Bình thường con người Phương Vân vô cùng khiêm tốn, nhưng những người biết về y thì đều rõ, cái khiêm tốn của hắn ta là một kiểu giả vờ. Thực ra thâm tâm y là kiêu ngạo nhất, con người y cũng kiêu căng nhất, bởi vì hắn ta luôn mang theo mình một khẩu súng, không giận thì thôi, giận dữ rồi thì sẽ rút súng hướng về đối thủ.
Có một lần y đánh nhau với một nhóm người, đối phương người đông thế mạnh, đánh đến phút cuối cùng thể lực của y không còn trụ được nữa, khi nhìn thấy mình sắp bại đến nơi liền rút súng ra. Đối phương cho rằng y không dám bắn nên cứ thế ra tay, hắn ta liền bắn từng người một, cả năm đối thủ đều ngã đổ xuống.
Tài bắn súng của Phương Vân cực chuẩn xác, mỗi phát đều bắn trúng phía trên đầu gối đối thủ, làm cho đối phương bị tàn tật suốt đời.
Cũng bởi vì tài bắn súng của y cực tốt, bình thường y vừa điềm tĩnh, trấn áp được bầu không khí, lại không háo sắc lắm, hơn nữa diện mạo uy phong, cho nên Nga Ni Trần mới để cho y trấn thủ Đoàn Tụ Sum Vầy, dù sao khách đến Đoàn Tụ Sum Vầy đều là những nhân vật có máu mặt.
Tốp khách thứ nhất đến, đứa gác cửa còn có chút buồn bực khó hiểu, sao khách đến toàn là gương mặt lạ, vả lại cử chỉ rất kỳ quái, tư thế đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả? Có điều cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chứ không để tâm, khách đến sàn nhảy ca hát muôn hình muôn vẻ, chỉ cần kiếm được tiền thì mặc kệ đối phương có đẹp mã hay không?
Tốp khách thứ hai làm cho tên gác cửa cảm thấy khác lạ là, tuy rằng lạ mặt nhưng lại có động tác như kiểu rất thân quen với hắn ta, nồng nhiệt vỗ vai y, còn hỏi thăm, tiện tay nhét một khoản tiền boa hậu hĩnh cho y khiến y kinh ngạc, không khỏi cảm thấy được ưu ái mà đâm ra lo sợ, không khỏi nghĩ thầm rằng, đến thêm mấy khách nhận nhầm mình thì tốt, kiếm thêm được một chút tiền boa.
Sự việc xảy ra sau đó tên gác cửa mới hối hận không kịp, trong lúc lơi lỏng cảnh giác không báo động trước cho Phương Vân, nếu không không chừng còn có thể tránh được xảy ra vụ án thảm khốc.
Dường như hai tốp khách không biết nhau, sau khi đi lên tầng, mỗi tốp bao trọn một phòng, chi rất hào phóng. Chính là không biết vì lý do gì mà bỗng nhiên xảy ra xung đột, sau đó hai tốp khách không nhường nhịn mà chửi bới rồi cuối cùng gây gổ đánh nhau, khuyên cũng không khuyên được…
Phương Vân tưởng rằng đánh nhau kịch liệt thế nào, ví dụ như chảy máu tươi, chân gãy lòi xương, rơi trên đất mấy đầu ngón tay.v.v..Không ngờ khi nhìn thấy họ càm ràm, đẩy qua đẩy lại hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, anh chạm tôi một tí, tôi đẩy lại một ít như trẻ con đang đánh nhau.
Phương Vân mỉm cười, đâu có phải là đánh nhau, căn bản là kẻ có tiền uống nhiều rồi muốn giả vờ mình oai chứ không có bản lĩnh thật sự, nên chỉ còn cách to mồm phô trương thanh thế, hắn ta cười ha ha:
- Các vị, tôi là Phương Vân giám đốc ở đây, nghe tôi khuyên một câu mỗi bên nhường một chút, tôi xin tặng thêm mỗi phòng mười chai bia, thế nào?
Bình thường Phương Vân sẽ không hào phóng như thế, bởi vì hôm nay Nga Ni Trần đặc biệt căn dặn, cố gắng khiêm tốn hết khả năng, bớt một chuyện hơn là nhiều thêm một chuyện, cho nên hắn ta mới nhẫn nhịn đến khuyên giải.
Hai tốp khách cộng lại khoảng mười mấy người, nghe có tiếng hai người cầm đầu liền dừng tay lại, một người liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Phương Vân, hỏi:
- Phương Vân? Mày chính là người năm đó bắn một súng làm một ông già liệt nửa người?
Mặt Phương Vân biến sắc:
- Ngươi là ai?
Năm đó hắn ta còn trẻ, cường tráng, đánh nhau sống chết với một nhóm người Bắc Kinh. Trong lúc hỗn loại liền tóm lấy một cụ già đi ngang qua làm bia đỡ, kết quả là cụ già trúng đạn, tàn phế suốt đời.
Đối phương không trả lời câu hỏi của Phương Vân, nói tiếp:
- Mày chính là Phương Vân mà năm đó sau khi phạm tội đã dạt về Ngưu Thành, được một người bạn thu nhận và giúp đỡ, cuối cùng lại hà hiếp con gái người ta, đánh gãy đôi chân của người đàn ông phải không?
Phương Vân ngừng thở, trong lòng thất kinh, đối phương biết hết gốc gác của hắn ta, căn bản không phải là người khách bình thường. Y đưa tay ra sau lưng, âm thầm nắm lấy báng súng:
- Anh bạn, người đâu tới? Tìm Phương Vân tôi là muốn báo thù hay là tiêu diệt tai ương hộ người khác vậy?
- Đều không phải.
Người cầm đầu nhẹ nhàng cười, giơ một ngón tay chỉ trước mặt Phương Vân quơ quơ:
- Chỉ là vì muốn biểu dương chính nghĩa.
Lời nói của người khách vừa dứt, Phương Vân nhanh chóng lui về sau một bước, rút nhanh súng ra, hét to:
- Hành động.
Đi theo Phương Vân khoảng bốn, năm người "hú" theo một tiếng tấn công về phía trước, bỗng nhiên một tốp khách khác liền hành động. Bọn họ vừa ra tay, sự chú ý của Phương Vân liền bị hút sang một bên, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên nhẹ nhàng, cánh tay bỗng tê dại. Nhìn phát hiện trên tay mình thủng một lỗ nhỏ chảy máu, không giữ nổi, súng trên tay rơi xuống đất.
Y quá kinh hãi, không nhận ra đối phương cũng là cao thủ dùng súng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nhưng Phương Vân là Phương Vân, tay bị trúng đạn cũng không còn để tâm nhặt súng lên, quay người định chạy trốn, vừa bước đi một bước bỗng chân tê buốt. Tài bắn súng của đối phương không những cao siêu, lại lắp thêm ống giảm thanh, thừa cơ bắn trong lúc hỗn loạn nên gần như không nghe thấy tiếng súng.
Phương Vân ngã trên đất, y vẫn chưa chịu nhận thua lại vươn tay ra lấy ra một con dao, giương tay muốn phi thì thấy một vật lạ bay đến trước mắt, tránh không kịp nên bị trúng đúng giữa mặt, đánh đến nỗi y hoa mắt, đau đớn khó chịu.
Chuyện tiếp sau đó, trong ký ức của Phương Vân đã trở thành cái bóng đè vĩnh cửu. Vừa mới thấy hai tốp đánh nhau như trẻ con với nhau, giờ biến thành một tốp đánh y và tay chân của y, nhất là ra tay với y tàn nhẫn nhất, và rõ ràng đối thủ là con nhà nghề, biết cách đánh sao cho đánh không chết nhưng có thể đánh cho tàn phế.
Phương Vân trước khi ngất đi đã có một suy nghĩ, một đời y đánh bị thương, đánh tàn phế rất nhiều người. Giờ đây bất kể đối phương là người phương nào, họ không muốn mạng của y mà chỉ muốn đánh y tàn phế, lẽ nào đây là quả báo?
Và giống với cảnh ngộ ở Thời Gian Duy Mỹ ở chỗ, người của Đoàn Tụ Sum Vầy gọi điện báo cảnh sát, đợi nửa ngày cũng không thấy đâu. Sau này bọn chúng mới biết lực lượng cảnh sát đều được dùng ở nơi còn quan trọng hơn, hơn nữa, bọn chúng còn cảm thấy may mắn vì cảnh sát không đến, nếu không sẽ còn bị cảnh sát đánh thêm lần hai.
…
Cùng lúc đó, Cuộc Hẹn Hoa Hồng ở phía tây thành phố cũng gặp phải lần bị tấn công đầu tiên kể từ lúc khai trương.
Người phụ trách Cuộc Hẹn Hoa Hồng tên là Hồng Toàn, không có chút quan hệ nào với Hồng Tú Toàn trong lịch sử, nhưng hắn ta lại có lý tưởng, chí khí y hệt với Hồng Tú Toàn. Chính là dùng một loại lý luận sở hữu vũ trang của xã hội đen tẩy não tất cả các đàn em, tiến hành huấn luyện có hệ thống, khi tổ chức đạt đến độ lớn mạnh nhất định thì có thể tẩy trắng, trở thành văn hóa doanh nghiệp đặc biệt của đế quốc thương nghiệp.
Năm đó Hồng Tú Toàn là dựa vào một chút quan niệm ăn trộm như phải như không phải tôn giáo của phương tây, tổ chức xây dựng cái gọi là Thái Bình Thiên Quốc, thực ra cũng chỉ là thỏa mãn một số điều lệ tẩy não do con người ra quy định mà cá nhân y thích thú mà thôi. Hồng Toàn tốt nghiệp đại học, có văn hóa, có đầu óc, lại có thủ đoạn kinh doanh. Y là thằng sinh viên đại học duy nhất trong số các thuộc hạ được xem trọng của Nga Ni Trần, trong tầng lớp trung tâm thứ hai cũng là người duy nhất ngoài trông nom các khu kinh doanh ra, còn có thể gia nhập tầng lớp ra quyết sách như Nga Ni Trần.
Hồng Toàn đeo cặp kính không gọng, bộ dạng trắng trẻo, nói chuyện cũng rất nhã nhặn, gặp người cũng hay cười, nhưng nếu cho rằng y là người dễ nói chuyện, là người tốt thì hoàn toàn sai lầm. Hồng Toàn mới thật sự là văn hóa cầm thú, dùng một từ không thể thích hợp hơn để miêu tả hình dung ra hắn ta - Mặt người dạ thú.
Hồng Toàn cũng thích đàn bà, có điều khác với cách dùng vũ lực của Trương Vĩ, Phương Vân là, hắn ta lừa đảo. Tuy rằng y cũng rất có tiền, nhưng vẫn thích lừa tiền lừa sắc, y đã từng lừa không dưới mười mấy người phụ nữa rồi, khiến bọn họ tiền tài, sắc đẹp đều sạch bong. Có người là giáo viên, có người là cảnh sát, có người là y tá, còn có cả nhà báo, tóm lại, mục tiêu của hắn ta là lừa đủ phụ nữ làm đủ các ngành nghề.
Số phụ nữ từng bị y gạt, có người sinh non, cả đời không sinh đẻ được nữa, có người vì y nhảy lầu tự sát, cũng có người bị chồng phát hiện ngoại tình rồi bỏ rơi, đến tìm y thì bị đuổi, sau đó nhảy sông tự vẫn. Trong số mười mấy người đó, đã chết khoảng ba, năm người nhưng hắn ta mặc kệ, có khoảng hai, ba người bị tinh thần có vấn đề hắn cũng đều không quan tâm, còn cho rằng phụ nữ xinh đẹp nhưng không thông minh, sinh ra là chuyên để cho đàn ông thông minh lừa lọc.
Hồng Toàn chưa từng làm những chuyện như giết người phóng hỏa, nhưng lợi dụng đầu óc kinh doanh thông minh, cộng thêm sự trợ giúp của thế lực đen, chèn ép không ít người kinh doanh phải nhà tan cửa nát. Do đó trong nội bộ công ty Trác Việt của Nga Ni Trần, hắn ta có biệt hiệu là quân sư quạt mo.
Đêm nay tuyết rơi nhiều, Hồng Toàn thích nhất là ngày tuyết rơi tìm đàn bà giải tỏa. Hắn ta đang ở trong văn phòng cùng một ả mông to ngực bự quần lấy nhau thì điện thoại vang lên, đang trong lúc cao trào nên không thèm nghe máy. Cho đến khi xong chuyện, mới thỏa mãn vỗ vỗ lên cặp mông nở của ả đàn bà, sau đó ngồi dậy xem cuộc gọi đến, là điện thoại nội bộ của Cuộc Hẹn Hoa Hồng, bất giác trong lòng kinh ngạc.
Bọn thuộc hạ đều biết nếu y đóng kín cửa, chắc chắn là đang có chuyện quan trọng cần làm, không được tự ý xông vào cho nên mới gọi điện thoại cho hắn ta. Y gọi lại, hỏi xảy ra chuyện gì thì điện thoại đã không còn ai nghe máy nữa.
Xảy ra chuyện rồi? Trong lòng Hồng Toàn bất giác hoảng loạn, vội vàng mặc quần, đeo kính. Hắn ta bị cận thị nặng, không đeo kính thì không nhìn rõ đường. Cũng không thèm để ý ả đàn bà đang nằm trên giường mời gọi, y đẩy cửa đi ra ngoài, muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Cuộc Hẹn Hoa Hồng không kiếm nhiều tiền bằng Thời Gian Duy Mỹ, không cao cấp như Đoàn Tụ Sum Vầy, nhưng do xung quanh gần với trường cao đẳng, đại học, có không ít sinh viên nữ vui chơi ở đây nên có sự thuận lợi theo kiểu gần quan được ban lộc. Sản nghiệp ngầm của Nga Ni Trần cần một lượng lớn nữ giới, xinh đẹp, trẻ trung. Tìm nguồn hàng trong đám sinh viên nữ là cách làm tốt nhất, bất kể là tham vinh hoa hay vì cuộc sống mưu sinh, chỉ cần bọn họ chịu "bán" thì họ chính là nguồn tài nguyên kiếm tiền cho sản nghiệp ngầm của Nga Ni Trần.
Cho dù bọn họ không chịu "bán", chỉ cần Hồng Toàn thấy ưa mắt thì hắn ta đều giở đủ thủ đoạn đột phá tuyến phòng thủ của đối phương trước, làm cho đối phương không thể tự thoát ra được, sau đó sẽ rơi bế tắc và trở thành công cụ kiếm tiền cho Nga Ni Trần. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà Nga Ni Trần vô cùng xem trọng, đồng thời để hắn ta phụ trách Cuộc Hẹn Hoa Hồng.
Không thể không nói, Nga Ni Trần cũng có tài năng biết cách dùng người, để cho thuộc hạ của y phát huy hết khả năng của bản thân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Nga Ni Trần có thể làm lớn và hô mưa gọi gió ở thành phố Lang. Không những bản thân y có tài, có thủ đoạn, y còn có một đám thuộc hạ trung thành, tận tâm.
Chỉ có điều làm cho Nga Ni Trần không ngờ tới là, một đêm tuyết lớn, thuộc hạ y tin cậy nhất, lực lượng trung kiên nhất trong nháy mắt đã chịu tổn thất một nửa khiến y đau đớn, suýt chút nữa phát điên muốn tìm Hạ Tưởng liều mạng.
Nga Ni Trần có một đám thuộc hạ trung thành, tận tâm thì Hạ Tưởng cũng có một đội ngũ vào sinh ra tử. Nếu bàn về chiến đấu riêng biệt, đội ngũ của Hạ Tưởng có lẽ không phải là đối thủ của thuộc hạ của Nga Ni Trần, chỉ tiếc là, luận về mưu lược, bố cục, quan sát đại cục và mượn thế lực thì Nga Ni Trần kém xa Hạ Tưởng.
Cộng thêm bản thân Hạ Tưởng làm việc ngay thẳng, chính đáng, lại đường đường chính chính là cán bộ chính phủ, bởi vậy trong cuộc chiến lần này, một phát đã đánh trúng bảy phần của Nga Ni Trần.
Hồng Toàn vừa ra khỏi cửa liền cảm giác không ổn, bởi vì bên ngoài một màn hỗn loạn, hơn nữa y ngửi thấy có mùi khói cháy, cháy sao? Hồng Toàn kinh hãi, phòng nhảy là nơi tập trung người dày đặc, sợ nhất là xảy ra hỏa hoạn.
Hắn ta đi từ tầng ba xuống, vừa đến chỗ quẹo thì thấy mấy người vội vàng đi lên tầng. Thấy lạ mặt nên y hỏi một câu:
- Mấy người là ai? Tầng trên là văn phòng, khách không được lên.
Một người trước mặt đột ngột hỏi lại:
- Anh là Giám đốc Hồng Toàn?
Do giọng điệu của đối phương rất hòa thuận, cũng có một chút ý cung kính, trong lúc cấp bách Hồng Toàn liền không nghĩ nhiều, gật đầu nhận:
- Không sai, là tôi, xin hỏi mấy người là…
Đối phương tổng cộng có ba người, người trước mặt vừa phất tay, hai người kia liền kẹp chặt cánh tay của Hồng Toàn. Hồng Toàn đang định hét lớn liền bị người ta chặn miệng lại, xông vào mũi y một mùi hắc hắc, hắn lập tức kinh hãi, là ê te.
Hồng Toàn dùng ê te làm hôn mê rồi cưỡng bức không ít các cô gái, nên đương nhiên rất quen thuộc với mùi vị của loại thuốc này. Y muốn chống cự, chỉ là không có sức bằng đối phương, một lát sau liền bất tỉnh nhân sự.
Dưới tầng, một cảnh hỗn loạn. Thật ra không có cháy, chỉ là không biết khói từ đâu bay ra, đợi khi mọi người phát hiện tình hình không nguy hiểm thì lại không biết rằng Hồng Toàn đã bị người ta thừa cơ bắt đi mất.
Sau khi Hồng Toàn biến mất, khoảng một tuần sau mới có tin tức, có điều hắn ta đã trực tiếp đến Cục công an tự thú, khai toàn bộ sự thật những năm qua y lừa tiền lừa sắc như thế nào, sau cùng bị phán ở tù chung thân. Còn về vì sao y tự thú, là do phát hiện lương tâm hay là bị bức ép thì không ai biết nội tình cả.
…
Thành Bắc có một trang viên với diện tích rộng lớn, tên là Trái Tim Thời Gian, người trong giới ở thành phố Lang, lẫn Bắc Kinh, Thiên Tân đều gọi đó là Trái Tim Thiếu Nữ. Bởi vì ở Trái Tim Thời Gian không kể là ngồi bàn hay rời khỏi bàn, thậm chí là phục vụ bưng bê đều là những cô gái xinh đẹp, trẻ trung, không ai quá hai mươi hai tuổi.
Nếu gọi đây là trại tập trung các thiếu nữ thì cũng chẳng quá.
Trái Tim Thời Gian cách Cửa Hào Công Quản không xa lắm, là điểm giải trí mà Nga Ni Trần chuyên môn xây lên để đối kháng với Cửu Hào Công Quản. Khác với ba phòng nhảy ca hát thuần túy là Thời Gian Duy Mỹ, Đoàn Tụ Sum Vầy lẫn Cuộc Hẹn Hoa Hồng ở chỗ, Trái Tim Thời Gian vừa có phòng nhảy, lại có khu vui chơi giải trí, còn có phòng trà bồi dưỡng tình cảm. Dùng nguyên lời của Nga Ni Trần mà nói, thì đây là nơi tuyệt mỹ "vừa làm kỹ nữ vừa phải lập đền thờ".
Đương nhiên, lời châm chọc trên là hắn ta dùng để trào phúng Cửu Hào Công Quản của Vương Sắc Vi.
Mặc dù Trái Tim Thời Gian có ý chống lại Cửu Hào Công Quản, những vẫn là không cướp được bao nhiêu mối làm ăn của Cửu Hào Công Quản. Định vị của hai bên vẫn là một trời một vực. Đa số khách đến Cửu Hào Công Quản là quan to quyền quý, chơi theo kiểu tình ý mờ ám. Đến Trái Tim Thời Gian là khách nho nhã cầm thú, bề ngoài ngụy trang âu phục, bên trong là ác hổ săn mồi.
Người quản lý Trái Tim Thời Gian tên Tiêu Viêm, năm nay 38 tuổi, là một trong những nhân vật trong tầng quyết sách trung tâm của Nga Ni Trần, cũng là một Phó tổng giám đốc công ty Trác Việt, có cổ phần công ty và quyền phát biểu nhất định.
Con người Tiêu Viêm lạnh lùng, lúc đi đường thường hay ngó đông ngó tây, uy phong. Ngày trước y đến miền nam làm ăn, kiếm được tiền nhưng cũng bồi thường nhiều, sau này suýt nữa bị kẻ thù đánh chết. Nga Ni Trần ra tay cứu y, nên y quyết một lòng đi theo Nga Ni Trần, cũng lập được công lao hiển hách cho Nga Ni Trần.
Ngày xưa gia cảnh Tiêu Viêm cũng khá, sau khi bị sa sút, bị bạn gái bỏ rơi không thương tiếc, từ đó tính cách y thay đổi, vô cùng căm hận đàn bà, cũng từ đó y trở nên quái gở, dị thường, bên cạnh không có lấy một người phụ nữ.
Ngoài mặt Tiêu Viêm không giết người, cũng không phạm tội lớn gì, nhưng sau này mối tình đầu của y bị mắc bệnh hiểm nghèo, tuy bác sĩ kiểm tra chứng minh cô bị hạ thuốc độc mãn tính, nhưng khi người chết rồi thì cũng không giải quyết được việc gì.
Còn có mấy người từng đắc tội với Tiêu Viêm, hoặc là cửa nát nhà tan một cách kỳ lạ, hoặc là đột nhiên bị người ta lật lại nợ cũ, cuối cùng phá sản, người hiểu chuyện đều biết là do Tiêu Viêm âm thầm chơi xấu.
Cho nên người trong giới liền biên một câu vè thuận miệng "Thà đắc tội với tên khốn khiếp, cũng không thể đắc tội Tiêu Viêm". Y tứ đương nhiên là Tiêu Viêm còn khốn nạn hơn kẻ khốn nạn.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, khách đến trang viên Trái Tim Thời Gian ít hẳn đi. Tiêu Viêm nhàn rỗi, không có việc để làm liền nghe một khúc nhạc, lại gọi người đến đấm bóp, chuẩn bị đi ngủ sớm. Y dùng đến trí óc quá độ, không như Phương Vân, Trang Vĩ dùng sức quá độ tinh lực quá thịnh, người dùng trí óc dễ bị hao tổn tinh thần nhất, nên hay buồn ngủ.
Còn chưa kịp vào giấc liền bị điện thoại gọi dậy, là của đối thủ kinh doanh gọi tới cầu xin y, bởi vì việc làm ăn của đối phương bị trò ngấm ngầm của y bức ép tới bước đường cùng rồi, nên đề ra với y điều kiện trao đổi.
Tiêu Viêm là loại người thấy người đang bệnh nên thừa cơ lấy mạng người, không có tí lòng trắc ẩn nào trước sự cầu xin tội nghiệp của đối phương:
- Một giá, một triệu tệ, Giám đốc Mã quyết định đi rồi gọi điện cho tôi.
Người được gọi là Giám đốc Mã tức giận, giọng run run:
- Cơ nghiệp mười triệu tệ của tôi ông chỉ trả một triệu, ăn mày đuổi đi thì cũng phải có thành ý chứ, Giám đốc Tiêu.
Tiêu Viêm nói hời hợt:
- Là ông đang cầu cứu tôi chứ không phải tôi. Xin lỗi nhé Giám đốc Mã, tôi buồn ngủ rồi nên ngủ trước đây.
Giám đốc Mã khó thở:
- Giám đốc Tiêu, mong rằng ông không gặp ác mộng.
- Yên tâm, hàng ngày tôi đều ngủ rất ngon, người có tâm thanh thản sẽ không gặp ác mộng đâu.
Tiêu Viêm cười ha ha rồi cúp máy, lại lắc đầu nói một câu:
- Tự rước lấy nhục.
Vừa nằm xuống không lâu, vẫn chưa vào giấc thì điện thoại lại vang lên. Tiêu Viêm ghét nhất là trong lúc chuẩn bị ngủ bị người khác làm phiền, thấy gọi đến là điện thoại nội bộ của Trái Tim Thời Gian, y bực mình nghe điện:
- Chuyện gì?
Từ điện thoại truyền đến giọng dồn dập của người phụ trách tiếp đón khách:
- Giám đốc Tiêu, vừa rồi có một tốp khách tới, yêu cầu 20 em dưới hai mươi còn zin tới, người ta đặt luôn một triệu tệ tiền mặt...
Bỗng chốc Tiêu Viêm tỉnh hẳn ngủ, một triệu tệ tuy cũng lớn, nhưng chưa đến nỗi làm hắn ta quá kinh ngạc. Làm y thấy kinh ngạc chính là đã lâu Trái Tim Thời Gian không có đoàn khách cùng nhau đặt yêu cầu, hôm nay là ngày tốt gì vậy, gió từ đâu tới sao lại thổi đến một đại gia lớn có phẩm vị như thế?
Hai mươi trinh nữ không dễ tìm được nhưng cũng không phải chuyện quá khó khăn gì, cái khó chính là khẩu vị của khách hàng hơi khó khăn. Không những đòi trinh nữ, lại còn phải dưới 20 tuổi nên có độ khó nhất định. Độ khó càng cao thì Tiêu Viêm càng hứng thú, y vội vàng ngồi dậy:
- Đợi đó, tôi đến ngay đây.
Khi Tiêu Viêm đến phòng nhảy, thấy một người bộ dạng nông dân ngồi trên ghế sô pha, toàn thân toát ra mùi nhà giàu mới nổi dung tục. Y hơi chau mày, rồi tiến lên trước, chủ động đưa tay ra:
- Chào anh, tôi là Giám đốc Trái Tim Thời Gian Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm không biết rằng, hôm nay, hắn ta đúng là gặp phải cơn ác mộng lớn nhất đời mình.