Ngụy Hồng Thanh đang bồng đứa trẻ, một cậu bé ba tuổi, đôi mắt đen láy long lanh, hiếu kỳ nhìn Hạ Tưởng từ đầu đến chân. Cô ấy không dám tin mà nhìn người đàn ông phong thái phi phàm, điềm tĩnh chín chắn đang đứng trước mặt lại là một Hạ Tường vô cùng bình thường ở trong lớp năm đó sao? Bây giờ đường đường là Phó thị trưởng thường trực, là chức vụ rất cao.
Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức Phó thị trưởng thường trực cũng từng xuất hiện trên ti vi vài lần, nhưng nhà nghèo đến mức đến một chiếc ti vi cũng không có, Ngụy Hồng Thanh căn bản là chưa từng xem tin tức. Đương nhiên cô cũng từng nghe nói Phó thị trưởng thường trực tên là Hạ Tưởng, vốn dĩ không nghĩ gì nhiều, cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi, không ngờ thật sự đúng là Hạ Tưởng, bạn học cùng lớp của cô.
Ngụy Hồng Thanh xúc động đến mức không nói được lời nào. Cũng đúng, muôn ngàn lời nói chẳng biết bắt đầu từ đâu, tuy rằng là bạn học nhưng sau khi bước vào đời, địa vị dần dần có sự chênh lệch, giữa mọi người sẽ không bao giờ có tình bạn trong sáng như xưa nữa. Cô ấy bây giờ ở tầng lớp thấp nhất của xã hội còn Hạ Tưởng lại đang giữ chức Phó thị trưởng thường trực quyền cao chức trọng, địa vị cách biệt một trời một vực, vì thế tuy rằng Hạ Tưởng là một trong những nam sinh thân thiết nhất với cô năm đó, lại khiến cô không thể có nổi dù là một chút cảm giác thân thiết.
Hạ Tưởng tới trước mặt Ngụy Hồng Thanh, hơi xúc động nói:
- Hồng Thanh, cậu… gặp khó khăn trong cuộc sống, tại sao lại không đến tìm mình? Đừng nghĩ mình là Phó thị trưởng thì sẽ xa cách bạn học, mình vẫn là một Hạ Tưởng hơi ngại ngùng, có phần hướng nội năm xưa mà thôi.
- Hạ Tưởng…
Hồng Thanh nhớ về thời gian học đại học.
- Hạ Tưởng…
Cô chỉ gọi một tiếng đã bật khóc, trong tiếng khóc có nỗi đau khổ và bất lực, có những gian khó trong cuộc sống, còn cả sự tố cáo của những bất công.
Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Ngụy Hồng Thanh, năm đó hắn cũng từng có cảm tình với cô, bởi vì cô hoạt bát hơn Dương Bối, cô như một chú chim sơn ca trong vườn trường, thích ca hát, thường xuyên vừa đi vừa hát, nhưng sự vui vẻ cô từng có không chống chọi được sương gió của tháng năm, Ngụy Hồng Thanh làm sao còn được dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ năm xưa?
Chờ Ngụy Hồng Thanh khóc đủ rồi Hạ Tưởng mới đỡ cô ấy ngồi xuống, không có chút nào dáng vẻ phách lối của một Phó thị trưởng, đích thân rót nước cho cô ấy còn lấy kẹo ra cho Ngụy Lương, con của Ngụy Hồng Thanh. Chẳng bao lâu, bầu không khí liền dễ chịu hơn rất nhiều, Ngụy Hồng Thanh cũng lấy lại được bình tĩnh, câu được câu mất kể với Hạ Tưởng về cảnh ngộ của cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ngụy Hồng Thanh được điều đến Ủy ban Xây dựng thành phố Lang công tác, phụ trách quản lý tài liệu, công việc cũng được coi là nhàn rỗi, không có quyền hạn gì, cũng không có tiền đồ gì quá rộng mở. Cô không có chỗ dựa nào, được điều đến Ủy ban Xây dựng làm việc cũng là nhờ vào mối quan hệ với Lý Tài Nguyên.
Thoáng một cái ba năm trôi qua, Ngụy Hồng Thanh vẫn còn độc thân, không kết hôn, vẫn chưa tìm được người thích hợp. Sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên cô quen một người Nhật Bản, người Nhật Bản ở thành phố Lang thì không thiếu, có những người đến từ Bắc Kinh, Thiên Tân, có những người là nhân viên quản lý phía Nhật Bản của công ty liên doanh sơn Occupy Trung- Nhật. Người Nhật Bản đó đối xử với cô rất tốt, cô chìm đắm trong tình yêu, tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được người đàn ông để nương tựa cả đời, không ngờ trong một đêm bỗng xảy ra biến cố.
Ngụy Hồng Thanh tuy rằng tư tưởng có đổi mới nhưng thực chất vẫn mang quan niệm truyền thống, khi yêu người Nhật Bản đó vẫn chưa từng đồng ý quan hệ về thể xác với đối phương, giữ mình như ngọc. Ai ngờ trong một buổi tối khi cô đang vội tới nơi hẹn với người Nhật Bản đó lại nhận được điện thoại của đối phương nói có việc đột xuất không tới được, cô liền một mình quay về, chẳng ngờ trên đường về bị người ta kéo vào một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó đã bị…
Sau khi bị cưỡng bức, cô vốn định báo cảnh sát nhưng một người quý trọng danh dự như chính tính mạng mình như cô ấy không muốn bị mọi người chỉ trỏ bàn tán, đành nín nhịn tất cả, cắn răng nuốt quả đắng chịu khổ sở. Cô vốn còn do dự có nên nói với người Nhật Bản đó không thì lại được cho biết người Nhật Bản đó bị triệu hồi về nước gấp, không biết lúc nào mới quay lại thành phố Lang.
Càng khiến cô không thể ngờ tới chính là cô đã mang thai, vốn dĩ cũng muốn bỏ cái thai nhưng nhất thời hồ đồ, cô lại muốn sinh đứa trẻ ra. Kết quả không cần nói cũng biết, bởi vì chưa kết hôn đã có con tạo ảnh hưởng không tốt đến cơ quan, cô bị đuổi việc, mà cha mẹ với quan niệm truyền thống không thể hiểu cho lựa chọn của cô, đuổi cô ra khỏi nhà, kết quả Ngụy Hồng Thanh một mình nuôi con, lại không có công việc chính thức, sống khổ sống sở, vô cùng vất vả.
…
Hạ Tưởng dường như đã hiểu ra điều gì, liếc nhìn Lý Tài Nguyên một cái, Lý Tài Nguyên khẽ gật đầu, càng khẳng định phỏng đoán của Hạ Tưởng, hắn liền hỏi thẳng:
- Hồng Thanh, cậu nói thật đi, cậu không báo cảnh sát, lại còn muốn sinh đứa trẻ ra, có phải là vì cậu biết người cưỡng bức mình chính là người Nhật Bản đó?
Ngụy Hồng Thanh thoáng sửng sốt, dòng lệ chợt trào ra, nhìn Hạ Tưởng rồi lại nhìn Lý Tài Nguyên, cuối cùng thì gật đầu:
- Mùi hương cơ thể của y, mình mãi mãi không thể quên được.
Từ trước đến nay vẫn là phụ nữ si tình nam nhi thay lòng đổi dạ quả nhiên không sai, mà người đáng thương hẳn cũng có phần đáng trách cũng không sai. Hạ Tưởng không có cách gì khuyên giải, an ủi Ngụy Hồng Thanh, còn cho rằng cô ấy gặp phải nỗi bất hạnh lớn như thế đều bắt nguồn từ lựa chọn của bản thân cô, khiến hắn không có gì để nói.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng còn có thể giải oan cho Ngụy Hồng Thanh, không ngờ là cô tự nguyện chịu đựng, khiến cho lòng sốt sắng của hắn đặt không đúng chỗ nên đành không nhắc tới nữa. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, huống hồ đối phương lại là một người Nhật Bản, đã không còn ở Trung Quốc nữa, có thể làm gì được y?
Hạ Tưởng liền hỏi thêm một câu:
- Sau khi y về nước thì không có một chút tin tức gì sao?
Ngụy Hồng Thanh muốn nói gì đó, một lúc sau mới nói nhỏ:
- Y hiện nay ở ngay tại thành phố Lang.
Hạ Tưởng sửng sốt:
- Y tên gì? Tại sao cậu không đi tìm y?
- Y tên Sato… hiện nay là Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty sơn Occupy, mình không có chút bằng chứng nào làm sao dám đi tìm y? Có lẽ y sớm đã quên mình rồi, hậu quả một mình mình gánh chịu là đủ rồi, hà tất phải liên lụy thêm người khác.
Đúng là phụ nữ, Hạ Tưởng thầm lắc đầu, nếu như một người Trung Quốc cưỡng bức Ngụy Hồng Thanh mà không chịu trách nhiệm hắn có thể trực tiếp tới tìm y, nói với y, một là cưới Ngụy Hồng Thanh, hai là chịu tội. Nhưng đối phương lại là một người Nhật Bản, hơn nữa còn là Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty liên doanh lớn nhất thành phố Lang, việc sẽ khó xử lý. Bởi vì công ty sơn Occupy là nguồn vốn nước ngoài lớn nhất mà thành phố Lang thu hút được, cũng là công ty góp vốn kinh doanh hiệu quả nhất hiện nay, mang lại lợi nhuận và tiền thuế lớn, thêm vào thói quen cố hữu nhẫn nhịn bạn bè quốc tế của người trong nước, muốn thay Ngụy Hồng Thanh đòi lại công bằng thật sự rất khó khăn.
Hạ Tưởng thở dài:
- Có khó khăn gì trong cuộc sống cần mình giúp đỡ không? Mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu giải quyết, nếu như cậu muốn lấy lại công bằng, nói thật, không hề dễ dàng, chỉ có thể từ từ đợi thời cơ thích hợp.
Dù nói đã nhậm chức được hơn một tháng Hạ Tưởng vẫn chưa từng gặp mặt Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty sơn Occupy, đối phương cũng chưa đến ra mắt hắn, có thể thấy chức Phó thị trưởng thường trực này trong mắt đối phương cũng chẳng có trọng lượng là bao.
Nhưng điều Hạ Tưởng hiểu rất rõ chính là, kiếp sau đã từng vì vấn đề phóng xạ của nước sơn, công ty sơn Occupy bị đẩy lên đứng mũi chịu sào, thời gian đó có nguồn tin lưu truyền rộng rãi chính là tranh luận liên quan đến hàm lượng hợp chất hữu cơ dễ bay hơi VOC trong nước sơn.
Để bảo vệ môi trường và giảm mức độ ảnh hưởng đến cơ thể người xuống mức thấp nhất, đáng lẽ trong tiêu chuẩn quốc gia về nước sơn mới được đặt ra dự định là 100g VOC, nhưng ở thời điểm quyết định cuối cùng, người có quyền lực nhất trong ngành là công ty Occupy đã lên tiếng, cho rằng tiêu chuẩn quá cao không thể sản xuất được và vì đủ loại nguyên nhân mà không ai biết, tiêu chuẩn quốc gia buộc phải chịu sức ép từ công ty Occupy, nâng tiêu chuẩn quốc gia lên 200g VOC, cũng vì thế mà dẫn đến một loạt những tranh cãi về tiêu chuẩn. Trên thực tế, tiêu chuẩn VOC trong các xưởng sản xuất sơn của Âu Mĩ đã sớm khống chế ở dưới mức 50g, sơn dùng cho trẻ em còn ít hơn, gần như là 0g.
Bởi vậy dẫn đến một cuộc thảo luận quy mô lớn, đương nhiên, vì người tiêu dùng nghe các con số tiêu chuẩn như vịt nghe sấm, lại không nghiên cứu chuyên sâu, cuối cùng vẫn là một kết quả chẳng ra sao nhưng vấn đề sơn Occupy cũng vì thế mà lộ ra phần nào.
Vừa lúc lại vì cả cảnh ngộ của Ngụy Hồng Thanh, Hạ Tưởng liền quyết định có thời gian sẽ gặp Sato một buổi rõ ràng, một là trực tiếp hiểu thêm về con người y, hai là ngầm tìm hiểu xem sự thật về công ty sơn Occupy thực sự có dã tâm hay không, ba là tìm kiếm thời cơ thích hợp, đòi lại công bằng cho Ngụy Hồng Thanh.
Đã giải phóng gần sáu mươi năm rồi, còn để cho người Nhật ăn ngang nói ngược ở Trung Quốc, còn dám cưỡng bức phụ nữ Trung Quốc, hơn nữa còn là bạn học của hắn, Hạ Tưởng không khỏi đùng đùng giận dữ.
Mà câu nói của Lý Tài Nguyên càng giúp hắn hiểu rõ thêm về Sato, Lý Tài Nguyên nói:
- Phó thị trưởng Hạ, theo tôi biết, quan hệ của Sato và Nga Ni Trần rất tốt, hai người qua lại cực kỳ thân thiết, tất cả các công trình của Nga Ni Trần đều dùng sơn Occupy, hơn nữa tôi còn nghe nói y luôn có ý với chị em Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, mỗi lần nhìn thấy họ đều nhìn không rời mắt…
Một câu nói mà ngay lập tức khiến ánh mắt Ngụy Hồng Thanh chợt u tối, cúi đầu không nói gì. Nguồn:
Hạ Tưởng đập bàn:
- Hừ, xem ra cần phải dành thời gian gặp mặt ông Sato này một lần mới được.
Sau đó, Hạ Tưởng dặn Thang Hóa Lai sắp xếp một công việc cho Ngụy Hồng Thanh, yêu cầu làm việc trong cơ quan hành chính, công việc nhàn hạ, thu nhập cao. Vì người bạn học đáng thương, Hạ Tưởng cũng đi cửa sau chiếu cố một chút, hơn nữa dù gì hắn cũng là Phó thị trưởng thường trực, sắp xếp một chỗ làm là việc trong tầm tay.
Hắn lại lấy ba nghìn tệ đưa cho mẹ con Ngụy Hồng Thanh, xem ra cuộc sống của mẹ con họ thật sự rất vất vả, đáng tiếc Hạ Tưởng thường không mang theo nhiều tiền trong người, nếu không hắn cho họ ba mươi nghìn tệ cũng không chút do dự.
Ngụy Hồng Thanh muốn nói điều gì đó, lại nói không nên lời chỉ rơi nước mắt cảm động. Hạ Tưởng cũng không nói những lời nói khách sáo kẻ cả, trước mặt bạn học cũ hắn thể hiện mặt chân thật trong con người mình:
- Đừng nói những chuyện khác, chỉ dựa vào tình bạn bốn năm học cùng nhau của chúng ta mình cũng có trách nhiệm bảo vệ cậu. Đáng tiếc là gặp cậu quá muộn, Hồng Thanh mong rằng cậu có thể kiên cường hơn nữa, nếu như đến khi cần cậu ra làm chứng cậu có thể dũng cảm đối mặt không?
Ngụy Hồng Thanh cúi đầu, do dự một chút:
- Mình sẽ suy nghĩ thêm.
Hạ Tưởng hơi thất vọng, tuy nhiên cũng không thúc ép cô quá, bỗng nhiên liền nhớ tới Dương Bối:
- Có phải Dương Bối cũng ở thành phố Lang?
Ngụy Hồng Thanh gật đầu:
- Đúng thế, mình cũng nghe nói các cậu đã chia tay...
Cô ấy lại cúi đầu xuống:
- Bối Bối nói, mình không được kể hoàn cảnh hiện nay của cô ấy với cậu. Bây giờ cô ấy sống không được tốt lắm, cưới một người đàn ông hơn cô rất nhiều tuổi, người đàn ông đó đối xử với cô ấy không tốt, thường xuyên đánh mắng, cô ấy chẳng có cách gì, quả đắng chỉ có thể tự mình chịu đựng… Chúng mình đúng là những người bất hạnh.
Hạ Tưởng không khỏi xúc động, Dương Bối và hắn tuy nói đã từng có tình cảm với nhau nhưng cũng chỉ là mối tình mơ mộng duy mỹ thời đại học mà thôi, nếu như kiếp này không gặp lại, những việc trôi qua cũng không hối tiếc gì. Chẳng ngờ gặp nhau ở huyện Bá, còn hiểu lầm rắc rối một phen, vài năm sau gặp lại nhau ở thành phố Lang, lại nghe nói cô đã thành vợ người ta, hơn nữa còn sống rất khổ sở, trong lòng hắn cũng không nói cụ thể được là cảm giác gì.
- Phó thị trưởng Hạ cũng là quan tâm tới cuộc sống của bạn học cũ, Dương Bối dặn cô không nói thì cô liền không nói, sao lại ương bướng như vậy? Cô ấy đã sống khổ sở như vậy, để Phó thị trưởng Hạ biết rõ một chút rồi hẵng nói, có lẽ Phó thị trưởng Hạ có thể xử lý được hoàn cảnh khó khăn của cô ấy. Cô phải nghĩ cho cô ấy, cứ nói hết sự thật với Phó thị trưởng Hạ.
Lý Tài Nguyên cũng không hiểu rõ lắm mối quan hệ giữa Dương Bối và Hạ Tưởng, chỉ nghĩ là bạn học thông thường, xuất phát từ lòng tốt liền khuyên Ngụy Hồng Thanh một câu.
Ngụy Hồng Thanh thấy vẻ mặt chân thành của Hạ Tưởng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra sự thực:
- Bối Bối ba năm trước đã đến thành phố Lang, cô ấy phát triển ở phía Nam không được thuận lợi, liền tới thành phố Lang tìm mình, vừa đúng lúc đó sơn Occupy thông báo tuyển dụng, cô ấy đến xin việc liền được nhận vào làm thư ký hành chính. Sau đó mẹ cô ấy mắc bệnh nặng cần rất nhiều tiền, cô ấy không có tiền để chữa bệnh cho mẹ, cuối cùng đã nhờ người giới thiệu để cưới một người giàu có. Người đó cho cô rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi kết hôn liên tục đánh mắng cô ấy, bệnh của mẹ cô ngày nào cũng cần số tiền điều trị rất lớn, vì mẹ, cô ấy chỉ có thể chịu đựng…
Hạ Tưởng nắm chặt nắm tay, không ngờ rằng hiện nay tình cảnh của Dương Bối lại thê thảm như vậy, khiến hắn trong lòng như lửa đốt, vội hỏi:
- Cô ấy lấy ai?
- Trần Đại Đầu.
Ngụy Hồng Thanh sợ Hạ Tưởng không biết Trần Đại Đầu là ai, liền nói thêm một câu:
- Chính là anh trai của Nga Ni Trần.
Tiễn Ngụy Hồng Thanh xong, Hạ Tưởng một mình ở trong văn phòng đi đi lại lại, suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện cũ trước kia ùa về, trong lòng dao động không yên, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, gần một tiếng đồng hồ không hề ra khỏi văn phòng một bước.
Thành phố Lang, không những liên tục xảy ra tranh chấp về quyền lợi chính trị, kinh tế phức tạp, thay đổi không ngừng, lại còn liên lụy đến những chuyện xưa kia của hắn, còn có cả bạn học cũ và mối tình đầu, thật đúng là một chốn thị phi. Nhưng, Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, đứng trước khó khăn điều hắn luôn tin tưởng chính là giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn, tuy rằng khó khăn luôn ở trước giải pháp, nhưng dù sao vẫn có thể tìm được cách giải quyết.
Hành sự tại nhân, tất cả mọi chuyện đều do con người tạo ra, xử lý được người sẽ giải quyết được tất cả những rắc rối.
Vốn dĩ giữa hắn và Nga Ni Trần do có lập trường khác biệt mà trở nên đối đầu, bây giờ xem ra lại trộn lẫn thêm cả những nhân tố cá nhân. Mà Dương Bối lại lấy anh trai Nga Ni Trần, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, trong lòng Hạ Tưởng không biết nên buồn hay nên giận, hoặc có lẽ là nên giận cô ấy không biết phấn đấu hay thương cho sự bất hạnh của cô ấy?
Hoặc là tất cả đều có, trong lòng hắn pha trộn đủ loại cảm xúc, đời người chính là một vở kịch dài, bạn không biết người tiếp theo ra sân khấu sẽ là ai, mà người ta sẽ hoá trang như thế nào? Có thể là niềm vui bất ngờ, cũng có thể là nỗi hoảng sợ.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại cho Nga Ni Trần:
- Chủ tịch Trần, tôi có việc muốn hỏi thăm ông một chút, có tiện nói chuyện không?
Nên nói là, chính từ sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Lang, đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện cho Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần đang nói chuyện với Trần Đại Đầu trong văn phòng, không ngờ lại nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, khiến y chột dạ, hơi nói lắp:
- Xin, xin chào ngài, Phó thị trưởng Hạ có việc gì chỉ bảo, xin ngài cứ nói.
Vừa nói xong, Nga Ni Trần liền thấy hối hận, chột dạ gì chứ? Trong cuộc đối đầu với Hạ Tưởng, y cũng chưa thua, nền móng của y vẫn còn vô cùng kiên cố, Hạ Tưởng muốn làm lung lay nó, không hề dễ dàng như vậy.
Hạ Tưởng lại không để ý đến việc Nga Ni Trần nói lắp, mà đã hỏi một câu khiến Nga Ni Trần không thể ngờ tới:
- Chủ tịch Trần, ông quen Sato không?
- Có quen, bạn cũ mà, sao vậy? Phó thị trưởng Hạ cũng muốn hẹn ông ta nói chuyện sao?
Nga Ni Trần khó lòng hiểu nổi tại sao Hạ Tưởng đột nhiên lại quan tâm tới Chủ tịch phía Nhật Bản của sơn Occupy.
- Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hạ Tưởng cười ha hả.
- Nghe nói ông có một người anh tên Trần Đại Đầu?
- Đúng vậy, Phó thị trưởng Hạ có chỉ thị gì, chẳng lẽ lại đang điều tra hộ khẩu?
Nga Ni Trần nói với giọng nửa đùa nửa có ý thăm dò.
- Không phải thế, ha ha, hôm nay có người bạn tới chơi, vô tình có nói Trần Đại Đầu là anh của Chủ tịch Trần, tôi liền muốn chứng thực một chút.
Hạ Tưởng có ý chỉ nói một nửa, chỉ đến thế, để cho Nga Ni Trần tự tưởng tượng.
Quả nhiên, sau khi gác máy, Nga Ni Trần thấy vô cùng khó hiểu, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói:
- Anh à, gần đây anh có gây chuyện gì không?
Trần Đại Đầu vội vàng lắc đầu:
- Không có, anh từ trước đến nay luôn hiền lành, chú cũng biết anh chưa từng gây chuyện gì ở bên ngoài. Sao thế?
Nga Ni Trần lắc đầu, không nói gì, trong lòng lại hoài nghi lo lắng. Y hiểu rõ những kẻ làm quan, nhất cử nhất động đều có hàm ý sâu sắc, đặc biệt là Hạ Tưởng lại càng sâu sắc không lường được, hắn vô duyên vô cớ mà lại hỏi tới Sato và Trần Đại Đầu sao? Chắc chắn không thể, nếu như hỏi về Sato thì còn có thể hiểu được, dù sao Sato cũng là một người có ảnh hưởng, bỗng dưng lại hỏi về Trần Đại Đầu khiến Nga Ni Trần trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Hạ Tưởng muốn bắt đầu ra tay từ Trần Đại Đầu?
Trần Đại Đầu quả thực có không ít chuyện để người ta bới móc.
Y nhìn Trần Đại Đầu một cái, biết người anh này của mình đầu óc thường không suy nghĩ gì nhiều, tính tình có phần đơn giản nhưng thô bạo, nếu thực sự muốn ra tay từ phía y thật đúng là khó lòng đề phòng.
Một cuộc điện thoại của Hạ Tưởng khiến Nga Ni Trần như gặp đối thủ lớn, y nghĩ trước tính sau một hồi rồi nghiêm túc dặn dò Trần Đại Đầu vài câu, bảo gã sau này đừng nên ra ngoài nhiều, cứ ở trong nhà, giảm tiếp xúc với người lạ, càng không được ra ngoài uống rượu rồi gây chuyện.
Trần Đại Đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nga Ni Trần liền tỏ vẻ nhất nhất làm theo.
Nga Ni Trần thật sự vẫn không yên tâm, bởi vì y biết Trần Đại Đầu thích uống rượu, hễ uống là say, say rồi là hỏng việc, liền gọi điện dặn dò thuộc hạ gần đây phải trông chừng Trần Đại Đầu chặt một chút, đề phòng nghiêm ngặt việc gã uống rượu gây rối, tuy rằng từ trước đến nay Trần Đại Đầu không gây chuyện ở bên ngoài nhưng hay ở nhà đánh vợ.
…
Vệ Tân ở thành phố Lang hai ngày, đã rút ra được kết luận, nơi đây rất phù hợp để đầu tư ngành thông tin điện tử, quyết định trở về thành phố Yến tổ chức kinh tế cơ bản trước tiên là làm báo cáo mang tính khả thi, sau đó tiến hành một loạt các khảo sát, phân tích, sau cùng tổng kết số vốn đầu tư. Hạ Tưởng bảo Tiêu Ngũ tiễn Vệ Tân đi, Vệ Tân vừa đi khỏi, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm vì trong hai ngày qua Vệ Tân ở trong nhà khiến hắn luôn có cảm giác hoảng hốt, dường như quay trở lại thời gian sống cùng với Vệ Tân, liền khiến hắn lo lắng ngộ nhỡ nhất thời ngựa quen đường cũ, chẳng phải là lên giường thì dễ xuống giường mới khó sao?
Chủ yếu là việc mặt sẹo trốn thoát, hắn lo sẽ nguy hiểm tới sự an nguy của Vệ Tân bất cứ lúc nào, rời khỏi thành phố Lang vẫn là tốt hơn.
Ngày hôm sau, có một tin từ tỉnh truyền đến, tổ điều tra độc lập của Sở công an tỉnh đã khởi hành tới thành phố Lang, dự tính buổi trưa sẽ đến nơi. Tổ điều tra do một trưởng phòng ở sở Công an tỉnh tên là Vu Binh làm tổ trưởng, tổ phó là Lịch Phi Cục phó phân cục quận Hạ Mã ở thành phố Yến.
Cuối cùng thì cơ hội cũng đến rồi, Hạ Tưởng nắm chặt nắm tay, dùng sức đấm một cái lên ghế sô pha, hắn chờ mong hóa giải được cục diện bế tắc trước mắt từ rất lâu rồi, cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng.
Điều càng khiến Hạ Tưởng không thể ngờ tới chính là tổ điều tra vẫn chưa đến lại có một tin tức giật gân được lan truyền đến từ Ủy ban kỷ luật tỉnh, vụ án Đồ Quân đã có manh mối, sắp được xác định rõ, thành phố Lang mới được bình yên vài ngày giờ lại sắp có bão tố.