- Bởi vì có lần Dương Bân lái xe vượt qua xe của Phó thị trưởng Thụy, còn bất cẩn ép xe của Phó thị trưởng Thụy, kết quả là Phó thị trưởng Thụy đã ghi thù, muốn đuổi việc Dương Bân. Phó chủ nhiệm Vương trong đại biểu quốc hội không đồng ý, không biết Phó thị trưởng Thụy đã dùng cách gì khiến cho Dương Bân tự phạm sai lầm, kết quả là bị đuổi việc.
Trong lúc nói chuyện Thang Hóa Lai có hơi hồi hộp quan sát thái độ của Hạ Tưởng, sợ rằng bản cáo trạng của anh ta không khiến Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú.
Cũng may, Hạ Tưởng cũng có chút hứng thú:
- Vậy lão Thường lại bố trí Dương Bân làm tài xế cho tôi là có âm mưu gì đây?
Thực ra Hạ Tưởng không cảm thấy hứng thú về việc Thụy Căn đuổi việc Dương Bân, vì không muốn đánh vào tính tích cực của Thang Hóa nên hỏi thêm một câu.
Không ngờ cũng vì do hỏi thêm nên đã biết được thêm nội tình bên trong.
- Dương Bân là bà con xa với Thị trưởng Cổ.
Thang Hóa Lai tỏ vẻ thần bí nói, còn đưa một cánh tay ra:
- Nhưng chuyện này không có nhiều người biết, tôi cũng chỉ vô tình nghe người khác nói lại thôi, cả thành phố Lang có không quá năm người biết chuyện này.
Bà con của Cổ Hướng Quốc? Thật thú vị, trong lòng Hạ Tưởng khẽ động, hắn cảm thấy thú vị không phải vì Dương Bân là bà con xa với Cổ Hướng Quốc, mà là Dương Bân có quan hệ với Cổ Hướng lại còn bị Thụy Căn đuổi việc chỉ vì một lần lái xe qua mặt, con người của Phó thị trưởng Thụy không những ngang ngược lại còn rất cậy quyền thế và thủ đoạn, có thể đè đầu Cổ Hướng Quốc?
Chẳng lẽ là… dựa vào quyền thế của Nga Ni Trần?
Thang Hóa Lai không hổ danh là Phó trưởng ban thư ký, nhìn mặt đoán lòng, lập tức đã hiểu được trong lòng Hạ Tưởng đang nghĩ gì, liền nói:
- Thật ra Phó thị trưởng Thụy cũng biết lai lịch của Dương Bân nhưng Phó thị trưởng Thụy ở trong Thành ủy đã quen thói nói một là một, tuy không phải là Thị trưởng nhưng khi còn là Phó thị trưởng, trong mọi chuyện Thị trưởng Cổ đều chủ yếu nghe theo đề nghị của ông ta…
Lời nói của Thang Hóa Lai cũng rất hàm súc, ý nghĩa cũng rất rõ ràng, Cổ Hướng Quốc bị Thụy Căn tước quyền.
Hạ Tưởng trầm tư một lúc, chuyện mà Thang Hóa Lai đề cập ngoài mặt xem ra chỉ là chuyện nhỏ, thật ra nếu nghĩ sâu thêm trong đó cũng có rất nhiều ý vị sâu xa, nhưng đã khiến cho hắn càng hiểu thêm về con người của Thụy Căn và cũng khiến cho hắn có thêm nhiều suy đoán về thủ đoạn của Cổ Hướng Quốc. Còn nhớ Mai Thái Bình từng nói qua, Cổ Hướng Quốc là cán bộ dự bị được thủ trưởng đứng đầu điểm danh, nếu là thật thì trình độ chính trị của Cổ Hướng Quốc cũng sẽ khiến cho thủ trưởng đứng đầu thất vọng.
Đương nhiên có không ít chính quyền địa phương cũng có chuyện Thị trưởng bị Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực kết hợp lại để tước quyền, nhưng giữa Phó thị trưởng Thụy và Ngả Thành Văn rốt cuộc có quan hệ gì? Hạ Tưởng liền nói với Thang Hóa Lai:
- Hóa Lai, nếu có chuyện muốn nói thì đừng ngại nói ra.
Thang Hóa Lai biết thái độ của Hạ Tưởng là có ý chấp nhận anh ta, anh ta cúi đầu một lát như đang cân nhắc làm sao để mở miệng.
- Phó thị trưởng Thụy ở trong Thành ủy tương đối độc lập, quan hệ với Bí thư Ngả cũng bình thường, cũng không có qua lại với Thị trưởng Cổ nhưng trong Thành ủy ông ta lại có nhiều tiếng tăm, nhiều cán bộ cấp trung cũng rất nghe lời ông ta, những khó khăn mà Bí thư và Thị trưởng không giải quyết được, chỉ cần ông ta ra mặt thì tuyệt đối có thể giải quyết dễ dàng. Còn có một điều là quan hệ giữa ông ta và Nga Ni Trần vô cùng mật thiết, cho nên trong Thành ủy có không ít Ủy viên thường cũng đều nghe lời ông ta.
- Thông thường chỉ cần là đề nghị của Phó thị trưởng Thụy thì Bí thư Trương, Bí thư Lữ, và Tư lệnh Điền đều có thái độ ủng hộ, có lúc Trưởng ban Lưu cũng ủng hộ lập trường của Phó thị trưởng Thụy. Cho nên trong nội bộ Thành ủy thường truyền tai nhau một câu "Cổ Hướng Quốc, một thụy tương, Ngả Thành Văn, bất sinh căn" ý nói là cả hai người gộp lại cũng không bằng một Thụy Căn.
Thang Hóa Lai quả nhiên biết được nhiều chuyện hơn Lý Tài Nguyên, nói hết mọi chuyện cho Hạ Tưởng biết, có cái Hạ Tưởng đã nghe qua, càng có nhiều chuyện lại chưa nghe qua, tóm lại, thu hoạch khá phong phú.
Thì ra trước kia Thụy Căn đứng đầu, Thành ủy còn có một phe khác, hơn nữa còn là phe đàn áp được Bí thư và Thị trưởng. Thụy Căn quả nhiên lợi hại, đoàn kết với Lữ Nhất Khả, Trương Anh Tịch và Điền Tuệ Thư, ngay cả Lưu Nhất Lâm cũng có lúc ủng hộ ông ta. Rốt cuộc là thủ đoạn của Thụy Căn cứng rắn hay là quyền thế của Nga Ni Trần quá mạnh? Xem ra là cả hai!
Chả trách Thụy Căn được Nga Ni Trần xem là khách VIP, quả nhiên có thực lực ngang nhau mới là đồng minh, nếu không có thực lực thì chỉ xem là tay sai, cũng không có được sự tôn kính của Nga Ni Trần.
- A! Cây thu hải đường của Phó thị trưởng Thụy tại sao để lại đây?
Thang Hóa Lai mới phát hiện cây thu hải đường còn nằm trong văn phòng của Hạ Tưởng, đã vô cùng kinh ngạc.
- Cây thu Hải Đường thì sao nào?
Hạ Tưởng cười ha hả.
- Cái này thì tôi không rõ, dù sao tôi nhớ là lúc đầu quan hệ của Phó thị Thụy và Nga Ni Trần không mấy thân thiết. Sau này, sau khi Nga Ni Trần tặng cây thu hải đường thì hai người càng ngày càng thân với nhau, lúc ấy Phó thị trưởng Thụy rất quý cây thu hải đường, ngày ngày tưới nước chăm sóc.
Thang Hóa Lai là một Phó trưởng ban thư ký của Thụy Căn nên hiểu về Thụy Căn nhiều hơn Lý Tài Nguyên.
…
Sau khi Thang Hóa Lai đi khỏi, Hạ Tưởng trầm tư trong chốc lát, sau đó cũng lấy bình nước tưới cho cây thu hải đường, sau khi tưới một vòng lại như nghĩ ra gì đó, lấy dụng cụ ra xơi đất cho cây thu hải đường, phát hiện thấy tất cả đều bình thường, không có gì đáng nghi, nên cũng yên tâm hơn.
Bước tiếp theo, hắn đã biết phải đi như thế nào, có được sự quy phục của Thang Hóa Lai, trước mắt trong Thành ủy hắn đã có hai người đáng tin cậy, tuy nhiên lực lượng vẫn còn yếu kém nhưng cũng đã kéo tơ lột kén, dần dần tiếp xúc được một số sự thật bị che dấu phía sau sự việc.
Lôi kéo vài Ủy viên thường vụ làm đồng minh là bước đầu tiên, giả vờ thân thiết với Nga Ni Trần là bước thứ hai, điều tra rõ hung thủ trong vụ tai nạn xe của Thẩm Nhạc Tuyết là bước thứ ba, xây dựng thành viên nòng cốt của chính mình là bước thứ tư… cũng không nhất thiết phải suy nghĩ xa hơn, cứ từ từ suy xét có lẽ sẽ có nhiều điều bất ngờ xảy ra, mọi việc phải cân nhắc chu đáo một tí sẽ tốt hơn.
Hạ Tưởng đang suy nghĩ thì bỗng nhiên mỉm cười, từ đầu tới cuối hắn không nghĩ là sẽ nhờ đến sự trợ giúp của ai cả. Có thể nói, chỉ mới đến thành phố Lang có mười mấy ngày, hắn thực sự đã chín chắn và có chủ kiến hơn trước.
Hạ Tưởng ngồi trong văn phòng, nhìn cảnh sắc mùa đông tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút thăng trầm. Khí hậu ở thành phố Lang không khác với thành phố Yến là bao, cũng đều là thành phố phương Bắc có khí hậu hanh khô lạnh lẽo, đương nhiên lò sưởi trong phòng rất nóng nhưng bên ngoài thì lạnh thấu xương.
Nóng và lạnh khác nhau một trời một vực, giống như tình cảnh của hắn bây giờ, trong lòng hừng hừng nhiệt huyết nhưng hiện thực lại rét kinh người. May mà Hạ Tưởng trước giờ là người có tính cách gặp khó đi lên, hơn nữa lại có tính đố kỵ, đương nhiên hắn cũng biết xem xét tình thế, biết tiến thoái, làm việc gì cũng biết thay đổi tùy cơ ứng biến, không bao giờ lỗ mãng.
So với trước kia ở huyện Bá, huyện An, bây giờ có lẽ là dùng nhiều thủ đoạn quanh co và nhân nhượng hơn, biết được dùng lui để tiến và tùy cơ ứng biến, thiếu đi một ít lòng nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt nhưng cũng không còn cách nào khác, trưởng thành luôn phải trả giá đắt. Hơn nữa theo địa vị ngày càng được nâng cao, hắn đã bước vào danh sách quan chức cấp cao Phó giám đốc sở, và không giống như lúc còn là cấp Cục, cấp phòng trước đây, có thể đùng đùng nổi giận, có thể nhiệt huyết sôi trào.
Hơn nữa tùy theo cấp bậc được nâng cao, tầm mắt được mở mang sẽ gặp phải những đối thủ có cấp độ cao hơn, những mưu quyền nhỏ thủ đoạn nhỏ trước kia đã không còn hiệu quả, một khi cuộc đấu tranh chính trị đạt đến một cấp độ nhất định thì không cần thiết phải giương dao múa kiếm, nhưng mỗi một bước đi đều nguy hiểm, thậm chí còn phải lo đến tính mạng.
Cảnh ngộ của Thẩm Nhạc Tuyết là một ví dụ rõ ràng.
Từ Thẩm Nhạc Tuyết, Hạ Tưởng lại nghĩ đến Lý Tài Nguyên.
Bởi vì có Lý Tài Nguyên nên hắn mới thuận lợi lợi dụng việc đề cử Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính để thăm dò được lập trường của các Ủy viên thường vụ. Cũng chính bởi vì Lý Tài Nguyên, lần đầu gặp mặt Nga Ni Trần ở bệnh viện Nhân dân đồng thời đã bất ngờ gặp được Triệu Tiểu Phong, hơn nữa xem ra còn có khả năng tiến thêm một bước tiếp xúc.
Để Lý Tài Nguyên làm thư ký cho hắn thật đúng là một nước cờ hay, tuy nhiên bước cờ hay từ đầu là do Khâu Tự Phong đề xuất, hơn nữa Khâu Tự Phong cũng không nói rõ làm sao mà y biết được cảnh ngộ của Lý Tài Nguyên. Hạ Tưởng liền nghĩ, có thời gian sẽ về thành phố Yến một chuyến, phải tìm Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình nói chuyện.
Khâu Tự Phong giới thiệu Lý Tài Nguyên, Mai Thái Bình lại giới thiệu Lưu Nhất Lâm. Đem so với nhau, thái độ của Lưu Nhất Lâm rất mập mờ, khiến cho Hạ Tưởng cũng có nhiều suy đoán về ý đồ của Mai Thái Bình.
Lại liên tưởng đến trong Tỉnh ủy, cho dù là Phạm Duệ Hằng hay là Tống Triều Độ, thậm chí là Cao Tấn Chu và Vương Bằng Phi đều không giới thiệu cho hắn biết quan hệ của họ ở thành phố Lang, cũng là có thâm ý sâu sắc. Mấy người họ thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại nắm quyền lực trong tay mà không có mối quan hệ gì ở thành phố Lang thì không thể nào, nhưng đột nhiên im lặng tập thể thì Hạ Tưởng liền biết rõ, nói không chừng có người âm thầm lên tiếng, muốn gây khó cho mình.
Là thử thách cũng được, là cố ý muốn đặt mình vào hoàn cảnh xa lạ để tự dựa vào sức lực bản thân để mở ra cục diện cũng được, dù sao Hạ Tưởng cũng sớm hiểu ra một việc, những vị lãnh đạo Tỉnh ủy vẫn luôn chiếu cố hắn lại im lặng tập thể không phải là bỏ mặt hắn mà là cố ý làm như vậy.
Hạ Tưởng cũng rất thông minh duy trì sự im lặng, không cầu viện mấy người đó. Nếu hắn ra khỏi thành phố Yến mà không làm nên chuyện thì hắn chính là hoa trong phòng kín, mọi người sẽ kết luận hắn là kẻ không được việc.
Thành phố Lang là bước đi quan trọng để hắn trưởng thành, nếu bước đi được sẽ là một bước khởi đầu vững chắc cho thấy hắn thật sự có thể chủ quản một địa phương. Nếu không bước đi được thì có thể đảo quanh các cấp bậc Phó giám đốc sở, cho dù miễn cưỡng lên tới chức Giám đốc sở xem ra cũng không có cơ hội quản lý một thành thị.
Thành phố Lang là một bãi mìn, là vực thẳm, là núi đao biển lửa, hắn cũng phải cắn răng vượt qua. Nếu không, không những khiến cho nhiều người thất vọng và cũng sẽ khiến cho tiền đồ của hắn sẽ dừng lại ở chức vụ Giám đốc cấp sở, sau này muốn làm Phó chủ tịch tỉnh, Tỉnh bộ thậm chí là cao hơn, nếu bước không qua được ngưỡng cửa ở thành phố Lang thì đừng có mà mơ tới.
Cũng may, trải qua một thời gian tìm kiếm và thăm dò, cuối cùng một Hạ Tưởng điềm tĩnh và có dự tính sẵn trong lòng đã trở lại!
Nhìn thấy đã tới giờ về, Hạ Tưởng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì nghe thấy bên ngoài Lý Tài Nguyên truyền lời vào:
- Phó thị trưởng Hạ, Trưởng ban Lưu đã đến!
Trong Thành ủy Lưu Nhất Lâm xếp sau Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng đã từng là nhân vật số một ở Quận ủy, được xếp ở những thứ hạng đầu trong các Ủy viên thường vụ, cho nên trừ phi có mức độ quan hệ thân thiết, nếu không những Ủy viên thường vụ khác đến, Hạ Tưởng không cần phải ra ngoài tiếp đón.
Hạ Tưởng chỉ đứng lên ở sau bàn làm việc thể hiện sự lễ phép.
Sắc mặt của Lưu Nhất Lâm không được tốt, vừa vào liền nói:
- Phó thị trưởng Hạ, ngài đề cử La Khánh tại sao lại không nói cho tôi biết trước? Làm cho tôi không kịp chuẩn bị gì cả, nên đã cãi nhau với Bí thư Ngả.
Thì ra là muốn hỏi tội, Hạ Tưởng mỉm cười:
- Trưởng ban Lưu, cô hiểu lầm rồi, tôi không có đề cử La Khánh, là do cục Tài chính báo lên cho Thành ủy, không liên quan đến tôi.
Hạ Tưởng nhìn sơ qua.
Lưu Nhất Lâm lúc đầu tức đến trừng mắt, thở hồng hộc, một lúc sau lại đột nhiên cười:
- Hôm nay ngài phải mời tôi ăn cơm, phải đến Thiên tự đệ nhất phòng ở Kinh Tiên Cư, tôi cũng muốn mở mang tầm mắt.
Không nhắc đến Thiên tự đệ nhất phòng thì còn được, vừa nhắc đến Hạ Tưởng liền có ý kiến:
- Trưởng ban Lưu, xem ra trước đây chắc cô cũng từng được Phó thị trưởng Thụy mời đến Thiên Tự đệ nhất phòng và cô cũng đã đến không ít lần rồi nhỉ?
Lưu Nhất Lâm ngây ngẩn cả một lúc, rồi lại nói qua ý khác:
- Nói vậy là ngài không muốn mời tôi ăn cơm chứ gì? Thật nhỏ mọn!
Không phải là vấn đề nhỏ mọn, nói cho cùng Hạ Tưởng vẫn chưa yên tâm về Lưu Nhất Lâm, Mai Thái Bình không nói rõ Lưu Nhất Lâm có thể tin tưởng, có thể hợp tác, lại không nói về lai lịch và người chống lưng cho Lưu Nhất Lâm, chỉ giới thiệu Lưu Nhất Lâm cho Hạ Tưởng biết, giống như chỉ lo đốt lửa mặc kệ pháo có nổ hay không.
Dựa vào sự hiểu biết của Hạ Tưởng về Mai Thái Bình, cũng đại khái biết được dụng ý của y, dù sao y chỉ lo giới thiệu, còn về việc Lưu Nhất Lâm có thể hợp tác hay không, không liên quan gì đến y, đó là việc của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng trải qua mấy lần tiếp xúc với Lưu Nhất Lâm, cũng có thể hiểu được đôi chút về con người của cô ấy, không thể không công nhận Lưu Nhất Lâm là một người luôn có mưu đồ và biết cân nhắc nhất trong số những nữ quan chức cấp cao mà Hạ Tưởng quen biết. Nói ra thì, thật ra những nữ quan chức cấp cao mà hắn từng tiếp xúc cũng không nhiều.
Nếu đem so sánh thì Đồ Quân dễ đối phó hơn, đừng xem Đồ Quân quá tự cao nhưng khuyết điểm của cô ấy đều lộ rõ ra ngoài. Đối với Hạ Tưởng mà nói, trí khôn chính trị của Lưu Nhất Lâm và Đồ Quân không cùng chung một cấp độ. Text được lấy tại
Đáng tiếc là trí khôn chính trị của Lưu Nhất Lâm đặt ở một nơi chú trọng phép tắc thì có thể được trọng dụng. Nhưng ở thành phố Lang, tình thế chính trị không những rắc rối phức tạp mà còn có thế lực đen tối thâm nhập vào, lại có nhân tố bất an người thì ở thành phố Yến mà mắt lại nhìn về Bắc Kinh, thủ đoạn Thái Cực của Lưu Nhất Lâm khó mà có đất dụng vỏ ở thành phố Lang.
Hạ Tưởng đã có được kết luận, muốn mở ra cục diện, muốn làm nên thành tích ở thành phố Lang không những cần phải có khí phách của Thụy Căn, cần phải có mưu đồ của Lưu Nhất Lâm, mà còn cần phải có tính quyết đoán mạnh mẽ của hắn để khai phá.
Một khi đã bước vào nơi thị phi này cần phải dùng hai tay để mở ra cánh cửa sinh tử.
Hạ Tưởng cũng không giận trước câu trả lời trốn tránh của Lưu Nhất Lâm, cô ấy không muốn hợp tác thì thôi, hắn cũng không miễn cưỡng bắt Lưu Nhất Lâm phải thay đổi lập trường. Nghĩ chắc rằng Lưu Nhất Lâm chỉ muốn dùng thành phố Lang làm trạm dừng chân nên không muốn làm nên chuyện lớn, không giống với hắn, hắn ở thành phố Lang là để tạo nền móng vững chắc để leo lên cao hơn.
- Không phải là không muốn mời Trưởng ban Lưu ăn cơm, thực ra là nam nữ ở chung với nhau dễ bị người khác dị nghị, dù sao thì danh bất chính ngôn bất thuận…
Hạ Tưởng gợi ý hàm súc, lấy lý do dễ khiến người khác dị nghị, thực ra để chỉ giữa hắn và Lưu Nhất Lâm còn có quan hệ đồng minh.
Lưu Nhất Lâm chớp chớp mắt:
- Thật dối trá, đàn ông chẳng phải cứ thấy đẹp là tiến tới sao? Nếu Mạt Lỵ Vàng và Bạc muốn ngài mời ăn cơm, ngài nhất định sẽ không từ chối phải không?
- Chưa chắc, có một số phụ nữ đẹp thì đẹp, nhưng lại là một con hổ xinh đẹp.
Lưu Nhất Lâm mỉm cười:
- Nếu ngài mời tôi ăn cơm, tôi sẽ nói cho ngài biết bối cảnh của Nga Ni Trần, thì sao nào?
Hạ Tưởng thấy dáng vẻ của Lưu Nhất Lâm không giống nói đùa, nên đã động lòng:
- Lần trước Trưởng ban Lưu giúp tôi giải vây tôi còn chưa có dịp cảm ơn, đúng lúc hôm nay rảnh nên mời Trưởng ban Lưu một bữa, không biết Trưởng ban Lưu có nể mặt không?
Lưu Nhất Lâm gật đầu:
- Rốt cuộc cũng là đàn ông, ưu tiên lợi ích trước. Được, tôi nhận lời.
Cô ấy quay người đi, ra đến cửa thì quay lại nói một câu:
- Tôi đi thay đồ trước, đợi lát nữa ngài đến phía sau tòa nhà Ủy viên thường vụ đón tôi. Nhớ là tự mình lái xe, đừng dùng tài xế.
Lời nói bóng gió của Lưu Nhất Lâm là muốn Hạ Tưởng nhận định, trải qua hai lần so chiêu, xem ra Lưu Nhất Lâm có ý muốn nói ra hết ngọn ngành. Ít ra, cô ấy nhắc nhở hắn đừng cho Dương Bân lái xe là một khởi đầu có thiện ý.
Khi Hạ Tưởng đi lấy xe, Dương Bân nghe nói Hạ Tưởng tự mình lái xe cũng không hỏi gì nhiều liền giao xe cho Hạ Tưởng. Bộ dạng của Dương Bân chẳng nho nhã, tay chân rất thô cứng, râu ria đầy mặt, dường như trong móng tay còn có đất, hơi lôi thôi. Sau khi Hạ Tưởng lên xe thì mở cửa sổ nói một câu:
- Dương Bân, sau này hãy chú ý một chút về hình tượng và vệ sinh cá nhân.
Dương Bân sửng sốt, xe của Hạ Tưởng đã đi xa, ông ta nhìn theo đèn sau xe, đột nhiên nhổ nước bọt:
- Tính Lão Tử ta là như vậy, mày bao nhiêu tuổi mà muốn quản Lão Tử ta đây? Đi chết đi, ở thành phố Lang vẫn chưa đến lượt mày lên tiếng!
Hạ Tưởng đón Lưu Nhất Lâm xong cũng không đi đến Kinh Tiên Cư, đến Kinh Tiên Cư sẽ khiến nhiều người để ý, mà tìm đại một nhà hàng có phong cách một chút mang tên Lăng Yên Các. Sau khi hai người vào phòng yên tọa, Hạ Tưởng mới để ý thấy Lưu Nhất Lâm đã thay đổi cách ăn măc, trên mặt có chút phấn son, mặc một chiếc váy lông màu xám, sau khi vào phòng cởi bỏ chiếc áo khoác, bên trong là chiếc áo lông cổ cao, lộ vẻ thành thục thùy mị.
Hạ Tưởng liền cười:
- Trưởng ban Lưu là một cán bộ nữ có cấp bậc cao nhất và đẹp nhất mà tôi từng gặp.
- Hóa ra cũng có lúc ngài biết khen người khác, tôi còn nghĩ ngài chỉ biết từ chối người khác.
Lưu Nhất Lâm ngoài miệng phản bác nhưng trên mặt lại có chút ửng hồng. Phụ nữ từ lúc 9 tuổi đến khi 99 tuổi đều thích đàn ông khen họ đẹp, đó là bản tính, bất kể là cấp bậc cao đến đâu cũng như vậy thôi.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Câu nói này được, là đàn ông thì đều biết khen phụ nữ đẹp, đàn ông mà không biết khen phụ nữ đẹp thì sẽ độc thân hết.
- Ha ha.
Một câu nói đã khiến Lưu Nhất Lâm vui đến vậy, cô ấy cười vẹo cả người, cũng bởi vì váy lông rất ôm người nên lộ rõ đường cong cơ thể, trong gian phòng ấm áp giữa những ngọn đèn mờ ảo, cảm xúc dạt dào, cũng dễ khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ.
Khó có được một người đoan trang, thanh nhã như vậy lại có thể ngồi vào vị trí Phó giám đốc sở, hơn nữa còn quản lý Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thật không đơn giản.
Hạ Tưởng cũng không phải là con nít ranh, thấy vóc dáng lả lướt của phụ nữ thì thất thố, Lưu Nhất Lâm đẹp thì đẹp nhưng trong mắt hắn chỉ như một đóa hoa có thể đứng xem từ xa mà không thể lại gần.
Hắn chỉ xem Lưu Nhất Lâm là một người bạn khó đối phó nhất trong chính trị, nếu có thể có lẽ sẽ trở thành đồng minh có giới hạn.
Chỉ gọi đồ ăn mà không gọi rượu, tâm tư của hai người không nằm ở chuyện ăn uống, chỉ qua loa ăn một chút. Lưu Nhất Lâm nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng với vẻ đầy hứng thú rồi cười nói:
- Không ngờ Phó thị trưởng Hạ cũng có kiên nhẫn, tôi cứ tưởng ngài sẽ chủ động đến tìm tôi hỏi chuyện, không ngờ cứ giữ mãi không nói, thật đáng khâm phục.
Hạ Tưởng quơ tay:
- Mọi việc đều không thể gò ép quá, thiện cảm được xây dựng trên cơ sở cả hai bên đều có thành ý.
- Ý nói là tôi không đủ thành ý rồi?
Lưu Nhất Lâm không biết là có ý hay vô ý mà vươn vai làm hiện rõ vòng ngực đầy đặn, Hạ Tưởng giả vờ không nhìn thấy chỉ mỉm cười không nói gì.
Lưu Nhất Lâm thấy không gây khó dễ được Hạ Tưởng, chỉ lắc đầu cười:
- Được, tôi sẽ nói bối cảnh của Nga Ni Trần cho ngài biết, ông ta là một nhân vật mang tính huyền thoại…