Sau khi Phùng Kiện Siêu thay thế Vương Hướng Tiền, tiếp nhận công việc tổ chức lại điện địa nhiệt tỉnh Tây, cũng không nhìn thấy hiệu quả dựng sào thấy bóng. Điều này cũng là bình thường, điện địa nhiệt tỉnh Tây to như vậy, muốn tổ chức lại, khó khăn rất lớn, không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm xong, cần kiên nhẫn và nghị lực.
Thu hoạch lớn nhất là Vương Hướng Tiền ở bộ máy chính quyền một nhân vật thực quyền dưới một người mà trên vạn người, lại có kết cục như thế, trách ai được?
Không thuận theo cơn sóng lịch sử, không thấy rõ phương hướng phát triển, tất nhiên cũng bị cơn sóng lịch sử xô dập vào bờ.
Nếu chẳng may cơn sóng lớn hơn một chút, gió lại mạnh hơn một chút, bị xô dập chết ở trên bờ, cũng không phải là không có khả năng.
Tuy nhiên, trước khi bị xô ngã hay dập chết, bất cứ ai cũng không chủ động nhận thua, hơn nữa còn nắm bắt lấy toàn bộ cơ hội, muốn trở mình. Cuộc đời chính là một canh bạc. Mỗi người đều là dân cờ bạc. Dù sao người thức thời cũng chỉ là số ít.
Giải quyết một cách quyết đoán nói ra thì dễ dàng. Người bình thường làm không được, cho nên Diệp Thiên Nam có thể ở bên trong bão tố, lành lặn rút lui, hơn nữa vẫn chưa lùi đến bước đường cùng, không lâu lại Đông Sơn tái khởi. Cũng nhờ ông ta quyết định nhanh, người bình thường không có khả năng sánh bằng. Cũng bởi vì điều này, từ trước đến nay, Hạ Tưởng luôn tôn kính Diệp Thiên Nam.
Hạ Tưởng gặp được không ít đối thủ, người thua mà biết thua như Diệp Thiên Nam thật không có mấy người. Rất nhiều người biết thua mà không chịu nhận thua, vẫn phải dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại. Kết cục cuối cùng thường chính là thất bại thảm hại.
Theo sự chuyển biến lặng lẽ về hướng đi của tình hình chính trị trong nước, môi trường chính trị và tình thế kinh tế ở tỉnh Tây cũng đã xảy ra biến hóa không nhận thức được. Biến hóa đầu tiên cũng là rõ ràng nhất chính là dân chúng Tấn Dương đột nhiên phát hiện, bụi than đá ở trên người ít đi, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, trong không trung dường như xanh hơn trước kia một chút.
Không phải dường như, mà quả thật xanh hơn một chút.
Từ khi Mỏ khai thác An Đạt bị Hạ Tưởng nắm trong tay, biểu thị cho chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng tỉnh Tây đang tiến nhanh về phía trước một bước lớn. Sau đó, nhà họ Phó tiếp tục thúc đẩy kế hoạch thâm nhập. Cùng lúc đó, Lý Thấm cũng tiếp tục bắt tay vào thu mua hoặc thôn tính Xí nghiệp than đá ở Tấn Dương. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, dưới sự tiến hành đồng bộ, mười xí nghiệp than đá đứng đầu Tấn Dương có tám nhà đã rơi vào tay họ.
Tuy rằng còn lại hai nhà đang kiên trì, nhưng lập trường đang yếu đi, bắt đầu tích cực hưởng ứng chính sách chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng của Ủy ban nhân dân tỉnh, áp dụng quy trình tiêu chuẩn hoá, quốc tế hóa.
Dưới bàn tay khổng lồ thúc đẩy của Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy của hai tầng lực lượng chính trị và thực lực kinh tế, toàn bộ tình hình ngành than Tấn Dương đã hoàn toàn đổi mới. Chẳng những cường độ lao động của công nhân giảm xuống, thu nhập tăng cao. Hơn nữa, thay đổi càng rõ rệt hơn chính là bởi vì sau khi áp dụng quy trình khai thác than theo tiêu chuẩn và khoa học, không chỉ giảm mạnh tỉ lệ phát sinh sự cố, hơn nữa số lượng than đá khai thác được còn tăng cao, giảm bớt số lượng rơi vãi, giảm thiểu sự ô nhiễm.
Đương nhiên, đãi ngộ công nhân cũng tăng cao cùng với trời xanh mây trắng, chi phí phải trả rất lớn, vì cải tiến quy trình khai thác than, giảm ô nhiễm, mỗi một chủ mỏ than cần chi từ mấy trăm triệu đến hơn mấy tỉ vốn đầu tư. So với vốn đầu tư mà bọn họ bỏ ra với hơn 10 ngàn dân chúng Tấn Dương được hít thở trong một không khí khỏe mạnh, hưởng thụ bầu trời xanh đẹp hơn, Hạ Tưởng nhận định, rất đáng giá.
Nhóm chủ mỏ than thu vào ít hơn vài trăm triệu cũng không sao, cùng lắm thì nhận ít đi vài con gái nuôi, bớt kính dâng quá nhiều tinh lực trên người con gái nuôi, không bằng tập trung nhiệt tình và tinh lực vào những việc có ích cho sự nghiệp đi. Nếu nhóm chủ mỏ than vung tiền như rác sống cuộc sống xa hoa, cùng với nhà cấp cao, xe hạng sang của con gái nuôi của bọn họ, tất cả đều được kiến lập bởi mồ hôi, máu và sinh mạng của vô số công nhân mỏ than, trả giá bởi trời xanh mây trắng ở trên đầu dân chúng Tấn Dương, Hạ Tưởng càng sẽ giơ đại đao chém mạnh xuống khiến nhóm chủ mỏ than làm điều ác phải hộc thêm ít máu bớt tạo nghiệp chướng.
Hạ Tưởng muốn dùng thời gian mười năm, làm sống lại một tỉnh Tây, làm tỉnh Tây khôi phục lại sức sống bừng bừng. Hiện tại, hắn có thể vui mừng mà mỉm cười.... Đã bước nửa bước đầu tiên đầy vững vàng, việc thực hiện giấc mộng của hắn không phải không thể thành mà là không còn xa. Hắn đã thấy được hy vọng.
Muốn làm cho nhóm chủ mỏ than ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cũng không có khả năng, cho nên Hạ Tưởng mới áp dụng thẩm thấu vốn và thủ pháp tiêu diệt từng bộ phận, dùng lực lượng chính trị ép xuống dùng lực lượng kinh tế tấn công, cuối cùng xem như phá giải được vấn đề khó khăn ở Tấn Dương, vấn đề mà mấy chục năm nay không ai phá giải được.
Cũng chỉ có Hạ Tưởng mới có thủ đoạn như vậy. Nếu đổi là người khác, cho dù có thế lực chính trị khổng lồ giống Hạ Tưởng, cũng không có khả năng có thực lực kinh tế hùng hậu giống như Hạ Tưởng. Muốn phải phá giải vấn đề khó khăn ở Tấn Dương thậm chí tỉnh Tây, nhất thiết phải tiến hành đồng bộ cả hai lực lượng chính trị và lực lượng kinh tế, thiếu một thứ cũng không được.
Thế cục Tấn Dương đã bị phá. Bước tiếp theo chính là đẩy mạnh nhà máy trong phạm vi toàn bộ tỉnh. Hạ Tưởng đẩy cửa sổ thư phòng ra, không khí hơi lạnh mới mẻ từ bên ngoài ùa vào, lập tức cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Tấn Dương vào ban đêm vẫn thế, ngọn đèn phía xa xa mơ hồ không rõ, bên trong không khí tràn ngập bụi than đá mà mắt thường không thể nhận ra. Không trách được có người nói, ở Tấn Dương thêm một năm, chẳng khác nào phải sống ít đi ba năm.
Chuyển hình nguồn năng lượng là bước đầu thấy được hiệu quả. Ban ngày, rõ ràng cảm giác được bụi than đá bớt đi một ít, nhưng buổi tối còn không thực sự rõ ràng. Ít nhất cũng phải ba năm sau mới có thể thực sự cảm nhận được không khí tươi mát, mùi hoa tràn ngập vào ban đêm.
Hạ Tưởng ở một mình trong thư phòng trầm tư hồi lâu, nghe được từ phòng khách truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Tào Thù Lê:
- Buổi tối không nên uống quá nhiều trà...
Hạ Tưởng cười lên tiếng, cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Tào Thù Lê, tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều. Hắn ngẫm nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi cho Tào Vĩnh Quốc.
Từ sớm đã muốn gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc, nhưng vẫn không gọi, không chỉ là vội, mà là nghĩ chờ sau khi được xác định mới gọi, tin rằng sẽ bớt đi rất nhiều điều không cần thiết giải thích. Quả nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, Tào Vĩnh Quốc vừa cầm điện thoại lên đã thở dài một tiếng nói:
- Đám người ở tỉnh Yến gần như đã lui xuống gần hết rồi.
Ngược lại cũng không thể nói gần như lui xuống gần hết. Tống Triêu Độ còn ở đó. Lý Đinh Sơn còn ở đó. Cao Hải còn ở đó – Cao Hải có hi vọng đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, Phó chủ tịch tỉnh, cũng coi như bước vào hàng ngũ Thứ trưởng, thực tại không dễ –Tuy nhiên nếu tính cả Diệp Thạch Sinh hồi đó, Hình Đoan Đài về sau, là quan lớn ở tỉnh Yến từng ở trong tầm mắt Hạ Tưởng, quả thực một bộ phận đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu lịch sử.
Lịch sử chính là một thế hệ người mới đổi người cũ, đây là một thiết luật mà dù bất cứ người nào cũng không thể chi phối được.
Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong còn chưa tính là đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu chính trị, cũng ở cảnh tượng gần như người trước từ biệt người sau. Hạ Tưởng nghe một câu vô cùng khẳng khái của Tào Vĩnh Quốc, trong lòng cũng thấy hơi thương cảm, không hiểu sao lại nhớ tới lão Sử đã qua đời cùng với Lý Đinh Sơn đang ở tỉnh Tề xa xôi.
Quan trường có thể là sân khấu lớn, nhân tâm lại là một bài văn nhỏ. Nhớ tới từng chuyện năm đó ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng luôn luôn nhớ và giữ mãi tình cảm ấy ở trong lòng.
Tào Vĩnh Quốc đã từ miệng Trần Phong biết được nguyên nhân chính khiến Trần Phong lui ra, cũng không phải là oán giận Hạ Tưởng điều gì. Mặc dù ngay từ đầu ông ta cũng không tin Hạ Tưởng sẽ ở sau lưng mà thao túng chuyện Trần Phong buông tha chuyện tranh giành vào Bộ, nhưng xét thấy lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng đối với Trần Phong cùng với bầu không khí chính trị trước mặt, ông ta vẫn không khỏi có ít nhiều suy nghĩ.
Về sau lại chính tai nghe Trần Phong giải thích nguyên nhân, Tào Vĩnh Quốc mới thầm hổ thẹn. Một là không nên vô duyên vô cớ hoài nghi nhân phẩm của Hạ Tưởng, hai là cả đời làm quan, nói về tầm nhìn và trí tuệ chính trị, vẫn kém hơn một Hạ Tưởng còn nhỏ hơn ông ta một thế hệ.
Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng nói vài câu về tình hình gần đây của Trần Phong. Trái lại, ông ta rất vui vẻ khi biết tin Trần Phong cũng đến Bắc Kinh ngồi không. Nguyên nhân là năm đó ông ta là người dẫn đường, ông ta có tình cảm sâu đậm với Trần Phong. Nếu năm đó không phải Trần Phong tinh mắt biết nhìn người, có lẽ ông ta vẫn còn ở vị trí phòng ban của tỉnh mà sống hết quãng đời còn lại, sao còn có thể nở mày nở mặt đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy như hiện tại?
Nói đi còn có nói lại, tỉnh Yến cũng may mắn có một Hạ Tưởng. Nếu không có Hạ Tưởng, vốn không có ông ta hôm nay, cũng không có Trần Phong hôm nay. Khi nói chuyện phiếm với Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc mới biết được, Trần Phong đã mấy lần gặp phải tình cảnh nguy hiểm trong quan trường, ít nhiều cũng nhờ Hạ Tưởng nhắc nhở mới biến nguy thành an. Lúc đó, nếu không có Hạ Tưởng đúng lúc cảnh tỉnh, sợ là năm đó, Trần Phong đã sớm ngã quỵ.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ. Ông ta và Hạ Tưởng quen biết nhiều năm, chưa bao giờ nghe Hạ Tưởng đề cập qua việc này. Có thể giữ gìn uy vọng cho Trần Phong mà mười mấy năm cũng không để lộ ra một câu, Hạ Tưởng thật sự là một kỳ tài đủ tiềm chất quan trường.
Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc, với ông ta chính là người một nhà. Nhưng trong lòng Tào Vĩnh Quốc nảy sinh sự quý trọng Hạ Tưởng từ đáy lòng, hơn nữa còn là rất mãnh liệt.
Trò chuyện hơn mười mấy phút, buông điện thoại, Hạ Tưởng cảm thấy an lòng. Trần Phong thản nhiên đối mặt cuộc sống như vậy, bên trong hẳn đã có một sự điều chỉnh rất lớn. Ông ta rất nhanh thích ứng với cuộc sống Bắc Kinh. Đây là một chuyện tốt.
Nếu những người này cũng có thể giống như Trần Phong, biết lui khi cần lui, và thích ứng trong mọi tình cảnh, thì đến bây giờ toàn bộ thế cục tỉnh Tây cũng liền được giải khai. Nhưng có vài người lại khăng khăng không cam chịu thất bại, không muốn rời khỏi sân khấu lịch sử, còn muốn gây sức ép, còn muốn trở mình, hơn nữa còn đặt toàn bộ tiền cược. Được, mặc kệ là đánh cuộc lớn hay đánh cuộc nhỏ hay là ai là người đánh cuộc đi nữa, cũng đã đến lúc bắt đầu phiên giao dịch rồi.
Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại:
- Tiêu Ngũ, anh và Nga Ni Trần có thể bắt đầu...
- Được!
Tiêu Ngũ vui vẻ đáp một tiếng.
- Nhưng thời gian chờ quá lâu... Text được lấy tại
Hạ Tưởng lặng lẽ cười, đi vào phòng khách, lại thấy bộ dạng mệt rã rời đáng yêu của Tào Thù Lê. Người ngồi trên sô pha, đầu gà gật, lại không ngã, rõ ràng đã chịu không được nữa, còn mạnh mẽ chống lại, thật ra là vì muốn chờ hắn.
Hạ Tưởng duỗi tay ra ôm lấy ngang eo Tào Thù Lê bế lên, cười ha hả tiến về phía phòng ngủ. Tào Thù Lê chợt bừng tỉnh, hô to cứu mạng, lại bị Hạ Tưởng bịt miệng.
Ban đêm, Lôi Trị Học cùng ngồi với Vương Hướng Tiền, bên cạnh cũng không người đi cùng, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau.
Vương Hướng Tiền cẩn thận rót một ly trà cho Lôi Trị Học, nói:
- Bí thư Lôi, Anh không thể buông tay mặc kệ thế cục tỉnh Tây nha...
Lôi Trị Học không uống trà, khoát tay:
- Quản thì thế nào, mặc kệ thì có thể như thế nào? Cục diện Tỉnh Tây đã mở ra, chẳng lẽ còn muốn lui về? Hạ Tưởng có thể thúc đẩy chuyển hình kinh tế là bản lĩnh của cậu ta, tôi có thể vào Bộ hay không, còn phải xem bản lĩnh của tôi...
Trong lòngVương Hướng Tiền khẽ than một tiếng, từ sau khi Mai Thái Bình đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, khuôn mặt Lôi Trị Học liền gần như không còn tươi cười nữa, cũng mặc kệ không hỏi tới chuyện tỉnh Tây, hoàn toàn để mặc Hạ Tưởng một tay che trời.
Nhưng cũng phải thừa nhận, Hạ Tưởng thực sự cao minh, mây mưa thất thường, đùa nghịch Lôi Trị Học đến đầu óc choáng váng, gần như hoàn toàn mất đi phương hướng, cái gì cũng không để ý, trong mắt chỉ có một việc vào Bộ.
Vì sao Bí thư Lôi lại không thay đổi suy nghĩ một chút, nắm lấy Hạ Tưởng, hoàn toàn có thể mượn cơ hội ra giá với thế lực gia tộc, thậm chí có thể bức bách Mai Thái Bình phải bỏ ý định tranh giành vào Bộ?