Hạ Tưởng nhận điện thoại, chỉ nghe Lý Thấm báo cáo tình hình xong, rồi không có bất kỳ chỉ thị nào thì cúp máy. Bây giờ đã không cần hắn ra mặt rồi, tất cả bố cục đã hoàn thành, hắn chỉ cần chờ đợi một kết quả là được rồi.
Ngồi cạnh Vệ Tân thật lâu, Hạ Tưởng bất động, cảm nhận sự mềm mại đang nắm chặt trong lòng bàn tay, suy tư đã bay tới tận nơi xa xôi. Nhớ lại kiếp trước bao nhiêu lần hắn nắm bàn tay nhỏ của Vệ Tân, một đôi bàn tay từng nấu cơm, giặt quần áo và thu dọn nhà cửa sạch sẽ cho hắn, lúc đó nắm lại chẳng có cảm giác gì. Bây giờ lại nắm chặt mới biết được, có lúc quá dễ dàng để đạt được thứ gì đó, đều cho rằng đó là chuyện tự nhiên mình đáng được có, chưa bao giờ cho rằng tình nghĩa đáng giá quý trọng.
Yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt Vệ Tân tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp như xưa, vẻ đẹp của Vệ Tân không ngọt ngào trong sáng như Tào Thù Lê, không kiều diễm động lòng người như Liên Nhược Hạm, không đáng yêu thanh thoát như Cổ Ngọc, nhưng lại mang một vẻ đẹp khiến người ta mê muội, say đắm. Bất kể người đàn ông có bận rộn, mệt mỏi, bất kể hắn có bất hạnh hay gian khổ thế nào, dường như Vệ Tân đều có thể rộng lòng bao dung hắn, cho hắn sự ấm áp và bình yên.
Vệ Tân…Hạ Tưởng khe khẽ gọi một tiếng, cũng là lần đầu tiên hắn gọi dịu dàng và nhẹ nhàng. Lời vừa thốt ra thì cảm giác bàn tay nhỏ trong tay hắn khẽ động, hắn lập tức vui mừng, rồi vội vàng gọi thêm một tiếng:
- Vệ Tân, anh là Hạ Tưởng, em mở mắt ra nhìn anh đi được không? Anh là người kiếp trước kiếp này mà em luôn mong nhớ, cũng là người không có lương tâm nhất đối với em.
- Này, anh lúc nào không có lương tâm rồi?
Vệ Tân mở mắt, không phải mở hoàn toàn, mà là mắt trái mở ra, mắt phải vẫn nhắm, là vẻ mặt mà lúc trước khi cùng Hạ Tưởng nằm chung giường hay trêu hắn.
- Từ lúc nào mà em mong nhớ anh rồi, tự mình đa tình thì có.
Vệ Tân tỉnh rồi? Hạ Tưởng vui mừng khôn xiết, lại không cảm thấy đỏ mặt, hắn vẫn nắm chặt bàn tay Vệ Tân trong tay mình, trịnh trọng nói:
- Nếu như em thấy đi theo anh sẽ có ngày mai, tình nguyện là người phụ nữ đằng sau anh, anh sẽ tiếp nhận và gìn giữ tất cả tình yêu của em.
Hạ Tưởng chưa bao giờ nói với Tào Thù Lê những lời sâu nặng như vậy, cũng không nói với Liên Nhược Hạm, càng không nói với Cổ Ngọc. Kiếp trước kiếp sau chỉ nói với một người duy nhất, cô ấy là Vệ Tân, cô ấy chỉ có thể là Vệ Tân.
Trong số tất cả phụ nữ, ai cũng không yêu và vì Hạ Tưởng nhiều bằng Vệ Tân, cũng không ai yêu triền miên, mãnh liệt như cô yêu Hạ Tưởng, cố chấp và chu đáo chặt chẽ.
Vệ Tân đỏ mặt, giãy dụa thoát khỏi bàn tay Hạ Tưởng, ngoảnh mặt sang bên khác:
- Em…em, em phải suy nghĩ đã, bởi vì anh đào hoa quá, đi theo anh thì không được chia một phần mười tình yêu của anh.
Trái tim đang lo lắng của Hạ Tưởng cuối cùng cũng nhẹ đi một nửa, thấy Vệ Tân không những đã tỉnh mà còn vô cùng thẹn thùng, biết là sức khỏe cô đã không còn đáng lo ngại nữa, trong lòng thấy yên tâm rất nhiều, liền nói:
- Ừm, không sao cả, anh cho em thời gian suy nghĩ. Một năm chưa được, anh sẽ đợi em hai năm, ba năm, thậm chí là mười năm…
- Một chút thành tâm cũng không có, em già rồi anh còn thích em ư? Đàn ông chỉ thích con gái trẻ đẹp thôi.
Vệ Tân mắc lừa rồi, vội vàng quay mặt lại, khóe mắt rưng rưng lệ.
- Không, em theo anh một đời, anh yêu em cả đời.
Hạ Tưởng nắm tay trái lại, nghiêm trang như đang tuyên thệ, trịnh trọng nói với Vệ Tân.
Nước mắt Vệ Tân rơi như suối:
- Anh thật đáng ghét. Em thích anh lâu như vậy, khó khăn lắm anh mới thổ lộ được một lần, mà cũng không để em dè dặt một chút, chỉ biết trêu em khóc thôi.
Nửa giờ sau, được bác sĩ kiểm tra xong, Vệ Tân không có gì lo ngại nữa, tĩnh dưỡng một tuần là có thể xuất viện rồi. Nhưng tình hình của Tiêu Ngũ vẫn không thấy chuyển biến tốt gì cả, cũng khiến cho Hạ Tưởng lo lắng bất an.
Lại nửa tiếng sau, do trời âm u tuyết rơi, sắc trời đã tối sầm xuống, Hạ Tưởng lại nhận được cú gọi thứ hai, là Tề Á Nam gọi đến. Tiếng Tề Á Nam không ngăn được sự phấn khích, chỉ nói một câu:
- Lãnh đạo, tất cả đều suôn sẻ.
Tất cả thuận lợi là tốt, đặt điện thoại xuống, Hạ Tưởng trông ra ngoài cửa sổ, tuyết bên ngoài đã lớn như lông ngỗng. Một trận đại tuyết che phủ cả thế giới sự thật, cũng che lấp rất nhiều chân tướng. Còn câu chuyện xảy ra trong đêm đó, rất nhiều người không biết nội tình nhưng cũng có nhiều người biết, nhiều năm sau hồi tưởng lại cái đêm rơi trận tuyết lớn đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nguồn:
…
Ở quận Thành Đông, sàn nhảy ca hát Thời Gian Duy Mỹ là một trong mấy sản nghiệp của Nga Ni Trần. Thời Gian Duy Mỹ được trang hoàng cao cấp, diện tích không nhỏ, trên dưới có ba tầng, hầu như ngày nào cũng đầy khách, nhất là vào buổi tối thì càng là lúc lượng khách tụ tập dày đặc. Trương Vĩ là một trong mấy tâm phúc của Nga Ni Trần, phụ trách trông coi kinh doanh Thời Gian Duy Mỹ.
Mỗi ngày sàn nhảy ca hát Thời Gian Duy Mỹ thu được năm mươi nghìn tệ, là một sản nghiệp mà Nga Ni Trần cực kỳ coi trọng. Trương Vĩ năm nay 30 tuổi, đi theo Nga Ni Trần được 5, 6 năm rồi, cũng là một tên chủ có tâm địa độc ác. Năm đó hắn ta từng đơn thương độc mã đấu tay đôi với ba người của một bang phái phía Bắc, đánh đến nỗi hai đối thủ gãy xương, một người bị trọng thương, còn y chỉ bị thương nhẹ. Do đó tên tuổi hắn ta nổi hẳn lên, được Nga Ni Trần tán thưởng, và được trọng dụng.
Hôm nay đột nhiên rơi tuyết, ngược lại khách lại tăng lên, liền khiến cho Trương Vĩ vô cùng vui mừng. Dự tính hôm nay lại có thể thu được thêm một khoản, ông chủ mà vui, phỏng chừng lại tăng thêm nhiều tiền thưởng cho y.
Việc tăng tiền thưởng không phải là chuyện khiến y vui nhất, mà cái làm y vui nhất chính là ông chủ mời thuộc hạ ăn cơm làm phần thưởng lớn nhất. Mời ăn cơm không là gì cả, chủ yếu là lúc ăn cơm, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc sẽ xuất hiện, đây là chuyện may mắn nhất mà tất cả mọi người chờ đợi.
Có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, trong mắt Trương Vĩ không những đó là chuyện vinh hạnh nhất, mà cũng là lúc hắn ta vui nhất. Tuy rằng hắn ta trông coi Thời Gian Duy Mỹ, mà đó cũng là khu giải trí tụ tập những cô gái tiếp rượu, vũ nữ xinh đẹp nhất toàn thành phố Lang, nhưng trong mắt y tất cả đàn bà thế gian đều không thể chói lóa bằng Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Thậm chí có thể nói rằng, cho dù bọn họ cởi hết đồ đứng trước mặt hắn ta, thì cũng không bằng nụ cười phong tình trong lúc vô ý của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Tuy nhiên chỉ có thể suy nghĩ tưởng tượng về Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc một chút, trong lòng Trương Vĩ hiểu rõ, với tư cách của hắn ta, đừng nói là có ý đồ không tốt gì, chỉ cần động vào một ngón tay của hai cô, e rằng y cũng chẳng có kết cục tốt.
Nga Ni Trần yêu quý Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc như hòn ngọc quý trên tay, là sự thật mà tất cả ai ai cũng biết.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể ngăn cản nhiều thuộc hạ, bao gồm cả Trương Vĩ trong đó có những suy nghĩ đàn ông rất chi là bình thường đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Trương Vĩ không mơ tới còn tốt, càng nghĩ càng nóng rát cơ thể, liền nhớ đến hôm nay có mấy cô gái tiếp rượu đến Thời Gian Duy Mỹ, trong số đó có một cô tên Lam Miêu, dáng vẻ có chút giống với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, y liền suy nghĩ để lừa Lam Miêu thành của mình, chơi bời một thời gian rồi tính tiếp.
Sàn nhảy ca hát Thời Gian Duy Mỹ kinh doanh tại thành phố Lang được nhiều năm, hậu đài mạnh, lại có mười mấy tên thuộc hạ trấn thủ, không ái dám gây sự thị phi. Bất kể hôm nay Nga Ni Trần đặc biệt gọi điện đến, muốn Trương Vĩ chú ý hơn tình hình bất thường nhưng hắn ta không nhớ để trong lòng. Là kẻ nào ăn phải gan hùm, dám đến gây sự ở Thời Gian Duy Mỹ thì tuyệt đối là tự chuốc khổ.
Ngày tuyết rơi nhiều, lại có chút nhàn rỗi, hệ thống sưởi lại nóng, cộng thêm vừa rồi ăn uống no say, Trương Vĩ không tránh được phạm vào căn bệnh chung của đàn ông. Uống rượu, ăn uống no say sẽ nghĩ đến dâm dục, y liền cho người gọi Lam Miêu đến để phỏng vấn.
Lam Miêu là gái tiếp rượu, ngồi ở ghế tiếp chứ không ra khỏi ghế, hơn nữa cô còn trẻ mới 19 tuổi, là sinh viên của trường đại học. Do gia đình nghèo khó, bất đắc dĩ phải ngồi tiếp rượu kiếm tiền mới có thể hoàn thành nghiệp học.
Lam Miêu dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, eo thon, mông to, dáng đi như cành liễu đung đưa trong gió, mang một hương vị khác lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ hiếu kỳ và hoảng sợ, có vẻ chưa bị bụi trần bao phủ càng kích thích thú tính trong Trương Vĩ. Hắn ta gặp nhiều đàn bà tô son trát phấn rồi, nên càng có tâm lý tìm kiếm của lạ như vẻ thuần khiết của cô sinh viên Lam Miêu.
Cho nên khi Lam Miêu vừa bước vào cửa, ham muốn như lửa đốt của Trương Vĩ liền được cháy bùng lên. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt to rụt rè sợ hãi của Lam Miêu, quá giống với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, hắn ta dường như không kiềm chế được muốn vồ lấy.
Tuy nhiên y vẫn là kiềm chế được tâm lý nóng vội, giả vờ hỏi thăm vài câu gia cảnh của Lam Miêu. Còn cô gái đâu biết được lòng dạ hiểm ác của người đàn ông trước mặt, nên hỏi gì trả lời đó, bởi vì cô biết người đàn ông này nắm trong tay quyền cho cô ở lại hay phải biến. Ngồi tiếp rượu ở Thời Gian Duy Mỹ kiếm được nhiều tiền, thời điểm tốt thì một ngày có thể kiếm được mấy trăm tệ, làm mấy tháng thì đủ cho cô tiền một năm học phí và sinh hoạt phí.
Tuy rằng cũng có khách động tay động chân, nhưng cô kiên quyết giữ vững lập trường, ngồi ghế tiếp rượu chứ không ra khỏi bàn, bán rượu không bán thân. Bất kể có không ít chị em khuyên cô rời khỏi bàn, dù sao chỉ cần nằm trên giường, mở rộng đôi chân là tiền tài cứ chạy tới, nhưng mỗi người đều có nguyên tắc riêng của mình. Cô có thể nhẫn nhục lòng tự trọng để cho đàn ông sờ một chút, nhưng tuyệt đối không lên giường với hết người này lại tới tên đàn ông khác.
Chỉ có điều sau một lúc, Lam Miêu phát hiện ra sự bất thường ở Trương Vĩ, bởi vì đôi mắt hắn ta chỉ dán vào bộ phận mẫn cảm trên người cô, liếc qua liếc lại, hiện rõ dục vọng tham lam, liền khiến trong lòng cô kinh hồn bạt vía, liền muốn mượn cớ rời khỏi phòng.
Văn phòng của Trương Vĩ cách âm cực tốt, hơn nữa diện tích phòng rộng, lớn, thoải mái, còn có kê một tấm giường sô pha, ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí mờ ám. Lam Miêu càng nghĩ càng sợ hãi, liền vội nói:
- Giám đốc Trương, tôi còn có việc riêng nên xin đi trước…
Muốn chạy? Đâu dễ dàng như vậy, Trương Vĩ cười ha hả một trận, vươn tay tóm lấy Lam Miêu:
- Lam Miêu, cho dù em có là con mèo biết trèo cây thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Nào, để anh thương em. Đừng sợ, đừng giãy, xong việc thì sẽ không thiếu lợi ích giành cho em. Anh có thể sắp xếp cho em những vị khách phóng khoáng nhất, chỉ định phòng vip giành cho em. Một tháng em có thể kiếm được mười nghìn tệ cũng không là vấn đề gì.
Lam Miêu dốc sức vùng vẫy:
- Bỏ tôi ra, buông tôi ra, tôi bỏ việc không làm nữa.
Tiếng hét của cô có vang hơn nữa cũng không vượt qua được bức tường cách âm của văn phòng Trương Vĩ, hơn nữa với vóc dáng nhỏ bé, lại không có sức thì làm sao có thể vùng thoát khỏi vai rộng eo tròn của hắn ta? Mặc cho cô giãy dụa thế nào, cầu xin, khóc lóc kể lể thế nào, Trương Vĩ cứ thờ ơ, một phát bế vứt cô lên chiếc giường sô pha, sau đó hung tợn nhảy vồ lên theo, ép chặt cô bên dưới cơ thể hắn ta.
Ở trong căn phòng này, đã có không biết bao nhiêu cô gái tiếp rượu, vũ nữ lọt vào mắt hắn ta bị dụ dỗ, lừa phỉnh rồi chà đạp. Trong mắt y, chỉ cần đàn bà làm việc ở chốn giải trí thì đều có thể tùy y hái mà không cần chịu trách nhiệm. Ai có thể làm gì hắn ta? Đồn công an bao che, trên Cục thành phố có người, đằng sau lại có đại danh Nga Ni Trần chống lưng, cả cái thành phố Lang này không có ai dám gây với y.
Bởi vậy Trương Vĩ mới có thể muốn làm tùy ý thích, không thèm để tâm sự cầu xin, khóc lóc của Lam Miêu, bị hắn ta ức hiếp thì sao nào? Chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận mà thôi, lại chẳng thể động vào một cái lông mao của hắn ta. Ngược lại sự phản kháng liều mạng và cầu xin của cô lại càng kích thích nhục dục ở hắn, một tay hắn ta xé áo, sau đó lại cởi chiếc váy ngắn trên người Lam Miêu, làm lộ ra chiếc quần lót màu phấn hồng có in hình hoạt hình bên trong.
Ngọn lửa nhục dục bốc cháy, Trương Vĩ nhìn chiếc quần lót của Lam Miêu mà thấy mê người, không khỏi sôi trào máu cầm thú, liền cởi nhanh chiếc áo đang mặc, rồi cởi quần, muốn làm loạn.
Trong lúc Lam Miêu đang kinh hãi, khóc lóc gần như không thở được nữa, thấy Trương Vĩ sắp tuột được quần lót của mình rồi sắp đạt được ý muốn thì "xoảng" một tiếng, một tên thuộc hạ lảo đảo ngã nhào vào trong phòng, nói đứt hơi:
- Anh Trương, không, không tốt rồi, có người đến quấy phá.
Trương Vĩ giận dữ:
- Mẹ nhà mày không có mắt à? Không thấy tao đang làm chuyện tốt đẹp gì à? Cút.
Tên thuộc hạ ngày thường sợ hắn ta như sợ cọp lại không biến ngay lập tức, mà vẻ mặt hoảng sợ:
- Anh Trương, chuyện lớn không ổn rồi, sản nhảy của chúng ta sắp bị người ta đập nát rồi.
Cái gì? Trương Vĩ một phắt xoay người xuống giường, ai dám đến Thời Gian Duy Mỹ giương oai, chán sống rồi chắc? Hắn ta không còn để ý đến Lam Miêu, mặc quần áo rồi vội vàng đi.
Trong lòng Trương Vĩ nổi trận lôi đình, một là giận dữ vì có người dám gây chuyện ở Thời Gian Duy Mỹ, hai là đúng lúc phá bĩnh chuyện tốt đẹp của y, liền khiến cho y ức nghẹn một cục lửa, quyết định bắt kẻ dám gây chuyện đòi lại.
Tay thuộc hạ nói cho y nghe hôm nay mới đầu có năm người khách đến, chọn bao trọn một phòng rồi gọi năm cô gái tiếp rượu đến, chẳng lâu sau đuổi các cô gái ra, đều không vừa lòng. Rồi lại đổi mấy cô khác, vẫn không hài lòng, cuối cùng cho tất cả các cô gái lên để bọn họ chọn, vẫn là không ưa mắt. Sau đó lại bắt bẻ rượu pha nhiều nước, món ăn nhẹ đắt, âm thanh không ra gì, tóm lại là bắt bẻ, thể hiện rõ chính là đến gây chuyện.
Mới năm người mà dám đến Thời Gian Duy Mỹ gây loạn, quá là lên mặt rồi. Trương Vĩ cười lạnh, dặn dò:
- Tập trung mười anh em tới đây, phải hầu hạ tử tế mấy vị khách quý này mới được.
Trong lúc chờ đợi Trương Vĩ dẫn hơn mười người đến phòng bao, thì năm vị khách vô cùng hời hợt, đều đang ngồi dựa ngang dựa thẳng trên ghế sô pha, mùi rượu nồng nặc, hiển nhiên là say không nhẹ.
Trương Vĩ thấy năm người đều là khuôn mặt lạ, không khỏi đề phòng thêm, lên trước hỏi:
- Mấy vị quý khách, tôi là giám đốc Thời Gian Duy Mỹ, xin hỏi quán tôi có chỗ nào làm các vị không hài lòng? Xin hãy nói cho tôi biết, tôi cho bọn em sửa lại.
Một người ở giữa nheo mắt hỏi:
- Ngươi chính là giám đốc? Là Trương Vĩ?
Trương Vĩ thấy thái độ đối phương khinh miệt, cố gắng nén lửa giận:
- Vâng, có gì cần chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không có, nhưng tạt rượu vào người ngươi thì có đó.
Anh ta vừa vung tay ra, cả cốc rượu liền hất hết lên đầu Trương Vĩ.
Trương Vĩ giận dữ, ở thành phố Lang này hắn ta chưa từng phải chịu nhục như vậy, hất tay:
- Đánh, giúp bọn chúng làm lỏng xương cốt.
Mười mấy người đang lúc ra tay, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng, rồi xông vào hơn mười người. Trương Vĩ sửng sốt, không gọi thêm người thì sao lại đến thêm mấy người nữa? Nhìn kỹ lại thì giật mình, không phải người của hắn ta, lẽ nào là…người của đối phương?
Đối phương có năm người, cộng thêm hơn mười người bên ngoài xông vào, số người chiếm ưu thế hơn, lẽ nào đối phương là có chuẩn bị mới đến, chính là đến để đập tan chỗ này? Đầu óc Trương Vĩ chỉ kịp xẹt qua một ý niệm, hơn mười người vừa tới đã khóa chặt cửa phòng, không nói thêm lời đã rút côn đánh một trận điên cuồng.
Phản rồi, phản rồi, dám ra tay đập Thời Gian Duy Mỹ, Trương Vĩ giận từ trong lòng giận ra, lớn gan hét một tiếng to:
- Ra tay, không sợ đánh cho tàn phế, chỉ sợ đánh không đúng, đánh chết cho tao.
Hắn ta vừa nói xong, liền hùng hổ xông vào người đang ngồi ở giữa ghế sô pha, bởi vì xem bộ dạng người ngồi ở giữa có lẽ là đầu sỏ của bọn chúng, giải quyết hắn ta trước rồi nói sau.
Trương Vĩ vừa tiến lên phía trước một bước, năm người ngồi ghế sô pha liền nhanh như thỏ, một phát nhảy lên, trong số đó có hai người phối hợp cực tốt, một trái một phải, một lát sau liền khóa chặt hai cánh tay Trương Vĩ. Trương Vĩ còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, với thân thủ của hắn ta sao có thể vừa đối mặt liền bị người ta kẹp chặt rồi, thì bỗng nhiên cảm giác phần thân dưới đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn, chính là người ngồi giữa ghế sô pha đá một cước vào đũng quần y.
Trương Vĩ đau đến nỗi chỉ biểu lộ vẻ mặt nhăn nhó, không thốt lên lời, còn chưa kịp kêu ra tiếng thì lại một cước nữa bay đến, đá mạnh vào phần bụng y.
Dù là lần trước một mình y đấu với ba người, cũng chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như thế này.
Trương Vĩ cắn răng, cố gắng giãy thoát một bên cánh tay, vươn tay rút ra một con dao găm trên người, liều thôi, giết chết một tên xong một tên. Hắn ta hung tợn xông về phía người vừa đạp mình.
Không ngờ vừa vươn tay ra, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, phần gáy đau nhức, sau đó hôn mê bất tỉnh. Hắn ta bị đánh ngất đi còn chưa xong chuyện, mấy người liền xông lên, ra tay dữ dằn, đánh cho xương chân tay y đều bị dập, gãy nát.
Trước mắt nhìn vào là nửa tàn phế rồi, sau này có nối xương lại thì cũng đừng nghĩ đến làm chuyện xằng bậy tiếp được nữa.
Hơn mười người mà Trương Vĩ dẫn đến, chỉ với vài công phu nháy mắt đã bị đánh cho quỳ lạy xin tha mạng.
Một số người ở bên ngoài chưa vào trong, thấy trong phòng xảy ra dao kiếm đánh nhau liền vội vàng báo cảnh sát. Trước đó Nga Ni Trần có dặn dò, nếu đánh được thì đánh chết, không đánh được thì báo cảnh sát, để lực lượng chính phủ giúp chúng ra mặt. Mỗi năm cống hiến cho đồn công an mười mấy nghìn tệ kinh phí làm việc, chính là muốn bọn họ trong lúc then chốt ra mặt ứng cứu.
Không ngờ sau khi gọi điện báo cảnh sát, nửa ngày cũng không thấy xe cảnh sát có động tĩnh gì, đồn công an cách gần nhất chỉ có năm phút là đến, nếu là bình thường thì sớm đã có tiếng còi cảnh sát vang lên rồi, hôm nay sao vậy?
Cảnh sát không đến, bọn chúng mới hoang mang, lại gọi điện thoại cầu cứu đến sàn nhảy ca hát gần nhất ở quận Thành Nam là Đoàn Tụ Sum Vầy, ai ngờ sau khi gọi điện thoại qua đó mới biết, Đoàn Tụ Sum Vầy còn thảm hại hơn Thời Gian Duy Mỹ. Người phụ trách Đoàn Tụ Sum Vầy là Phương Vân, không những bị đánh cho chân tay tàn phế, miệng phun máu tươi, có khả năng bị tàn phế cả đời.
Toàn bộ người ở Thời Gian Duy Mỹ choáng váng, đây là thế nào? Lẽ nào trong một đêm thành phố Lang bị thay đổi rồi, đại ca Trần nhiều năm tung hoành tại thành phố Lang bị người ta lên gân rồi?
…
So với Thời Gian Duy Mỹ, Đoàn Tụ Sum Vầy có quy mô hơi nhỏ hơn một chút, nhưng đẳng cấp cao hơn, bởi vì người giàu có tập trung đông tại khu Thành Nam, cho nên bất kể là trang trí hay cấp bậc đều là nơi tiêu dùng sang trọng số một toàn thành phố.
Phương Vân phụ trách trông coi Đoàn Tụ Sum Vầy là một tên thuộc hạ có đầu óc kinh doanh nhất của Nga Ni Trần, cho nên Nga Ni Trần mới giao Đoàn Tụ Sum Vầy cho y quản lý. Tuy rằng lượt khách đến Đoàn Tụ Sum Vầy không bằng Thời Gian Duy Mỹ, nhưng do khách đều là dạng có tiền, hơn nữa khách quen cũng nhiều hơn nên nguồn thu nhập ổn định, do đó kinh doanh cũng không kém hơn so với Thời Gian Duy Mỹ bao nhiêu. Cho dù thu nhập theo ngày ít hơn một chút nhưng lại ổn định hơn, không giống Thời Gian Duy Mỹ lúc cao lúc thấp.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, khách cũng không ngừng ra vào, Phương Vân theo thường lệ đi khắp nơi, không phát hiện có gì dị thường nên quay về văn phòng nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống liền nghe thấy thuộc hạ báo cáo, có hai tốp khách đánh nhau.
Phương Vân là quân nhân chuyển nghề, từ lúc đi theo Nga Ni Trần đánh nhau vô số, chưa bao giờ thua. Mặt hắn ta tức tối, dẫn người nhà chuẩn bị đi khuyên giải, khuyên không nổi thì đánh cho khách ngừng, rời nhau ra. Cái mà y không ngờ là, hôm nay là ngày thê thảm nhất của y từ lúc chào đời đến nay.