân đội đối với sự việc của Ngô Hiểu Dương.

Sự kiện của Ngô Hiểu Dương là sự kiện phạm tội đã được âm mưu dự tính và có tổ chức từ trước, là cá nhân riêng biệt khiêu khích quyền uy của quân đội, là sự kiện ám sát chính trị nghiêm trọng đối với một viên Trung tướng. Sự kiện này chứng minh rất nhiều vấn đề, thứ nhất đương nhiên là phía chính phủ đã sơ sót trong công tác quản lý cán bộ, mới dẫn đến việc nhân viên của Tỉnh ủy dám ám sát lãnh đạo quân đội. Thứ hai là cá biệt cán bộ địa phương có quan hệ thân thiết với lãnh đạo cấp cao của quân đội, dẫn đến tai họa ngầm xung đột với nhau. Thứ ba là địa phương chính quyền đã không làm đến nơi đến chốn trong việc phối hợp với quân đội….

Vương Nhâm Cửu chậm rãi nói, nói rất lâu rất dài, nhưng đều quay chung quanh một luận điểm mà triển khai, chính là nguyên nhân gây ra việc trên đều có liên quan đến tất cả Tỉnh ủy Lĩnh Nam và bộ phận lãnh đạo Tỉnh ủy.

Thời điểm Vương Nhâm Cửu phát biểu, mấy người phóng viên đều miệt mài ghi chép lại, rất kỹ lưỡng. Mà lão Cổ, lão Quý và lão Trịnh thì vẻ mặt rất bình tĩnh, không nói lời nào.

Hạ Tưởng lại có bộ dáng đang cẩn thận lắng nghe.

Vương Nhâm Cửu nói được khoảng 30 phút, thì mới hoàn toàn bộc lộ phẫn uất trong lòng.

- Cuối cùng cũng đến lúc tôi phải lên tiếng rồi, đáng lẽ đang ở quân ủy, muốn lên tiếng cũng phải kiên nhẫn chờ đợi, tuy nghiên nghĩ lại khách phải thuận theo chủ, cũng có thể hiểu được.

Hạ Tưởng hàm súc mà nói một câu, thậm chí còn khẽ mỉm cười:

- Chủ nhiệm Vương, tôi không đồng ý với cách nói của anh, quá độc đoán, cũng quá duy tâm. Đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu người khác, còn bản thân thì không có trách nhiệm gì.

Sắc mặt của Vương Nhâm Cửu hơi đổi:

- Phó Bí thư Hạ, kết quả điều tra của quân đội, là rất ngay thẳng, có thể tin được, hơn nữa còn có chứng cứ thực tế…

Hạ Tưởng rất không lễ phép mà cắt ngang lời nói của Vương Nhâm Cửu: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

- Chứng cứ thực tế? Tôi nghe Chủ nhiệm Vương vu khống nửa ngày, mà không đưa ra được một chút bằng chứng rõ ràng nào, khó làm cho người ta tin phục được. Tuy nhiên nếu hôm nay muốn thảo luận vấn đề, thì tôi cũng muốn biểu lộ toàn bộ quan điểm của tôi về chuyện này, không biết Chủ nhiệm Vương có đồng ý lắng nghe hay không?

Vương Nhâm Cửu đương nhiên không thể làm cho Hạ Tưởng không mở miệng được, gật đầu nói:

- Hy vọng Phó Bí thư Hạ căn cứ vào sự thực mà biểu thị thái độ, ngay trước mặt các vị lãnh đạo kỳ cựu và phóng viên ở đây, nói cho rõ ràng.

- Được.

Hạ Tưởng vô cùng thẳng thắn nói:

- Mọi chuyện, còn phải bắt đầu từ đứa con trai không việc ác nào không làm của Ngô Hiểu Dương là Ngô Công Tử mà nói.

- Ngô Công Tử ở Dương Thành làm nhiều việc ác, không người nào dám quản, ỷ vào quyền thế của cha, coi trời bằng vung. Sau khi tôi được chuyển từ Lĩnh Nam đến đây, bởi vì chủ trì hành động chuyên nghiệp, trong quá trình đánh đen trừ ác, động đến ích lợi của Ngô Công Tử, kết quả là Ngô Công Tử rất bất mãn với tôi, ngay cả Ngô Hiểu Dương cũng rất có thành kiến với tôi.

- Trong một lần đuổi bắt tội phạm bỏ trốn, Ngô Công Tử và Khang Chí tự chém giết lẫn nhau mà chết, sau đó, Ngô Hiểu Dương vì vấn đề kinh tế mà bị Quân ủy điều tra. Ngô Hiểu Dương dưới sự đả kích liên tiếp đó, đã không tiếc bất cứ giá nào muốn trả thù xã hội. Gã đã sai hai thủ hạ là bộ đội đặc chủng của mình là Mạnh Tán và Tiêu Lương hành động riêng biệt, một người ngắm bắn Mộc Phong, một người đến biệt thự Hoa Vô Khuyết của nhà họ Quý nhận nhiệm vụ ám sát.

- Trong quá trình ám sát, Tiêu Lương bị bảo vệ anh dũng bắt lại, kết quả là Tiêu Lương phát rồ, kích hoạt bom nổ, khiến cho Quý Như Lan bị thương, tôi cũng bị thương nghiêm trọng, phải nằm viện tĩnh dưỡng hơn một tuần, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Nói đến đoạn này, Hạ Tưởng bỗng nhiên ho khan kịch liệt, thân mình cũng cong xuống. Trong lòng Vương Nhâm Cửu cười lạnh, giả vờ, giả vờ thực là giống.

Nhưng giả vờ cũng được, là thật cũng chẳng sao, Hạ Tưởng vừa kể chuyện phối hợp với kho khan, quả thực đã chiếm được sự đồng tình của phóng viên ở đây.

- Đến bây giờ Quý Như Lan vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không biết còn có thể tỉnh lại hay không!

Vẻ mặt Hạ Tưởng bỗng nhiên uy nghiêm hơn một chút:

- Mà Quý Như Lan trong cảm nhận của Trương Lực giống như một nữ thần, biết được Quý Như Lan bị thương là do người của Ngô Hiểu Dương cử đến, đã tức giận thay cho người đẹp, đâm Ngô Hiểu Dương bảy nhát liên tiếp!

Phóng viên ngồi ở hàng sau xôn xao ồn ào, phát ra từng đợt kinh hô.

- Có lẽ có người sẽ muốn hỏi, Trương Lực chỉ là một người bình thường, vì sao lại có thể tiếp cận với một vị đường đường là Trung tướng tư lệnh, hơn nữa còn có thể chém ra liên tiếp được bảy nhát? Đúng, đây chính là vấn đề mấu chốt, là bởi vì Ngô Hiểu Dương vẫn luôn lôi kéo Trương Lực, muốn Trương Lực phục vụ cho gã. Thử nghĩ, Tư lệnh Quân khu không cố gắng đề cao sức chiến đấu của quân đội, không bảo vệ quốc gia, vì sao lại muốn qua lại thân mật với nhân viên công tác của Tỉnh ủy? Rốt cuộc là có mục đích chính trị gì mà lại không thể cho ai biết?

- Mọi người thử nghĩ mà xem, đường đường là Tư lệnh Quân khu, chỉ vì cái chết của đứa con trai vô liêm sỉ mà lẽ ra đáng bị bắn chết 100 lần, giận chó đánh mèo lên các quan lớn của Tỉnh ủy. Chẳng những muốn ám sát các quan lớn của Tỉnh ủy lấy máu để rửa mối hận trong lòng, còn muốn diệt trừ hai người thủ hạ muốn đi theo chính nghĩa, ngay cả thiếu tướng Hứa Quan Hoa và Đại tá Mộc Phong có ý kiến bất đồng với gã, cũng bị gã hạ lệnh ám sát. Nếu quốc gia mà lại có thêm vài người như Ngô Hiểu Dương, có phải toàn bộ quan chức địa phương phải chắp tay thoái vị hay không, đều phải nghe mệnh lệnh của quân khu? Một khi có người không nghe theo, bất chấp giết hết!

- Cuối cùng là Đảng chỉ huy, hay muốn diễn lại vở trong quân xuất hiện chính quyền cách mạng?Hạ Tưởng nói năng rất hùng hồn, ngay trước mặt mọi người, nói ra những lời mà một vị Phó bí thư Tỉnh ủy không nên phát biểu trước ngôn luận.

Lúc này ngay cả phóng viên cũng khiếp sợ đến mức trợn mắt há mồm, cũng khiến Vương Nhâm Cửu cứng họng, không thể tin vào lỗ tai của chính mình, nghĩ thầm không phải Hạ Tưởng điên rồi chứ? Những lời này mà truyền ra ngoài, là phạm phải sai lầm chính trị to lớn.

- Mà sau khi mọi chuyện xảy ra, phía Quân ủy lấy lý do điều tra, chẳng những bắt giam Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, còn tra tấn bức cung Trương Lực. Thậm chí, ở thời điểm tôi đang ở bệnh viện dưỡng thương, có khoảng một trăm sĩ quan của Quân khu Dương Thành lao đến bệnh viện, ý đồ dùng vũ lực hủy diệt chúng tôi. Tôi muốn hỏi Chủ nhiệm Vương một câu, Quân khu Dương Thành là Quân khu của Ngô Hiểu Dương, hay là Quân khu của Quân ủy, có còn là Quân khu của Trung ương Đảng hay không?

Vương Nhâm Cửu bị Hạ Tưởng ép hỏi liên tiếp, bị nghẹn á khẩu không trả lời được!

Như thế chưa phải là hết, Hạ Tưởng còn giơ tay đưa ra một tập ảnh chụp rất dày, phân phát cho lão Cổ, lão Quý, lão Trịnh cùng với phóng viên trong phòng, số còn thừa lại, đưa cho Vương Nhâm Cửu.

- Ảnh chụp biệt thự xa hoa giống như hoàng cung, là Nam quốc chi xuân, là hành cung của Tư lệnh Ngô Ngô Hiểu Dương ở Dương Thành, chi phí xây dựng hơn một trăm triệu!

Phóng viên giống như phát hiện ra đại lục mới, đều chụp lại ảnh chụp trong tay. Vương Nhâm Cửu muốn ra lệnh ngăn cản, lại há miệng thở dốc, thấy lão Cổ, lão Quý, lão Trịnh đang nhìn về phía y với ánh mắt đầy thâm ý, lời đã tới bên miệng đành phải nuốt trở lại.

Oai nghiêm của ba ông cụ này, quyền thế của y không có khả năng áp chế.

Hạ Tưởng còn nói:

- Trong ảnh chụp, đám quân nhân đang diễu võ dương oai, trong tay còn cầm súng của quân đội, đều là thủ hạ do một tay Đại tư lệnh Ngô đề bạt, bọn họ ở trong bệnh viên đánh đập dọa nạt, chỉ thiếu một chút nữa là xông vào phòng bệnh của tôi… Nếu lúc ấy Bí thư Trần tới chậm một bước, thì hôm nay tôi đã không thể đứng đây kể lại sự thật với mọi người.

- Phó Bí thư Hạ, mấy tấm ảnh chụp này không chứng minh được vấn đề gì, vấn đề kinh tế của Ngô Hiểu Dương, Quân ủy đang điều tra, nhưng chuyện kinh tế và chuyện ám sát không thể nhập lại làm một được. Còn điều này nữa, vừa rồi anh ở trước mặt mọi người chỉ trích đồng chí Ngô Hiểu Dương ám sát quan chức địa phương, mà lại không có bằng chứng rõ ràng nào cả, vậy tôi cũng có thể đến Trung ương tố cáo tội trạng của anh được không?

- Có thể!

Hạ Tưởng thẳng lưng ngẩng đầu, không chút lùi bước,

- Chủ nhiệm Vương, nếu không có chứng cứ rõ ràng, tôi tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung.

- Được, vậy xin mời Phó Bí thư Hạ đưa ra chứng cứ.

Vương Nhâm Cửu tập trung nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng giơ tay đưa ra một đống tư liệu, khí thế vượt trội:

- Nếu tôi có thể đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, vậy tôi cũng có thể tố cáo Chủ nhiệm Vương và Quân ủy đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn cộng thêm bôi nhọ người trong sạch đúng không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio