Nhà Anh Thành có vô số rượu hảo hạng, nhưng lại thích uống rượu Nê Khanh có giá chỉ hơn 10 tệ, Hạ Tưởng liền tiếp rượu ông ta. Lúc rượu cạn hết một nửa, Anh Thành nhận được điện thoại của con trai, nói cậu ta ở Tập đoàn Đạt Tài có được sự chiếu cố của Phó chủ tịch Thẩm, chẳng những đề bạt cậu ta mà còn giao nhiều trọng trách.
Anh Thành là người thông minh, lập tức biết do thể diện của Hạ Tưởng, liền đặt chai rượu xuống:
- Phó thị trưởng Hạ đối với tôi thật tốt, tôi cũng không nói lời khách sáo nữa, có gì cần tôi hỗ trợ cứ việc nói. Dù sao tôi cũng sắp lui ra khỏi cục Công an thành phố, nên phát huy một chút năng lượng còn sót lại.
Anh Thành là Phó cục trưởng chịu trách nhiệm quản lý hình sự ở thành phố, đụng phải người rồi bỏ chạy thì có thể coi là vụ án hình sự. Hạ Tưởng nhắc tới vụ tai nạn xe một năm trước, Anh Thành trầm tư một hồi lâu rồi mới nói ra lo lắng của y, đằng sau vụ tai nạn xe có liên quan đến không ít người, cũng có thể điều tra ra nhưng Hạ Tưởng phải chuẩn bị tâm lý có thể sẽ gặp phải đòn đánh trả mãnh liệt.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Mâu thuẫn giữa Tôi và Nga Ni Trần đã bộc lộ rõ ra ngoài. Phó cục trưởng Anh, tôi không có đường lui.
Anh Thành cụng ly với Hạ Tưởng:
- Nói với lão Tôn, nếu tôi không thể về hưu được, tôi sẽ đến thành phố Yến ở nhà ông ấy.
Hạ Tưởng biết rằng Anh Thành đã hạ quyết tâm, và cũng nói như đinh đóng cột:
- Phó cục trưởng Anh xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
… Điện thoại Hạ Tưởng vừa gọi đã có người bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng của Anh Thành:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi đã nghe nói về sự việc trong hội nghị thường vụ. Tốt! Nam nhi nhiệt huyết.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Đã khiến Phó cục trưởng Anh chê cười rồi... Chờ khi điều kiện chín muồi, nếu để ông phụ trách việc thẩm tra xử lí Dương Bân thì có thể đứng vững trước áp lực của Lộ Hồng Chiêm hay không?
- Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi, tuyệt đối không thành vấn đề. Lão Lộ muốn đè đầu tôi cũng không dễ dàng như vậy.
Anh Thành tràn đầy tự tin, ông ta có tư cách là cán bộ lão thành ở cục Công an, trong tất cả các Phó cục trưởng đương nhiệm bao gồm cả Lộ Hồng Chiêm đều nhường ông ta ba phần. Bởi vì ông ta trước kia đã phá không ít vụ án lớn, là chuyên gia phá án.
Lúc hết giờ làm việc, Hạ Tưởng không ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Lý. Lý Lý vẫn chưa hề liên lạc với Hạ Tưởng từ sau lần gặp mặt trong tiệc trà lần trước, hôm nay đột nhiên xuất hiện, hẳn là có việc. Ấn tượng của Hạ Tưởng đối với Lý Lý cũng khá tốt, nghe Lý Lý mời hắn ăn cơm với vẻ hết sức chân thành, hơn nữa giọng điệu lại rất bức thiết, như có chuyện đại sự nên đã đồng ý. Tuy nhiên trong lòng có một tia nghi vấn, Lý Lý là Chủ tịch ngân hàng, gã có việc, thông thường sẽ là về vấn đề cho vay, chẳng lẽ là...
Địa điểm ăn cơm được quyết định ở Hoa Hải Trang, là một trang viện yên tĩnh ở khá xa. Lúc xe Hạ Tưởng tới nơi, Lý Lý đứng chờ ở cửa đã lâu. Vào một căn phòng đã được đặt sẵn, sau khi hàn huyên, câu đầu tiên của Lý Lý đã khiến Hạ Tưởng giật cả mình:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi có việc muốn báo cáo với ngài. Phó thị trưởng Đồ cấu kết với nhà đầu tư phát triển lừa gạt khoản vay 30 triệu của Ngân hàng Xây dựng, chẳng những không trả, mà còn khiến ngân hàng làm giả sổ sách để xóa đi khoản nợ.
Trời mưa có người che ô, buồn ngủ có người đưa gối? Hạ Tưởng im lặng liếc mắt đánh giá Lý Lý một cái, hắn không tiếp lời của y, ngược lại nói:
- Cái tên Hoa Hải Trang không tồi, có gì đặc sắc không?
Lý Lý chợt hiểu ngay vấn đề, biết y hơi quá nóng vội. Phó thị trưởng Hạ vừa tới thành phố Lang, vốn không quen biết với y, làm sao dám tin y mang đại lễ đến tận cửa? Trong quan trường từng bước đều là cạm bẫy, làm việc cẩn thận cũng hoàn toàn có thể lý giải được.
Lý Lý liền cười ngượng ngùng:
- Tôi xúc động quá hóa ra hồ đồ. Thứ lỗi, thứ lỗi! Quả thật Hoa Hải Trang có rất nhiều món ăn đặc sắc...
Gọi món ăn, gọi rượu, bởi vì là cơm tối nên Hạ Tưởng cũng không từ chối uống rượu, hai người liền vừa ăn vừa nói chuyện.
Lý Lý đã thông minh hơn, trước tiên là nói về lý lịch của y, đem quá trình trưởng thành của bản thân y kể ra, sau khi được ba lượt rượu, bước đầu xem như đã có được sự tín nhiệm của Hạ Tưởng.
Lý Lý tốt nghiệp đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung, sau khi tốt nghiệp liền được bố trí đến Ngân hàng Xây dựng thành phố Lang, từ cấp cơ sở từng bước được lên làm vị trí Trưởng chi nhánh ở quận Đông An thành phố Lang, phần lớn tất cả là dựa vào sự cố gắng của bản thân mà đạt được. Bởi vì y không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, cho nên đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội, hơn nữa thái độ làm việc vô cùng cẩn thận dè dặt, không dám có hành động gì vượt quá giới hạn.
Nhưng thân là Trưởng chi nhánh ngân hàng, trong tay nắm quyền xét duyệt cho vay, tất nhiên sẽ có vô số người tìm đến y để giải quyết khó khăn. Cũng may lập trường của Lý Lý kiên định, vô số người bại trận ở trước mặt y nhưng có một người thành công, chính là Đồ Quân.
Đúng lúc Làng Đại Học được xây dựng ở quận Đông An, y lại là Chủ tịch Ngân hàng xây dựng có quan hệ chặt chẽ với ngành xây dựng, trong việc phê duyệt cho vay dự án làng Đại Học tất nhiên là có quyền quyết định, lại không có cách nào tránh khỏi ngưỡng cửa này. Ban đầu các khoản cho vay vẫn có thể thuận lợi phê duyệt dựa theo chính sách nhưng sau khi dự án làng Đại Học lâm vào hoàn cảnh khó khăn, căn cứ theo quy định chẳng những không thể cho làng Đại Học tiếp tục vay mà còn phải hối thúc hoàn trả lại khoản vay. Nhưng vào lúc này, vấn đề đặt ra là Đồ Quân tự mình lấy địa vị Phó thị trưởng đến tìm Lý Lý, gây áp lực đối với y, khiến y nới lỏng chính sách, tiếp tục cấp khoản vay cho dự án làng Đại Học vốn đã lâm vào trạng thái đình đốn.
- Nhà đầu tư dự án làng Đại Học là một công ty ở Bắc Kinh, tên là công ty Đầu tư Xây dựng Bắc Kinh, người phụ trách là Thường Quốc Khánh là người Bắc Kinh, gã có quan hệ rất tốt với Phó thị trưởng Đồ. Bởi vì sau khi số vốn đầu tư bên ngoài bị rạn nứt, Phó thị trưởng Đồ liên tục đến tìm tôi, bảo tôi mạnh tay cho vay đầu tư bên ngoài. Nhưng đầu tư bên ngoài không phù hợp với chính sách, đang trên bờ vực phá sản ai dám cho vay là như ném vào hang không đáy?
Lý Lý bất đắc dĩ lắc đầu, uống một ngụm rượu buồn:
- Phó thị trưởng Đồ tính tình mạnh mẽ, cứng rắn, không ngừng gây áp lực, tôi không thể không nể mặt liền phê chuẩn cho vay 1 triệu mang tính chất tượng trưng...
Hạ Tưởng khẽ cười ra tiếng, với tính cách của Đồ Quân, bà ta ra mặt mà chỉ vay được 1 triệu thế nào cũng sẽ tức giận. 1 triệu cũng giống như làm nhục bà ta, chẳng khác gì cho ăn xin.
Lý Lý cũng hiểu được Hạ Tưởng cười cái gì, cũng cười:
- Phó thị trưởng Hạ đoán đúng rồi. Sau khi Phó thị trưởng Đồ nghe thấy vậy thì giận tím mặt, lại gọi điện thoại cho tôi, uy hiếp nói nếu tôi không cho vay đầu tư bên ngoài sau này cũng đừng mong ôm được tiền gửi tiết kiệm ngân hàng ở thành phố Lang. Trong tình cảnh bất đắc dĩ, khi Thường Quốc Khánh tìm đến tôi một lần nữa, tôi đã nói bóng gió là khoản vay có thể được nhưng phải có thế chấp. Thường Quốc Khánh hiểu rõ ý tứ của tôi, không lâu sau thì đem một biên lai tiền gửi đảm bảo 5 triệu đến xin cấp khoản vay. Dựa theo quy định có thể trực tiếp phê duyệt kim ngạch cho vay 5 triệu nhưng tôi biết biên lai tiền gửi đảm bảo là giả tạo, dưới áp lực của Phó thị trưởng Đồ đành phải phê duyệt cho vay đầu tư bên ngoài 3 triệu. Quả nhiên giống như tôi nghĩ, khoản cho vay vừa được phê duyệt thì lập tức như đổ sông đổ bể…
Lý Lý toát mồ hôi đầy đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng. Cho dù là y thật tâm giải thích vấn đề hay đang đóng kịch, dù sao vẻ mặt của y cũng rất thống khổ, thái độ rất chân thành, Hạ Tưởng liền khẽ gật đầu nói:
- Chủ tịch Ngân hàng là một nghề có rủi ro cao, không cẩn thận là sẽ bị kéo xuống nước (lôi kéo làm việc xấu).
Lý Lý nghe ra trong lời nói của Hạ Tưởng có ý hơi tiếp nhận, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Y e sợ sự quy phục của y không được Hạ Tưởng tiếp nhận, chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng mà vẫn không đổi được sự chấp thuận thì y thật sự không còn đường có thể đi.
Hạ Tưởng đối với việc Lý Lý chủ động nói rõ ngọn ngành với hắn không thể nói là hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không hoài nghi Lý Lý có dụng ý khác. Bởi vì hắn biết rõ một điều, từ những quan sát của hắn đối với Lý Lý, Lý Lý quả thật là một người cẩn thận, y có hành động như hôm nay có mục đích rất rõ ràng, chính là muốn mượn tay hắn để đến lúc cuối cùng Đồ Quân bị xử lý, y có thể thuận lợi thoát thân không bị liên lụy.
Trong tiệc trà của Nga Ni Trần, lúc Lý Lý tiếp cận hắn, hắn liền hiểu rõ một điều, Lý Lý chắc chắn sẽ tìm một cơ hội thích hợp để tiếp xúc với hắn. Không ngờ hôm nay Lý Lý đã đến đây, lại tặng cho hắn một món quà lớn.
Một món quà nếu được xử lý thích đáng sẽ đủ để đánh cho Đồ Quân một trận túi bụi.
Hơn nữa thời cơ Lý Lý lựa chọn vô cùng nhạy cảm, ngay sau khi xảy ra sự kiện vấn đề tác phong của Đồ Quân trong hội nghị thường vụ y liền lộ diện. Có thể thấy cảnh tượng trong hội nghị thường vụ, giới truyền thông không đưa tìn thì dân chúng bình thường sẽ không biết, nhưng người trong giới, ít nhiều cũng có tai mắt nên đều biết rõ mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất.
Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn không thể hiện đủ sự nhiệt tình đối với Lý Lý, hắn chỉ nhẹ nhàng mà mỉm cười:
- Chủ tịch Lý, nhìn cậu tuổi còn trẻ mà có thể làm đến vị trí Chủ tịch ngân hàng, cũng không đơn giản...
Lý Lý như hiểu ra gì đó, ngượng ngùng mà cười:
- Không giấu gì Phó thị trưởng Hạ, bố vợ tôi trước khi về hưu là phó Chủ tịch Ngân hàng Xây dựng tỉnh, ông ấy về hưu sớm hai năm tôi mới có vị trí ngày hôm nay. Còn nữa, tôi biết hôm nay mời ngài ăn cơm có hơi mạo muội, Phó thị trưởng Hạ vẫn chưa hiểu nhiều về tôi, tuy nhiên bố vợ tôi và Chủ tịch tỉnh Tào cũng coi như có quen biết, nói ra cũng không xa lạ lắm.
Tỉnh Yến nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, luôn có thể tìm được quan hệ quen biết lẫn nhau. Hạ Tưởng cũng không quá để ý vấn đề bố vợ của Lý Lý, hắn muốn nghe quá trình khôn ngoan hôm nay đến quy hàng của Lý Lý:
- Chủ tịch Lý, tôi mới đến thành phố Lang, nền móng ở thành phố Lang vẫn chưa ổn định, anh tìm đến tôi, sợ là đã tìm sai người rồi.
Lý Lý hơi đỏ mặt, lẩm bẩm vài câu gì đó, mạnh dạn nhấp một ngụm rượu to, dường như đã hạ quyết tâm:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi, tôi đành nói thật, ngài đừng chê cười tôi.
Hạ Tưởng cười gật đầu, nhưng không nói lời nào, là muốn thấy hành động chứ không nghe lời bùi tai.
- Lần trước ở trong buổi tiệc trà của Nga Ni Trần, tôi tiếp cận Phó thị trưởng Hạ chính là vì nghe nói ngài dám giáp mặt xung đột với Nga Ni Trần, không sợ thế lực đen tối của Nga Ni Trần, mới thử thăm dò đưa danh thiếp cho ngài. Chờ đến hôm nay lại nghe được một chút phong thanh, biết được ngài và Phó thị trưởng Đồ dường như cũng có chút mâu thuẫn, sau một hồi cân nhắc tôi liền cho rằng ở thành phố Lang một quan lớn chính phủ không sợ sự cứng rắn của Phó thị trưởng Đồ, không sợ bàn tay tội ác của Nga Ni Trần thì không có là bao.
Sắc mặt Lý Lý hơi đỏ lên, có thể là do rượu cũng có thể là do xấu hổ khi thổ lộ tiếng lòng:
- Tôi đã nghĩ sớm muộn gì sự việc của Phó thị trưởng Đồ cũng sẽ lộ ra, các lãnh đạo khác của thành phố Lang tôi đều không thể tin, cũng chỉ tin tưởng một mình ngài, cũng chỉ có ngài là có thể giúp tôi ở thời điểm quan trọng này.
Hạ Tưởng không nói gì hồi lâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống thành phố Lang cũng là đèn màu rực rỡ, vô cùng phồn hoa. Chỉ có điều ở đằng sau sự phồn hoa không biết có bao nhiêu tội ác đang hình thành hoặc đang sinh sôi.
Sức mạnh của một người suy cho cùng rất nhỏ bé, nhưng Hạ Tưởng cũng tin rằng sẽ phá bỏ được sự đen tối ở thành phố Lang, Nga Ni Trần ở thành phố Lang một tay che cả bầu trời đã quá lâu rồi...
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, hỏi Lý Lý một câu:
- Có chứng cứ hay không?
...
Sau khi chia tay Lý Lý, Hạ Tưởng về đến nhà, vừa mới bước vào cửa liền nhận được một cú điện thoại, không ngờ là Dương Uy gọi tới. Dương Uy tuy có vai trò là người phát ngôn của Triệu Tiểu Phong nhưng khi y làm việc rất có con mắt, hơn nữa còn rất có đầu óc, Hạ Tưởng thật sự không hoàn toàn coi y là người phát ngôn của Triệu Tiểu Phong, mà cảm thấy y cũng có thể đảm đương việc lớn.
- Phó thị trưởng Hạ, thật ngại quá! Khuya như vậy còn quấy rầy ngài nghỉ ngơi, có một việc phải báo cáo với ngài một chút. Hôm nay trên đường tôi đi làm việc, bị người ta đâm thủng lốp xe, còn bị đập vỡ kính. Vốn việc nhỏ ấy không đáng làm phiền đến ngài nhưng đối phương quá kiêu ngạo, còn để lại một tờ giấy, trong đó yêu cầu tôi phải đi khỏi thành phố Lang, còn nói nếu trong vòng 3 ngày vẫn còn ở thành phố Lang thì tự gánh lấy hậu quả.
Giọng của Dương Uy rất kiềm chế, nhưng Hạ Tưởng có thể nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của y.
Nga Ni Trần tính vốn gian trá, không ngờ lại còn uy hiếp cả Dương Uy? Hạ Tưởng trầm tư một lát:
- Nếu anh lo lắng, có thể quay về Bắc Kinh trước chờ tin tức. Nếu anh tin tôi, tôi cho anh một số điện thoại rồi đến tìm người đó, mấy ngày nay cứ ở với người đó thì hẳn là không còn ai dám chọc đến anh đâu.
Dương Uy cũng không chịu thua:
- Được, tôi nghe lời của Phó thị trưởng Hạ, tôi cũng không sợ lắm, chỉ mấy câu nói mà bị dọa chạy mất thì kém cỏi quá.
Hạ Tưởng liền cho Dương Uy số điện thoại của Tiêu Ngũ.
Không ngờ vừa mới ngắt điện thoại của Dương Uy, điện thoại của Tiêu Ngũ liền gọi tới:
- Lãnh đạo, sự việc không được tốt cho lắm. Có rất nhiều công ty bước đầu tiếp xúc với chúng ta, đàm phán ban đầu cũng không tệ lắm, đột nhiên lại không nói gì thêm, không giải thích vì nguyên nhân gì, chỉ nói là không muốn hợp tác.
Bàn tay của Nga Ni Trần quả là rất dài, chẳng những tìm mọi cách để ngăn cản Dương Uy, mà còn muốn thông qua thủ đoạn bất chính gây cản trở công ty của Tiêu Ngũ tiến quân vào thành phố Lang. Xem ra, đối phương đã bắt đầu phản kích nhằm vào sự kiện Đồ Quân.
- Dương Bân hiện tại có khai gì không?
Cái Hạ Tưởng quan tâm chính là Dương Bân có nói gì hay không.
- Vẫn chưa, tên này khá xảo quyệt, mặc dù tin chúng ta là người của Nga Ni Trần nhưng luôn giả bộ ngớ ngẩn để đánh lừa, không nói ra sự thật, còn nói không gặp Lão Tặc sẽ không để lộ cơ mật, tạm thời còn chưa có tiến triển gì.
- Không vội, tạm thời cứ nhốt gã hai ngày rồi nói sau.
Nga Ni Trần là xã hội đen có thế lực lớn mạnh, hệ thống công an lại nằm trong tay Lộ Hồng Chiêm, Hạ Tưởng đành phải đưa ra hạ sách này, cho Tiêu Ngũ giả mạo là người của Nga Ni Trần, lấy lý do là để bảo vệ gã âm thầm đưa Dương Bân đi. Đồng thời, Lý Tài Nguyên cũng đang gấp rút thu thập bằng chứng Dương Bân đụng người năm đó, một khi bằng chứng xác thực hoặc chính miệng Dương Bân thừa nhận thì sẽ giao gã lại cho Anh Thành.
Anh Thành cũng đang âm thầm điều tra lấy chứng cứ, ba nơi đồng thời ra tay, Hạ Tưởng tin rằng chỉ trong vòng vài ngày sẽ có kết quả.
Nga Ni Trần không dám dùng vũ lực để uy hiếp đám người Tiêu Ngũ, lại chọn dùng phương thức đường vòng, uy hiếp mọi doanh nghiệp của thành phố Lang có ý muốn hợp tác với Tiêu Ngũ, quả thật thủ pháp cao siêu. Tin chắc là Nga Ni Trần còn có thủ đoạn chưa sử dụng, dù sao y cũng đã làm ăn ở thành phố Lang nhiều năm, gần như khắp mọi nơi đều có tai mắt của y.
Lại dặn dò với Tiêu Ngũ vài câu, Hạ Tưởng buông điện thoại xuống, không hề thấy buồn ngủ. Sự việc phát triến đến nước này có thể coi như thuận lợi, ngoại trừ sự việc của Thụy Căn thì không có bất kỳ tiến triển gì cả.
Hạ Tưởng sau đó lại gọi một cú điện thoại cho Thụy Căn, Thụy Căn lập lờ, thái độ ôn hoà đối với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không thu được bất kỳ tin tức giá trị gì từ trong miệng y. Vốn định đích thân đến thăm nhà Thụy Căn, chỉ có điều vẫn chưa có thời gian.
Trực giác nói cho Hạ Tưởng biết Thụy Căn chắc chắn biết bí mật lớn của Nga Ni Trần, hoặc giả nói, trong tay y chắc chắn có chứng cứ vô cùng quan trọng.
Hơn nữa Hạ Tưởng càng ngày càng hiểu rõ một điều, năm đó Nga Ni Trần nâng đỡ Thụy Căn, tôn y làm thượng khách cao quý nhất, ở mặt ngoài dường như Thụy Căn là người có quyền uy nhất thành phố Lang, trên thực tế trong thời gian gần đây sau khi xâm nhập tiếp xúc với các Ủy viên thường vụ hắn đã đưa ra kết luận cuối cùng. Thụy Căn ở trong Thành ủy thành phố Lang cũng không phải là nhân vật quyền lực nhất như người ngoài vẫn đồn đại.
Bởi vì bất kể là Trương Anh Tịch, Lữ Nhất Khả hay là Lưu Nhất Lâm, ba người là những nhân vật quyền cao chức trọng ở Thành ủy, rất ít khi đề cập đến Thụy Căn ở trước mặt Hạ Tưởng. Hơn nữa căn cứ vào phong cách làm việc cùng với phương pháp sử xự của bọn họ có thể phán đoán, bọn họ tuyệt đối sẽ không đoàn kết ở xung quanh Thụy Căn, bám theo Thụy Căn như cái đuôi.
Chủ yếu còn có một điểm khiến Hạ Tưởng rút ra được kết luận như trên chính là Ngả Thành Văn mặc dù không mạnh thế, nhưng vẫn khống chế đại cục, ngoài mặt vẫn coi như là duy trì được quyền uy của người đứng đầu. Con người của Cổ Hướng Quốc mạnh mẽ, cứng rắn, coi Đồ Quân như lính hầu, ở bên trong Ủy ban nhân dân thành phố nói sao làm vậy, quả thật thủ đoạn cao minh. Y và Ngả Thành Văn ngoài mặt hòa hợp nhưng tâm bất hòa, ở trong Ủy viên thường vụ cũng có đồng minh kiên định, hơn nữa lại cùng một giuộc với Nga Ni Trần, sau lưng có thế lực ngầm giúp đỡ, trên cơ bản không có chút bất lợi nào ở thành phố Lang.
Nói Cổ Hướng Quốc và Ngả Thành Văn chia đều thế cục ở thành phố Lang thì coi như đã đánh giá cao Ngả Thành Văn. Trên thực tế cách nói ban ngày Ngả Thành Văn buổi tối Nga Ni Trần cũng không chính xác, nói một cách chính xác thì Ngả Thành Văn chỉ nắm giữ một phần ba quyền lực của thành phố Lang, hai phần ba còn lại bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần chia cắt. Cho nên phân tích kỹ thì căn bản không có thị trường cho Thụy Căn ở thành phố Lang.
Nga Ni Trần ra sức ủng hộ Thụy Căn chỉ e là thủ thuật che mắt.