Nói chuẩn bị động thủ nhưng thật ra là yêu cầu Lý Tài Nguyên làm tốt các công tác chuẩn bị, chỉ cần chờ thời cơ là hành động.
Hạ Tưởng hiểu rằng Đồ Quân vẫn sẽ chưa rời khỏi Bắc Kinh, vì thế hắn cũng tạm thời không quay về thành phố Lang mà tiếp tục ở lại Bắc Kinh.
Sau khi đi ra khỏi trụ sở Bộ Nông nghiệp thì hắn lại đi tìm gặp Dịch Hướng Sư. Mặc dù đã một thời gian dài Hạ Tưởng cũng không có hoạt động giao lưu gì với Dịch Hướng Sư, tuy vậy do công việc của Dịch Hướng Sư luôn rất bận rộn nên Hạ Tưởng chỉ ngồi tại văn phòng ông ta trong khoảng thời gian nửa tiếng rồi cáo từ ra về. Tuy rằng cuộc nói chuyện không dài nhưng Hạ Tưởng cũng từ đó hiểu biết được một số hướng đi, ví dụ như nước Mỹ đã thiết lập ra một loạt các hàng rào, đối với Trung Quốc thì cố ý gây khó dễ, thật ra đây là một số thủ đoạn nhằm chèn ép việc xuất khẩu của Trung Quốc mà thôi. Tuy vậy, có không ít người khi nghe thấy nước Mỹ bất mãn thì giống như đang lâm vào đại dịch, thậm chí còn có một số người giống như vừa bị bố mẹ răn dạy vậy nên lập tức sợ hãi, muốn nghe lời và phục tùng ngay.
Ngay cả Dịch Hướng Sư cũng phải cảm thán, nhất là các công ty của Trung Quốc thì chia năm xẻ bảy, nói là kinh doanh nhưng thực ra là đang bán đi của cải của con cháu, của đời sau. Lại còn một số chính quyền địa phương vì chiến tích mà cái gì cũng dám bán, thậm chí ngay cả phần mộ của tổ tiên cũng muốn đào lên, chỉ cần kiếm được tiền là được. Về cơ bản, toàn là một lũ người có tầm nhìn hạn hẹp.
Cán bộ không có năng lực chính là một bất hạnh cho dân chúng, là nỗi bất hạnh lớn lao cho cả quốc gia.
Tiếp đó, Hạ Tưởng lại đi gặp Trần Phong.
Đến Bắc Kinh mà không gặp mặt bái kiến Trần Phong, nếu ông ta biết được chắn chắn sẽ rất oán giận. Hạ Tưởng hẹn Trần Phong cùng nhau ăn cơm tối, Trần Phong rất sảng khoái nhận lời. Đến xẩm tối, hai người cùng ăn cơm tại một khách sạn bậc trung rất yên tĩnh, không bày biện tổ chức xa hoa, không phái đoàn này nọ gây ồn ào náo động cả khu vực. Với quan hệ thân mật giữa Hạ Tưởng và Trần Phong thì hai người đã sớm vượt qua gian đoạn nghiên cứu tìm hiểu về nhau.
Trần Phong gầy hơn trước một chút, tuy nhiên thần sắc vẫn rất tốt. Vừa thấy mặt Hạ Tưởng thì ông ta đã cười ha hả:
- Trước kia ở thành phố Yến thì tôi cảm thấy cậu giống như trong bông có giấu kim. Phương thức lấy nhu thắng cương là một cách tốt, tuy vậy vào thời điểm thích hợp cũng phải thể hiện sự mạnh mẽ, nóng giận thì mới có lực uy hiếp. Chứ còn luôn vùi đầu vào ngồi bàn giấy, vào thời điểm thích đáng không biểu lộ răng nanh mình ra thì người khác không bao giờ nể sợ cả. Không ngờ tới, đúng thực là cậu cũng thật là có sự gan dạ, rất tốt, tôi rất thích những người trẻ tuổi dám hành động vì thiên hạ như vậy.
Vừa gặp mặt nhau mà Trần Phong đã khen nức nở thế này làm Hạ Tưởng cũng cảm thấy xấu hổ:
- Phó Chủ nhiệm Trần quá khen, tôi làm vậy cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ phải thực hiện thôi, phản kích lại để tự vệ cho mình, cũng không phải là chủ động xuất kích.
- Ha ha, cậu vậy nhưng không lừa được tôi đâu.
Trần Phong vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng, vẻ mặt thể hiện sự trân trọng.
- Tôi rất hiểu cậu, đột nhiên tỏ ra giận dữ thì tất sẽ có chiêu sau, nếu không thì cậu không phải là Hạ Tưởng.
Đúng thật là Trần Phong rất hiểu về mình, Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Công việc của Phó Chủ nhiệm Trần ở Ủy ban Kế hoạch và phát triển như thế nào? Có điều gì mới không ạ?
Trần Phong lắc đầu:
- Phải ở tại đây khoảng một năm nữa, không được thả ra ngoài. Hơn nữa, vị trí hiện tại cũng không phải là thích hợp. Không vội, công tác ở cơ sở cũng một khoảng thời gian lâu, bây giờ ở cơ quan Trung ương có tiết tấu chậm một chút để nghỉ ngơi cũng tốt, để nạp điện lại cho cơ thể và cũng là một trải nghiệm cuộc sống không tồi. Nhưng thật ra, cậu mới thoát thân từ quận Hạ Mã thì lại tới nơi thành phố Lang hiểm ác mới thật đúng là một khoảnh khắc cũng không rảnh rỗi. Tuy nhiên, cậu đang trẻ tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, thành phố Lang cũng là nơi tốt để cậu đặt nền móng cơ sở.
Trần Phong cũng có thể nhìn ra Hạ Tưởng ở thành phố Lang là một nước cờ hiểm, với ánh mắt của Trần Phong thì chắc chắn cũng sẽ có một số các ý tưởng. Tuy nhiên, Hạ Tưởng thấy Trần Phong hôm nay rất hưng phấn, hắn cũng không muốn nhắc lại những phiền toái ở thành phố Lang làm gì, vì thế hắn liền nói:
- Vấn đề ở thành phố Lang thì hôm nay tôi sẽ không đề cập đến. Hôm nay, gặp được ngài ở đây, chúng ta ngồi ôn chuyện, không nói chuyện khó khăn, được không ạ?
Trần Phong cười ha hả:
- Tôi biết cậu muốn dựa vào chính năng lực của cậu để mở ra cục diện. Tôi cũng tin tưởng vào bản lĩnh của cậu, cậu không muốn tôi vì các sự tình của thành phố Lang mà sinh ra các phiền não, đây cũng là ý tốt đấy. Tuy nhiên, tôi còn có một câu muốn nói, cậu không muốn nghe thì cũng phải nghe.
Trần Phong nói ra suy nghĩ của mình, mặc kệ là lời hay hoặc không hay thì Hạ Tưởng cũng phải chăm chú lắng nghe.
- Lãnh đạo cũ đã có lời chỉ bảo, tôi mà không nghe thì sẽ bị phê bình.
- Phê bình là chuyện tốt, sau đó mới tổng hợp lại được, từ đó hấp thu những kinh nghiệm được giáo huấn để càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Lời nói của Trần Phong thành khẩn, tình ý sâu xa.
- Thế cục của thành phố Lang thì đến tôi cũng thấy khá là khó khăn. Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc đều là những người rất có lai lịch, cậu và bọn họ có thể duy trì sự cân bằng ở mặt ngoài đã là việc tốt lắm rồi, nếu không duy trì được thì phải nhất định nắm chắc phần thắng mười phần, nếu không thì cậu sẽ là người chịu thiệt.
Hạ Tưởng đang ăn liền giật mình kinh hãi:
- Sau lưng của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc rốt cuộc là người nào? Tôi nghe Mai Thái Bình nói qua thì Cổ Hướng Quốc là do Thủ trưởng số một đích danh điểm mặt để bồi dưỡng thành cán bộ hậu bị. Có đúng thật là có chuyện này xảy ra không ạ?
- Thật thật giả giả, ai có thể nói được đúng sai
Trần Phong khoát tay.
- Có lẽ Thủ trưởng số 1 chỉ là trong lúc vô ý khen Cổ Hướng Quốc một câu và đã bị Cổ Hướng Quốc hoặc thế lực đứng sau lưng y lưu truyền để biến thành thế trận sương mù mờ mờ ảo ảo. Ai cũng không dám giáp mặt đi gặp Thủ trưởng số 1 để hỏi lại cho rõ ràng, mà Thủ trưởng số 1 cũng không rảnh để đếm xỉa đến một số việc nhỏ nhặt nhàm chán đến như thế. Do đó, không ai đi xác minh làm sáng tỏ chuyện này cả, nghe vậy biết vậy mà thôi. Nhưng tôi cũng nghe người ta nói qua, cho dù Cổ Hướng Quốc không phải được thủ trưởng số 1 điểm danh qua thì trong những người đầu não của đất nước cũng có một người khá thưởng thức Cổ Hướng Quốc. Còn về phần Ngả Thành Văn, nghe người ta bảo thì Chủ tịch Quốc hội khá coi trọng y.
Chiếc đũa trên tay Hạ Tưởng liền dừng lại ở giữa không trung, không tiếp tục gắp mà cũng không thu về đặt ở bát, giống hệt như tình cảnh của hắn ở thành phố Lang vậy.
Nguyên ban đầu hắn tưởng rằng do đứng ở giữa Đồ Quân và Cổ Hướng Quốc nên mới bị người ta làm mất quyền lực ở bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện tại thì mới biết được, thật ra là hắn đang ở giữa Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc. Không, phải nói là thế lực đằng sau của Ngả Thành Văn, Cổ Hướng Quốc cùng với những người đứng ở đằng sau bức màn của hắn cùng nhúng tay vào, để xem người của ai có năng lực tranh đoạt quyền chủ động nơi thành phố Lang này.
Thành phố Lang, chính là một tòa thành, phía trên đầy thuốc nổ, phía dưới có trận địa địa lôi, ở giữa có súng đạn binh gia của vùng giao tranh. Hạ Tưởng mà nhảy lên phía trên thì dễ dàng bị thuốc nổ làm tan xương nát thịt, chui xuống phía dưới sẽ va chạm với vô số địa lôi không còn chỗ để táng thân, mà đứng ở chỗ trung gian thì cũng phải phòng bị đột nhiên có súng máy cướp cò.
- Nên bước đi như thế nào thì tôi nghĩ trong lòng cậu cũng đã có quyết định, tôi cũng không nói nhiều. Dù sao cũng có một câu châm ngôn, không sợ va chạm, chỉ sợ không thể một chiêu khống chế được kẻ địch. Trong tình huống kẻ địch cực kỳ hùng mạnh thì không thể để cho đối thủ có một cơ hội nhỏ bé nào phản kích.
Trần Phong cực kỳ kiên định, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Tưởng.
- Từ việc cậu dám trước mặt mọi người phế bỏ Nga Ni Trần thì có thể nhìn ra cậu là người có thể nhanh gọn, dứt khoát, có mặt rất quyết đoán.
Hạ Tưởng cười ngượng ngùng:
- Việc này ngài cũng biết?
- Thành phố Yến thì Bắc Kinh có thể không coi vào đâu, nhưng thành phố Lang thì chính là đôi lông mi của Bắc Kinh đấy.
Trần Phong cũng cười.
Buổi tối, Hạ Tưởng ở cùng với Tiếu Giai, nhìn cô con gái đẹp như viên ngọc làm trong lòng hắn tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Đương nhiên, càng cảm thấy hạnh phúc chính là Tiếu Giai. Kể từ khi cô trở thành mẹ, mặc dù con của cô không phải là con trai nhưng điều này không làm cho cô có chút thất vọng nào cả. Việc cô con gái của cô ngày càng xinh đẹp đã vượt xa sự tưởng tượng của cô, thêm nữa, một điều chủ yếu là cô con gái càng ngày càng giống ba của nó, giống Hạ Tưởng, điều này làm cho mỗi lần cô ôm lấy cô con gái của mình thì nghĩ tới đây là kết tinh tình cảm của cô và Hạ Tưởng, điều này làm cho cô có cảm giác có mối quan hệ mật thiết với Hạ Tưởng, mối liên hệ giữa hai người không thể tách rời.
Máu mủ thì suốt đời không thể thay đổi, không thể cắt đứt, và cũng chỉ làm được điều này khi tình yêu của người đàn ông và người phụ nữ đơm hoa kết trái.
Tùng Phong Nhi và Lý Thấm nhìn thấy Hạ Tưởng thì cả hai người đều có chút kích động. Nhất là Lý Thấm, đã lâu rồi cô không gặp Hạ Tưởng nên có cảm giác cực kỳ mừng rỡ. Cô cũng biết Hạ Tưởng đang ở thành phố Lang, từng bước đi đầy rẫy những nguy cơ nên cô cũng có tâm tư muốn đi tới thành phố Lang để kề vai sát cánh chiến đấu cùng Hạ Tưởng. Trong người cô lúc này luồng máu hiếu chiến của cô lại dâng lên mãnh liệt. Cô tưởng tượng lại việc đã từng so chiêu kinh tâm động phách cùng với Nguyên Minh Lượng thì cuộc sống hiện tại quá mức bình lặng, không có chút hứng thú nào.
Tùng Phong Nhi so với trước kia thì dịu dàng hơn rất nhiều, ở chung lâu với Tiếu Giai nên cô cũng có ý tưởng đến cuộc sống yên ổn, chủ yếu cũng là vì cô đã chìm nổi lên xuống bao lần, biết cuộc sống rất gian khổ nên mới có tâm tư này.
Lý Thấm cố ý không muốn rời đi, thừa cơ nói với Hạ Tưởng về ý tưởng muốn tới thành phố Lang để thay cho Tiếu Giai làm nhiệm vụ khai thác kinh doanh. Tiếu Giai không có ý kiến, ý cười duyên dáng nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng suy nghĩ một hồi, cũng hiểu rằng Lý Thấm là trợ thủ đắc lực nhất, việc trợ giúp của cô trong việc kinh doanh thì cũng rất có triển vọng. Vì thế, hắn liền cười rồi nói
- Tôi thật ra không có ý kiến, chỉ sợ là Á Nam có ý kiến thôi… Khi nào thì hai người có ý kết hôn?
Lý Thấm và Tề Á Nam đã đính hôn, Tề Đông Lai đối với Lý Thấm thì cực kỳ vừa lòng, cho rằng cô hoàn toàn có thể gánh vác trọng trách của Tập đoàn Tề Thị và làm cho nó ngày càng phát triển.
Lý Thấm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chưa tới 30 tuổi thì chưa tính đến chuyện kết hôn. Hiện tại là cơ hội tốt để phát triển kinh tế, chưa thể kết hôn lập gia đình, nếu không sẽ không còn tự do nữa.
Hạ Tưởng gật đầu đồng ý:
- Tôi có một điều kiện tiên quyết chính là, đi tới thành phố Lang thì có thể, nhưng phải xử lý tốt mối quan hệ với Á Nam.
Tiếp theo, trong lúc nói chuyện thì vô ý nói đến việc Bạch Chiến Mặc đi đến thành phố Lang làm tốt đen cho Phó gia.
Tùng Phong Nhi nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi nhất định nghĩ biện pháp tìm được lỗ hổng của y, khiến cả đời này của y trở mình không được.
Hạ Tưởng cười cười, nghĩ đến Tùng Phong Nhi chỉ là tức giận mà nói như vậy. Nhưng thật không ngờ cuối cùng Bạch Chiến Mặc gục đầu ngã quỵ, không đủ sức xoay người, mà người đứng ở phía sau thúc đẩy chuyện này chính là Tùng Phong Nhi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng nghe được tin rằng Đồ Quân đã quay trở về thành phố Lang. Vì vậy, hắn cũng không nên ở lại nữa, do đó hắn cũng lái xe quay trở về. Về tới Thành ủy thì mới biết được, khác hẳn với việc hắn tự lái xe trở về thì Cổ Hướng Quốc đã cử người lên Bắc Kinh để phục vụ đưa Đồ Quân quay về, còn với Hạ Tưởng thì mặc kệ. Thái độ như vậy, mức độ thân gần như thế nào thì hiểu được ngay.
Không chỉ như thế, đối với việc xe công của Hạ Tưởng bị hư hỏng thì Cổ Hướng Quốc không nặng không nhẹ phê bình hai câu:
- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu tới Bắc Kinh lại để cho người khác đập phá xe cộ. Cậu cũng xem lại mình đi, lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, cậu là một Đảng viên Đảng Cộng sản, là cán bộ nhà nước, điệu bộ, hành động thể hiện ra phải tránh làm ảnh hưởng đến hình tượng của Thành ủy, thành phố Lang.
Qua thái độ vừa rồi thì Hạ Tưởng rất rõ ràng một việc, chắc chắn là Đồ Quân đã thêm mắm thêm muối, nói bậy về hắn với Cổ Hướng Quốc. Chỉ bằng sự thiên vị của Cổ Hướng Quốc về việc của Đồ Quân thì hắn có thể kết luận rằng quan hệ giữa hai người này đúng thật rất thân mật và khăng khít.
Cổ Hướng Quốc đưa ra lời giải thích rằng xe của Đồ Quân là tai nạn xe cộ, hơn nữa cô ta còn là một trong những người bị nạn, đáng giá phải khen ngợi. Còn xe của Hạ Tưởng là bị người khác đập phá, nghe nói là bởi vì tranh đoạt người yêu với ai đó, mà Hạ Tưởng lại không có lái xe đi theo nên phải phê bình hắn.
Hạ Tưởng cũng không phản bác, khiêm tốn tiếp nhận phê bình. Cũng may là Cổ Hướng Quốc cũng để lại cho hắn một vài phần mặt mũi, không đề cập đến việc hắn phải bỏ tiền túi ra để sửa xe.
Nếu cần lùi một bước thì cũng nên lùi, ai bảo Cổ Hướng Quốc là Thị trưởng? Hạ Tưởng bước chân thoải mái bước về văn phòng mình, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đang ngồi cùng nhau, sắc mặt của hai người vui mừng, đang không ngừng thầm thì nói với nhau điều gì đó.
Vừa thấy Hạ Tưởng trở về, hai người đều đứng lên, đều với vẻ mặt mong chờ nhìn Hạ Tưởng, chờ hắn lên tiếng.
Hạ Tưởng ngẩn người ra, bỗng nhiên mỉm cười: Text được lấy tại
- Hai người đang làm gì thì làm đi, nhìn tôi làm gì? Không phải làm việc à?
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai liếc nhau, biết hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi. Nếu thời cơ chín muồi thì Hạ Tưởng không phải sử dụng giọng điệu này ra để nói chuyện. Cả hai người đều hiểu rõ việc này nên cười cười.
Hai ngày sau, Triệu Tiểu Phong lại xuất hiện ở thành phố Lang. Lần này gã tới đây không phải chỉ đi một mình mà là còn dẫn theo một người, người này tên là Dương Uy.
Dương Uy là Tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Uy Phong, 33 tuổi, rất tuấn tú lịch sự, vóc dáng cực cao, nhìn rất uy dũng, giống như một tòa hải đăng vậy. Trong cách đối nhân xử thế thì gã là một người khá có tố chất, sau một hồi nói chuyện thì đã chiếm được thiện cảm của Hạ Tưởng.
Dương Uy là người phát ngôn của Triệu Tiểu Phong, sau này gã sẽ đại biểu cho Triệu Tiểu Phong ở thành phố Lang, chủ yếu là để tiến hành các hoạt động kinh doanh buôn bán. Mà Triệu Tiểu Phong vốn là một người lãnh đạo trong một doanh nghiệp nhà nước lớn, không tiện ra mặt. Lần này y tới đây chủ yếu là đem Dương Uy tới, ý tứ là để giới thiệu cho Hạ Tưởng, đồng thời cũng để gặp mặt lại lần nữa với Vương Sắc Vi.
Sau khi Triệu Tiểu Phong giới thiệu Dương Uy xong liền nói rõ ý đồ gặp mặt với Vương Sắc Vi. Hạ Tưởng không đi theo, không biết sao, Hạ Tưởng đối với việc gặp mặt với Vương Sắc Vi thì cũng không có hứng thú gì quá lớn. Hắn vẫn cảm thấy loại người như Nga Ni Trần luôn gây sự thì Hạ Tưởng cũng có thể nhìn thấu được lỗ hổng, nhưng với Vương Sắc Vi cử chỉ chậm rãi thì lại khiến cho người khác không thể nhìn thấu được đám sương mù này.
Hiện tại thì Hạ Tưởng và người này cũng không có điểm ích lợi gì chung, cũng không có xung đột nhau, duy nhất là cùng có quan hệ với Triệu Tiểu Phong. Nhưng nếu không cần thiết thì đúng thật là Hạ Tưởng cũng không muốn cùng Vương Sắc Vi cùng xuất hiện, ít nhất là trước mặt người khác.
Dương Uy chịu trọng trách ủy thác của Triệu Tiểu Phong nên đã đề xuất ý kiến đầu tư với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, hoàn toàn có thể đại biểu cho Ủy ban nhân dân thành phố nên đã cùng tiến hành trao đổi với Dương Uy.
Có một chút khiến Hạ Tưởng cảm thấy hơi tiếc nuối chính là Triệu Tiểu Phong cũng không tiếp nhận lời đề nghị của hắn về việc hợp tác với Tập đoàn Viễn Cảnh mà lại độc lập tiến hành đầu tư. Tuy nhiên, vốn đầu tư đã tăng lên 80 triệu tệ, nhiều hơn 30 triệu tệ so với số vốn mà Bộ Nông nghiệp dự định để triển khai.
Sau khi Hạ Tưởng và Dương Uy trao đổi xong, đàm phán các điều trong hợp đồng một cách tỉ mỉ với Dương Uy. Sau khi tiễn Dương Uy rời đi, hắn lại gọi một cuộc điện thoại với Liên Nhược Hạm. Buổi chiều cùng ngày, Tập đoàn Viễn Cảnh mà đại biểu là Thiểm Liên cũng mang theo một hợp đồng đầu tư đến thành phố Lang, gặp Hạ Tưởng để trình báo cáo đầu tư.
Thiểm Liên là Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, 35 tuổi, vẻ mặt nhã nhặn, vóc dáng bậc trung. Có thể y đã nghe được một số tin tức gì đó nên khi ở trước mặt Hạ Tưởng thì rất câu nệ, không dám ngồi, không dám lấy giọng điệu của nhà đầu tư mà nói chuyện mà vô cùng cung kính, thắt lưng hơi cong. Hạ Tưởng mời y ngồi xuống nhưng y xua tay bảo không cần.
Cuối cùng Hạ Tưởng thấy y đích thực rất câu nệ nên cũng không miễn cưỡng, lưu lại báo cáo đầu tư rồi để gã về trước, bảo rằng chờ tin tức.
Hiện tại thì trong tay Hạ Tưởng có hai lá bài tẩy, để xem nên đánh như thế nào.
Tháng 12 tại thành phố Lang là thời điểm lạnh nhất trong năm. Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Lang một tháng thì cũng là lúc thành phố Lang mời dự họp hội nghị thường vụ có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, chính thức thảo luận về vấn đề có nên triển khai mở rộng kỹ thuật biến đổi gien ở thành phố Lang hay không?
Trước khi mời dự họp hội nghị thường vụ thì Ngả Thành Văn đã tổ chức họp hội ý một lần, trong cuộc họp này không đạt thành bất cứ nhận thức chung nào. Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch phản đối, Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân kiên trì ủng hộ, còn y thì thái độ ba phải, cái nào cũng được. Cuối cùng, mọi người nhất trí rằng nên đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận để ra quyết định.
Một khi đã đệ trình đến hội nghị thường vụ thì tương đương với cuộc chiến cuối cùng, thắng hay bại lúc này sẽ được định rõ.
Vẻ mặt của mỗi người trong hội nghị thường vụ đều rất trang nghiêm, bởi vì có liên quan đến vấn đề mở rộng kỹ thuật biến đổi gien nên đã khiến thành phố Lang có những gợn sóng không nhỏ. Thậm chí không ít người đang ngồi đây cũng đều biết rằng Hạ Tưởng và Nga Ni Trần ngay mặt xung đột nhau cũng là do chuyện này mà xảy ra.
Bởi vậy, hội nghị thường vụ hôm nay tuyệt đối sẽ không thoải mái, tình cảnh giương cung bạt kiếm chắc chắn sẽ không thể thiếu, mà không chừng còn có khả năng đập bàn chửi mẹ cha nhau. Mà việc đập bàn chửi mẹ cha nhau có lẽ đúng thật đã trở thành truyền thống, từ sau khi hội nghị ở Mỗ Sơn có tiếng chửi mẹ cha nhau thì sau đó Văn phòng Bí thư, hội nghị thường vụ, thậm chí đại hội cán bộ công nhân viên chức đều có không ít thanh âm chửi như vậy xuất hiện.
Thói quen thì tốt rồi, chửi cha mẹ của nhau cũng là một loại biểu hiện dân chủ, ai dám bảo là không được chứ? Nếu không dân chủ thì đừng nói đến việc chửi mẹ cha của nhau, mà ngay cả chửi đổng cũng không chừng phải đem đi xử bắn.
Ngả Thành Văn ngồi ở giữa, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, y hoàn toàn không nhìn thấy phía trên có tấm biển "Cấm hút thuốc". Nhưng người quen thuộc y thì đều biết rằng Bí thư Ngả luôn tự hạn chế việc này, tuy rằng nghiện thuốc khá nặng nhưng rất ít khi ở trong hội nghị thường vụ hút thuốc, mà việc lấy thuốc ra hút như thế này cũng chứng tỏ rằng vấn đề gặp phải rất nan giải.
Hoặc là vấn đề nan giải lớn bằng trời.
Cổ Hướng Quốc với vẻ mặt thoải mái ngồi ở bên cạnh Ngả Thành Văn, từ vẻ mặt của y mà xem thì biết rằng kết cục hôm nay y chắc chắn sẽ thắng. Đồ Quân cũng tinh thần rất sung mãn, tuy rằng không trang điểm một cách cầu kỳ nhưng cũng nhìn ra có phần tô son điểm phấn, thậm chí còn có tô phấn mắt. So sánh Đồ Quân với Lưu Nhất Lâm khá thanh nhã ở bên cạnh thì dường như cô ta có vẻ hơi đậm, dù so với Lưu Nhất Lâm thì cô ta cũng lớn hơn vài tuổi.
Ngả Thành Văn nhả ra một hơi khói, liếc mắt nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Các đồng chí đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp thôi. Hôm nay đề tài thảo luận chủ yếu là vấn đề thí điểm mở rộng mới của Bộ Nông nghiệp trong việc phát triển nông nghiệp. Vì để chứng thực lại tính thiết thực về chiến lược khoa học kỹ thuật trong khuyến nông, qua quá trình khảo sát thì các chuyên gia của Bộ Nông nghiệp đã cho ra kết luận rằng thành phố Lang là nơi thích hợp nhất cho việc thí điểm mở rộng các thành tựu trong khoa học kỹ thuật. Hơn nữa, Bộ Nông nghiệp còn dành một khoản đầu tư riêng biệt từ 30 triệu đến 50 triệu cho việc này, độ ủng hộ rất mạnh. Tuy nhiên, đồng chí Hạ Tưởng cũng có đưa ra ý kiến mới của mình. Đầu tiên, xin mới đồng chí Cổ Hướng Quốc và đồng chí Hạ Tưởng, xem như là một người thuộc phía ủng hộ đối với việc làm thí điểm mở rộng đề án của Bộ Nông nghiệp và một người ủng hộ ngành nông nghiệp sinh thái, đề nghị hai người cùng nói tỉ mỉ.
Cổ Hướng Quốc khẽ gật đầu với Ngả Thành Văn một cái rồi nói luôn vào đề tài.
- Bộ Nông nghiệp coi trọng cơ sở nông nghiệp của thành phố Lang từ đó quyết định thành phố Lang được làm thí điểm mở rộng, đây là chuyện tốt. Mặc dù có một số người nói chuyện giật gân rằng kỹ thuật biến đổi gien rất nguy hại, nhưng nhà nước ta không có mệnh lệnh rõ ràng trong việc cấm kỹ thuật biến đổi gien, chứng tỏ đây cũng là suy xét về lâu về dài của đất nước. Hơn nữa, các chuyên gia của Bộ Nông nghiệp cũng ủng hộ mạnh mẽ việc mở rộng, điều này chứng minh rằng kỹ thuật biến đổi gien là không phải như trên các phương tiện truyền thông tuyên truyền, là con mãnh thú và dòng nước lũ, là kỹ thuật di hại cho thế hệ phía sau. Tôi muốn nói với mọi người rằng, không ít người ôm tư tưởng cổ xưa, cố ý đổi trắng thay đen, muốn ngăn cản chuyên gia của Bộ Nông nghiệp đến thành phố Lang thực hiện công việc của mình. Mà người ngăn cản này cũng không phải là xuất phát từ lập trường công chính gì đâu, mà bởi vì người đó và Trưởng phòng Bạch của Bộ Nông nghiệp đã từng có mâu thuẫn, vì thế mới tận hết sức lực để phản đối việc thí điểm mở rộng kỹ thuật phát triển nông nghiệp mới này.
Lập tức Cổ Hướng Quốc cầm ngay một chậu nước bẩn tạt sang người khác, tưới cho Hạ Tưởng cả người ướt đẫm. Ai chẳng biết Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc từng là cộng sự, từng có những mâu thuẫn không thể điều hòa được? Mà với lời lẽ lẫn lộn vừa rồi của Cổ Hướng Quốc thì nói thẳng ra Hạ Tưởng là vì xuất phát từ hận thù cá nhân nên mới toàn lực ngăn cản việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien. Điều này khiến cho Hạ Tưởng trong cơn giận dữ gần như không kìm chế được muốn vỗ bàn đứng phắt dậy.
Tuy nhiên, phải nhẫn nhịn, do đó Hạ Tưởng vẫn ngồi ngay ngắn không sứt mẻ, thờ ơ lạnh nhạt xem biểu hiện của Cổ Hướng Quốc. Trong lúc nhất thời thì võ mồm có mạnh hơn một chút cũng không là gì, cuối cùng ai thắng ai thua mới là điều trọng yếu nhất.
Đầu tiên là ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hạ Tưởng, có sự nghi hoặc, có sự vui sướng khi người khác gặp họa, có sự chờ mong, và cũng có sự an ủi, cổ vũ.
Khiến làm cho tất cả mọi người chấn động chính là Hạ Tưởng còn chưa mở miệng ra phản bác thì Lữ Nhất Khả lại đột nhiên nói chen vào:
- Thị trưởng Cổ, đang nói về công việc thì không cần phải công kích về nhân thân của người khác. Nếu anh cố tình nói chuyện kiểu gây họa cho người khác như vậy thì đừng trách tôi sẽ đập bàn với anh.
Lời vừa nói ra làm cả cử tọa kinh sợ.
Ở trong ấn tượng của mọi người thì Lữ Nhất Khả là một người không hấp tấp hay vội vàng, cũng như không bao giờ sốt ruột hay nổi nóng. Vậy mà hôm nay đột nhiên lại nói một câu như vậy, hơn nữa rõ ràng là tạo thế để Hạ Tưởng ngẩng đầu. Điều này khiến tâm tư tất cả mọi người đều động, nguy hiểm thật, đúng là khó lường thật, hướng gió đã thay đổi. Hóa ra phái trung gian đã chuyển hướng sang ủng hộ Hạ Tưởng.
Mới đến đây không đến một tháng vậy mà Hạ Tưởng đã đạt được sự ủng hộ của Lữ Nhất Khả là điều rất không đơn giản. Lữ Nhất Khả thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, xếp hạng ở Thành ủy là nằm trong nhóm đứng đầu, hơn nữa ông ta là người nhiều tuổi nhất, lời của ông ta thì ngay cả Ngả Thành Văn cũng phải nể nang đến ba phần.
Quả nhiên, Ngả Thành Văn vốn đang cúi đầu xem tài liệu do Hạ Tưởng phân phát, vừa nghe lời nói của Lữ Nhất Khả thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được phải liếc mắt nhìn về phía Lữ Nhất Khả một cái, sau đó lại với ánh mắt đầy vẻ thâm ý, sâu sắc mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, sau đó mới dời ánh mắt đi.
Cổ Hướng Quốc có vẻ không chịu được, đang muốn mở miệng giải thích thì đột nhiên lại chợt nghe thấy Trương Anh Tịch nói chen vào:
- Thị trưởng Cổ, nếu nói về độ nguy hại của kỹ thuật biến đổi gien thì tôi có thể nói hẳn trong vòng mấy tiếng đồng hồ, còn có thể nói cho ngài biết chuyên gia nào của Bộ Nông nghiệp có cổ phần tại công ty biến đổi gien ở Mỹ, có những ai đảm nhiệm chức vụ, vị trí nào. Nếu vậy thì có thể cho ra kết luận rằng các chuyên gia của Bộ Nông nghiệp cố sức kiệt lực trong việc biến đổi gien là do có tâm ý riêng? Nếu như ngài vì Phó thị trưởng Hạ và Trưởng phòng Bạch trước kia có mâu thuẫn mà nêu ra kết luận thì đúng thật tôi rất muốn cùng ngài lý luận một chút, xem ai sai ai đúng ở đây.
Không ít người phải chấn kinh, tốt rồi, những người lên tiếng vừa rồi gồm có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và một Phó Bí thư, mở miệng đã muốn dùng uy thế phủ đầu Cổ Hướng Quốc. Hơn nữa, khí thế của hai người này đều có vẻ đang muốn gây sự, giọng điệu chẳng những đang giữ gìn, bảo vệ Hạ Tưởng mà ngay cả mặt mũi của Cổ Hướng Quốc cũng không nể tình. Đường đường là một Thị trưởng lại lần lượt bị người tấn công cả trước và sau, không cần phải nói thì chắc chắn tư vị của y đang chịu rất khổ sở.
Đương nhiên, Cổ Hướng Quốc không dễ chịu chút nào, lửa giận trong lòng nổi lên mà không tiện phát tác. Về tuổi tác thì Lữ Nhất Khả hoàn toàn có tư cách là không cần phải nói, thật sự dám đập bàn cùng với ông ta, ông ta cũng có thể đập trả lại chứ phải không? Còn lời nói của Trương Anh Tịch thì lại rất hiệu quả, hơn nữa tại các hội nghị Bí thư thì y cũng đã thấy qua trình độ và hiểu biết của Trương Anh Tịch đối với phương diện kỹ thuật biến đổi gien, so với y thì đúng thực sâu hơn rất nhiều. Nếu muốn tranh luận về việc này, quả thực y sẽ là người thiệt thòi.
Hội nghị hôm nay không phải là để thảo luận các ưu khuyết điểm của kỹ thuật biến đổi gien, mà là thảo luận việc thí điểm mở rộng của Bộ Nông nghiệp có thể được thông qua hội nghị thường vụ này hay không? Kỹ thuật biến đổi gien bất kể là hại nước hại dân thế nào nhưng nếu thông qua được thì đó chính là thắng lợi của y, còn không thông qua được thì với y đó là sự thất bại.
Rất may mắn Cổ Hướng Quốc cũng có người đứng ra nói chuyện hộ gã, Đồ Quân liền tiến ra giải vây:
- Chủ nhiệm Lữ tuổi cũng cao rồi, không nên hơi một chút là nổi nóng như vậy. Thị trưởng Cổ vừa rồi chỉ thuận miệng mà nói thôi, tuy nhiên là ông ấy cũng nhắc nhở một số đồng chí cá biệt không nên xử lý công việc theo cảm tính mà thôi, cũng không phải là chỉ trích gì. Còn Phó Bí thư Trương cũng thật là, cần gì phải đi tranh luận việc kỹ thuật biến đổi gien có nguy hại hay không, nếu nhà nước đã không có lệnh cấm rõ ràng, nếu Bộ Nông nghiệp thực thi việc thí điểm tiến tới mở rộng thì điều này đã chứng minh rằng kỹ thuật biến đổi gien có thể được thực hiện.
Không thể không nói rằng Đồ Quân cũng có mặt rất nhanh mồm nhanh miệng, lời nói của cô cũng có phần chí lý.
Rốt cuộc Hạ Tưởng cũng lên tiếng, đầu tiên hắn giơ hai tay lên.