Đỗ Canh nhìn sang ánh sáng tràn ngập màu sắc chiều tà phía tây, nâng tay nhìn đồng hồ:
- Lão Hạ, còn mười mấy giờ sẽ bắt đầu phá… Chuyện tình quan trọng, hai chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày, đề phòng bất trắc.
Hạ Thiên Nông gật đầu:
- Đúng vậy. Đỗ Bí thư, như vậy đi, trước tiên ngài nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ khẩn cấp triệu tập các bộ phận mở một lần động viên, nhấn mạnh an toàn một chút, nhất định không thể xuất hiện một điểm sơ suất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đỗ Canh thở phào, liếc Hạ Thiên Nông một cái, khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Mấy ngày nay đi lại gần với Hạ Thiên Nông một chút, Đỗ Canh mới phát hiện, Phó Chủ tịch Thành phố Hạ Thiên Nông ngày thường không lộ núi lộ sông này thông minh tháo vát tâm tư kín đáo vả lại rất có tinh thần chuyên nghiệp, đích thật là một trợ thủ đáng yên tâm. Có Hạ Thiên Nông trợ giúp, ông ta cảm thấy yên tâm hơn. Chuyện ông ta không thể nghĩ ra được, Hạ Thiên Nông có thể nghĩ ra nhắc nhở thêm vào thời điểm thích hợp, Hạ Thiên Nông nhất định sẽ tuyệt đối quán triệt đúng chỗ ý nguyện của ông ta.
Nháy mắt đi vào phòng nghỉ Ban chỉ đạo, Đỗ Canh đã quyết định, dùng lực đẩy Hạ Thiên Nông lên, có thể nói, tương lai để hắn kết bạn với mình, thay thế Mông Hổ kia.
Hạ Thiên Nông nhìn bóng dáng Đỗ Canh biến mất không thấy, lúc này mới trở lại nhìn lướt qua đám cấp dưới liên quan, trầm giọng nói với thư ký Tiểu Mạnh của mình:
- Tiểu Mạnh, lập tức thông báo lãnh đạo các bộ phận, mười phút sau đến phòng Ban chỉ đạo họp. Mặt khác, thông báo Hoàng Thao Cục Công an, từ giờ phút này, lập tức giới nghiêm hai đoạn đuôi cầu và trong vòng 20m hai bên cầu, nghiêm cấm xe cộ người qua đường thông qua.
…
…
Trong cuộc họp, Hạ Thiên Nông dùng thái độ ngưng trọng trước nay chưa từng có luôn nhấn mạnh hai chữ: an toàn với chủ quản các ngành. Cho dù như thế nào, công trình phá bỏ cầu vượt không thể xuất hiện một chút sơ suất, phải kiên quyết cam đoan xác xuất thành công an toàn trăm phần trăm. Cho dù một lần phá không thành công lại phá lần thứ hai, cũng tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố thương vong ngoài ý muốn.
Hạ Thiên Nông rất rõ ràng, loại chuyện dỡ bỏ cầu vượt cực kỳ mẫn cảm này, một khi xuất hiện sự cố, đó là một cục diện không thể cứu vãn, sẽ khiến Đỗ Canh và ông ta rất khó mà tránh nổi trách nhiệm, thậm chí rơi vào thế bị động trên chính trường.
Hội nghị hơn nửa giờ, trước sau ông ta lặp lại hai chữ an toàn không dưới vài chục lần, thậm chí ông vỗ bàn gọi lãnh đạo ngành Xây dựng đô thị và Cục Giao thông, để bọn họ đứng lên công khai tỏ thái độ. Hai dự án khấp cấp được bàn bạc lại một lần, yêu cầu người của mỗi ngành đều có vị trí và công việc riêng, kiểm tra lại tất cả quy trình vận hành phá hủy công trình một lần bảo đảm không còn lo lắng, lúc này Hạ Thiên Nông mới hơi mệt mỏi mà khoát tay áo:
- Tan họp, hiện giờ mọi người phải mở to con mắt, kéo căng dây cung an toàn… Chỉ cần công trình phá hủy thành công, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ ghi công cho các vị.
Hạ Thiên Nông tựa vào ghế thở phào một cái, thuận tay lấy một điếu thuốc lá Trung Hóa ra châm, vừa mới hít một hơi, Tống Lượng, Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy vội vàng đi đến:
- Hạ Phó Chủ tịch Thành phố.
Hạ Thiên Nông chậm rãi đứng lên, cười chào hỏi:
- Hóa ra là Lão Tống.
Tống Lượng xuất thân là thư ký của Đỗ Canh, tuy rằng trước mắt ở Tân Hải chỉ là một Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy, nhưng anh ta cũng là tâm phúc tuyệt đối của Đỗ Canh, theo Đỗ Canh hơn hai mươi lăm, tương lai kiêm nhiệm Trưởng Ban thư ký Thành ủy tiến vào Ủy viên thường vụ là kết cục đã định, cho nên Hạ Thiên Nông luôn khách khí với người này.
Hạ Thiên Nông cố ý quan hệ và nể tình, Tống Lượng tự nhiên biết rõ ràng trong lòng, đối với Phó Chủ tịch Thành phố có khả năng vả lại biết chừng mực này, ấn tượng đối với anh ta rất tốt. Lối sống gọi là anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, Tống Lượng cũng có vài phần kính trọng đối với Hạ Thiên Nông.
Hai người ngầm hiểu mà bắt tay, khẽ mỉm cười.
- Đỗ Bí thư thức suốt một đêm, tôi để ông ấy đi ngủ một hồi, tới buổi tối chỉ sợ cũng không có thời gian ngủ … Lão Tống, anh có việc sao?
Hạ Thiên Nông thuận miệng hỏi một câu.
Tống Lượng thở dài, vội vàng nói:
- Hạ Phó Chủ tịch Thành phố, vừa rồi tôi trực ban ở Thành ủy, đột nhiên Văn phòng Tỉnh ủy gọi điện tới, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh muốn làm một cuộc họp hiện trường về vấn đề cầu vượt, thành lập một đoàn giám sát hiện trường lấy Lý Quốc Khang, Phó Chủ tịch tỉnh làm trưởng đoàn. Trần Cận Nam Phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Cán bộ tỉnh ủy làm Phó đoàn, các anh em Phó Chủ tịch phân công quản lý thành phố làm đoàn viên, muốn đích thân tới tham gia quan sát hiện trường phá dỡ của chúng ta.
Hạ Thiên Nông cả kinh, đột nhiên dập tắt tàn thuốc trong tay:
- Họp hiện trường? Quá đột nhiên rồi, Lão Tống… chuyện này cực kỳ quan trọng cũng rất khẩn cấp, chúng ta pải lập tức báo cáo với Đỗ Bí thư!
====
Canh tranh vị trí quyết định vào trưa ngày 28 tháng chín, cũng chính là thứ hai. An Tại Đào viết xong tài liệu cạnh tranh vị trí của mình tới phòng biên tập giao cho Triệu Sách, sau đó muốn đi dạo cửa hàng với Hạ Hiểu Tuyết. Trước mắt, tin tức nóng nhất Tân Hải chính là phá cầu vượt, tất cả ánh mắt chú ý của truyền thông Tân Hải đều chăm chú vào Ban chỉ đạo phá cầu vượt, Báo Tân Hải Thần cũng phái ra đội ngũ phóng viên theo dõi đưa tin, một nửa là phóng viên viết, một nửa là phóng viên chụp ảnh.
Việc này An Tại Đào không tham gia, Trương Cương biết gần đây hắn điều tra ngầm rất vất vả liền có ý an bài cho hắn nghỉ ngơi, mà An Tại Đào cũng vui vẻ được nhàn rỗi. Dỡ bỏ cầu vượt này không có bất luận gợn sóng gì, trong trí nhớ kiếp trước của hắn, dỡ bỏ cầu vượt hoàn thành thành công.
Thứ năm tới sẽ đính hôn, Hạ Hiểu Tuyết vội vàng chọn mua sắm lễ phục cho mình và An Tại Đào. Cho nên, cho dù An Tại Đào cực kỳ ngán ngẩm việc đi dạo cửa hàng mua sắm, vẫn không thể không theo sau Hạ Hiểu Tuyết, lưu luyến quên về ở cửa hàng Tân Hải lớn nhất Tân Hải hơn hai giờ.
Mua cho mình hai bộ váy, hai đôi giày cao gót, lại mua cho An Tại Đào hai bộ tây phục màu nâu đậm và vài bộ áo sơ mi cộc tay, còn một đôi giày da hàng hiệu, lúc này Hạ Hiểu Tuyết mới vừa lòng kéo An Tại Đào đi tới nhà ăn trên mái tòa nhà, muốn ăn uống chút đồ, nghỉ chân.
Nhưng ngồi không được vài phú, Hạ Hiểu Tuyết lại cẩn thận nghĩ tới cái gì:
- Tiểu Đào, anh gọi điện cho cô đi, để cô cũng tới, em chọn giúp cô mấy bộ quần áo.
…
…
Hơn 7 giờ sáng thứ bảy. Chân trời phía đông bị mặt trời sắp mọc lên nhuộm một màu đỏ tươi, xe cảnh sát hú còi inh ỏi mở đường, ba chiếc xe tải màu trắng theo thứ tự tiến vào cửa Ban chỉ đạo dỡ bỏ cầu vượt Tân Hải. Chiếc xe tải đầu tiên chậm rãi mở cửa, Đỗ Canh và Mông Hổ đi đầu, một đám lãnh đạo Thành ủy và UBND Thành phố Tân Hải vội vàng theo sau ra đón. Một người đàn ông hơi hói đầu hơn năm mươi tuổi thân hình cao lớn sắc mặt hồng nhuận là người đầu tiên bước xuống xe.
Đỗ Canh vội vàng tiến lên kính cẩn cười âm thẩm hỏi thăm một tiếng đồng thời vươn tay ra:
- Lý Phó Chủ tịch tỉnh. Hoan nghênh lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh tới Tân Hải chúng tôi kiểm tra công tác chỉ đạo.
Lý Quốc Khang, Phó Chủ tịch tỉnh Đông Sơn trước kia là Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Đông Sơn, mặc dù đang là Phó Chủ tịch tỉnh, quyền hạn không khác Hạ Thiên Nông ở thành phố lắm, nhưng đến địa phương, đó cũng tuyệt đối là thủ trưởng cao cấp nhất. Y cười ha ha, nắm tay Đỗ Canh:
- Tiểu Đỗ đồng chí, phương diện cải cách đổi mới Tân Hải các ngài đi đầu tỉnh, lần này phá bỏ cầu vượt lợi quốc lợi dân thúc đẩy kinh tế phát triển. Tỉnh ủy và UBND tỉnh cực kỳ coi trọng. Tôi được các đồng chí lãnh đạo quan trọng của Tỉnh ủy ủy thác, mang đoàn khảo sát đến quan sát học tập, ha ha.